Vết thương của Hoàng đế đã đỡ hơn nhiều nên đã tiếp quản triều chính, chuyện Thục phi đả thương Vân tần cũng đã được đè ép xuống, Hoàng Thượng liên tục qua đêm tại các cung khác nhau trong bảy ngày, người chú tâm đến chuyện này vẫn đoán rằng Thục phi đã thất sủng, do dự xem có nên dâng vật quý cho nàng hay không.
Tư Thiên Hoán được bổ nhiệm làm chủ soái, Bạch Thuật là phó soái, từ mấy năm trước mọi người đã phải cam chịu Bạch Thuật không muốn vào triều làm quan, cho nên sau này vẫn luôn làm một gian thương nhàn tản, nhưng bây giờ Tư Thiên Hoán âm thầm luyện binh, chuẩn bị cho chiến sự, ngày nào Tư Thiên Hoán cũng đều ở quân doanh, tất nhiên Bạch Thuật cũng phải đi, vì thế Hoán Vân cung to như vậy lại chỉ còn có hai nữ nhân mang thai là Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Chanh, Liễu Nguyệt cũng đã giao chuyện của Túy Xuân Phong cho Tô Niệm Vũ, cũng không quan tâm đến kiếm tiền nữa, dẫn Ngân Diện tiến cung hầu hạ hai vị chủ tử.
Gần đây Phong Như Yên im lặng đến khó tin, ngay cả khi Liên Nhi báo tin tức Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử khác mỗi ngày cho nàng nghe thì nàng cũng không hề có phản ứng gì, ngược lại còn cười mỉa mai, Liên Nhi nghĩ là nàng đã chết tâm không muốn tranh sủng nữa nên có chút sốt ruột, nhưng dù sao chính chủ không gấp thì nàng gấp cũng vô dụng.
Có cái gì mà phải gấp gáp, tranh long sủng sao? Người mỗi đêm nằm bên các nàng vốn không phải Hoàng đế, từ đầu tới cuối Hoàng đế cũng chỉ chuyên sủng một mình Khúc Ngâm. Thật ra nàng cũng coi như may mắn, ít nhất bây giờ nàng đã biết hết mọi chuyện nên không hề ôm hy vọng với Hoàng đế, mà những nữ nhân kia thật bi ai, sau khi mộng đẹp kết thúc thì phía sau đó chính là tuyệt vọng.
Chỉ sợ bây giờ Phụ hoàng và hoàng đế Lăng quốc còn đang đắc chí nghĩ rằng sớm muộn gì cũng có một ngày hủy diệt được Phong quốc, nhưng theo như nàng thấy thì bọn họ đều đang mơ mộng hão huyền, diễndànlêquysdoon bọn họ vốn không thể tưởng tượng được Tô Tiểu Vũ, không đúng, là mỗi một thành viên trong Hoàng thất này thông minh cơ nào, đã tính kế hết mỗi một bước đi của bọn họ, chỉ còn chờ cho ngày đâm một kiếm vào tim ngươi thôi.
Ở trong cung tĩnh tọa vài ngày, Phong Như Yên cũng đã hiểu rõ, đối đầu với Vũ thiếu và Thánh cô thì nàng chỉ có con đường chết, nếu nói cho Thiên Tâm biết nàng giả chết thì chắc chắn nàng sẽ sống không bằng chết, không bằng biết điều một chút, làm theo ý Tô Tiểu Vũ, làm việc cho nàng ta, vì nàng ta đã nói là làm, chờ sau khi mọi chuyện thành công thì nàng còn có thể sống an nhàn, còn phụ hoàng, hoàng huynh của nàng... Vinh quang, tiền bạc mà bọn họ cho nàng không có phúc để hưởng thụ.
Đã nghĩ thông suốt, thì không cần phải giam lỏng mình trong Yên Hà cung nữa, dù sao tất cả đều là hư vô.
"Nương nương, Hoàng Thượng nói cấm cửa người một tháng, bây giờ người không thể ra ngoài." Liên Nhi sốt ruột nói.
Phong Như Yên thản nhiên liếc nàng một cái, nhếch môi, "Hoàng Thượng vẫn sủng ái bản cung, ngày ấy ngươi té xỉu vô cớ, Lý công công quay lại nói với bản cung, Hoàng Thượng sẽ không công khai chuyện cấm cửa, sau khi bản cung suy nghĩ cẩn thận thì có thể ra khỏi Yên Hà cung."
Liên Nhi vừa nghe thấy thì nhẹ nhàng thở ra, nhìn Phong Như Yên không trang điểm đậm như bình thường, ngược lại chỉ mặc một bộ váy dài màu vàng trang nhã, mắt lóe lên, cảm thấy nàng đã thay đổi quá nhiều, nhưng vì thông minh nên cũng không hỏi.
Phong Như Yên dẫn theo Liên Nhi tính đến ngự hoa viên giải sầu, không ngờ lại gặp được Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Chanh đi dạo, biểu cảm có chút cứng ngắc.
"A, Thục phi nương nương thật có nhã hứng, hôm nay lại gặp ở đây hay là cùng nhau đi dạo đi được không?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi tới, nhìn thấy Phong Như Yên mặc trang nhã khác ngày thường thì trong mắt hiện lên ý cười, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ nàng thấy những lời này rất đúng.
Phong Như Yên cười châm chọc, nói, "Vương phi có ý mời, bản cung nào dám từ chối."
Nói xong, quay đầu nhìn Liên Nhi một cái, ý bảo nàng rời đi.
Liên Nhi hơi nhíu mi, không đồng ý nhìn nàng, rồi nhẹ lắc đầu khó ai thấy được.
"Chậc chậc, Thục phi thật đúng là mảnh mai, đi đến đâu cũng đều mang theo tiểu cung nữ, so sánh lại thì hai thai phụ như bản cung còn phải thua ngươi một bậc." Tư Thiên Chanh vuốt bụng, nụ cười không biết có ý gì.
Thân thể Liên Nhi cứng đờ, cúi đầu đứng bất động ở đó.
"Liên Nhi, ngươi lui xuống trước đi, bản cung đi dạo với Trưởng công chúa và Vương phi một chút." Phong Như Yên quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
"Dạ, nô tỳ tuân mệnh." Liên Nhi không tình nguyện nói, xoay người rời đi.
"Tiểu Vũ, ngươi làm thế nào mà Thục phi nương nương lại nghe lời như vậy?" Tư Thiên Chanh hứng thú đánh giá Phong Như Yên, vuốt cằm nói.
Phong Như Yên có chút gian nan, hơi cúi đầu, không dám vô lễ với Tư Thiên Chanh, hiện tại mạng của nàng đang ở trong tay những người này, sao nàng còn dám kiêu ngạo như trước.
Tô Tiểu Vũ cười không nói, suy nghĩ một chút rồi nhìn ra phía sau, nghi hoặc nói, "Sao Tiểu Khúc Nhi còn chưa đến."
"Hoàng huynh đang hết lòng chăm sóc, sao nàng có thể ra ngoài dễ dàng như vậy được." Tư Thiên Chanh liếc mắt xem thường, đại tẩu thật đúng là lợi hại, trực tiếp ăn cay phá hư dạ dày mình làm cho hoàng huynh đau lòng đến không chịu được, bây giờ cơm cũng phải do huynh ấy tự mình đút mới ăn, tuy rằng mấy ngày nay tốt hơn rất nhiều nhưng hoàng huynh vẫn không cho phép nàng lộn xộn xuống giường.
"Hắn hết lòng chăm sóc thì ta không ra được sao?" Giọng nói lạnh nhạt của Khúc Ngâm vang lên ở phía sau cây đại thụ, rồi sau đó nhìn thấy nàng hờ hững đi tới, thản nhiên liếc nhìn Phong Như Yên, nhíu mày, "Tiểu Vũ, ngươi thì thu phục nàng ta từ khi nào sao ta không biết?"
"Đây đều là ý của Tư Thiên Hoàng, một mình ta gánh vác, để cho ngươi an tâm dưỡng bệnh." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm cáo trạng.
Khúc Ngâm lạnh lùng hừ nhẹ, "Sau này không cần để ý đến hắn làm gì."
Tô Tiểu Vũ buồn cười gật đầu, nhìn Phong Như Yên, nói, "Không phải nói đi tản bộ sao, đi thôi, đứng ở chỗ này làm gì."
Phong Như Yên không biết phải đối mặt với ba người này thế nào, nghe vậy thì vuốt cằm, sóng vai tản bộ với các nàng.
"Phong Như Yên, ta thấy rất kỳ lạ, Thiên Chiết cung là một nơi tốt, núi non sông nước, sao ngươi lại có ý nghĩ mạo hiểm như vậy?" Khúc Ngâm thản nhiên hỏi.
Phong Như Yên sửng sốt, cười khổ, "Ta không muốn làm nha hoàn cho Thiên Tâm." Nàng là công chúa cao cao tại thượng, đến Thiên Chiết cung lại chỉ có thể làm một hạ nhân hèn mọn, sao nàng có thể chịu được.
"Thiên Chiết cung... Đó là một nơi mà ai cũng tha thiết ước mơ muốn đến, đang ở trong phúc mà lại không biết hưởng." Tô Tiểu Vũ ách xì một cái, lười biếng nói bóng gió.
Phong Như Yên mím môi, trong mắt lộ vẻ bất mãn, nhưng không nói gì, dù sao nàng biết Thiên Chiết cung là một nơi tốt nhưng lại không thích hợp với nàng, nếu nàng còn ở lại đó lâu hơn thì nhất định sẽ điên mất.
"Trưởng Tôn Úc Phong cho các ngươi mệnh lệnh gì?" Nói chuyện phiếm xong rồi, cũng nên tiến vào chủ đề chính, Tô Tiểu Vũ thản nhiên hỏi.
"Án binh bất động." Phong Như Yên nói, "Hắn kêu chúng ta trong hai tháng này không được để xảy ra chuyện gì."
Tô Tiểu Vũ dừng bước một chút, hơi híp mắt, "Hai tháng sao?"
" Đại quân Yên quốc của ngươi muốn đến biên cảnh thì cần bao lâu?" Khúc Ngâm trầm giọng hỏi.
Phong Như Yên cũng là người thông minh, nghe vậy thì trong lòng cũng hiểu được hơn phân nửa, nói, "Hơn một tháng."
"Hơn nữa còn thời gian chuẩn bị lương thảo..." Tư Thiên Chanh âm thầm tính toán, cắn răng hừ lạnh, "Chết tiệt, bây giờ binh mã hai nước đều đã đến nơi."
Tô Tiểu Vũ cúi đầu, lắc Tiểu Bạch trong tay áo tỉnh lại, trừng mắt nhìn đôi mắt nhỏ buồn ngủ của nó, nói, "Đi nói cho Hoán biết, đại quân Yên quốc và Lăng quốc đã sắp đến biên cảnh rồi, kêu hắn sớm chuẩn bị đi."
Tiểu Bạch dựng lông mao, kêu "Xèo xèo", nó sẽ không nói, nó nói cho hắn biết bằng cách nào, ngay cả một tờ giấy Tiểu Vũ cũng không đưa cho nó!
"Lúc hắn trở về mà còn không biết thì ta sẽ đun nước nóng chờ ngươi." Tô Tiểu Vũ cười dịu dàng, diẽndafnllequysdoon dưới ánh nhìn oán hận của nó, ném nó ra ngoài, Tiểu Bạch đã đến quân doanh với Hoán một lần, nó đã biết nên đi đường nào.
Chuyện này biết càng sớm càng tốt, cũng may hôm nay hỏi Phong Như Yên, nếu không kéo dài một ngày thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ không giống vậy nữa.
"Chuyện này không phải đều nên để nam nhân lo liệu sao, vì sao các ngươi lại tích cực như vậy?" Phong Như Yên hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng, nhìn ba nữ nhân dịu dàng yếu đuối, người Tư gia không phải kẻ vô dụng, nhưng các nàng biểu hiện xuất chúng như vậy, không sợ vượt qua nam nhân của mình thì sẽ khiến bọn họ rời xa mình sao?
"Tiểu Khúc Nhi biết y thuật, nhưng nàng sẽ không duyệt sổ con, hoàng tỷ rất nhiều thủ đoạn nhưng nàng cũng sẽ không nhúng tay vào việc kinh doanh, ta... Dù sao ta cũng sẽ không đánh giặc, hai người ở cùng một chỗ thì nên giúp đỡ lẫn nhau, không nên quá vô dụng." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao lại muốn nói cho Phong Như Yên biết điều này.
Phong Như Yên suy nghĩ, thản nhiên nở nụ cười, "Ta hiểu rồi." Đây là nguyên nhân nàng mãi mãi không thể sánh bằng ba nữ nhân ưu tú này, các nàng tự tin, cảm giác tự tin này phát ra từ trong tim, không phải là phụ họa, các nàng không muốn làm vật trang trí phụ thuộc vào nam nhân cho nên nam nhân nào cũng rất quý trọng bọn họ.
"Nếu ngươi yên tĩnh một chút thì cũng không khiến người cảm thấy ghét." Tư Thiên Chanh cười như không cười nhìn Phong Như Yên, trêu ghẹo.
Mặt Phong Như Yên có chút ửng hồng, cười gượng một chút rồi liếc mắt nhìn qua bên khác.
Khúc Ngâm cũng nhìn về phía Phong Như Yên, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía xa xa.
"Tiểu Vũ, Chanh, không cho phép các ngươi lộn xộn." Khúc Ngâm thấy Tô Tiểu Vũ cũng lạnh mặt, lập tức đến trước mặt nàng, cảnh cáo liếc nhìn nàng một cái.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ngoan ngoãn gật đầu, kéo Tư Thiên Chanh đến bên cạnh, "Ta sẽ không hành... động bậy." Nhưng nếu uy hiếp đến tính mạng thì nàng cũng không thể đứng bất động, người này võ công cao, để Tiểu Khúc Nhi đi lên phía trên, âm thầm xem xét.
Một bóng người màu đen nhanh chóng nhảy lên trời, đnáh một chưởng về phía nàng, Khúc Ngâm vận đủ mười phần công lực, tiếp được một chưởng đó, thấy bàn tay run lên thì trong mắt xẹt qua một tia lạnh sắc bén.
"Ha ha ha, thân thủ của tiểu nha đầu thật tốt!" Tiếng cười bừa bãi vang lên, nam tử trung niên mặc đồ đen nhìn chằm chằm Khúc Ngâm như đang nhìn chằm chằm con mồi vậy, nhanh chóng ra tay đấu một trận với nàng.
Khúc Ngâm không dám lơi lỏng, vực dậy toàn bộ tinh thần đánh nhau với hắn, mặc dù võ công nàng không cao bằng nam nhân này, nhưng ưu thế của nàng là hạ độc trong vô hình.
Phong Như Yên vừa nghe thấy giọng nói kia thì hoàn toàn bị dọa mềm cả chân, ngay cả dũng khí liếc nhìn hắn một cái cũng không có, sợ hãi đến run lên.
"Phong Như Yên, lại đây." Tô Tiểu Vũ lạnh giọng quát một tiếng, Phong Như Yên hồi hồn, kinh hoảng vọt tới bên người nàng.
"Sợ cái gì, giúp ta chăm sóc Hoàng tỷ một chút." Tô Tiểu Vũ liếc mắt xem thường, nàng cũng đã đoán được người này là ai, trong lòng cũng không lo lắng nữa nên lạnh giọng nói.
"Dạ, dạ." Phong Như Yên run giọng đáp, dẫn theo Tư Thiên Chanh đứng qua một bên.
Tuy rằng Tư Thiên Chanh cũng muốn giúp các nàng, nhưng cúi đầu nhìn bụng mình đã sáu tháng thì lại yên lặng lui về phía sau, không phải nàng không đủ nghĩa khí, nhưng là vì bụng nàng không cho phép.
Chưởng pháp của nam nhân này cực nhanh, cũng may là khinh công của Khúc Ngâm cao nên mặc dù không thể chủ động đánh nhưng né tránh cũng không thành vấn đề, cũng không để cho hắn đánh trúng, vừa mới cố gắng hết sức lực, cuối cùng bước chân chợt chậm mất một nhịp, mắt thấy chưởng pháp của hắn đã đánh sắp đánh trúng vai trái của mình, đang muốn vận hết toàn lực tiếp một chưởng đó thì thấy một bàn tay trắng nõn vững vàng cầm cổ tay hắn, bàn tay đặt trước vai trái nàng một khoảng cách nhỏ, không hề cử động một chút nào, sức mạnh ngưng tụ trong bàn tay cũng biến mất không thấy đâu.