Chỉ ngắn ngủn ba ngày, tin tức thứ nữ phủ tướng quân bị lãnh bạc bảy tám năm lần nữa lấy được sủng ái của tướng quân truyền khắp cả lăng thành, khiến người lăng thành không khỏi cảm thán, thế đạo hay thay đổi.
Khanh Ngọc các, khóm trúc tươi tốt, mát mẻ lịch sự tao nhã, không nhiều màu sắc, lại làm cho người ta sinh lòng yêu thích.
"Tiểu thư, ngài mặc xiêm y nào? Đỏ, hay trắng. . . . . ." Cả người áo xanh, nữ tử trang phục nha hoàn giòn giã nói, nàng đứng sau lưng Tô Tiểu Vũ, cầm trong tay hai kiện y phục khoa tay múa chân trên người nàng.
Mà giờ phút này gương mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lẽo trừng mắt trước nữ nhân đang lộn xộn, âm thầm cắn răng.
Nửa giờ, nữ nhân này xong chưa!
"Tây Vân."
Tô Tiểu Vũ khóe miệng co rút, trực tiếp đưa tay đoạt lấy hai xiêm áo, chỉ nháy mắt, liền hóa thành vải vụn đầy trời.
Nha hoàn áo xanh này chính là Tây Vân, nàng lúng túng nhìn tay mình trống trơn, gãi gãi đầu, yên lặng lui về phía sau một bước.
Vừa nghe nói chủ tử Tiểu Vũ bên này bắt đầu hành động, nàng liền xung phong nhận việc tới đây làm nha hoàn thân cận, trước kia chủ tử Tiểu Vũ muốn giả bộ nhu nhược, không có biện pháp mới chuẩn bị cho nàng một ít vải rách, nhưng bây giờ "đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng" rồi nha, dĩ nhiên là muốn chủ tử Tiểu Vũ ăn mặc thật xinh đẹp rồi.
Chỉ là. . . . . . Chủ tử Tiểu Vũ nhà nàng hình như không có kiên nhẫn.
" Chủ tử Tiểu Vũ, chủ tử, ta. . . . . ." Tây Vân lấy lòng cười cười.
"Mặc cái này." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, tiện tay từ phía sau kéo ra một xiêm áo, vứt trước mặt Tây Vân.
Ánh mắt Tây Vân sáng lên, lập tức cầm lên nhìn, trong chốc lát quyết định kiểu tóc gì xứng với y phục, lúc đang cầm lên trong nháy mắt, nụ cười cứng ngắc.
Nam, nam trang!
Tô Tiểu Vũ thấy dáng vẻ Tây Vân bị đả kích, không khỏi dở khóc dở cười, người bị dày vò nửa canh giờ là nàng có được hay không?
Ngọc Mãn Đường nhã gian lầu hai.
Tô Tiểu Vũ, Tây Vân, Ngân Diện, Liễu Nguyệt, Thừa Phong một thân áo trắng vây quanh ngồi xuống, bốn người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ.
"Làm gì nhìn ta như vậy?"
Tô Tiểu Vũ bị mấy người nhìn không giải thích được, để ly xuống, lạnh nhạt nói.
Bốn người nhìn nhau một cái, cuối cùng do Liễu Nguyệt mở miệng, "Chủ tử, chúng ta nghe nói, thời gian trước ngươi ở buổi đấu giá, đi một chỗ rất xa xỉ, sau đó gặp một vô cùng. . . . . ."
"Tây Vân." Tô Tiểu Vũ chậm rãi hí mắt, nhìn về phía Tây Vân, ly trà cầm tay vô thức nắm chặt.
"Tiểu, chủ tử Tiểu Vũ." Tây Vân thi triển khinh công, chợt nhảy ra, đồng thời ly trà rời tay, đánh vào trên ghế, "Bang" một tiếng, bể.
"Chủ tử xuống tay lưu tình." Ngân Diện vì Tây Vân cầu cạnh, hôm đó thấy chủ tử trở lại, vẻ mặt có chút không đúng, ba người bọn họ mới tìm đến Tây Vân, uy hiếp dụ dỗ nửa ngày mới moi ra được, chủ tử tức giận, tự nhiên không thể cho nàng một mình gánh chịu.
"Chuyện mẫu thân, có tin tức mới rồi hả?" Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi.
Bốn người âm thầm thở nhẹ một hơi, bọn họ tra xét rất nhiều lần đều không có kết quả, lúc này mới cả gan hỏi, ai biết chủ tử thiếu chút nữa thật sự nổi giận.
Thừa Phong tao nhã lịch sự cười nói: "Chủ tử, ta đã nghe được, Phong Tịch thành hai tháng sau có một đại hội đoạt bảo, bảo vật gì thì chưa biết, nhưng lão nhân nhất định tới vì cái này."
Con mắt tối sầm lại, tình cảm nồng đậm gần như không đè nén được, Tô Tiểu Vũ gật đầu, chậm rãi nhếch môi, mặc dù đang cười, nhưng cực kỳ có uy nghiêm, "Cho các ngươi trong thời gian 1 tháng chuẩn bị, an bài xong chuyện Vũ các, một tháng sau, lên đường đi Phong Tịch thành."
"Vâng" bốn người cùng nhau đáp.
"Chủ nhân người kia, phủ tướng quân ngươi muốn xử trí như thế nào?" Phủ tướng quân mặc dù không ngại, nhưng trong thời gian 1 tháng liền muốn giải quyết, hình như có chút khó khăn.
"Ta vốn muốn trực tiếp đem những vật kia ra, trực tiếp mang vốn liếng của Tô Thanh Viễn đi." Tô Tiểu Vũ cười gian, trong mắt đều là đùa giỡn, "Chỉ là, ta nghĩ được cách chơi mới."
"Vậy, vậy là cái gì?" Tây Vân rốt cuộc không nhịn được tâm tình bát quái, lặng lẽ đi lên, để lộ khuôn mặt tươi cười hỏi.
"Từ từ đi." Tô Tiểu Vũ khó nổi lên hứng thú chơi đùa, nhìn ánh mắt bọn họ rõ ràng rất đè nén tò mò, muốn biết chỗ hấp dẫn.
"Khụ, Làm sao ta biết!" Thừa Phong sặc hớp trà, nhìn Ngân Diện ngu ngốc một lúc, "Cả nam nhân là ai ta cũng không biết, ta nói cái gì."
"Rất thần bí, Bạch gia, chủ nhân phòng đấu giá số 13." Vẻ mặt Liễu Nguyệt bị kích lên ý chí chiến đấu khiến hai người nam nhân này kinh hãi, chỉ là nhắc tới cũng lạ, trong Vũ các, Ngân Diện phụ trách ám sát, Thừa Phong phụ trách buôn bán, Tây Vân chuyên đi Tô Tiểu Vũ cung cấp, Liễu Nguyệt phụ trách tình báo, chỉ cần Liễu Nguyệt muốn tra, sẽ tra được, nhưng lúc này nàng coi như là đụng vách tường.
"Chủ tử đã đi, chúng ta vẫn ngồi ở nơi này làm gì?" Sauk hi Thừa Phong uống hết năm ly trà, nói.
"Ăn cơm." Ngân Diện tháo mặt nạ xuống, hắn mới hết nhiệm vụ, thấy chủ tử lưu lại tin tức, vội vã chạy tới, lúc này đã đói bụng lâu rồi.
Quả quyết không nhìn vẻ mặt hai người kinh ngạc khinh bỉ, Ngân Diện bình tĩnh gọi tiểu nhị tới, kêu một bàn món ăn.
Liễu Nguyệt và Thừa Phong khóe mắt giựt giựt, rất ăn ý cảm thấy, Ngân Diện đi theo chủ tử đã lâu, cũng biến thành bình tĩnh.
Lại nói, Tô Tiểu Vũ đang chậm rãi đi, vẻ mặt thanh đạm không biết đang nghĩ cái gì, khiến Tây Vân nghĩ suy đoán không được.
Thật ra thì, Tô Tiểu Vũ chưa nghĩ ra muốn đi nơi nào, thời điểm trước kia giả bộ không có tác dụng, chạy hai đầu từ Vũ các đến Tô phủ; hiện tại Tô Thanh Viễn biết nàng giả bộ, nàng cũng không cần luôn luôn trở về Tô phủ, chuyện của nương cũng có đầu mối, Vũ các cũng không cần trở về.
"Ngươi tên ăn xin thối, đứng lại cho ta!" Đột nhiên, trên đường lao ra bốn năm người mặc quần áo gia đinh giống nhau, bọn họ đuổi theo một tên ăn xin vóc người nhỏ nhắn, này tên ăn xin một quần áo rách tung rưới không nhìn ra màu sắc quần áo, bị đuổi rất nhếch nhác, lảo đảo nghiêng ngã.
"Tránh ra, tránh ra!"
Trên đường mọi người thấy vậy, rối rít tránh ra.
"Những người kia là ai?" Tô Tiểu Vũ nhìn đám người đuổi theo cách đó không xa, ánh mắt dừng ở trên người tên tiểu khất cái kia, trong mắt thoáng qua tinh quang.
"A, đó là gia đinh Tướng phủ." Tây Vân nhìn y phục những gia đinh kia một cái, nói.
"Vậy ngươi có biết, tại sao bọn họ muốn đuổi theo tên tiểu khất cái kia không?" Tô Tiểu Vũ cầm cây quạt nâng cằm lên, nhíu mày hỏi.
"Chủ tử Tiểu Vũ, ta rất thông minh, nhưng ta không phải là tiên tri." Con mắt co lại, Tây Vân phát hiện mình không hiểu chủ tử chút nào.
"Nhưng ta muốn biết rõ làm sao giờ?" Tô Tiểu Vũ lười biếng cười, nhìn Tây Vân trong mắt, chỉ cảm thấy quỷ dị.
"Không biết." Tây Vân mắt xem mũi, mũi xem tâm, đã không muốn trả lời.
"Muốn biết a. . . . . ." Tô Tiểu Vũ tà khí mà cười, nhỏ giọng nỉ non, ánh mắt nhìn tên tiểu ăn mày bộc phát đùa giỡn, "Cho nên, cứu người thôi...!"
Dứt lời, bên cạnh Tây Vân đã không thấy bóng dáng của Tô Tiểu Vũ.