Cả đêm ngủ ngon, Tô Tiểu Vũ ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, nháy mắt,
đợi mắt trở nên thanh tỉnh, thấy phòng ngọc trở lại như lúc đầu, căn bản không xem nhìn ra được sự bừa bộn hôm qua, bên cạnh ngọc tháp nhiều hơn một cái bàn nhỏ, phía trên để một bộ nữ trang màu đỏ tươi và một thắt
lưng gấm nhỏ màu đỏ tươi, bên cạnh trong đĩa để một chén cháo trắng và
một đĩa thức ăn.
"Không phải là không để cho ta mặc sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, xốc váy lên, chút ít phiền muộn trong lòng đều tan hết,
mím mím môi, nhàn nhạt nở nụ cười.
Mới ra cửa, liền thấy Bạch
Thuật chậm rãi đi tới, nụ cười trên mặt đùa giỡn, "Ơ, tỉnh, Vũ cô nương
một đêm này ngủ ngon giấc không?"
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu cũng không nhiều lời.
Thật là lạnh đạm.
Bạch Thuật gặp trắc trở, nhưng không có một chút lúng túng, từ xưa gian
thương da mặt dày, hắn cũng không ngoại lệ, nụ cười trên mặt không chút
thay đổi, "Thật đúng là không ngờ, tiểu tử kia chịu uất ức mình như vậy, nhường phòng ấm nêm êm, chính mình lại ngủ trên tấm gỗ bên cạnh. . . . . ."
"Vũ cô nương, người sáng không nói tiếng nóng." Trong lòng biết trên miệng
nàng nửa điểm không buông, Bạch Thuật cũng không có ý định buộc túi,
"Pằng" một tiếng cây quạt thu vào, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Nam nữ chung
đụng rồi, luôn có nhiều chỗ không hợp ý, các ngươi nên nhân nhượng lẫn
nhau. . . . . ." Tối hôm qua dáng vẻ tiểu tử kia buồn bực, thật đúng là
dọa hắn hoảng sợ.
Tô Tiểu Vũ cau mày, không hiểu hỏi, "Nam nữ chung đụng có quan hệ gì với ta?"
Bạch Thuật bị nàng hỏi không khỏi sững sờ, trong mắt thêm một điểm không xác định, "Ngươi...ngươi không phải ở cùng một chỗ sao?"
"Ta lúc nào ở cùng chỗ với hắn rồi hả ?" Tô Tiểu Vũ choáng váng, lúc nàng ngủ xảy ra chuyện gì sao?
"Các ngươi không có ở cùng nhau?" Bạch Thuật thật sự bị hù sợ, một nam một
nữ ở trong một căn phòng ngây người hơn ba canh giờ, nam nhân còn giúp
nữ nhân cầm xiêm áo đồ ăn, bọn họ không ở cùng nhau, nói ra ai tin!?
Hắn còn tưởng là Bạch Lê buồn bực bởi vì nóng lòng muốn ăn Tô Tiểu Vũ, Tô
Tiểu Vũ nhất thời tức không nhịn nổi, mới cho hắn ra. . . . . .
"Ngươi bảo Bạch Lê đi tìm chết!" Mặt Tô Tiểu Vũ tối sầm, phất tay áo rời đi.
Bạch Thuật thấy nàng nổi giận nói, mồ hôi sống lưng lạnh từng đợt một.
"Thuật Thuật, ngươi làm sao vậy?" Tư Thiên Chanh một thân hồng nhạt không biết đến từ lúc nào, nhìn Bạch Thuật ngây ngẩn người tại chỗ, lo lắng kéo
kéo ống tay áo của hắn.
"Chanh nhi, ta gây họa." Bạch Thuật khóc
không ra nước mắt, hắn cho là phu thê son xào xáo rồi, muốn đi điều hòa
điều hòa, nơi nào biết tiểu tử kia tốc độ chậm như vậy.
Tư Thiên Chanh càng nghe mặt càng đen, "Bạch Thuật, chuyện phu thê son người ta ngươi trông nom cái gì!"
"Ngươi theo ta đi vào trong phòng đợi ba canh giờ có thể không gặp gì sao,
huống chi Bạch Lê làm gì đều theo tính tình của hắn, ta nào biết. . . . . ." Bạch Thuật bị nữ nhân của mình rống lên, trong lòng buồn bực.
"Ngươi đang nói cái gì!" Tư Thiên Chanh khuôn mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt
hắn một cái, quay người bỏ chạy, Bạch Thuật sững sờ, thầm mắng mình một
tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Đợi hai người đi rồi, Bạch Lê mới
chậm rãi từ phía sau đi ra, mặt đen kịt, lần này thì hay rồi, vật nhỏ
còn chưa thông suốt, lại bị Bạch Thuật ngu ngốc này làm cho xấu hổ không dứt, đường tình của hắn nhấp nhô thật đúng là không thấp hơn tỷ hắn và
Bạch Thuật.
Trên đường cái.
Tô Tiểu Vũ chẳng có mục đích
cũng không biết đi bao lâu rồi, cho đến lúc đói bụng mới dừng lại, khẽ
thở dài một cái, nhìn chung quanh xem một chút, đi vào quán cơm, đây là
quán cơm lớn thứ hai lăng thành, danh tiếng không tệ.
Còn chưa
tới buổi trưa, người ăn cơm cũng không nhiều, Tô Tiểu Vũ ngồi xuống lầu
một, tùy ý gọi hai món ăn liền từ từ ăn, nhìn điểm tâm bình thường,
nhưng trái lại ăn rất thơm.
Buổi sáng chưa ăn cái gì, lại đi lâu như vậy, quả nhiên là đói bụng.
"Công tử mấy vị?" Giọng nói tiểu nhị nịnh hót vang lên, Tô Tiểu Vũ khẽ ngẩng
đầu, nhìn thấy hai nam tử quần áo đắt tiền ưu nhã đi vào, người cầm đầu
càng thêm phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, làm cho người ta vừa
nhìn liền sinh lòng hảo cảm.
Nam tử kia hình như cảm thấy có
người nhìn hắn, quay đầu, vừa chống lại ánh mắt Tô Tiểu Vũ, trong mắt
thoáng qua kinh diễm, khẽ mỉm cười, như gió xuân.
Đối với việc hắn ôn hòa, Tô Tiểu Vũ lại không phản ứng gì, nhàn nhạt gật đầu một cái, nàng tiếp tục ăn.
Mà nam tử đi theo phía sau kia nhìn qua là hộ vệ nam tử đi đầu tầm mắt của hắn thấy Tô Tiểu Vũ thì trong mắt đều là kinh ngạc, nhìn nữ tử này xinh đẹp đến mức không tả được, nhưng nữ nhân cũng quá đẹp đi, mấu chốt nhất phải . . . . . Ánh mắt liếc qua nam nhân bên cạnh, có chút kinh ngạc,
chủ tử hình như có gì đó không đúng.
Hai người ngồi xuống bên cạnh, cách Tô Tiểu Vũ một bàn.
Khán đài giữa phòng khách, năm vũ nữ nhẹ nhàng lên đài, âm nhạc vang lên,
chậm rãi nhảy múa, thân thể xinh đẹp, dáng người nhẹ nhàng, giành được
những tràng vỗ tay náo nhiệt.
Vũ khúc kết thúc, một trong các nữ
tử tay bưng cái khay, lượn quanh các bàn, rất nhiều khách móc bạc ra
khen thưởng, Tô Tiểu Vũ nhìn vậy cũng cảm thấy rất tốt, đang muốn bỏ
tiền, lại phát hiện y phục đã thay đổi, bây giờ người nàng không có đồng nào, không nói đến thưởng, ngay cả tiền cơm cũng không trả nổi, không
khỏi âm thầm cắn răng thật xui xẻo, uống nước cũng có thể rắt kẽ răng,
nàng coi như là biết tư vị này.
Một nam tử áo xanh uống nhiều say lảo đảo, bất tri bất giác đi tới trước bàn Tô Tiểu Vũ, quay đầu lại,
khi thấy mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lẽo, trong mắt lập tức nổi lên sắc dục, "Cô nương đi một mình à, không bằng theo ta trở về, công tử ta sẽ hảo hảo,
nấc, đối đãi ngươi ."
Dứt lời, còn liếm liếm đôi môi đầy đặn, vươn tay muốn sờ mặt của Tô Tiểu Vũ.
Xem ra, một người xui xẻo chẳng những uống nước rắt kẽ răng, còn có thể
liên tiếp gặp xui xẻo. Sắc mặt Tô Tiểu Vũ rét lạnh mấy phần, không nhìn
nam nhân thô bỉ này một cái, nội lực rót vào cái ly trong tay, chỉ cần
tay nam nhân kia gần thêm chút nữa, sẽ bị phế sạch.
Nam nhân kia không biết nguy hiểm giáng tới, trong mắt động sắc dục làm người ta nôn mửa, cho nên nói, rượu cường tráng gan.
"Vị công tử này, ban ngày ban mặt, chọc ghẹo con gái nhà lành, không sợ
sao." Một nam tử ôn hòa đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nhìn về phía nam
tử mặc áo xanh, ánh mắt mặc dù ôn hòa, nhưng vô cùng uy nghiêm.
"Ngươi là ai, dám quản ta! Ngươi biết ta là ai không? Trong lăng thành này
người dám đắc tội bản công tử còn chưa ra đời!" Nam tử mặc áo xanh kia
sững sờ, ngay sau đó giễu cợt nhìn người nói chuyện, say rượu mắt đỏ rực .
"Lớn mật!" Nam tử ôn hòa còn chưa mở miệng, hộ vệ bên cạnh hắn liền vỗ lên bàn, trên mặt lạnh lẽo.
Gã sai vặt phía sau hắn thấy vậy, phách lối hô, "Công tử nhà ta là chất
nhi Lưu Thừa và phu nhân, dám đắc tội với thiếu gia nhà ta, có tin chém
đầu ngươi không."
"Bổn vương thế nào không biết, một thân thích của thừa tướng, có thể quyết định tánh mạng bổn vương."