"Bổn vương thế nào không biết, một thân thích của thừa tướng, liền có thể quyết định tánh mạng bổn vương ."
Nam tử ôn hòa cười nhạt mà nói, nhưng ánh mắt nhìn cháu thừa tướng lại lộ ra lạnh lẻo.
"Vương Gia?" Vương Chúc lặp lại, trong mắt đục ngầu đột nhiên cười, "Vương gia cái gì, nơi này chỉ có Ngã Vương Chúc! Ngươi là vương gia cái quỷ gì?
Ha ha ha!"
"Công, công tử, hắn hắn là Vương gia." Gã sai vặt kia
nhận ra nam nhân ngồi chỗ đó, lập tức hoảng sợ nhào tới trên mặt đất,
dùng sức dập đầu, "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng nha, tiểu nhân không biết là Vương gia. . . . . ."
"Ngu xuẩn, Vương gia từ đâu
tới, nấc, ngươi uống say rồi, ha ha ha. . . . . ." Vương Chúc hung hăng
đánh đầu gã sai vặt, khinh thường hừ nói.
Lúc này, ánh mắt thị vệ bên người nam tử ôn hòa nhìn Vương Chúc giống như đang nhìn một người chết.
"Công tử, đó là Khiêm vương!" Gã sai vặt gần như cố gắng nói ra, sao hắn lại
có chủ tử ngu xuẩn vậy, nhưng hắn không thể không nghĩ, ban đầu hắn đi
theo Vương Chúc lấy được bao nhiêu chỗ tốt.
Giờ phút này, Vương
Chúc uống say đến nữa, cũng có vẻ tỉnh táo, Khiêm vương, đã từng là tam
hoàng tử, đối đãi người ôn hòa lễ độ, danh tiếng cực tốt, hôm nay thái
tử lên ngôi, hắn được phong làm Khiêm vương, rất được Hoàng đế tin
tưởng, địa vị cực cao.
Các thực khách nghe vậy, rối rít té quỵ xuống đất, đây chính là Khiêm vương!
"Hãy bình thân." Tư Thiên Hiểu cười nhạt, mọi người mới dám đứng dậy.
"Vương, Vương Gia. . . . . . tiểu, tiểu nhân có mắt không tròng, tiểu. . . . . ." Vương Chúc ngã xuống đất, hoảng sợ dập đầu.
"Triệu Đĩnh, mang theo hắn đi phủ thừa Tướng, cho Lưu Phàm Vũ tự động xử trí." Tư Thiên Hiểu chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt phân phó nói.
"Vâng" Triệu Đĩnh gật đầu, đi lên trước nhấc cái tên đã mềm nhũn người, thi triển khinh công bay đi phủ thừa Tướng.
Bên cạnh thực khách thấy vậy, nhưng trong mắt xem kịch vui, Vương Chúc này
thường ngày ỷ vào sủng ái của thừa tướng, làm mưa làm gió, đi đêm nhiều, rốt cuộc gặp phải quỷ.
"Cô nương, ngươi không sao chứ." Tư Thiên Hiểu đi tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, cười như gió xuân, ấm áp hợp lòng
người, một đôi mắt đen đầy dịu dàng.
Tư Thiên Hiểu không để ý nàng lạnh lùng, tiếp tục nói, "Ra cửa là bằng
hữu, chỉ là một kiểu xưng hô thôi, kêu tên ta là được, không biết danh
tính cô nương?"
"Tô Tiểu Vũ." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nếu người ta không có vẻ gì kiêu ngạo, nàng cũng không quan tâm thêm một người bạn.
"Tên rất hay." Tư Thiên Hiểu cười một tiếng, thấy đối phương không có ý định đáp lời, cũng không nói thêm cái gì, trong lúc nhất thời, hai người
trầm mặc trở thành tiêu điểm, dù sao sau khi biết đó là Khiêm vương,
thái độ hắn đối với nữ tử kia đã làm người ta chú ý, Khiêm Vương điện hạ tuấn tú lịch sự, có quyền thế, rất nhiều nữ nhi muốn gả vào Khiêm vương phủ, thế nhưng Khiêm vương đối với người nào cũng ôn hòa, đối với người nào cũng không hứng thú, nhưng hôm nay, Khiêm vương lại giúp cô nương
kia, còn chủ động tiến lên đáp lời.
"Vương Gia." Triệu Đĩnh từ cửa trở lại, cơm này quán đến phủ thừa tướng không xa, tốc độ của hắn nhanh, cho nên rất nhanh đã về.
"Ừ." Tư Thiên Hiểu gật đầu một cái, ngay sau đó cười nói với Tô Tiểu Vũ, "Tô cô nương, tại hạ còn có việc, nên rời đi trước."
"Hẹn gặp lại." Theo lễ phép, Tô Tiểu Vũ đáp lời, mặc dù nàng cảm thấy Tư
Thiên Hiểu muốn đi thì đi, không cần thiết chào hỏi nàng.
Tư
Thiên Hiểu đọc được xa cách trong mắt nàng, thế nhưng hài lòng cười,
nhìn Triệu Đĩnh một cái, quay người đi, Triệu Đĩnh kinh ngạc nhìn chủ tử một cái, lại nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, vội vàng đi theo, chủ tử để ý nữ
nhân này?
Chẳng qua không ai nhìn thấy Tư Thiên Hiểu xuất hiện ở cửa sau, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Tư Thiên Hiểu rời đi, trong quán ăn mới một lần nữa khôi phục náo
nhiệt, dù sao là một Vương gia, cho dù ai cũng không dám càn rỡ.
"Cô nương, không biết còn muốn thứ gì không?" Tiểu nhị kia nhìn Tô Tiểu Vũ
ăn xong rồi mà chưa tính rời đi, cho là nàng còn cần cái gì, tiến lên
hỏi.
Tô Tiểu Vũ bình tĩnh nhấp một ngụm nước trà, "Thêm một đĩa bánh ngọt."
"Được! Cô nương xin chờ một chút!" Tiểu nhị cười híp mắt lui ra, thường ngày
người không có tiền trả sẽ cố ý kéo dài thời gian, nhưng tiểu nhị không
dám cho là nàng không có tiền, dù sao, Bạch Lê chuẩn bị quần áo cho Tô
Tiểu Vũ đều là vải tốt nhất, cho nên tiểu nhị nhìn nàng nửa ngày không
đi, cũng chỉ cho là đang chờ người.
Tô Tiểu Vũ ngắt sống mũi, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa, nếu như hiện tại Tây Vân xuất hiện tại trước
mặt nàng, về sau nàng sẽ không chê Tây Vân ồn ào.
Thực khách bên
ngoài, Bạch Lê đứng ở cửa, vừa nãy tất cả hắn đều nhìn thấy, nghĩ đến
ánh mắt Tư Thiên Hiểu nhìn vật nhỏ, hắn biết hắn ta cũng có tình cảm với vật nhỏ, trong mắt là ưu buồn không tan được, đôi tay nắm thật chặt
thành quyền, bọn họ vẫn thích cùng một nữ nhân sao? Vừa nghĩ tới vật nhỏ sẽ nằm trong ngực ai đó, tim của hắn liền đau đến hít thở không thông.
Lần này, hắn sẽ không buông tha?
Một lúc lâu, chờ hắn bình phục tâm tình, lại thấy vật nhỏ còn chưa ra
ngoài, không khỏi nhíu mày, đi từ cửa đi vào, hắn liền thấy vật nhỏ ngơ
ngác nhìn cửa, lúc nhìn thấy hắn, cặp mắt sáng lên, tuy chỉ là một cái
chớp mắt, lại đủ để cho tim của hắn mềm nhũn, xem ra, lần này hắn thật
sự không thể buông.
"Làm sao vậy?" Bạch Lê ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Vũ, nhìn một khối bánh ngọt bên cạnh còn chưa động, nhíu mày, cầm
lên đưa vào trong miệng, "Mùi vị tạm được."
"Không ăn được thì sao lại không đi?" Bạch Lê kinh ngạc, hắn nghe nói nàng ở
thực khách phường, liền chạy tới, lại đứng ở cửa lâu như vậy, nếu ăn no, sao còn ngồi ở đây?
Ánh mắt mọi người chung quanh nhìn Tô
Tiểu Vũ liên tục, đáy lòng hắn không vui, ánh mắt liền lạnh hẳn đi, quét qua những người đó, thấy bọn họ co rúm lại, mới thỏa mãn thu hồi ánh
mắt, vật nhỏ là của hắn, người nào nhìn khoét mắt người đó.
"Ta không có tiền." Tô Tiểu Vũ an tĩnh thật lâu, mới nhỏ giọng nói, đầu đã thấp đến nỗi không thể thấp hơn nữa.
Mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng Bạch Lê là người nào, thính lực sao có thể kém
được, thiếu chút nữa phun một ngụm trà ra ngoài, lồng ngực không ngừng
chấn động, tiếng cười trầm thấp truyền vào trong tai Tô Tiểu Vũ.
"Đừng cười!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ đỏ bừng, đôi mắt to bị hơi
nước bao phủ, vừa giận vừa hờn nhìn chằm chằm Bạch Lê.
Bạch Lê
nhìn động lòng, cười tà khí, vứt một thỏi bạc lớn, rồi sau đó đột nhiên
đứng lên ôm ngang Tô Tiểu Vũ, nhanh chóng rời quán cơm, lưu lại một đám
người nghị luận ầm ĩ, lúc nãy là Khiêm vương, lúc này lại là một nam
nhân tuyệt mỹ, vị cô nương này rốt cuộc là ai, sức quyến rũ lớn như vậy.
Thời điểm Triệu Đĩnh và Tư Thiên Hiểu đàm luận, nhân lúc rãnh rỗi chạy về,
nghĩ tra thân phận của vị cô nương kia, lại thấy một nam tử mặc áo hồng
ôm nàng rời đi, tâm không khỏi chìm mấy phần, đợi thấy rõ nam nhân kia
là ai, kinh ngạc trừng mắt.