“Vật nhỏ, làm nữ nhân của ta đi” Ngữ
khí mang theo vẻ đương nhiên, giọng nói hắn trầm thấp mê người, nụ cười ôn nhu
tà mị, vô cùng mê hoặc…
“Không có
bệnh” Sống lưng Tô Tiểu Vũ cứng đờ, yên lặng đưa tay bắt mạch cho hồng y nam tử,
thấy hắn tất cả bình thường, nghi hoặc lẩm bầm.
Không có
bệnh, tại sao lại nói mê sảng, chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra vì vậy nàng
xem không được? Nếu thật sự là như thế, thật đúng là đáng tiếc cho gương mặt
này.
Trên
khuôn mặt tuấn mỹ hồng y nam tử dường như xuất hiện một vết nứt, hai tròng mắt
nheo lại mang theo nguy hiểm, con ngươi màu hổ phách phát ra ánh sáng nhàn nhạt,
đời này hắn lần đầu tiên có hứng thú với một nữ nhân, lần đầu tiên đi theo lấy
lòng một nữ nhân, phải người khác trong lòng sớm đã tràn đầy vui sướng, hận
không thể lập tức lăn lên giường của hắn? Nhưng nữ nhân này, nữ nhân này lại…
“ Khụ khụ,
nếu ngươi có bệnh kín đáo, có thể nói ra, y thuật của ta có thể giúp ……” Tô Tiểu
Vũ theo bản năng mà hơi co vai lại, con người từ lúc sinh ra đã có khả năng nhận
biết khi nguy hiểm xuất hiện, nàng là rõ ràng nhận ra được quanh thân nam nhân
này phát ra cảm giác nguy hiểm càng lúc càng đậm, lặng lẽ ngậm miệng , đừng nói
nàng không có nguyên tắc, nàng đánh không lại người này, nếu như hôm nay sẽ chết
ở chỗ này, nàng làm sao đi tìm mẫu thân được?.
Không hổ
là nữ nhân hắn coi trọng, ha ha , bệnh không tiện nói ra, thật đúng là có bản
lãnh làm hắn tức chết, xem ra tính khí hắn rất tốt? Hồng y nam tử híp mắt nhìn
Tô Tiểu Vũ, hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng, thấy nàng có chút co
rúm lại ánh mắt dời đi chỗ khác, bực bội trong lòng vô thức tiêu tan hết sạch.
“Ngươi sợ
ta?” Hồng y nam tử cười nói, tuy là câu hỏi, nhưng lại có mười phần khẳng định,
không sợ hắn, sẽ không không dám nhìn hắn, sẽ không đem lời nói hết, mới vừa
còn nói hắn có bệnh không tiện nói ra, không phải lá gan rất lớn sao, làm sao
có thể coi là nhỏ được?.
“Ta đánh
không lại ngươi” Nàng là người thông minh, biết ánh mắt nam tử này có bao nhiêu
sắc bén, vốn lười giải thích, ngẩng đầu lên nói thật, ta chính là muốn như vậy,
ngươi làm gì ta, bản thân nàng trông thấy như thế nào sẽ cảm giác được như vậy.
“Ha ha ha
……” Hồng y nam tử đột nhiên tựa vào vai nàng, cúi đầu nở nụ cười, ngay tiếp
theo toàn bộ thân thể đều run lên, chưa từng thấy qua một người mâu thuẫn như vậy,
nói nàng nhát gan, nhìn như thế nào mới có thể thấy được nàng nhát gan , nói
nàng gan lớn, nàng lại sợ hắn, sợ hắn, là bởi vì đánh không lại? Hắn cảm thấy,
ngày hôm nay hắn đã mang tất cả việc hai mươi năm qua không cười bù đắp lại hết
rồi.
Tô Tiểu
Vũ sắc mặt có chút biến thành màu đen, khóe mắt cũng không nhịn được giật giật,
hai tay chống đỡ lên lồng ngực nam nhân, cảm giác hơi ấm này khiến cho trong
lòng nàng khẽ động, ngẩn người, mới dùng lực đẩy hắn, nàng xác thực đánh không
lại hắn, nhưng không có nghĩa là nàng có thể mặc hắn chiếm tiện nghi, cho dù
nói một ít cũng không thể giải thích hết được, hiện tại càng quá đáng, hắn muốn
gì, nàng Tô Tiểu Vũ khi nào nói qua nàng là quả hồng mềm?.
“Buông
ra.” Giọng nói có phần lạnh lùng, rõ ràng mang theo không vui.
“Ách, tức
giận rồi?” Tiếng cười ngừng lại, hồng y nam tử ngẩng đầu, trên mặt còn mang
theo ửng đỏ vì cười nhiều mà nổi lên càng làm say lòng người vô cùng, thấy sắc
mặt vật nhỏ không tốt, đôi mắt mang theo sắc lạnh, trong lòng biết nên có chừng
mực.