Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 37: Một mảnh hỗn loạn



Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Trong vườn hoa động tĩnh đánh nhau rất lớn, thời điểm chờ thị vệ chạy đến, đã là khi thi thể đầy đất.

Mọi người thấy thường ngày Khúc cô nương trong trẻo lạnh lùng giờ lại bi ai dưới đất thấp giọng kêu, rối rít kinh sợ, may mắn Cao công công khôi phục rất nhanh, liền chạy đi bẩm báo Hoàng đế.

Chờ lúc Tư Thiên Hoàng và Bạch Thuật chạy đến, Tư Thiên Hoán cũng chạy tới.

"Ngâm Nhi!" Tư Thiên Hoàng nhìn thấy nữ tử sắc mặt tái nhợt, trong mắt kinh sợ đau lòng, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, chưa từng thấy qua biểu tình như thế của Ngâm Nhi lộ ra ngoài, thấy nàng bi thương, hắn cũng đau lòng theo.

Đợi đến lúc nhìn thấy người trong ngực Khúc Ngâm ôm, trong đầu đã loạn thành một đoàn, lập tức xông tới, muốn ôm Khúc Ngâm vào trong ngực, "Ngâm Nhi, ngươi......"

"Ta không sao." Khúc Ngâm tránh thoát tay của hắn, ôm thật chặt Tô Tiểu Vũ không thả.

Tư Thiên Hoàng một hồi đau lòng, đây là nàng lần đầu tiên nàng tránh thoát tay của hắn, thấy nàng hô hấp đều đặn, thoáng yên tâm, nhưng thời điểm thấy Tô Tiểu Vũ, cũng không đoái hoài tới nhi nữ tình trường, "Ngâm Nhi ngoan, buông Tô Tiểu Vũ ra, cho thái y xem một chút, được chứ?"

Thái y sớm theo Tư Thiên Hoàng tới, nghe nói như thế, liền muốn tiến lên, lại không nghĩ bị Khúc Ngâm cự tuyệt.

"Tiểu Vũ bị thương có ta tự chữa trị, cút." Tầm mắt lạnh như băng nhìn qua, dọa thái y lui, cũng làm cho Tư Thiên Hoàng khiếp sợ, thường ngày mặc dù Ngâm Nhi lành lạnh, cũng tuyệt đối không vô tình, nhưng bây giờ.

"Ngâm Nhi, để ta đặt Tô Tiểu Vũ trên giường có được không, ngươi ôm như vậy không thể chữa trị, nàng sẽ xảy ra chuyện." Tư Thiên Hoàng bỏ xuống tư thái hoàng đế, nhỏ giọng cầu khẩn, vừa lo lắng sự khác thường của nàng, cũng lo lắng thương thế của Tô Tiểu Vũ, nếu Tô Tiểu Vũ xảy ra chuyện không hay, tiểu đệ hắn sẽ phát điên. 

"Đã chữa rồi, chỉ chờ nàng tỉnh." Khúc Ngâm lắc đầu, không muốn giao Tiểu Vũ cho những người khác, nàng không yên lòng.

Tư Thiên Hoàng dĩ nhiên là nhìn ra trong mắt nàng không tin tưởng những thị vệ kia là, nhướng mày, đang muốn tự mình ôm Tô Tiểu Vũ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen.

Còn không đợi Khúc Ngâm phản ứng, Tô Tiểu Vũ đã rơi vào hoán trong ngực Tư Thiên Hoán, nhìn nữ nhân trong ngực không có chút máu, tim của hắn đau đớn như bị cắt đi, truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, lại bị phản ngược, lập tức không dám lộn xộn, chỉ có thể chăm chú nhìn sắc mặt người tái nhợt trong ngực.

"Hoán, mau đưa Tô Tiểu Vũ đi." Tư Thiên Hoàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cúi người kéo Khúc Ngâm lên.

"Đưa Tiểu Vũ cho ta!" Khúc Ngâm thấy nam nhân kia ôm Tô Tiểu Vũ, lập tức mù quáng, giùng giằng muốn tiến lên, nhưng hơi sức Tư Thiên Hoàng lớn hơn nàng, nàng tránh không được, "Tư Thiên Hoàng ngươi buông ta ra!"

"Khúc Ngâm ngươi tỉnh táo một chút!" Tư Thiên Hoàng gầm nhẹ, gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Ngâm, hắn mặc kệ tại sao nàng khác thường như vậy, cũng không quản tại sao nàng lại sao coi trọng Tô Tiểu Vũ, nhưng bộ dáng nàng đau lòng hắn cũng đau!

"Tỉnh táo, tỉnh táo thế nào, Tiểu Vũ còn chưa tỉnh, ta sao có thể tỉnh táo......" Khúc Ngâm lắc đầu, ánh mắt thủy chung không rời Tô Tiểu Vũ.

"Câm miệng." Giọng nói băng lãnh như đến từ U Minh vang lên, Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn Khúc Ngâm, lòng bàn tay tụ nội lực, đang muốn khiến cho nàng hoàn toàn an tĩnh, người trong ngực lại đột nhiên giật giật.

"Tư Thiên Hoán, ngươi dám đả thương Khúc Ngâm, ta sẽ lấy mạng của ngươi." Giọng nói yếu đuối, kiên định vang lên, Tô Tiểu Vũ khẽ mở to mắt, mím môi nhìn Tư Thiên Hoán.

"Ngươi đã tỉnh." Tư Thiên Hoán thở phào nhẹ nhõm, đau lòng nhìn nàng, lực lượng trong tay đã sớm biến mất.

"Đừng lo lắng." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, từ trong ngực hắn nhìn ra, ánh mắt nhìn về người phía sau, bị tư Thiên Hoàng điểm huyệt ngủ, Khúc Ngâm ngủ mê mang, mày cau lại.

Tư Thiên Hoán thấy vậy, ánh mắt ý bảo Tư Thiên Hoàng, hai người ôm nữ nhân của mình đi, Khúc Ngâm về phòng của mình, một đám thái giám cung nữ canh giữ ở bên ngoài.

"Khụ khụ, xem cánh tay Khúc Ngâm một chút, vết thương của nàng còn chưa băng bó." Tô Tiểu Vũ tựa trong ngực Tư Thiên Hoán, cau mày nói, sắc mặt tái nhợt, nhưng tốt hơn lúc trước rất nhiều.

"Cái gì!" Tư Thiên Hoàng cả kinh, nhấc tay áo Khúc Ngâm lên, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay trắng mịn của nàng có một vết cắt, không sâu, nhưng chảy rất nhiều máu.

Trong tròng mắt đen trầm tĩnh hiện ra thô bạo, Tư Thiên Hoàng vừa bôi thuốc cho nàng, vừa nói, "Là đám người kia tổn thương?" Chỉ người chết trên đất.

"Chính nàng tự cắt." Tô Tiểu Vũ chán nản nói, "Máu của nàng, mới có thể ức chế thương thế của ta." Sự cắn trả của nàng cần sương châu thảo ức chế, nhưng sương châu thảo cực kì hiếm, vì vậy Khúc Ngâm liền ăn sương châu thảo, khiến dược tính sương châu thảo hòa tan vào máu của nàng, dễ dàng tùy thời cứu nàng.

Thân thể cứng đờ, trong mắt Tư Thiên Hoán thoáng qua ảo não, mới vừa nãy thiếu chút nữa giết ân nhân cứu mạng Vũ nhi, nhưng nghĩ đến câu nói kia của nàng, oán khí trong lòng lại không nhịn được dâng lên.

Hắn ở vườn ngự uyển không đợi được Tô Tiểu Vũ, suy nghĩ nàng lại không biết đường, cho nên ra ngoài tìm nàng, lại nghe được bên này có người kêu tê tâm liệt phế, trong lòng lo lắng, chạy tới, nhìn thấy mặt Tô Tiểu Vũ không còn chút máu mà nằm trong ngực một nữ nhân, trong nháy mắt chỉ còn lo lắng sợ sệt.

"Muốn ta làm sao?" Tư Thiên Hoán đau lòng hôn mặt của nàng, nhỏ giọng hỏi, đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, cái gì cũng không giúp được nàng.

Tô Tiểu Vũ cười lắc đầu, "Chờ ta tự mình bình phục là được, lúc này dùng thuốc linh tinh, sẽ tăng thêm thương thế của ta."

Cho nên vừa rồi Khúc Ngâm mới mắng thái y sao? Tư Thiên Hoàng nhíu mày, ôm người trong ngực chặt hơn một chút, hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng phải đợi đến khi Ngâm Nhi tỉnh lại đã.

"Không đi đến nơi hẹn, là bởi vì không tìm được đường." Tô Tiểu Vũ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút uất ức nói.

"Ta biết rõ." Tư Thiên Hoán cưng chiều cười, ôm nàng càng chặt hơn, "Về sau ta sẽ không để cho ngươi đi tìm ta, một bước không rời, ta sẽ theo sát ngươi." Tự trách, thật sự tự trách, nếu hôm nay một mực đi theo nàng, vật nhỏ cũng không cần tự mình ra tay, càng sẽ không bị thương thành như vậy.

"Cũng may ngươi không đi theo ta, nếu không ta sẽ không còn kịp cứu Khúc Ngâm rồi." Tô Tiểu Vũ khẽ chu môi một cái, ở trong ngực Tư Thiên Hoán cọ xát, cố gắng giảm bớt cảm giác có tội của hắn.

"Hoàng thượng, tại sao ngươi ôm Khúc Ngâm?" Tô Tiểu Vũ nghiêng mắt nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Tư Thiên Hoàng, nghi ngờ hỏi.

"Nàng là nữ nhân của ta." Tư Thiên Hoàng khinh bỉ nhìn nàng một cái, hắn biểu hiện được còn không rõ sao?

Tô Tiểu Vũ nghe vậy sững sờ, sau đó si ngốc nở nụ cười, "Khúc Ngâm rốt cuộc thích người khác."

"Nàng trước kia thích người nào?" Thân là Hoàng đế, sao có thể giống người thường, nhạy bén bắt được từ then chốt, gương mặt Tư Thiên Hoàng ghen tức.

Tô Tiểu Vũ che lại quẫn bách bên trong mắt, mềm nhũn nói với Tư Thiên Hoán, "Tư Thiên Hoán, ta buồn ngủ quá."

"Ngoan, ngủ đi, ngủ một lúc liền khỏe." Tư Thiên Hoán cảnh cáo nhìn Tư Thiên Hoàng một cái, nhẹ giọng dụ dỗ, trong mắt ôn nhu như nước.

Ngoan ngoãn đáp một tiếng, Tô Tiểu Vũ không quên nhìn Tư Thiên Hoàng một cái, lập tức nhắm lại hai mắt, không lâu lắm cũng đã ngủ thật.

"Thật đúng là loạn." Tư Thiên Hoàng nhức đầu xoa trán, nhìn về phía Bạch Thuật, "Rốt cuộc chuyện này như thế nào?"

"Bạch Lê rõ ràng hơn ta." Bạch Thuật nhàn nhạt nói ra, nhìn Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm một cái.

"Đợi các nàng tỉnh lại, họ tự nhiên sẽ nói." Tư Thiên Hoán không nhìn Hoàng đế dù một cái, cả mắt chỉ nhìn Tô Tiểu vũ, nếu trước chỉ là suy đoán, vậy bây giờ hắn có thể khẳng định thân phận vật nhỏ rồi, cũng biết nàng học lọai võ công gì, không khỏi vô cùng đau lòng.

Về sau, tuyệt đối không cho vật nhỏ dùng loại võ công này, nàng có hắn che chở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.