Mặc kệ đêm qua tứ hôn ở bên ngoài nhấc lên bao nhiêu sóng lớn, trong hoàng cung vẫn tĩnh lặng như thường.
Hoán Vân cung, thời điểm hoàng tử Tư Thiên Hoán ở tẩm cung, đẹp đẽ tinh sảo, hành lang uốn khúc, chín khúc mười ngoặt, núi giả san sát, nước suối chuyển động tuần hoàn, thể hiện rõ thân phận chủ nhân Hoán Vân cung vô cùng tôn quý, thật ra thì năm đó, ngoại trừ hoàng hậu, mỗi người đều yêu quý con út như châu bảo, có cái gì tốt cũng đều đưa đến Hoán Vân cung.
Lông mi nhẹ nhàng rung động, Tô Tiểu Vũ chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn hoàn cảnh xa lạ lại cao quý trước mắt, chợt ngồi dậy, cảnh giác hí mắt.
"Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi tỉnh rồi!" Tây Vân bưng chậu nước đi vào, nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đã đứng dậy, vui vẻ chạy tới, đêm qua nàng bị Minh vương mang tới, nói là chủ tử bị nội thương, muốn nàng tới chăm sóc.
"Đây là đâu vậy?" Thấy Tây Vân, yên lòng, Tô Tiểu Vũ vuốt vuốt đầu, nhẹ giọng hỏi.
Tây Vân sững sờ, đưa ướt khăn đến tay Tô Tiểu Vũ, "Đây là Hoán Vân cung."
"Hoán Vân cung là nơi nào?" Tô Tiểu Vũ kéo khóe miệng, nhận lấy khăn rửa mặt.
"Chủ tử Tiểu Vũ, Hoán Vân cung này năm đó là Tứ hoàng tử, bây giờ tẩm cung Minh vương." Tây Vân thở dài, người chủ nhân này của nàng thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, Hoán Vân cung nổi danh cao quý.
"Hắn ở đâu?" Biết đây là tẩm cung Tư Thiên Hoán, cả người buông lỏng rất nhiều, theo bản năng Tô Tiểu Gũ tìm kiếm chủ nhân tẩm cung.
"Ơ, chủ tử Tiểu Vũ, mới không một lúc, liền nhớ rồi a?" Tây Vân cười đến lỗi thấy răng không thấy mắt, dáng vẻ vui vẻ, giống như được ăn một thùng mật.
"Tây Vân." Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, Tô Tiểu Vũ liếc xéo Tây Vân, nha đầu này lá gan càng lúc càng lớn.
Thân thể Tây Vân cứng đờ, cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lui ra ngoài, tại sao nàng lại quên chủ tử Tiểu Vũ nguy hiểm cỡ nào rồi.
"Vũ nhi." Tư Thiên Hoán dịch thân thể, né tránh đụng tới Tây Vân, chậm rãi đi tới giường, bước chân mặc dù nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng tốc độ không chậm, chỉ mấy bước, liền xuyên qua tẩm cung to như vậy, đi tới trước mặt Tô Tiểu Vũ.
Bánh ngọt cuốn, sữa quả nho, chén dừa nhỏ, cháo tổ yến…, mấy thứ đồ đặt trong khay, nhìn qua liền cảm thấy ngon miệng, Tô Tiểu Vũ chu môi, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống, ánh mắt như có như không nghiêng mắt nhìn trên người Tư Thiên Hoán.
"Đói thì ăn, nhìn cái gì." Tư Thiên Hoán cưng chiều cười, chưa bao giờ biết rằng vật nhỏ còn có vẻ mặt đáng yêu này, xem ra nhiều cái hắn chưa hiểu rõ nàng.
Vội ho một tiếng, Tô Tiểu Vũ giật giật khóe miệng, đang chuẩn bị động tác, tay lại bị bắt được.
"Thôi, ta cho ngươi ăn." Tư Thiên Hoán lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay khác cầm đũa lên, gắp lên một bánh bao nhỏ, đưa đến trước miệng Tô Tiểu Vũ.
"Ta không sao rồi, có thể tự ăn." Tô Tiểu Vũ theo bản năng lui về phía sau, từ sau khi mẫu thân mất tích, không có người nào bón cho nàng ăn, trong lúc nhất thời chưa thể thích ứng.
"Có ăn hay không?" Tư Thiên Hoán cười đến càng sủng nịnh, giọng nói càng phát ra dịu dàng, đưa bánh bao lại gần một chút.
Trong nội tâm run lên, môi anh đào lập tức mở ra, cắn một cái trên bánh bao kia, nhưng nàng đoán sai nàng chỉ cắn một nửa, mắt thấy nửa bên kia sẽ rớt trên giường, đang muốn đưa tay ra tiếp, lại không nghĩ rằng trước mắt tối sầm lại, trên môi mềm nhũn, nửa bên kia bị Tư Thiên Hoán cắn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt phấn hồng.
"Mùi vị cũng không tệ lắm." Tư Thiên Hoán ưu nhã nuốt một nửa bánh bao vào, lười biếng nhìn Tô Tiểu Vũ, thấy gương mặt nàng hồng hồng, nụ cười trong mắt sâu hơn.
Tô Tiểu Vũ xoay mặt, trút hận nhai bánh bao, đột nhiên phát hiện mùi vị đó cũng không tệ lắm, con ngươi sáng lên, không ai chống cự được thức ăn ngon hấp dẫn.
"Ăn ngon." Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, "Yến tiệc hôm qua cùng một ngự trù làm sao? Mùi vị hình như tốt hơn."
"Thích sao?" Tiếp đó Tư Thiên Hoán lại bưng chén ngọc lên, thổi nguội thìa cháo, đưa đến bên miệng nàng, thấy nàng ngoan ngoãn há miệng ăn, hài lòng cười một tiếng.
"Ưmh, ăn ngon!" Tô Tiểu Vũ tiếp tục gật đầu, mặt mày cong cong, vào miệng tan đi, mềm dẻo hương nồng, không tệ.
"Sau này đồ ăn của Tiểu Vũ đều giao hết cho ta phụ trách được không?" Tư Thiên Hoán tiếp tục đút cháo, không cho là điều mình nói có bao nhiêu dọa người.
"Khụ khụ, ngươi nói cái gì?" Tô Tiểu Vũ bị sặc, không ngừng ho khan, cặp mắt xinh đẹp mở thật lớn, khó mà tin nổi nhìn Tư Thiên Hoán, hắn phụ trách? Đồ ăn?
"Những thứ này đều là ngươi làm hay sao?
"Ừ." Tư Thiên Hoán cau mày vỗ nhẹ lưng của nàng, "Ăn cái gì cẩn thận một chút, đã lớn rồi lại có thể sặc.
"Ngươi...ngươi làm sao làm được?" Tô Tiểu Vũ rút khóe miệng, đột nhiên cảm thấy đồ trong miệng có giá trị ngàn vàng, đây chính là xuất từ tay Minh Vương điện hạ tôn quý, có thể gặp nhưng không thể cầu.
"Tối hôm qua học cùng ngự trù." Tư Thiên Hoán cười khổ, nguyên liệu nấu ăn của ngự thiện phòng bị hắn hủy gần hết, mới làm ra những thứ này.
"Sao thông minh đến như vậy." Tô Tiểu Vũ chu môi, cúi đầu cười ấm áp, một hớp lại một hớp ăn đồ hắn đưa tới.
"Phu quân ngươi thông minh, người hưởng phúc chẳng phải ngươi hay sao." Tư Thiên Hoán cụp mắt, nhìn nàng cúi thấp mặt xuống, giật mình, cúi người hôn một cái trên mặt nàng.
"Cái gì phu quân?" Tô Tiểu Vũ hí mắt, sáng sớm có cần phải kích thích thế này không.
"Đêm qua hoàng huynh đã hạ chỉ gả, chọn đại hôn của chúng ta cùng lúc với Bạch Thuật." Tư Thiên Hoán tốt bụng nhắc nhở, "Chính ngươi đã đáp ứng."
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.
Tô Tiểu Vũ giựt giựt khóe miệng, đoạt lấy chén, từng ngụm từng ngụm trong đầu buồn bực ăn.
"Vũ nhi chậm một chút, muốn ăn còn có rất nhiều, đừng có gấp." Tư Thiên Hoán dịu dàng vuốt ve đầu của nàng.
"Ừ." Tư Thiên Hoán thuận tay lau bên miệng cho nàng, ở bên miệng nàng lưu lại cảm giác tê tê dại dại, chọc cho nàng theo bản năng đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm, đầu ngón tay ấm áp, khiến con ngươi hắn chợt co rụt lại.
"Một Vương gia có thể rãnh rỗi như vậy sao? Không vào triều? Không tấu chương?" Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu, trong lòng ẩn giấu rất nhiều nghi vấn, nàng nghe nói có rất ít người gặp qua diện mạo thực của Tư Thiên Hoán, vậy hắn không cần vào triều sao?
"Không cần vào triều, không cần phê duyệt tấu chương, Tiểu Vũ quan trọng nhất!" Tư Thiên Hoán tựa vào bên giường, cầm lên một ít tóc Tô Tiểu Vũ tán lạc trên giường, vuốt lên, hắn lười phải nhìn những sắc mặt người đó, sau khi hoàng huynh lên ngôi liền tuyên bố hắn không cần vào triều, về phần tấu chương, phía trên hắn không phải còn có hai người sao.
"Đường đường là Minh vương lại xuống bếp làm việc của nữ nhân, người ngoài sẽ đàm tiếu." Tô Tiểu Vũ lười biếng cười, buồn bực liếc Tư Thiên Hoán một cái, nam nhân này thật đúng là ăn nói khéo léo.
"Ai dám nói nữ nhân của ta, giết." Tư Thiên Hoán từ tốn nói, gương mặt giống như chuyện đương nhiên.
Khóe miệng khóe mắt cùng nhau co rút, Tô Tiểu Vũ lựa chọn trầm mặc.