Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 47-3: Trả lại gấp trăm lần (3)



Edit: Lãnh Thiên Nhii.

"Nữ nhân ngốc không biết điều, còn hoài nghi ta." Khẽ gõ một cái lên trấn nàng, Tư Thiên Hoán không thể làm gì khác hơn là thở dài.

"Hoán......" Khẽ kêu một tiếng mềm mại, Tô Tiểu Vũ hồi báo thành quả hôm nay, "Phía tây Mặc phủ hình như không cho người tùy tiện đi vào, ta đoán, tuyết triết thảo sẽ ở đó."

"Ừ, tối nay đi xem một chút." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nói ra.

"Bao lâu Mặc Thiên có thể giải được trận pháp các chàng bày?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, hỏi.

"Mười ngày." Nói đến đây việc này, Tư Thiên Hoán có chút xem thường.

"Vậy...... Ngày mai chúng ta lấy cớ du lãm Vân La thành, để Bạch Thuật ổn định Ặc Thiên." Tô Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói, cũng không biết trong cấm địa có cái gì, phải nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.

"Nàng có cái đuôi đấy?" Tư Thiên Hoán vừa nghe, không biết là tức hay vui  hừ một tiếng.

Tô Tiểu Vũ sững sờ, có chút ảo não nhíu mày, sao nàng lại quên mất Mặc Vân Vũ, muốn chiếm được tâm Mặc Vân Vũ, dĩ nhiên là phải tận tình.

"Hạ mê huyễn dược." Suy nghĩ một chút, Tô Tiểu Vũ chậm rãi nói ra, chỉ là thuốc này hiệu quả hình như chỉ có bốn canh giờ, không biết có kịp hay không, cũng không biết có đầy đủ vật liệu để cải tạo thêm không?.

"Ngươi cam lòng?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, thấy nàng thật lâu không có đưa đồ vào trong miệng, mày đẹp vừa nhíu, chỉ chén, "Mau ăn."

"Tư Thiên Hoán!" Đôi mắt đẹp của Tô Tiểu Vũ trừng lên tròn trịa, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, không để ý đến hắn nữa, nếu ai cùng dấm chua phân cao thấp chắc chắn hắn sẽ thắng.

Tư Thiên Hoán cũng không phải thật sự để ý như vậy, chỉ là nhìn dáng vẻ nàng thẹn quá hóa giận thật đáng yêu, liền thích trêu chọc nàng, đang muốn dỗ dành nàng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.

"Thủ hạ, còn không tránh ra một chút?" Tô Tiểu Vũ híp mắt, lành lạnh  nhìn Tư Thiên Hoán.

Hung hăng cắn bên tai nàng một cái, hung tợn lưu lại một câu "Lúc nữa rồi tìm ngươi tính sổ." Liền phi thân nhảy lên trên xà ngang, biến mất.

Tô Tiểu Vũ thong thả ung dung lau miệng, lười biếng tựa vào trên giường êm, cười như không cười nhìn cửa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mới vừa còn nói chưa tạo được cơ hội, giờ lại tự động tạo cơ hội dâng tới cửa, ưh, mùi thuốc thấp kém như vậy, thật đúng là đã lâu chưa ngửi qua.

Mặc Vân Vũ và Tô Tiểu Vũ đi dạo xong Mặc phủ, liền đi thư phòng đi tìm Mặc thiên.

"Vân Vũ, ngươi thật sự thích cái tên Bạch Vũ đó sao?" Mặc Thiên hỏi trực tiếp, trên mặt là vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì hi vọng Mặc Vân Vũ có thể cùng Bạch Vũ ở chung một chỗ, hắn là Gia chủ Mặc gia, lợi ích của gia tộc cao hơn tất cả, thân phận của Bạch Vũ mặc dù thần bí, nhưng phú quý và quyền lực Mặc gia tuyệt đối không thể so sánh, muội muội có thể cùng Bạch Vũ lập gia đình, vậy đối với Mặc gia mà nói, chỉ có ích lợi, mà nếu muội muội có thể gả cho nam nhân này, cũng nhất định là phú quý cả đời.

"Hắn, rất tốt." Mặc Vân Vũ hơi đỏ mặt, thẹn thùng e lệ nhìn huynh trưởng một cái, "Ca ca không cần lo lắng, Bạch công tử là một nam nhân tốt."

"Ha ha, mới gặp mặt một lần, vậy mà đã cứ như vậy thiên vị hắn?" Mặc Thiên thấy vậy, tâm tình rất tốt, không nhịn được trêu ghẹo nói, muội muội này mắt cao hơn đầu, ở Vân La thành này hầu như là không có một nam nhân nào khiến nàng vừa mắt.

Mặc Vân Vũ thẹn thùng dậm chân, trợn cặp mắt to nũng nịu, "Ca ca!" Bạch Vũ là thật sự rất ưu tú, hắn cao quý ưu nhã, phong lưu không kiềm chế được.

"Nhưng Vân Vũ, Bạch Vũ thích ngươi sao?" Giọng điệu Mặc Thiên vừa chuyển, lại biến thành lo lắng.

Mặc Vân Vũ nghe vậy, có chút tức giận lắc đầu, nam nhân cả Vân La thành đều muốn kết hôn với nàng, không vì tướng mạo của nàng, cũng đều vì Mặc gia phía sau nàng, nhưng Bạch Vũ này không giống nhau, nhìn qua tao nhã lễ độ, thật ra thì căn bản là lãnh tình, nàng từ trong mắt hắn không thấy được bất kỳ si mê, khiến nàng tức giận buồn bực, nhưng lại yêu thích hắn hơn một chút, nếu hắn cũng giống các nam nhân khác, thì sao có thể xứng với nàng đại tiểu thư Mặc gia đây?

"Cái hộp này, ca ca sẽ nhanh giải được, chờ cái hộp được giải, chỉ sợ Bạch Vũ cũng sẽ rời đi." Mặc Thiên cau mày, ý vị sâu xa nói, "Vân Vũ phải tự cố gắng, ca ca chỉ có thể hoãn thời gian mở hộp này ra một chút."

Mặc Vân Vũ sững sờ, cảm kích nhìn Mặc Thiên một cái, "Cám ơn ca ca, Vân Vũ đi xuống trước." Nàng cũng biết ca ca thương nàng, nếu thời điểm giải khai trận pháp hộp này chậm chút, sẽ khiến người khác hoài nghi năng lực ca ca, nàng nhất định không thể để cho người khác nói xấu, nàng nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất khiến Bạch Vũ yêu nàng.

Sau khi trở lại phòng, Bữa tối Mặc Vân Vũ cũng không dùng, tập trung tinh thần nghĩ tới làm thế nào khiến Bạch Vũ yêu mình, vẻ mặt lo âu này Thanh Hoa rất ít khi thấy được.

Thanh Hoa suy nghĩ một chút, trên mặt đột nhiên đỏ lên, khẽ đề nghị, "Tiểu thư, sao không để gạo sống nấu thành cơm?" Nàng nhớ trước kia có thấy nha hoàn thảo luận làm thế nào để quyến rũ thiếu chủ, có nghe qua cái này.

"Pằng!"

Mặc Vân Vũ tát một cái trên mặt Thanh Hoa, liền thấy trên mặt nàng nhiều hơn một dấu vết hồng hồng, nhìn dáng vẻ Mặc Vân Vũ tức giận, Thanh Hoa cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể nhịn đau đau, nghẹn nước mắt trở về.

"Ta đường đường là đại tiểu thư Mặc gia, tại sao có thể đi quyến rũ nam nhân!" Mặc Vân Vũ giận đến sắc mặt đỏ bừng, tức giận trợn trừng mắt nhìn Thanh Hoa.

Thanh Hoa té quỵ xuống đất, dập đầu, "Tiểu thư tha mạng, Thanh Hoa chỉ là không muốn tiểu thư như thế, mới ra hạ sách này!"

Nhìn trên đất từ từ xuất hiện vết máu, xấu hổ trong lòng Mặc Vân Vũ mới chậm rãi phai nhạt đi, hừ lạnh một tiếng, mới nói, "Không trách ngươi, đứng lên đi."

"Đa tạ tiểu thư khai ân!" Thanh Hoa thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng cái trán đau đớn ra máu, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

Mặc Vân Vũ chán ghét nhìn nàng một cái, xoay người lại ngồi, tiếp tục suy nghĩ biện pháp, dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy, nhưng Bạch Vũ kia lại không có chút động lòng nào, dựa vào xinh đẹp là không thể nào, nếu luận tài nghệ, nàng từ nhỏ không thích những thứ đó, cho nên cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không tinh thông, biết duy nhất thuật kỳ môn bát quái, ở trước mặt ca ca lại không đáng giá được nhắc tới......

Rối rắm nhìn Thanh Hoa một cái, trên mặt Mặc Vân Vũ hiện lên ửng đỏ, chẳng lẽ thật sự phải dùng biện pháp của Thanh Hoa nói, khiến gạo sống nấu thành cơm sao?

"Thanh Hoa, ngươi đi tìm cho ta chút......" Mặc Vân Vũ hít vào một hơi thật dài, vì hạnh phúc của mình, nàng quyết định lớn mật một lần, đưa tay gọi Thanh Hoa lại gần, ở bên tai nàng nhỏ giọng phân phó.

Thanh Hoa sững sờ, gật đầu một cái, lập tức quay người đi, đợi xoay người sau, trong mắt hiện ra khinh bỉ, nàng còn tưởng là Đại tiểu thư này cao quý bao nhiêu, hóa ra vẫn phải dùng loại biện pháp này.

Mặc Vân Vũ thấy Thanh Hoa rời đi, ngẫm nghĩ  kế hoạch, mở tủ treo quần áo ra, cẩn thận chọn quần áo, cuối cùng chọn một cái váy sa mỏng màu tím và một cái yếm màu trắng thêu hoa sen đặt lên giường.

Sau đó, nàng lại đi một chuyến đến phòng bếp, bảo đầu bếp làm cho một chén canh, bưng trở về phòng, đúng lúc Thanh Hoa trở về, sau khi nàng phân phó liền rời khỏi, đổ bột thuốc màu hồng nhạt vào trong chén canh, nhẹ nhàng quấy đều, không nhìn ra bất kỳ khác thường nào.

Đổi quần áo, khoác ở bên ngoài một áo khoác màu đen, Mặc Vân Vũ bưng canh đi tới phòng khách Tô Tiểu Vũ ở, chờ khi đi tới phòng của hắn thì mới cởi áo khoác phía ngoài ra.

Trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, chiếu vào trên người Mặc Vân Vũ, áo sa thật mỏng bao lấy thân thể lả lướt của nàng, thoáng lộ ra da thịt nõn nà, làm người ta máu nóng sục sôi, cái yếm màu trắng kia lại có vẻ thanh thuần, thanh thuần và hấp dẫn, kết hợp với gương mặt mỹ lệ, chỉ cần là người nam nhân, rất khó có thể cự tuyệt.

Đè xuống tính toán trong lòng, Mặc Vân Vũ bưng canh gõ cửa Tô Tiểu Vũ  .

"Ai vậy?" Tô Tiểu Vũ lười biếng mở miệng, giống như vừa mới ngủ.

Mặc Vân Vũ vừa nghe thấy giọng nói Tô Tiểu Vũ, tim lập tức đập rộn lên, mím môi, thẹn thùng nói, "Vân Vũ đặc biệt vì Bạch công tử nấu một chén canh."

"Vào đi." Giọng nói Tô Tiểu Vũ có vẻ tỉnh táo được đôi chút, nhưng vẫn mang theo lười biếng động lòng  người.

Trong nội tâm Mặc Vân Vũ vui vẻ, bưng canh đi vào, liền nhìn thấy Tô Tiểu Vũ để nguyên quần áo nằm ở trên giường êm, này tư thái thanh thản, làm người ta mê muội, cũng càng ngày càng khẳng định quyết định tối nay của nàng là đúng.

"Công tử, xin dùng canh." Mặc Vân Vũ đi tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, nhẹ nhàng để canh xuống, chẳng những không đi, còn ngồi xuống bên cạnh giường êm, ngượng ngùng cúi đầu.

Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn nàng một cái, bưng bát canh lên uống vào một hơi, "Ta còn dang nghĩ tối nay thức ăn này quá khô, không ngờ Mặc cô nương liền đưa canh tới, đêm hôm khuya khuắt, Mặc cô nương có lòng."

Trong nội tâm Mặc Vân Vũ khẽ động, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, "Công tử thích là tốt rồi, cái gì Vân Vũ cũng đều nguyện ý làm." Lời nói này, có thể nói là một câu hai nghĩa.

"Mặc cô nương nói quá lời." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, một mảng ửng hồng hiện lên trên mặt của nàng, còn có từ từ rỉ ra một tầng mồ hôi, hô hấp cũng biến thành dồn dập, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Mặc Vân Vũ, "Trong canh này có cái gì?"

"Vân Vũ đã nói qua, vì Bạch công tử, cái gì Vân Vũ cũng đều nguyện ý làm." Mặc Vân Vũ nhìn hắn bởi vì mị dược mà trở nên tà khí yêu dã, chỉ cảm thấy cổ họng khô, liếm đầu lưỡi, gương mặt đỏ lên liền cúi người, đang muốn đè lên thân thể Tô Tiểu Vũ, lúc đôi tay đụng tới cổ hắn thì thân thể chợt nhẹ, liền nặng nề ngã ở cạnh cửa, cả người đau nhức.

"Bạch, công tử?" Mặc Vân Vũ khó mà tin nổi nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, đau đớn trên người làm cho nàng phát run, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, bộ dáng kia, vừa thấy đã thương, nhưng nàng biết, nam nhân trước mặt không thể nào sinh ra một tia thương tiếc, bởi vì bây giờ vẻ mặt hắn, là hận không giết được nàng.

"Ta Bạch Vũ cả đời này hận nhất chính là bị người tính kế." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng mở miệng, sắc mặt càng ngày càng đỏ, trong miệng trong lúc vô tình tràn ra hơi thở gấp, giống như đang không chịu nổi, "Rầm" một tiếng ném cái bàn đi, những thứ chén đĩa kia tất cả đều vỡ vụn, còn có một ít văng đến trên người Mặc Vân Vũ, khiến cho nàng không nhịn đau được hô lên.

Mặc dù trên người Mặc Vân Vũ có vết thương, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tô Tiểu Vũ càng ngày càng mê ly, cắn răng, hiện ra nụ cười kiều mỵ, lần nữa nhào tới, giọng nói cũng dịu dàng động lòng người, "Bạch công tử, để cho Vân Vũ phục vụ ngươi...... A!"

"Bùm"  Một tiếng, Mặc Vân Vũ trực tiếp bị Tô Tiểu Vũ ném ra ngoài cửa, hung hăng ngã trên mặt đất, chấn động đến mức xương cốt đau đớn, cánh tay cũng bị mài xước, không nhịn được thét lên, Mặc Vân Vũ nàng từ nhỏ không phải chịu phạt cái gì, lần này đối với nàng mà nói, đã coi như là nặng.

"Cút." Giọng nói lạnh lẽo từ bên trong phòng truyền đến, Mặc Vân Vũ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cặp mắt Tô Tiểu Vũ âm lãnh như tu la địa ngục kia, cũng không còn kịp nghĩ tới xấu hổ giận dữ, nắm lên áo khoác đen trên mặt đất bao lấy thân thể, liền chạy trở về gian phòng của mình.

Thanh Hoa thấy Mặc Vân Vũ nhếch nhác như vậy, cũng không dám nói thêm cái gì, nhanh chuẩn bị kim sang dược, bôi thuốc cho Mặc Vân Vũ, lại bị nàng tát cho một cái ngã nhào trên đất.

"Đều là tại ngươi, tiểu tiện nhân nghĩ ra chủ ý đê hèn này!" Mặc Vân Vũ vừa nghĩ tới chuyện bị Tô Tiểu Vũ này khuất nhục, cặp mắt đỏ bừng, vẻ mặt phẫn hận, chưa bao giờ có một người nam nhân nào dám đối sử với nàng như vậy, phần nhục nhã này, nàng làm sao có thể nhịn được, Bạch Vũ, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn!

"Tiểu thư tha mạng, tha mạng!" Thanh Hoa nghe vậy, cũng biết là biện pháp không sử dụng được trên người Bạch Vũ, lập tức té quỵ xuống đất, hốt hoảng dập đầu, Mặc Vân Vũ phát giận, xui xẻo là nàng, nàng cũng không ngờ diện mạo của Mặc Vân Vũ, đến cả một người nam nhân cũng không mê hoặc nổi, nếu nàng biết, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám nhắc tới biện pháp này.

"Tha mạng?" Mặc Vân Vũ đang cần chỗ phát tiết phẫn hận trong lòng, nghe Thanh Hoa nói, lập tức từ đáy giường rút ra một cây roi, hung hăng quất vào trên người của Thanh Hoa, vừa đánh, bản thân nàng còn chảy nước mắt, "Ta đánh chết tiểu tiện nhân nhà ngươi, nếu không phải ngươi, làm sao ta sẽ bị làm nhục như thế, ta đánh chết ngươi!"

"A! Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng!" Thanh Hoa khổ sở hô, nàng đi theo bên người Mặc Vân Vũ không lâu, trước kia chỉ nghe nói Đại tiểu thư này đối sử với người làm không được tốt, đến lúc chính mình nếm thử mới biết tại sao nàng đổi nha hoàn nhanh như vậy, nàng ta vốn dĩ không phải người!

Không biết đánh bao lâu, y phục màu sáng của Thanh Hoa sớm bị máu nhuộm đỏ, không nhìn ra màu sắc nguyên thủy, tiếng kêu cũng từ từ trở nên suy yếu.

Mặc Vân Vũ đánh nửa ngày, cũng không nghe được âm thanh nào nữa, mới vứt roi xuống trên người nàng, nhìn về phía ngoài cửa hô, "Người tới, ném nha đầu này ra ngoài, chớ dơ bẩn phòng của ta."

Rất nhanh thị vệ vào phong, cúi đầu không có nhìn đông nhìn tây, động tác thuần thục dìu Thanh Hoa đang thoi thóp ra ngoài, phía sau lại tới hai nha hoàn, đổi lại thảm sạch sẽ cho phòng Mặc Vân Vũ.

Bọn họ đều là lão nhân Mặc phủ, đã sớm biết rõ ràng tính tình Mặc đại tiểu thư, biết rõ nàng ác độc, động tác tự nhiên nhanh chóng, không ngẩng đầu lên nhìn nàng, nếu không người bị bắt sẽ là chính mình, hạ nhân Mặc phủ luôn để phục vụ cho Mặc Vân Vũ hành hạ. 

Có người báo chuyện Mặc Vân Vũ cho Mặc Thiên, Mặc Thiên hung hăng đánh một chưởng vào trên bàn, cái bàn liền tan nát.

Đúng là một muội muội ngu ngốc, làm sao lại dùng cái loại phương thức này lưu lại Bạch Vũ, vừa nhìn Bạch Vũ đã biết không phải là nhân vật đơn giản, làm có thể chịu được người khác tính toán như vậy, chỉ sợ hôn sự này không thành, ngược lại còn khiến cho Mặc gia gặp họa!

Trong mắt Mặc Thiên thoáng qua ác độc, nếu muội muội ngu ngốc kia đã làm như vậy, hắn cũng vô lực vãn hồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, chỉ là hai người bên cạnh Bạch Vũ đều lợi hại như vậy...... Ánh mắt quét qua cái hộp gỗ kia, nghĩ đến bảo bối bên trong, do dự trong mắt lại bị tàn nhẫn thay thế, hắn Mặc Thiên am hiểu nhất chính là ngũ hành bát quái, nếu muốn lưu lại tánh mạng một người ở Mặc phủ, có gì khó khăn.

Bên này Mặc Thiên đã có kế hoạch, an tâm ngủ, bên kia mị dược trên người Tô Tiểu Vũ  vẫn còn chưa hết.

"Ừ......" Tô Tiểu Vũ nằm ở trong ngực Tư Thiên Hoán, khó nhịn trầm thấp ngâm một tiếng, âm thanh kiều mỵ tận xương, chọc cho ánh mắt Tư Thiên Hoán bỗng tối sầm lại, thân thể cũng cương cứng, nữ nhân trúng mị dược kiều mỵ khác thường, sắc mặt động lòng người, đôi mắt ngấn nước, không có chỗ nào mà không phải là hấp dẫn đối với hắn.

"Đừng." Tô Tiểu Vũ tự nhiên cũng nhìn ra con ngươi hắn chuyển tối, có chút xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, từ từ nhắm mắt lại, vận khởi nội lực tính hàn, từ từ áp chế mị dược xuống, trên người từng hồi toát ra khói trắng. 

Tư Thiên Hoán thở dài, hưng phấn trong cơ thể cũng bị bất đắc dĩ thay thế, nữ nhân này cho tới bây giờ đều chọc giận hắn, nhưng không biết cứu hỏa, ổn định tâm tình một chút, chuyên tâm vì nàng chú ý động tĩnh chung quanh, tránh cho nàng vận công bị cắt đứt, thành nội thương.

Một hồi lâu, sắc mặt của Tô Tiểu Vũ khôi phục lại bình thường, chỉ còn sót lại một chút đỏ ửng, trên người đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, tóc hai bên má tán loạn dính vào trên mặt, có chút chật vật, cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

"Chuyện gì xảy ra?" Tư Thiên Hoán thấy nàng đã áp chế được dược tính xuống, cau mày hỏi, loại mị dược đó làm sao lại khiến cho nàng sinh ra phản ứng này.

"Loại dược ta trúng phải chính là thập nhất hoan (mười ngày hoan ái)." Tô Tiểu Vũ le lưỡi một cái, vô tội nháy mắt, thấy vẻ mặt Tư Thiên Hoán càng ngày càng nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau, loại mị dược kém chất lượng đó làm sao có thể có tác dụng đối với nàng, lúc đó bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn vào thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.