Ngày kế, trời sáng, ánh d/d/lqd/ nắng ấm áp sáng chiếu đuổi âm u lạnh lẽo của đêm qua, ấm áp trở lại cả vùng đất.
Mặc Thiên đang chuẩn bị đến phòng của Mặc Vân Vũ nhận lỗi hành động hôm qua của mình, lại thấy hai người Bạch Vũ cùng Bạch Lê mặc y phục màu đen chậm rãi đi tới.
"Bạch công tử, chào buổi sáng." Mặc Thiên cười ôn hòa, tiến lên chào hỏi.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn sắc trời một chút, "Đúng là còn sớm." Cũng đã vào trưa, còn nói sớm, đúng là trợn mắt nói lời bịa đặt.
Trải qua chuyện đêm qua, người bình thường cũng sẽ tồn tại khúc mắc đối với Mặc gia này, nếu còn có thể tươi cười nói chuyện, ngược lại có vẻ giả tạo, vì vậy vừa bắt đầu nàng đã không cho Mặc Thiên mặt mũi, biểu đạt tâm tình nàng rất không vui.
Trên mặt Mặc Thiên thoáng qua lúng túng, đè nén tức giận trong lòng lại, cõi lòng đầy áy náy nói, "Bạch công tử, đêm qua tâm trí gia muội nhất thời bị mê muội, làm chuyện vô sỉ này, kính xin Bạch công tử nể tình nàng trẻ người non dạ, tha thứ cho nàng."
"Mặc gia chủ đã nói như vậy, ta so đo lại chứng tỏ mình không có lòng độ lượng rồi, chỉ là kính xin về sau Mặc gia chủ nghiêm gia quản giáo Mặc cô nương." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt cười nói, trong mắt lại mang theo xa cách, hiển nhiên vẫn còn vì chuyện đêm qua cảm thấy không vui.
Nghe vậy, tức giận trong lòng Mặc Thiên đối với Mặc Vân Vũ lại tăng thêm một phần, bản thân còn trông cậy vào nàng ta giúp Mặc gia lớn mạnh hơn, kết quả làm danh dự Mặc gia mất sạch, còn mang đến cho Mặc gia một địch nhân, còn khiến hắn phải tươi cười làm lành với người ta, thật không biết năm đó mẫu thân sinh nàng ra ngoài làm gì.
"Nhất định tại hạ sẽ nghiêm gia quản giáo Mặc Vân Vũ."
"Hôm nay ta mang theo Bạch Lê đi dạo Vân La thành, ta lưu Bạch Thuật lại trợ thủ cho ngài, Mặc gia chủ sẽ không để tâm chứ." Tô Tiểu Vũ lười biếng nhắm mắt lại, nói.
"Không có, nếu công tử không ngại, Mặc Thiên phái hai người dẫn đường cho công tử, như thế nào?" Ánh mắt Mặc Thiên chợt lóe lên, nhiệt tình nói.
"Đa tạ chủ ý tốt của gia chủ, ta lại thích đi dạo một mình, mang theo người ngược lại sẽ mất hứng." Tô Tiểu Vũ nhếch môi, cười híp mắt nhìn nam nhân phía sau, "Bạch Lê thấy thế nào?"
"Ta không có ý kiến." Tư Thiên Hoán giật giật khóe mắt, "Cung kính" nói, vật nhỏ muốn nghe hắn gọi một tiếng "Chủ tử" sao, không có cửa đâu.
Híp mắt, Tô Tiểu Vũ có chút thất vọng chu mỏ, lại bị hắn phát hiện rồi, thật là không dễ chơi.
"Nếu Bạch Lê cũng cảm thấy như vậy, vậy gia chủ, chúng ta đi trước." Đôi tay Tô Tiểu Vũ đặt sau lưng, chậm rãi khai báo một tiếng với Mặc Thiên, đang định bỏ đi, lại nghe thấy một giọng nữ kiều mỵ.
"Bạch công tử!" Mặc Vân Vũ ở phía sau vội vã chạy tới, ở trước mặt Tô Tiểu Vũ thì dừng lại, thở hổn hển, đêm qua nàng rất hận Bạch Vũ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy, mặc dù hắn không cho mình mặt mũi, làm nhục mình, nhưng điều này cũng đại biểu hắn là chính nhân quân tử, nam nhân như vậy bây giờ cũng không nhiều, nàng thật sợ chuyện đêm qua sẽ khiến hắn chán ghét mình, cho nên vội vã chạy tới xin lỗi.
"Cô nương trong nhà, chạy nhốn nháo như vậy còn thể thống gì." Mặc Thiên thấy Mặc Vân Vũ không có nghe lời của hắn ở trong phòng ngây ngô, lập tức giận tái mặt, nhỏ giọng quát nói.
"Ca ca." Trong mắt Mặc Vân Vũ tràn ra nước mắt, thương tâm nhìn Mặc Thiên, ca ca chưa bao giờ hung dữ như vậy với nàng, ngay cả đêm qua cũng là dịu dàng trấn an nàng.
"Bạch công tử bỏ qua cho, muội muội này bị ta làm hư rồi." Mặc Thiên nén tức giận, cười nói với Tô Tiểu Vũ.
"Cái này thì có cái gì, nữ hài tử lanh lợi chút cũng không có gì không tốt." Tô Tiểu Vũ lười biếng cười nói, thấy trong mắt Mặc Vân Vũ lóe lên ánh sáng, xoay chuyển lời nói, hỏi, "Mặc cô nương, không biết tìm tại hạ có chuyện gì?"
"Bạch công tử, ta...ta......" Mặc Vân Vũ chống lại đôi tròng mắt đen của Tô Tiểu Vũ, gương mặt ửng đỏ, "Đêm qua không biết tỳ nữ đã hạ cho Mặc Vân Vũ thứ thuốc gì làm ta mê loạn thần trí, khiến Vân Vũ làm ra chuyện xấu hổ như vậy, kính xin công tử không nên tức giận." Mặc kệ Bạch Vũ có tin hay không, nàng phải đổ trách nhiệm trước.
Mặc Thiên vừa nghe, có chút kinh ngạc nhìn Mặc Vân Vũ, đêm qua không phải nàng vẫn còn rất hận Bạch Vũ, hôm nay sao lại như vậy, nội tâm nàng còn chưa chết sao?
"Thì ra là bị hạ thuốc, ta nói Mặc cô nương băng thanh ngọc khiết, sao lại làm ra chuyện như vậy được, nếu là hiểu lầm, cởi ra là tốt, không cần để ở trong lòng." Tô Tiểu Vũ chẳng thèm dài dòng với nàng, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó trở về đến Tây viện xem một chút.
"Công tử!" Mặc Vân Vũ vui mừng giương mắt, cứ như vậy tha thứ cho nàng sao? Quả thật rất khoan dung.
"Sắc trời cũng không sớm, ta cùng Bạch Lê đi ra ngoài đi dạo trước." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, nhìn Tư Thiên Hoán một cái, xoay người rời đi.
"Công tử muốn du ngoạn Vân La thành sao? Vân Vũ có thể giúp ngươi dẫn đường......" Mặc Vân Vũ thấy hắn muốn rời khỏi, lập tức lên tiếng.
"Mặc cô nương vừa qua khỏi tác dụng của thuốc, nên ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt mới đúng." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt, trong ánh mắt nhìn Mặc Vân Vũ chỉ có xa cách.
Sắc mặt Mặc Vân Vũ trắng nhợt, sau khi tĩnh hồn lại, Bạch Vũ cùng Bạch Lê đã biến mất ở trước mắt, không khỏi cắn răng dậm chân, trong lòng tức giận, hắn còn vì chuyện đêm qua mà ghét nàng.
"Vân Vũ, trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt." Mặc Thiên trầm mặt, nói.
Mặc Vân Vũ cau mày, trên mặt đều là kiêu căng, "Không được, muội muốn ra ngoài, vô tình gặp được Bạch công tử." Hắn muốn cách xa nàng, nàng mới không cho hắn như mong muốn.
"Muội căn bản không hiểu tâm tư của nam nhân, đêm qua muội làm chuyện như vậy, tâm của hắn sẽ tồn tại ngăn cách với muội, muội không buông tha quấn hắn như vậy, hắn sẽ càng thêm chán ghét muội!" Mặc Thiên chưa bao giờ cảm thấy muội muội mình ngu xuẩn như thế, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng.
"Vậy muội phải làm sao?" Mặc Vân Vũ hốt hoảng, luống cuống nhìn ca ca của mình.
Trong mắt Mặc Thiên thoáng hiện lên ánh sáng tính toán, ôn hòa cười một tiếng, khôi phục hình tượng huynh trưởng cưng chiều muội muội, "Vân Vũ chỉ cần ở nhà tu dưỡng, ca ca sẽ an bài tất cả, muội đi xuống trước đi."
"Vân Vũ đa tạ ca ca, Vân Vũ trở về phòng nghỉ ngơi." Mặc Vân Vũ vui vẻ cười lên, quả nhiên ca ca thương nàng nhất rồi, gọi tỳ nữ mới đổi, xoay người rời đi.
Mặc Thiên đợi sau khi nàng đi, thu hồi nụ cười, trên mặt đều là ác độc, nếu muốn giết Bạch Vũ, con cờ Vân Vũ này không thể bỏ qua, Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội, Bạch Vũ, muốn trách thì trách ngươi phật tâm ý của Vân Vũ, muốn trách, thì trách ngươi có cái hộp thần bí kia, đêm qua hắn mở ra một mặt, đột nhiên linh khí tản mát nồng đậm, này chắc chắn không phải là bảo vật bình thường, cái hộp này, Mặc Thiên hắn chắc chắn phải có được.
Tô Tiểu Vũ cùng Tư Thiên Hoán chậm rãi đi trên đường, đột nhiên cùng nhau quay đầu lại, nhìn nhau cười một tiếng.
"Hoán, sau lưng có cái đuôi phải làm thế nào?" Tô Tiểu Vũ chán đến chết nhìn đông, xem tây, tùy ý hỏi.
Tư Thiên Hoán cưng chiều cười một tiếng, vuốt tóc của nàng, "Bỏ rơi là tốt rồi." Dứt lời, mang nàng vào một nhà quán rượu gần đây, thuê một nhã gian.
Người của Mặc Thiên thấy vậy, ngồi chờ ở dưới lầu, kêu một chút điểm tâm, ánh mắt như có như không vòng quanh tại đầu bậc thang.
"Từ cửa sổ đi ra ngoài?" Tô Tiểu Vũ đưa đầu nhìn một chút phía bên ngoài cửa sổ, có rất nhiều người, chỉ là lấy tốc độ của Hoán, sẽ không bị người phát hiện.
"Từ cửa chính đi ra ngoài." Tư Thiên Hoán cười gian, thấy Tô Tiểu Vũ sững sờ, từ phía sau lấy ra một bộ nữ trang màu xanh dương, "Thay nó."
Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, nhận lấy y phục, đang muốn tháo dây thắt lưng, đột nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt nguy hiểm nhìn Tư Thiên Hoán, "Hắn không cần tránh ra sao?"
"Sắc tức là không, Vũ nhi, ta chỉ nhìn nàng thay đồ, trong lòng không tà niệm, cũng không có vấn đề gì." Tư Thiên Hoán lười biếng dựa vào ghế, híp mắt tràn đầy tà khí, chậm rãi rót một ly trà, khẽ hớp, chậm rãi uống xong, hầu kết vừa động, coi như mang mặt nạ da người, cũng không che đậy được thái độ diêm dúa lẳng lơ tản ra ngoài.
"Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ cắn răng, nàng phát hiện mỗi lần chống lại hắn, nàng chỉ có thể kinh ngạc.
"Bảo bối, ta ở đây." Nụ cười Tư Thiên Hoán càng nồng đậm, hàm răng trân châu trắng noãn lộ ra, làm người ta ganh tị.
"Ở cái đầu của hắn."
Hung hăng nhắm mắt lại, xoay người, Tô Tiểu Vũ chịu đựng mặt hồng tim đập, nhanh chóng thay quần áo xong, nhân tiện cởi tóc ra, xoay người lại, thấy Tư Thiên Hoán đang cúi đầu uống trà, trên mặt chợt bạo hồng, giống như nàng hiểu lầm hắn.
"Tới đây, ta làm tóc cho nàng." Tư Thiên Hoán không nghe thấy động tĩnh gì, giương mắt liếc nàng một cái, cười như không cười nói, "Dáng vẻ Vũ nhi đỏ mặt, cũng không tệ lắm."
Đại gia lúc nào ngài thấy ta tệ đây!
Tô Tiểu Vũ hầm hừ mà nghĩ, nhưng bước chân cũng không dừng lại, đi tới bên cạnh Tư Thiên Hoán, bị hắn đưa tay lôi kéo, lọt vào trong ngực hắn.
"Ta ở trong lòng nàng, là vô sỉ hạ lưu sao?" Nâng cằm của nàng lên, Tư Thiên Hoán có chút khổ não hỏi, dáng vẻ uất ức này, giống như mình bị thiên đại hiểu lầm.
"Không có, Hoán là chính nhân quân tử." Toét miệng cười ngọt ngào, Tô Tiểu Vũ muốn bao nhiêu chân thành liền bấy nhiêu chân thành, sau đó cúi đầu, mặc ngón tay thon dài của Tư Thiên Hoán xuyên qua kẽ hở, lấy bốn chữ vô sỉ hạ lưu ra hình dung hắn thì thật xin lỗi bốn chữ này rồi.
Tư Thiên Hoán biết ở trong lòng nàng đang mắng mình, cười đến càng vui vẻ hơn rồi, vật nhỏ càng ngày càng đáng yêu rồi, về sau có thể phải xem chừng một chút, miễn cho bị người khác chen vào.
Thủ hạ của Mặc Thiên ngồi ở dưới lầu không có bao lâu, liền nhìn thấy một nam nhân áo đen tuấn mỹ như thần, vô cùng tôn quý, ôm cô gái áo lam ngủ say vào lòng, chậm rãi xuống lầu, hắn chỉ hơi sững sờ, nhìn bọn họ mấy lần, là tiếp tục nhìn về phía cầu thang.
Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đi tới cửa, mới đặt nàng xuống, cười khẽ một tiếng, lôi kéo nàng đi vào một hẻm, mũi chân điểm một cái, liền ôm hông của nàng bay khỏi tại chỗ, bay đến Mặc phủ.
Tài nghệ của Tư Thiên Hoán trong phương diện kỳ môn thuật số, xa xa cao hơn Mặc Thiên, trận thế kỳ môn thuật số của Mặc phủ mặc dù phức tạp, nhưng ở trong mắt của hắn còn không đáng nhắc tới, rất nhanh, hai người liền đến Tây viện Mặc phủ.
"Thật đúng là đổ nát." Tô Tiểu Vũ đá văng cành khô bên chân, địa phương vắng lặng như vậy, cho dù ai tới cũng sẽ không cảm thấy có bảo bối, trái lại lão tổ tông Mặc gia nghĩ rất xa.
"Cẩn thận một chút." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nói, chính mình đi lại trên mảnh cành khô gỗ mục, thỉnh thoảng cúi người sờ cỏ dại.
"Ừ." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, đàng hoàng lên tiếng, phía trên nhất định là không có tuyết triết cỏ rồi, khẳng định dưới lòng đất này có đường, nàng không hiểu trận pháp, cũng sẽ không đi làm phiền, vỗ vỗ bụi trên tay, tìm một chỗ giếng cạn, ngồi xuống bên cạnh, nhưng khi ngồi xuống, cảm thấy cả vùng đất khẽ chấn động lên.
"Hoán!" Tô Tiểu Vũ lập tức nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy sau một khắc kia hắn đã đến trước bên cạnh mình, ôm mình lên, le lưỡi một cái, vận số nàng cũng không tệ lắm, ngồi xuống an vị lại xuất hiện bảo vật.
"Xem nàng hả hê kìa." Tư Thiên Hoán cưng chiều nhéo gương mặt của nàng, một cước đạp nát giếng bên cạnh hiện ra ba khối đá, một khối trong đó, liền thấy tảng đá đó rơi xuống, nước ở trong giếng "Rầm rầm" không ngừng chảy về một địa phương, một hồi lâu, tiếng vang ngưng lại.
Tô Tiểu Vũ liếc mắt, tức giận vỗ bụng hắn một cái, tung người nhảy một cái, nhảy vào trong cái giếng kia, giếng rất sâu, nhưng khinh công của nàng không tệ, nên cũng không sợ té, rất nhanh liền đến đáy giếng, mặc dù trên đất vẫn còn ướt sũng, nhưng đã không còn nước, nghĩ đến tiếng nước chảy kia, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên đối với mấy cái này trận pháp này, về sau có rãnh rỗi có thể để cho Hoán dạy nàng một chút.
"Người ở phía trên, muốn ta tiếp hắn sao?" Tô Tiểu Vũ ở phía dưới đợi trong chốc lát, thấy Tư Thiên Hoán vẫn còn ở phía trên, nghi ngờ nhíu mày, ngay sau đó nở nụ cười.
"Đàng hoàng một chút." Tư Thiên Hoán đang khôi phục nguyên trạng trận pháp này, nghe vậy, không khỏi bật cười, vật nhỏ cũng mới hơn 10 tuổi, tánh tình trẻ con còn rất nặng, một người trước kia phải gánh vác nhiều như vậy, khiến cho tính tình đè nén nhiều thứ, nhưng bây giờ có hắn ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ không đè nén, tốt vô cùng.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, biết trên mặt đất hắn còn có chuyện phải làm, từ trong lòng ngực lấy ra hộp quẹt, thổi đốt, tinh tế quan sát bốn phía, đều là tảng đá ẩm ướt, không nhìn ra đường có thể đi, hoàn hảo cần Tư Thiên Hoán xuống, nếu không nàng dựa vào vận số mở ra cánh cửa thứ nhất, cũng là nửa bước khó đi.
Tư Thiên Hoán sắp đặt tốt tảng đá bên cạnh giếng, tung người nhảy một cái, rơi vào trong giếng, thấy vật nhỏ chán đến chết ngồi ở trên tảng đá, bất đắc dĩ cười cười, "Trên đất ướt."
"Tìm đường." Tô Tiểu Vũ thất bại đứng lên, nàng đã đá tất cả tảng đá một lần, không dùng được gì hết.
"Muốn đi vào, phải có chìa khóa." Tư Thiên Hoán cho vỗ quần y phục dính bùn của nàng, lật bàn tay một cái, hòn đá to bằng bàn tay bất quy tắc xuất hiện trong tay hắn, là tảng đá mới vừa hắn đạp bên cạnh giếng.
Tô Tiểu Vũ mặt tối sầm, quyết định nhất định phải cùng Tư Thiên Hoán học tập những thứ này kỳ quái này, nếu không ngày nào đó nàng bị người ta vây trong trận pháp gì, không có bị giết chết, cũng là bị đói chết.
Tư Thiên Hoán mượn ánh sáng hộp quẹt, quan sát một vòng, đặt hòn đá trong tay vào một lõm trong thạch động, liền nghe một tiếng "Oanh", trước mắt xuất hiện một lổ nhỏ cao cở nửa người.
Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, đâm đầu lao vào, lúc đứng lên đầu chạm đến một cái mềm mềm gì đó, sau khi tiến vào quay đầu nhìn lại, mới biết đó là do Tư Thiên Hoán sợ nàng đụng đầu, đặt tay ở chỗ thấp nhất trong thạch động, trong lòng một hồi ấm áp.
Chờ sau khi Tư Thiên Hoán tiến vào, chủ động đưa tay lôi kéo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của hắn.
Tròng mắt Tư Thiên Hoán nhìn động tác của nàng, kìm lòng không được gợi lên khóe miệng.
Sau khi vào động, cửa thạch động sau lưng đóng lại, nhưng trước mắt lại đột nhiên sáng, đi vào bên trong, liền đến một chiếc cầu cẩm thạch, thân cầu rất dài, trên cầu điêu khắc cô gái Thừa Tiểu Chu, băng qua hồ sen, điềm tĩnh tốt đẹp; trên lan can cầu điêu khắc thành từng mảnh lá sen, cách mỗi khoảng dài bằng cánh tay, đặt một đóa hoa sen thủy tinh.
Hai người nắm tay nhau đi lên cầu hình vòm, đi rất cẩn thận, nhưng dọc theo đường đi cũng không có cái gì không đúng, xem ra tổ tiên Mặc gia cũng không muốn phá hư cầu hình vòm xinh đẹp này.
Qua cầu hình vòm, cách đó không xa chính là một mảnh xếp bằng cẩm thạch, mặt đất bằng phẳng, nhìn qua giống như là một khối cẩm thạch to lớn.
"Vũ nhi, ta ôm nàng qua." Đi mau đến nguyên khối cẩm thạch xếp thành mặt đất kia thì Tư Thiên Hoán đột nhiên ôm sát hông của Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, thấy vẻ mặt hắn mặc dù lạnh nhạt, nhưng cũng không nặng nề, nên cũng không quá lo lắng.
Tư Thiên Hoán thấy nàng tin tưởng mình vô điều kiện, tâm tình trở nên rất tốt, nhếch môi cười, hôn môi nàng một cái, tung người nhảy vọt đến giữa nguyên khối cẩm thạch.
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn bốn phía, thấy bốn phía bình thường như lúc ban đầu, có chút nghi ngờ cau mày, quay đầu, lại thấy Tư Thiên Hoán dịu dàng cười với mình, sắc mặt có chút tồi sầm, bây giờ bọn họ đang nói chuyện yêu đương sao?
"Vũ nhi, đừng khẩn trương như vậy." Tư Thiên Hoán có chút buồn cười, ở chỗ này khắp nơi đều là nguy hiểm, cho dù hắn muốn làm gì, cũng sẽ không ở chỗ này.
"Khụ khụ, tại sao chàng phải chạy tới chính giữa?" Tô Tiểu Vũ ho khan hai tiếng, hỏi, nếu muốn đến chính giữa, sao không sảng khoái một chút, trực tiếp đi qua.
"Phía trước có cánh cửa, không qua cái trận này, cửa đó sẽ không mở." Tư Thiên Hoán chỉ chỉ trước mặt, trong nơi mờ tối này quả nhiên có một cánh cửa đá.
Tô Tiểu Vũ thụ giáo, nhưng lại có nghi ngờ mới, nếu muốn phá trận, vậy khi bọn họ tiến vào, tại sao trận thế còn chưa khởi động?
Chỉ là không đợi nàng nghi ngờ xong, hai bên trên tường đột nhiên lộ ra rất nhiều hắc động, mỗi mặt trên tường không nhiều không ít vừa đúng 16 cái hắc động, kèm theo tiếng vang"Sưu sưu", bắn ra 32 tên ngắn cỡ cánh tay.
"Nàng đừng cử động." Tư Thiên Hoán ôm chặt eo nàng, nhanh chóng nói, biết nàng đã thu tay về, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm 32 mũi tên này, đột nhiên đưa tay, bắt được một trong số đó, nhanh chóng ném xuống mặt đất, mũi tên này đâm vào mặt đất thật sâu, chỉ lưu lại một đuôi tên hình tròn bằng gỗ.
Một tiếng "Pằng", 31 mũi tên còn lại bạo liệt, đầy trời đều là bụi bậm, Tư Thiên Hoán vung tay lên, phủi bụi trước mắt.
Tô Tiểu Vũ không biết cái trận pháp gì, cũng không biết phá thế nào, nhìn Tư Thiên Hoán sắc mặt như thường, quay đầu nghiên cứu tên ngắn ghim vào trong đất đó, đột nhiên phát hiện, trên đuôi tên bằng gỗ hình tròn này viết thật to một chữ "Soái".
Cờ tướng? Tô Tiểu Vũ há miệng, không biết nên nói những gì, đột nhiên đầu óc hiện ra một bàn cờ, "Soái" màu đỏ này đang vững vàng bày ở bên trên.
Một âm thanh "Oanh" vang lên, trong 32 hắc động lại bắn ra 32 mũi tên, híp mắt nhìn tốc độ cực nhanh của tên, Tư Thiên Hoán giơ tay lên bắt ba hướng, ba mũi tên chưa hạ xuống liền bị hắn đánh ra ba phương hướng, một tiếng "Pằng", còn lại 29 mũi tên cũng giống như lần trước vỡ vụn như vậy, mà đuôi tên của 3 mũi tên này theo thứ tự là "Xe", "Ngựa", "Tướng".
Khóe miệng Tô Tiểu Vũ run run, "Cờ tướng nha......"
"Thả mỗi con cờ vào địa phương nó nên đi, cái trận này coi như được phá." Tư Thiên Hoán cười cười giải thích, vật nhỏ không hiểu những thứ này, hắn sẽ nói cho nàng nghe.
"Bên trong 32 mũi tên này, mỗi tên đều có con cờ sao?" Tô Tiểu Vũ có chút nghi ngờ, "Oanh" một tiếng, lại có 32 mũi tên bắn ra ngoài, nàng cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trên mũi tên không có chữ.
"Không phải mỗi lần đều có." Tư Thiên Hoán đứng bất động ở đó, chỉ chỉ một ít tên đụng phải tường liền biến thành tro bụi.
"Vậy sao chàng bắt được đây?" Tô Tiểu Vũ tựa vào hõm vai Tư Thiên Hoán, tò mò hỏi.
Tư Thiên Hoán suy nghĩ một chút, nói, "Vậy phá trận liền thất bại."
Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, cũng không quấy rầy hắn, có vấn đề gì chờ phá trận rồi nói.
Kế tiếp trong hang nhỏ kia lại bắn ra bảy lần tên ngắn, Tư Thiên Hoán từ trong số đó chọn ra tổng cộng 28 tên, chia ra rót vào trong cẩm thạch dưới chân.
Sau khi một mũi tên cuối cùng tiến vào trong đất, sàn nhà nguyên khối cẩm thạch này đột nhiên nứt nẻ, cuối cùng hóa thành bụi bậm, Tư Thiên Hoán giẫm lên, bụi bên cạnh bay đi, lộ ra một bàn cờ thủy tinh, 32 con cờ vừa đúng rơi vào phía trên, cửa chính phía trước cũng đã mở ra.
"Đi thôi." Buông tay ôm nàng eo ra, ngược lại Tư Thiên Hoán dắt tay nhỏ bé của nàng, từ từ đi đến phía trước, trận pháp này muốn khảo nghiệm chính là sức quan sát nhạy cảm của người có hay không, còn có trình độ chơi cờ của người phá, làm xong hai thứ này, cũng không khó khăn.
Tô Tiểu Vũ liếc nhìn bàn cờ trên đất, cẩn thận không đạp những con cờ kia.
"Rất thông minh." Tư Thiên Hoán phát hiện động tác của nàng, khẽ nở nụ cười, thật ra thì đạp con cờ đó sẽ xuất hiện cái gì, hắn cũng không biết, chỉ là tránh đi thì luôn tốt.
"Ta rất ngốc sao?" Động tác của Tô Tiểu Vũ dừng lại, tức giận trừng mắt, thấy hắn gật đầu thật, thiếu chút nữa thở không xong, sau khi hít sâu mới hỏi, "Tư Thiên Hoán, nếu như phá trận thất bại sẽ như thế nào?"
Đúng là Tư Thiên Hoán phá trận rất thuận lợi, lúc này mới nhớ tới thất bại sẽ như thế nào.
"Ừ, một đoạn kia trước mặt sẽ sụp xuống thôi." Quay đầu lại đoán chừng cự ly, Tư Thiên Hoán tùy ý nói.
Đột nhiên Tô Tiểu Vũ không lời nào để nói, thời điểm phá trận nam nhân này tùy ý như vậy, không phải là hắn quá tự tin hay sao?
Tô Tiểu Vũ bị Tư Thiên Hoán dắt, từ từ đi, càng đi về trước, lại càng trống trải, dọc theo đường đi mặc kệ là tường hay là sàn nhà, đều là tảng đá màu xám đen, chỉ là theo âm thanh chân đạp trên đất, những tảng đá kia đều vô cùng dày.
"Vũ nhi, một lát nhớ kỹ bước tiến của ta, biết không?" Tư Thiên Hoán cũng đã đoán ra phần nào phía dưới phải đối mặt là cái gì, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, gật đầu, "Biết."
"Phá trận." Tư Thiên Hoán cười khẽ, giọng nói lạnh nhạt, thân hình đột nhiên động một cái, lôi kéo Tô Tiểu Vũ về phía trước nhảy tám bước cự ly xa, mặt đất chấn động, tám phiến đá cao dầy bên trên tường theo theo hai bên hai người lồi ra, tốc độ cực nhanh dời tới hai người, tất cả bốn khối hai bên di động vị trí giống nhau.
Thấy những thứ này, Tô Tiểu Vũ liền hiểu ý Tư Thiên Hoán muốn nói, hai người muốn phá trận thế này, phải có một người phụ trách đối phó bốn phiến đá.
Tại lúc này Tư Thiên Hoán cũng buông lỏng tay Tô Tiểu Vũ ra, lắc mình thối lui đến khối đá thứ nhất phía trước một bước, Tô Tiểu Vũ thấy vậy, thối lui đến vị trí giống nhau bên kia.
Đại thạch đầu nhanh chóng đụng vào hai người, thân hình Tư Thiên Hoán thoắt một cái, đá tảng đá bên trái phía dưới một cước, lắc mình đến khối thạch đầu thứ hai phía sau......
Không phải là trận thế rất khó, nhưng bởi vì rất ít có hai người nào có thể tìm tới lại phối hợp không chê vào đâu được, vì vậy hiếm khi có người có thể qua, nhưng Tư Thiên Hoán cùng Tô Tiểu Vũ lần đầu tiên phối hợp, thì đã đến được trình độ đồng bộ, thời gian không quá nửa chung trà, hai người cũng đã xuyên qua những tảng đá nặng nề, an toàn đi tới đối diện.
Tư Thiên Hoán có chút mừng rỡ hôn một cái trên mặt Tô Tiểu Vũ, quay đầu lại nhìn tảng đá im lìm bất động, nếu không phải là vật nhỏ toàn tâm tin tưởng hắn, đi theo động tác của hắn, nếu không qua trận thế tảng đá kia mà lui về, cũng chỉ có thể biến thành thịt vụn, chỉ là hắn muốn thử một lần, không ngờ một lần đã thành công rồi.
"Thế nào?" Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn hắn, xoa xoa nước miếng trên mặt, giống như không phải khổ sở, mặc dù bộ pháp rất loạn này, sao lại phần kích động như thế?
Dĩ nhiên Tô Tiểu Vũ không biết được suy nghĩ trong lòng Tư Thiên Hoán, Tư Thiên Hoán cũng không có ý định nói cho nàng biết, chỉ là tâm tình rất tốt lôi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Dọc theo đường đi đều là tường đá trống rỗng cùng đất đá, chỉ có dạ minh châu được khảm vào tảng đá xung quanh để chiếu sáng, đi khoảng nửa canh giờ, cũng đến cuối tường đá, xuất hiện trước mắt là một sông nhỏ rộng rãi, nước sông đen đặc, không thấy rõ màu sắc bên trong, trên mặt sông sương bay dày đặc, tà khí quỷ dị.
"Rất độc." Tô Tiểu Vũ ngồi chồm hổm xuống, thò đầu ra, hít hà mùi vị, không thối không tanh, ngược lại có mùi thơm thoang thoảng, độc này là cực phẩm.
Tư Thiên Hoán híp mắt, quan sát bốn phía, tảng đá, độc thủy, đây không phải là trận thế gì, chỉ cần qua con sông này là được rồi, nhưng......
"Hoán, chàng còn có nội lực sao?" Tô Tiểu Vũ nhũn như con chi chi ngồi dưới đất, có chút ảo não, độc này đã có chục năm rồi, lâu đến mức nàng chưa nghe nói qua, nàng chỉ là ngửi một cái, nội lực toàn thân liền giống như bị phong bế lại, không sử dụng được nửa điểm, hơn nữa, độc này nàng giải không được.
"Không có." Tư Thiên Hoán lắc đầu, nghiền ngẫm cong khóe môi d;d;l[q[d lên, đối với bảo địa Mặc gia này rốt cuộc sinh ra một tia hứng thú, trong cơ thể hắn có dược tính tuyết triết cỏ, đã thật lâu chưa có thử qua tư vị trúng độc, chớ nói chi là mất hết nội lực, hắn phải hưởng thụ thật tốt giờ khắc này rồi.
"Độc này, chỉ là phong bế nội lực lại, không làm tổn thương thân thể." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ hơi chậm lại, nàng chẩn mạch cho mình, mạch đập bình thường, nhịp tim bình thường, hô hấp bình thường, chỉ là không thể sử dụng nội lực, ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cười quỷ dị, có chút im lặng, "Chàng không lo lắng sao?"
"Vũ nhi cũng không biết, ta lo lắng cũng không được gì." Y thuật của Tô Tiểu Vũ dõi mắt thiên hạ, hiếm khi có người có thể bằng nàng, nàng đã giải không được, hắn lo lắng nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, đột nhiên cắt ngón tay của mình, thả hai giọt máu, huyết sắc cũng bình thường, lần này nàng thật buồn bực, đã nhiều năm nàng không gặp phải độc giải không được, hôm nay chẳng những đụng phải, còn là ở cái địa phương quỷ quái này đụng phải, không có nội lực, đi ra được hay không cũng không biết, đừng nói tìm thuốc cho Khúc Ngâm.
"Vũ nhi, đừng nhíu chân mày, dưới gầm trời này không có ai là vạn năng, bản thân mình cũng không thể hiểu hết độc." Tư Thiên Hoán ngồi xổm xuống, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói êm dịu, cúi người ngậm ngón tay nàng tự cắt vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào.
"Không có nội lực, chúng ta không qua được." Tô Tiểu Vũ cau mày, coi như bởi vì nàng hàng năm tập võ, coi như không có nội lực, bản lĩnh cũng rất cường tráng, nhưng muốn qua sông, bản lĩnh cường tráng cũng vô dụng.
Tư Thiên Hoán cười khẽ, vuốt chân mày nhíu lại của nàng, nhàn nhạt nhìn dòng sông phía trước, nói, "Chúng ta có thể đi qua."
"Ta không biết bơi lội." Tô Tiểu Vũ xấu hổ cười, trong Y cốc đều là núi, nàng cũng không có học bơi lội, trước có thể chìm nổi ở trong nước, cũng là dựa vào nội lực.
"Không được." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ tối sầm lại, không chút suy nghĩ liền lên tiếng phản đối, chỉ là mùi hương đã khiến cho bọn họ mất đi nội lực, nếu để cho hắn xuống nước, chẳng phải là......
"Tin ta, không?" Tư Thiên Hoán cố ý hạ thấp giọng, như kể lại, đậm đà mê người, mang theo sức mạnh yên tâm làm người ta tin tưởng.
Tô Tiểu Vũ mím môi, yên lặng nhìn Tư Thiên Hoán, một hồi lâu, gật đầu một cái, đi qua, coi như không có biện pháp, dược hiệu hai gốc tuyết triết cỏ trong cơ thể hắn ít nhiều cũng có thể chống đỡ một chút độc tính.
"Nằm úp sau thân ta, tận lực đừng đụng nước." Đưa tay thử một chút nước, trừ lạnh lẽo ở ngoài, cũng không có cái gì bất đồng, nước sông màu đen theo ngón tay thon dài trắng nõn chảy xuống, nửa điểm màu sắc cũng không dính vào, Tư Thiên Hoán ngoắc ngoắc môi, bộ mặt lo lắng nói với vật nhỏ sau lưng.
"Không thích hợp nhớ nói." Tô Tiểu Vũ vẫn không yên lòng, nhìn nước sông màu đen kia, trong lòng mơ hồ có lo lắng.
Tư Thiên Hoán gật đầu, khẽ mỉm cười, cởi áo thả vào trong tay Tô Tiểu Vũ, "Cầm giùm y phục của ta, bắt đầu thôi."
Tô Tiểu Vũ nhận lấy y phục, ngoan ngoãn nằm ở trên lưng của hắn, tốc độ hắn vào nước rất chậm, cho nên trên người hắn một giọt nước cũng không bắn lên.
Tư Thiên Hoán rẽ nước không chậm, cả cái lưng cũng nổi trên mặt nước, khiến Tô Tiểu Vũ nằm ở phía trên không dính nước sông, lúc hắn bơi tới trong sông, trong hai tròng mắt xẹt qua một tia lãnh mang, trong con sông này, có vật đang nhanh chóng tới gần hắn, hơi thở vật kia ẩn tàng rất tốt, nếu không phải hắn đang trong nước, căn bản cũng không thể phát ra hiện, quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm vật nhỏ của mình, thấy nàng cũng không phát hiện khác thường trong nước, âm thầm mà thở dài một hơi.
Cũng không lâu lắm, vật kia liền bơi đến dưới người hắn, đột nhiên, trước ngực giống như là bị rất nhiều răng nhọn cắn, đau đớn bén nhọn chạy thẳng tới đáy lòng, sắc mặt Tư Thiên Hoán hơi rét lạnh, nhưng tốc độ rẽ nước cũng không khác vừa rồi, trên người cũng không có một tia căng thẳng, mùi máu tươi trên người cũng được nước sông che giấu đi.
Tô Tiểu Vũ vẫn để ý tình huống của Tư Thiên Hoán, thấy hắn vẫn không nhanh không chậm bơi tới phía trước, căng thẳng trên mặt thoáng thả lỏng một chút, thật ra độc này chỉ làm cho người ta mất đi nội lực mà thôi, hơi chút mất thần, liền tập trung chú ý động tĩnh trong nước, đột nhiên có chút lo lắng.
"Vũ nhi, chờ lấy được tuyết triết thảo, chúng ta về thẳng Lăng thành, hay đi dạo Vân La thành?" Tư Thiên Hoán dịu dàng mà hỏi, tựa như ngồi ở bên bờ, hơi thở không có một tia loạn.
Tô Tiểu Vũ có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng lực chú ý lại bị kéo trở lại, "Vân La thành tới lúc nào cũng được, nhưng độc của Khúc Ngâm đợi không được." Tại sao đột nhiên hắn hỏi chuyện này?
"Ở trong lòng của Vũ nhi, cũng chỉ có Khúc Ngâm." Tư Thiên Hoán bất mãn oán trách, động tác hơi nhanh một chút.
Tô Tiểu Vũ vừa nghe, tức cười, lập tức cũng không còn chú ý động tác của hắn đang nhanh hơn, "Tư Thiên Hoán, chàng so đo cái gì với Tiểu Khúc Nhi."
"Vậy nàng sớm gả cho ta...ta không so đo như vậy nữa, như thế nào?" Giọng nói hài hước mang theo nụ cười thản nhiên, Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng nói, thế nhưng lúc này gương mặt tuấn mỹ tái nhợt mấy phần.
"Nói nữa, ta sẽ không gả!" Trên mặt Tô Tiểu Vũ hơi đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn sau ót của hắn, im lặng mắng hắn.
Hai người cứ như vậy một đường cười đùa, rất nhanh liền đi tới bờ bên kia.
Tư Thiên Hoán nâng người tới bên bờ, nói: " Vũ nhi, đi lên."
Tô Tiểu Vũ "Ừ" một tiếng, động tác lưu loát bò lên, xoay người, đưa tay ra với Tư Thiên Hoán, "Hoán, đi lên."
Tư Thiên Hoán cúi đầu, dòng nước chặn lại nửa gương mặt của hắn, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghe giọng nói của Tô Tiểu Vũ, chậm rãi duỗi tay về phía nàng, nhưng tay của hai người còn chưa đụng tới, liền chợt rơi xuống.
"Hoán!" Rốt cuộc Tô Tiểu Vũ phát giác không đúng, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng bắt tay hắn lại, dùng sức lôi hắn tới, đợi thấy rõ bộ dáng của hắn, tim như bị lăng trì.
Thần thái phấn khởi trên mặt thường ngày, giờ phút này chỉ có tái nhợt, chỉ là dịu dàng trong mắt kia không giảm, lồng ngực ngọc thạch trắng nõn, rậm rạp chằng chịt hiện đầy vết thương màu đỏ sậm to bằng móng tay, bởi vì ở trong hắc thủy ngâm quá lâu, da thịt nhảy ra, nở ra, nhìn thấy mà ghê, lại có một vẻ đẹp cấm kỵ, nếu không phải là hắn mặc quần, sợ rằng bắp đùi kia cũng sẽ bị phế.
Vật cắn hắn ở trong sông kia, chắc là Thực Nhân Ngư, chỉ là tại sao Thực Nhân Ngư chỉ cắn hắn, lại không ăn hắn, cái này cũng không biết được, nếu như vì những vết thương này, sắc mặt Tư Thiên Hoán cũng không nên tái nhợt, khổ sở vô lực như vậy, vấn đề xuất hiện ở nước sông, nước sông thấm vào vết thương, giống như phóng đại đau đớn lên nghìn lần, làm cho mỗi một khắc ở trong dòng nước, người ta đều có cảm giác khoan tim.
Nghĩ đến người kiến tạo ra sông này chắc là nhằm mục đích đó, trước hết để cho người khác mất đi nội lực, chỉ có đi qua, sau khi đám người xuống nước, những thứ Thực Nhân Ngư kia liền xuất hiện tạo thành nhiều vết thương trên người băng sông, không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng phối hợp nước sông, đủ để cho người sống không bằng chết, không thể không nói, tổ tiên Mặc gia quả thật rất ác độc, chỉ là bọn hắn không ngờ, năng lực chịu đựng của Tư Thiên Hoán lại mạnh như vậy.
Hốc mắt Tô Tiểu Vũ đỏ bừng, nước mắt ở bên trong xoay một vòng, lại quật cường không chảy ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không tốt hơn với Tư Thiên Hoán là mấy, cánh mũi phập phồng biên độ rất lớn, nhìn ra được giờ phút này nàng hô hấp rất khó khăn, huyết sắc mất hết đôi môi mím thật chặt, nếu nhìn kỹ, liền nhìn ra được, nàng đang phát run, không thể đè nén run rẩy trong lòng, nàng đã chịu đựng cực hạn, từ khi mẫu thân rời khỏi nàng, đã thật lâu rồi nàng không có cảm giác tâm đau triệt để như thế này.
Vươn tay, muốn giúp hắn tra xét vết thương, nhưng run rẩy không dám chạm vào hắn, nàng sợ khi mình đụng vào hắn, hắn sẽ rất đau, chưa từng thấy hắn vô lực khổ sở như vậy, giống như một con dê con không có năng lực tự vệ, nhưng tất cả những thứ này, đều là bởi vì nàng!
Không muốn để cho nàng chạm vào những độc chất kia, mới nói muốn cõng nàng qua sông; không muốn để nàng phát hiện khác thường trong nước, cho nên đột nhiên nói những lời không giải thích được kia dời lực chú ý của nàng đi; người nam nhân cường đại kia, vì nàng lại tự biến mình thành vết thương chồng chất, đau đến cả người vô lực......
"Vũ nhi......" Giọng nói của Tư Thiên Hoán rất yếu, màu mắt màu hổ phách càng trong trẻo, vô lực nhìn nữ nhân yếu ớt bóp một cái là vỡ vụn trước mắt, đột nhiên hận mình vô năng, đã nói phải bảo vệ nàng, lại lần lượt bởi vì nàng bị thương, đau lòng...... Giờ phút này hắn chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng ngay cả hơi sức giơ tay lên cũng không có.
"Ta không tin chàng nữa." Vừa nghe giọng nói của Tư Thiên Hoán, Tô Tiểu Vũ liền không nén được, hốc mắt hồng đến dọa người, giọng nói lạnh lùng mang theo bi thương không ức chế được, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trên người hắn thì bị nàng lấy tay tiếp được.
Nếu như tin chàng, chính là để cho chàng một thân một mình chịu đựng khổ sở, nàng tình nguyện không tin chàng.
Lệ mỹ nhân, luôn là làm cho người ta đau lòng, huống chi Tô Tiểu Vũ Thiên Nhân Chi Tư, dáng vẻ khuynh thành, nước mắt nhẹ nhàng, vừa thấy đã thương, lệ của nàng, tan ra trong lòng bàn tay, lại làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Tư Thiên Hoán chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, chưa từng thấy vật nhỏ khóc thút thít như vậy, lần đầu tiên, cũng là do mình làm hại, cố gắng muốn giơ tay lên, lau khô nước mắt cho nàng, nhưng tay kia mới vừa vặn nâng lên một chút, liền đau đến nỗi hắn không nhịn được rên rỉ, cho dù âm thanh rất nhỏ, lại không tránh được lỗ tai của Tô Tiểu Vũ.
"Chàng còn lộn xộn!" Tô Tiểu Vũ giận đến thân thể cũng run lên, cảm thấy không khí trong phổi cũng chạy đi, hô hấp trở nên khó khăn, hít một hơi thật sâu, hung hăng lau khô nước mắt, nàng là Tô Tiểu Vũ kiên cường, từ trong nội y lấy ra ba bình sứ, tay lấy ra dược cao màu vàng nhạt, vẽ loạn trên người Tư Thiên Hoán, cắn môi cố gắng không để cho tay mình run rẩy.
Tư Thiên Hoán đau lòng nhìn đôi môi nàng tràn ra máu, cố nén đau đớn trên người, khàn khàn nói, "Vũ nhi...... Đừng cắn......"
"Câm miệng." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng quát khẽ, cũng không có nhìn mặt hắn, cũng không dám nhìn mặt hắn, động tác rất nhanh, không lâu sau liền xử lý xong vết thương trên người hắn, đều là vết thương bình thường, chỉ là ngâm trong thủy độc kia, mới có thể đau nhức như vậy, độc này không cần hiểu, chỉ cần đợi dược tính của nó tản mất, nói cách khác, trước đây, Hoán đã từng thừa nhận loại khổ sở này.
Thuốc của Tô Tiểu Vũ dược hiệu rất tốt, thanh thanh lương lương, hơi hóa giải đau đớn của hắn, cũng làm cho hắn khôi phục một chút hơi sức.
"Vật nhỏ, thật xin lỗi." Tư Thiên Hoán kéo tay nàng đặt ở trong tay mình, suy yếu ớt nhếch môi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Thân thể Tô Tiểu Vũ cứng đờ, hung tợn nhìn chằm chằm Tư Thiên Hoán, vừa tức giận vừa đau lòng, "Chàng có lỗi gì với ta, chàng thay ta chịu đựng tổn thương, chàng đau muốn chết còn chịu đựng không để cho ta lo lắng, chàng có lỗi gì với ta, là ta phải thực xin lỗi chàng mới đúng, ta phải nói cám ơn với chàng!"
Càng nói, trong lòng càng đau, thân thể run hai cái, lại không nhịn được khóc, thấy đau lòng trong mắt hắn, mím môi quay đầu đi, không để cho nhìn hắn thấy mặt mình.
Tư Thiên Hoán là từ từ khôi phục hơi sức, nhưng còn chưa đủ để chống đỡ ngồi dậy, ôm lấy nàng, chỉ có thể nghiêng đầu, ánh mắt không mảy may nhìn Tô Tiểu Vũ, chờ Tô Tiểu Vũ quay mặt lại, đau lòng biến thành lo lắng.
Tô Tiểu Vũ chỉ là quay đầu đi, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của mình, khẽ giương mắt, nhìn khói đen của nước sông bốc lên, trong mắt có tức giận cùng hận ý, nhưng dần dần, biến thành mê mang......
Đầu óc mơ hồ xuất hiện một cảnh tượng, cũng là một con sông, cũng là nước sông màu xanh quỷ dị, một cô gái áo đen ngã ngồi ở trên bờ sông, trong ngực ôm một nam tử áo đen, nhưng là quá mơ hồ, căn bản không nhìn thấy diện mạo của bọn họ, thế nhưng cảm giác khắc cốt đau đớn này, giờ khắc này đang truyền vào trong đầu của Tô Tiểu Vũ, cướp đi ý thức của nàng.
Quay đầu, ngơ ngác nhìn vết thương trên người Tư Thiên Hoán, mắt dần dần biến thành màu đỏ, vẻ mặt cũng d[d[lq[d biến thành thẩn thờ, nhưng hơi thở bi thương quanh thân lại càng ngày càng đậm, giống như con rối từ từ đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc và lo lắng của Tư Thiên Hoán, chậm rãi đi về phía con sông kia.