"Vũ Nhi, nàng làm gì vậy?" Tư Thiên Hoán ngưng tụ nội lực toàn thân, điều động sức mạnh dưới mặt đất, đột nhiên thấy một bóng dáng màu đỏ chậm rãi đi về phía trước, mặt biến sắc, ánh sáng màu vàng ở đáy mắt yếu đi vài phần, nhưng cũng không dám tùy tiện thu lực, chỉ có thể lo lắng hô to.
Bạch Thuật cũng nhìn thấy sắc mặt Tô Tiểu Vũ bình thản, chậm rãi đi về phía trước, lập tức toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng cảm thấy nàng có chút không đúng.
Tô Tiểu Vũ hoàn toàn không nghe thấy tiếng la của Tư Thiên Hoán, bước chân không hề ngừng lại, bất tri bất giác đi tới trước mặt Tư Thiên Hoán, ở chỗ hai luồng sức mạnh giao nhau, vốn nên bị đánh tan thành từng mảnh, nhưng ngay cả một cọng tóc nàng cũng chưa bị đứt, mà quanh thân chậm rãi tràn ra hơi thở bi thương nồng đậm.
"Bạch Lê, sao nàng lại không sao?” Mắt Bạch Thuật đã trừng lớn, chỗ kia, cho dù là hắn, cũng sẽ chật vật, cuối cùng vẫn bị nát thành từng mảnh, nhưng Tô Tiểu Vũ làm sao có thể không bị một chút thương tổn gì, nhiều nhất nàng cũng chỉ có bí quyết Huyết Đồng hộ thân thôi.
Tư Thiên Hoán thấy vậy, ánh mắt càng thêm thâm trầm, lúc này chỉ sợ nàng giống như lúc ở dòng sông độc, Vũ Nhi thấy hắn nghênh chiến, nóng vội đến cực điểm, lại bị sức mạnh đó khống chế...
"Bạch Thuật, thu tay lại." Tư Thiên Hoán nhanh chóng lên tiếng, quay đầu nhìn Bạch Thuật một cái, thấy hắn vô điều kiện tin tưởng mình chậm rãi thu tay lại, mím môi, cũng thu lại toàn bộ lực lượng, chậm rãi dừng ở trước mặt Bạch Thuật, lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, sức mạnh này tuy đối với nàng vô hại, nhưng hắn vẫn nhịn không được lo lắng.
"Lần này chết chắc rồi." Bạch Thuật vẻ mặt cầu xin, tránh ở phía sau Tư Thiên Hoán, hắn bị ma quỷ ám nói như vậy, nhưng chờ hắn nhìn đến chuyện đã xảy ra kế tiếp, thì không bao giờ hối hận vì đã nghe lời.
Lúc sức mạnh tự nhiên thẳng tắp đánh về phía ba người, lệ khí quanh Tô Tiểu Vũ tăng vọt, đột nhiên hai tay giơ lên cao, chấp tay hành lễ, sau đó bổ nhào về phía trước.
Không biết sức mạnh gì có thể hủy thiên diệt địa, chỉ một chiêu, liền phá bỏ trận pháp mà sức mạnh thiên nhiên đang điều động, rồi sau đó hai tay nàng vỗ về hai bên, mặt đất chấn động, sức mạnh đó lại dễ dàng bị hóa giải, mặt đất trở thành một đống hỗn độn, cây đào đều bị nghiền nát, trên đất cũng bị tàn phá không chịu nổi, nguồn sức mạnh kia, lập tức im bặt.
Từ lúc đó đến giờ, sắc mặt Tô Tiểu Vũ chưa biến đổi nửa phần, hoặc là nói, vẫn đờ đẫn, không hề cảm giác được bốn phía có nguy hiểm, ánh sáng màu đỏ ở đáy mắt lập tức biến mất, lui về phía sau.
Tư Thiên Hoán giống như đã sớm đoán được, từng bước lắc mình về phía trước đỡ được nàng, quả nhiên thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thở dài một hơi, đau lòng hôn trán nàng, hắn đã nghĩ đến việc không được bị thương ở nàng, nếu không sẽ đánh thức nguồn sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể nàng, nhưng không ngờ lúc hắn nghênh chiến, cũng sẽ làm cho nàng biến thành như vậy, vật nhỏ...
"Bạch Lê,chuyện này rốt cuộc là sao? Sức mạnh của nàng, vốn không phải là sức mạnh của con người!" Bạch Thuật không muốn tiếp nhận, nhưng cũng đã tiếp nhận rồi, lập tức tiến lên hỏi, thấy Tô Tiểu Vũ té xỉu ở trong lòng Tư Thiên Hoán, mày càng nhăn, sức mạnh của nàng đâu chỉ có từ việc luyện cái bí kíp thần công kia.
"Nàng không phải người thì là cái gì? Lúc bọn ta đi tìm Tuyết Triết thảo, có đi ngang qua một dòng sông độc, cả hai cùng bị mất nội lực, ta cõng nàng qua sông, kết quả bị cá trong đó cắn bị thương, Vũ Nhi rất thương tâm, sau đó..." Tư Thiên Hoán liếc mắt, thản nhiên nói, trong mắt lộ vẻ đau lòng.
"Sau đó nàng cũng biến thành như vậy?" Bạch Thuật nói tiếp, trực tiếp ngồi xuống đất, kinh ngạc hỏi, "Có phải chỉ cần ngươi có nguy hiểm nàng sẽ biến thành như vậy không?"
Tư Thiên Hoán gật đầu, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của nàng, "Sức mạnh này là của nàng, nhưng nàng không thể khống chế, mỗi lần dùng xong, nàng đều hôn mê, sau khi tỉnh lại, đều không nhớ gì cả."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói." Bạch Thuật gật đầu, đối với Tô Tiểu Vũ càng cảm thấy tò mò, vốn nghĩ rằng biết được nàng là Vũ thiếu của Y Cốc là đã biết hết bí mật của nàng, không ngờ, còn có bí mật khác lớn hơn bọn họ nữa.
"Đi thôi." Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đứng lên, vật nhỏ đã giải quyết mọi chuyện, sức mạnh của hắn trên cơ bản là vô dụng, nên sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Bạch Thuật vỗ vỗ mông đứng dậy, theo sau, "Bạch Lê, ngươi đi đâu?" Đây hình như không phải lối ra.
"Nếu không phải tại Mặc Thiên, Vũ Nhi cũng sẽ không như vậy." Tư Thiên Hoán hạ mi xuống, trong con ngươi tràn ra lệ khí nồng đậm, đã rất lâu rồi hắn không có cảm giác muốn giết người.
Bạch Thuật nhíu mày, cũng đã lâu rồi hắn chưa thấy Bạch Lê không khống chế được sát ý như vậy, Mặc gia thật sự gặp chuyện không hay rồi, "Đi thôi, Mặc Thiên trúng một chưởng của ngươi, hẳn là cũng không được an nhàn đâu."
"Đi ra, tìm Mặc Thiên cho ta." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn về phía tay áo Tô Tiểu Vũ, Tiểu Bạch chậm rì rì đi ra, co rúm lại gật đầu, nhảy xuống, từng bước đi về một hướng, nhìn qua giống như rất chậm, nhưng tốc độ đó đối với nó là cực kỳ nhanh rồi.
"Là khối thịt cầu này sao?" Trong mắt Bạch Thuật đều là sự ngạc nhiên, hôm nay điều làm cho hắn kinh hỉ cũng quá nhiều đi, không ngờ lại thấy được một thần thú, hắn cũng không để ý linh khí trên người nó, xú tiểu tử Bạch Lê này không phải đi tìm Tuyết Triết thảo sao, sao lại còn đem thứ này về.
Tiểu bạch quay đầu nhe răng trợn mắt nhìn Bạch Thuật, không lực sát thương, nghẹn khuất hít cái mũi, tiếp tục đi về phía trước, nó là thần thú, không phải thịt cầu.
Dẫn đường, đầu óc tiểu bạch cũng không ngừng chuyển động, vừa rồi lúc Tiểu Vũ phát uy, nó tránh ở trong tay áo tiểu vũ, rõ ràng cảm giác được sự bi thương trên người nàng, mà sức mạnh của nàng, nó cảm giác rất quen thuộc, rốt cuộc là sao?
Suy nghĩ, giật giật mũi, thối lui về trong lòng Tô Tiểu Vũ, nổi giận bĩu môi nhìn bên phải.
"Thần thú nhà ngươi giống chó thật nha." Bạch Thuật cảm thán, rất xa xỉ.
Tiểu bạch vừa nghe, tròng mắt chuyển động, thiếu chút nữa ngất xỉu, không nói nó còn không chú ý, Hoán Hoán thối lại bắt nó tìm đường như chó con vậy, đang muốn biểu đạt sự bất mãn, lại bị lãnh ý trong mắt Tư Thiên Hoán dọa sợ tới mức rụt trở về.
Mặc Thiên hấp hối dựa vào góc tường trong thư phòng, hắn không ngờ tới, Minh vương bị sức mạnh tự nhiên của trận pháp cản trở, lại có thể đánh ra một chưởng làm hắn ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, hắn trốn trong thư phòng, cũng đã mất đi toàn bộ sức lực, trước mắt từ từ biến thành màu đen, hắn hối hận, hắn không nên nổi lòng tham, không nên không nhận ra cặp mắt hổ phách của Minh vương...
Đang lúc Mặc Thiên đau nhức toàn thân, hối hận không thôi, đột nhiên thấy cửa thư phòng bị đạp đổ, ba người đáng lẽ nên bị nghiền thành từng mảnh, lại xuất hiện trước mặt hắn, không còn để ý mệt mỏi nữa trợn to mắt, làm sao có thể, bọn họ sao có thể còn sống!
"Bản vương nói rồi, chỉ bằng ngươi mà muốn giết bản vương, không xứng." Âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục, xuyên thấu qua màng nhĩ của Mặc Thiên, đánh thẳng vào đáy lòng hắn, làm cho linh hồn của hắn cũng run rẩy.
Tư Thiên Hoán một thân lệ khí, lạnh lùng nhìn mặc thiên chỉ còn chút hơi tàn đang nằm trên đất, tiếp tục nói, "Không phải ngươi muốn cái hòm đó sao."
Còn không chờ hắn nói chuyện, Bạch Thuật đã tự giác tìm được chiếc tìm trong thư phòng hắn, ném tới trước mặt, "Mở ra?"
Mặc Thiên khiếp sợ nhìn động tác Bạch Thuật nhanh nhẹn gỡ bỏ trận pháp, sau đó mở hòm ra, bên trong ngoại trừ linh khí lúc đầu trào ra, hoàn toàn rỗng tuếch.
"Ngươi, các ngươi tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì?" Mặc Thiên há mồm to thở hổn hển, hai mắt đỏ đậm, hắn hao hết tâm tư để mở hòm, lại trở nên vô dụng, trận pháp kia, lại bị Bạch Thuật dễ dàng cởi bỏ như vậy, tất cả những thứ này, căn bản chính là một âm mưu, chiếc hòm này chỉ sợ cũng là những người này làm ra, rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì?
"Tuyết Triết thảo của Mặc gia." Tư Thiên Hoán cười lạnh, trong mắt lộ vẻ trào phúng.
Sắc mặt Mặc Thiên thay đổi, khó thở phun ra một bụng máu, thì ra, thì ra mục đích bọn họ là Tuyết Triết thảo, cái gì mà cởi bỏ trận pháp của hòm, cái gì mà Bạch Vũ, ngay từ đầu chính là âm mưu!
Tư Thiên Hoán giống như ngại không đủ, xách Tiểu Bạch lên, "Mặc Thiên, thứ này, ngươi nhận ra không?"
Mặc thiên nhìn về phía vật nhỏ màu trắng, lại phun thêm một bụng máu khác, sắc mặt đã tái nhợt đến mức tận cùng, đây là thánh thú, là thánh thú bảo hộ nhiều thế hệ Mặc gia!
"Vốn đoạt Tuyết Triết thảo của ngươi, trong lòng bản vương áy náy, muốn để lại chiếc hòm này cho ngươi, bỏ bảo vật vào trong đó, nhưng ngươi lòng tham không đáy, sinh ra dục niệm muốn giết người..." Khóe môi Tư Thiên Hoán gợi lên nụ cười yêu diễm, giống tu la lãnh khốc, như yêu tinh nguy hiểm, thanh âm chậm chạp, đâm thẳng vào lòng Mặc Thiên.
Nếu hắn không có lòng tham, Minh vương cầm đồ của Mặc gia, tất nhiên sẽ hồi báo gấp trăm lần, thanh danh Mặc gia ngàn dặm sắp sụp đổ rồi, tất cả, đều hủy ở trên tay hắn, hủy ở trên tay hắn!
Mặc Thiên biết mọi thứ là do lòng tham của hắn gây ra, rốt cuộc chịu không nổi, chỉ cảm thấy tâm thần tê liệt, hơn nữa bản thân bị trọng thương, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, tắt thở.
Bạch Thuật sợ run cả người, Bạch Lê đã sớm muốn để hắn tức chết rồi.
Mặc Vân Vũ bị Mặc Thiên điểm huyệt nói, hiện tại mới được cởi bỏ, lúc nàng đuổi tới rừng hoa đào, bị một đống hỗn độn làm cho sợ hãi, vội vàng quay lại thư phòng, lại thấy cảnh tượng cả đời cũng không muốn thấy.
"Ca, ca ca làm sao vậy?" Mặc Vân Vũ che miệng, thống khổ rơi lệ, giống như không thể tin, ngã ngồi trước thi thể của Mặc Thiên, hỏi.
"Đã chết." Tư Thiên Hoán lười biếng cười, tựa hồ tâm tình rất sung sướng, "Tức chết."
"Ngươi là ai!?" Mặc Vân Vũ bi thương quá độ, không thấy rõ diện mạo Tư Thiên Hoán, lớn tiếng hỏi.
"Bạch Lê." Tư Thiên Hoán tiếp tục cười.
"Nữ nhân này là, là..." Mặc Vân Vũ khiếp sợ lắc đầu, thấy rõ nữ nhân trong lòng hắn, lại tuyệt vọng.
"Là Bạch Vũ ngươi yêu, nàng là nữ tử." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, Mặc gia làm hại Vũ Nhi đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Nữ tử? Người nàng yêu là nữ?
Mặc Vân Vũ đột nhiên cảm thấy chính mình thật đáng chê cười, nàng hạ mị dược quyến rũ một nữ nhân, nàng liếc mắt đưa tình với một nữ nhân, nàng hại chết ca ca...
Tan nát cõi lòng, hơn nữa thân huynh trưởng lại chết, bị hai cảm xúc đả kích, thiên kim tiểu thư mảnh mai này, rốt cục chống cự không được, lập tức hôn mê.
"Đi." Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đứng lên, sắc mặt lướt qua thi thể Mặc Thiên.
Thống khổ nhất không phải người đã chết, mà là người còn sống, Mặc Vân Vũ muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình còn sống, Mặc gia hắn cũng sẽ không bỏ qua, nhưng không phải hiện tại.
Bạch Thuật lại thở dài, chọc ai cũng được nhưng không thể chọc Bạch Lê, nếu không sẽ chết rất thảm.
Tô Tiểu Vũ tỉnh lại, là sau khi ra khỏi Mặc gia. dinendian.lơqid]on
Bạch Thuật nhìn Tô Tiểu Vũ như kỳ tích, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, sau đó nàng liền mơ mơ màng màng tỉnh.
"Sao vậy?" Tô Tiểu Vũ đè huyệt thái dương, có một chút choáng váng.
Tư Thiên Hoán ôn nhu cười nói, "Vừa rồi hai luồng sức mạnh đối đầu, nàng mới bị hôn mê, không có gì trở ngại."
Tô Tiểu Vũ gật đầu, bĩu môi, trong mắt có một chút mất mát, "Ta thật là vô dụng." Từ trong lòng Tư Thiên Hoán chui ra, trước cửa khẩu có ba con ngựa đi qua.
Bạch Thuật vừa nghe, thần kinh chấn động nhìn về phía Tư Thiên Hoán, nàng vô dụng? Vô dụng là bọn hắn mới đúng! Loại sức mạnh này, cho dù đánh nhau với vài lão bất tử của Lê Nguyệt Hoa, chỉ sợ bọn họ đều không thể nào thắng.
Tư Thiên Hoán thản nhiên liếc hắn một cái, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Bạch Thuật kéo khóe miệng, làm như không có việc gì lên ngựa.
Xe ngựa rời đi, nhanh chóng chạy về Lăng thành, nhưng trước khi Tô Tiểu Vũ rời đi, theo bản năng nhìn Mặc phủ một cái, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, nàng nghiêng đầu, cho nên không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tư Thiên Hoán.
Sau khi ba người rời đi, Mặc gia loạn thành một đoàn, Mặc yên vội vàng lo hậu sự, mà Mặc Vân Vũ đối xử với hạ nhân không tốt, nàng choáng váng ngã xuống đất thật lâu, đều không có người nào tự nguyện nâng nàng dậy, như trước nằm ở cửa thư phòng, trễ chút, một chút hắc y nhân dừng ở cửa, bắt lấy Mặc Vân Vũ, biến mất tại chỗ.
Tư Thiên Hoán ở bên này hoàn thành nhiệm vụ, mà Tư Thiên Hoàng bên kia, giờ phút này cũng khôi phục bình tĩnh.
Trong ngự thư phòng.
"Hoàng huynh, ngươi nói bọn họ có thể trở về đúng hạn không?" Tư Thiên Chanh ngồi ở bên người Khúc Ngâm, thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, có chút lo lắng nói.
Lúc nàng trở về, hoàng đế và Đức Vương huyên náo không ai nhường ai, ngay cả tướng quân Tô Thanh Viễn cũng tham gia vào, nói trắng ra chính là muốn đem nữ nhi gả cho hoàng huynh, trong nhà có khuê nữ làm phi, cũng thừa cơ tranh giành, Lăng thành còn lại ba vị Vương gia, gả cho người nào cũng đều có thể làm rạng rỡ tổ tông, thăng chức rất nhanh, rốt cục khiến cho mọi thứ loạn lên.
Hoàng huynh hạ lệnh ai dám nhắc lại việc này lập tức tha ra ngoài chém đầu thị chúng, như vậy mới làm cho những người đó ngậm miệng lại, nhưng ý chỉ kiên quyết áp đặt cũng không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, cho nên nàng gấp gáp trở về đề ra ý kiến tổ chức tuyển phi, phần đông thiên kim tiểu thư không người nào có thể thắng được Khúc Ngâm và Tô Tiểu Vũ, sau đó bọn họ sẽ không được phép can thiệp vào hôn sự của hoàng thất nữa, nhưng muốn hai người kia đối phó một đống nữ nhân, cũng không phải vấn đề đơn giản.
Trưởng tôn Úc Phong và Tô Thanh Viễn đối với đề nghị của nàng ban đầu còn có dị nghị, nhưng nàng từ chỗ Tây Vân lấy lệnh bài Minh vương đến, điều hai đội quân tinh nhuệ nhất về, vây kín phủ Đức Vương và phủ Tướng quân, bọn họ không thể không đồng ý.
"Ngươi không tin Hoán?" Tư Thiên Hoàng ngồi ở một bên phê duyệt tấu chương, trong lòng có chút áy náy, hắn là nam nhân của Khúc Ngâm, lại không có tài cán gì giúp nàng, ngược lại lại để cho đệ đệ mệt nhọc.
"Hoàng huynh, ngươi nguyện ý phủ long bào này lên người, xú tiểu tử kia nên cảm động rơi nước mắt." Tư Thiên Chanh và hắn nằm trong cùng một bụng mẹ, tất nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, thật ra ngôi vị hoàng đế này không phải là của mình hoàng huynh, năng lực mấy người bọn họ đều rất tốt, ai cũng có thể làm, nhưng lúc ấy khi phụ hoàng quyết định người kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngoài hoàng huynh ra, mấy người khác không biết đã trốn đi nơi nào, làm hại hoàng huynh gánh trên lưng gánh nặng to lớn này.
"Chanh nhi, đừng nói như vậy." Tư Thiên Hoàng bật cười, hắn là đại ca, đây đều là việc hắn nên làm.
"Ngươi nói xem, cho dù Khúc Ngâm có thể tỉnh lại, nàng và Tiểu Vũ có thể thắng trận đấu hay không?" Tư Thiên Chanh lại bắt đầu lo lắng, lúc nàng đưa ra phương án này, không nghĩ nhiều như vậy, lúc nghĩ đến, thật đúng là lo lắng vô cùng.
Sắc mặt Tư Thiên Hoàng cứng đờ, có chút không được tự nhiên, "Không biết, ta chỉ biết là Ngâm nhi sẽ dụng độc, võ công của Tiểu Vũ cũng rất tốt..."
"Trời ơi, ta đã tạo ra sai lầm, ta thấy mình nên tự sát cho rồi." Tư Thiên Chanh thất bại, cái gọi là tuyển phi, đều là so cầm kỳ thi họa, dùng độc và võ cũng không thể giết hết những người đó.
Tư Thiên Hoàng nhìn về phía Khúc Ngâm, mắt cong lên, mặc kệ kết quả trận đấu ra sao, hắn sẽ không để cho bất luận nữ nhân nào đi vào hậu cung.
Nửa ngày sau, trong ngự thư phòng vẫn là ba người, nhưng ở cửa lại nhiều thêm ba người.
"Bạch Thuật!" Tư Thiên Chanh sáng mắt lên, nhào về phía Bạch Thuật, vài ngày không gặp nữ nhân quật cường này, khó chịu muốn chết.
"Cẩn thận một chút." Bạch Thuật cứ nghĩ đến nàng thì tâm đều đau, ôn nhu đón lấy nàng, an vị ở một bên giải trừ nỗi khổ tương tư.
"Hoàng huynh, đã lấy được rồi, đừng nhìn nữa." Tô Tiểu Vũ bị ánh mắt chờ mong của Tư Thiên Hoàng nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, nhịn không được trêu ghẹo, nhưng lời vừa nói ra, mọi người trong ngự thư phòng đều nhìn về phía nàng.
Hoàng huynh...
"Vũ Nhi, sau này cứ kêu như vậy đi." Tư Thiên Hoán vừa lòng cười, mặc kệ nàng đang lúng túng cúi đầu, giao hộp ngọc trong lòng cho nàng, "Trước tiên cứu người đã." da.nlze.qu;ydo/nn
Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, cầm lấy hộp ngọc đi đến bên cạnh Khúc Ngâm, mở miệng nàng ra, chậm rãi đổ nước thuốc vào, sau đó nâng tay đè mắt của Khúc Ngâm, khơi thông huyết mạch cho nàng, để dược tính chạy khắp toàn thân.
"Qua hai canh giờ, Khúc Ngâm có thể tỉnh." Tô Tiểu Vũ thu tay lại, thư thái nở nụ cười.
Tư Thiên Hoàng gật đầu, kích động nói không ra lời, chỉ có thể cảm kích nhìn Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ.
"Hoàng huynh, bây giờ ngươi nên nhìn nữ nhân của ngươi." Biểu tình Tư Thiên Hoán nghiền ngẫm, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong lòng.
Tư Thiên Hoàng vội ho một tiếng, ngồi trên ghế cạnh giường Khúc Ngâm, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
"Tiểu Vũ, đợt tuyển phi lần này, các ngươi có thể thắng đúng không." Tư Thiên Chanh đột nhiên từ trong lòng Bạch Thuật ló đầu ra, hỏi.
"Khúc Ngâm cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, những nữ nhân bình thường kia làm sao có thể so với nàng." Tô Tiểu Vũ cười nhạo, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Tư Thiên Hoán nâng khóe miệng lên, Khúc Ngâm lợi hại, liên quan gì đến nàng mà lại kiêu ngạo.
"Vậy còn ngươi?" Tư Thiên Chanh nghe có chút không đúng, hỏi.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, có chút không hiểu, nàng đi Y Cốc học nghệ là vì nương, những thứ kia có gì hay mà học.
"Muốn vào Minh vương phủ, vậy thì đưa nàng ta đến gặp Minh vương." Tư Thiên Hoán không thèm để ý mấy thứ này, hắn muốn thành hôn với ai thì sẽ thú người đó, hắn không phải hoàng đế, có một số việc không cần cố kỵ nhiều như vậy, đám ruồi bọ này dám đến làm phiền Vũ Nhi, trực tiếp giết.
Tô Tiểu Vũ giương mắt, cười rộ lên, sau khi gặp Minh vương, chắc là sẽ đến địa phủ đi.
Những người khác im lặng không nói gì, là bọn họ lo lắng dư thừa.
"Hoán, ta muốn về Tướng phủ một chuyến." Tô Tiểu Vũ nghĩ đến có một số việc còn chưa giải quyết, cười nói.
Tư Thiên Hoán gật đầu, "Cẩn thận một chút." Sau đó túm lấy Tiểu Bạch trong tay áo nàng, "Có việc gì thì buộc thư trên người nó." Thần thú này tốc độ rất nhanh, dùng để truyền tin rất tốt.
Tiểu Bạch xù lông, cả người nó linh khí dư thừa, chính là thần thú, không phải bồ câu đưa tin, nó không phải bồ câu!
Tô Tiểu Vũ mím môi nghẹn cười, gật đầu, mang theo Tiểu Bạch rời đi, chờ tới khi rời khỏi ngự thư phòng, nàng mới từ lấy ra một bình thuốc, "Mau ăn đi." Tiểu tử này bị Hoán khi dễ, thật sự đáng thương.
Tiểu Bạch đang buồn bực mắt lập tức sáng lên, lập tức ôm cái chai chui vào tay áo nàng, mỹ vị ở trước mắt, không cần buồn bực những chuyện không đáng!
Tướng quân phủ, người một nhà tập trung cùng một chỗ, thương lượng đợt tuyển phi mấy ngày sau.
"Tuyền nhi, ngươi không được thua kém, từ nhỏ ngươi đã học cầm kỳ thi họa, cũng không thể bị nữ nhân trong thư phòng hoàng đế kia qua mặt." Từ Thiến cùng Tô Thanh Viễn thảo luận rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định để cho Tô Nghệ Tuyền làm mẫu nghi thiên hạ.
"Nương, Tuyền nhi sẽ không thua." Tô Nghệ Tuyền dịu dàng nói, trong mắt lộ vẻ đắc ý, bộ dạng nàng tốt như vậy, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, nữ nhân kia làm sao có thể so với nàng, nữ nhân bên cạnh Hoàng Thượng nhất định sẽ là nàng Tô Nghệ Tuyền, chờ nàng ngồi lên hậu vị, nhất định phải chỉnh chết Tô Tiểu Vũ.
Tô Thanh Viễn ở bên cạnh vừa lòng cười, nữ nhi này tuy rằng võ công bình thường, nhưng những chuyện nữ tử nên học nàng đều học vô cùng tốt, vốn định để nàng nhờ mối quan hệ với Tô Tiểu Vũ vào Minh vương phủ, nhưng vừa nghĩ đến Tô Tiểu Vũ, trong lòng hắn liền tức giận, từ sau khi Hoàng Thượng ban thưởng, ngoại trừ nghe được tin tức của nàng từ thái giám trong cung, vài ngày nay một chút tin tức của nàng cũng không có, thật đúng là không để hắn vào mắt, như vậy, nên để cho Tô Nghệ Tuyền tranh thủ tiến cung.
"Các ngươi cũng nên chuẩn bị cho nữ nhi một chút, nhị vương gia cũng chưa nạp phi." Tô Thanh Viễn nói với tiểu thiếp của hắn, tuy rằng Bắc vương rất ít khi tham dự chính sự, nhưng thân phận địa vị vẫn rất cao, nếu đám nữ nhi của hắn còn có người có thể tiến vào Bắc vương phủ, như vậy không gì có thể tốt hơn.
Vài vị tiểu thiếp gật đầu, cũng không tranh luận.
Từ Thiến ghen tị quét qua đám tiểu thiếp dung mạo xinh đẹp, đột nhiên nghĩ đến trên mặt mình có vết sẹo xấu xí, hận ý đối với Tô Tiểu Vũ lại dâng lên, "Lão gia, ngươi nói nha đầu tiểu Vũ kia rốt cuộc đi đâu vậy, nhiều ngày như vậy cũng chưa trở về, hay là có Minh vương làm chỗ dựa, nên chướng mắt Tướng quân phủ chúng ta?" dfienddn lieqiudoon
Tô Thanh Viễn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hắn không phải không biết Từ Thiến đang châm ngòi, nhưng cũng nói trúng tâm tư của hắn rồi.
"Đại nương, Tiểu Vũ ở trong mắt ngươi, không có lương tâm như vậy sao?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ truyền đến, một chút bóng dáng màu xanh chậm rãi đi vào đại sảnh.
"A, ra ngoài đã mấy ngày, còn nhớ phải trở về sao." Từ Thiến cười lạnh, châm chọc nói.
Tô Thanh Viễn không hờn giận nhìn Từ Thiến, sau đó nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, mấy ngày nay ngươi đi đâu?" Tô Tiểu Vũ hiện tại xem như đã là người của Minh vương, nữ nhân ngu xuẩn này mắng nàng, truyền ra bên ngoài, vạn nhất Tô Tiểu Vũ cáo trạng với Minh vương, mọi chuyện sẽ phiền toái.
"Phụ thân, người trong lòng Hoàng Thượng không khoẻ, Tiểu Vũ từng gặp qua loại bệnh này, cho nên ở lại trong cung giúp Khúc cô nương trị liệu, bởi vì chuyện này không thể để cho nhiều người biết, cho nên tiểu Vũ mới không dám nói cho phụ thân biết." Tô Tiểu Vũ ủy khuất nói, "Là tiểu Vũ không tốt."
Tô Thanh Viễn vừa nghe, bất mãm trong lòng cũng biến mất, ngược lại tán thưởng nhìn Tô Tiểu Vũ, "Đã vì Hoàng Thượng phân ưu, sao phụ thân có thể trách ngươi, chỉ là mấy ngày nay không có tin tức của ngươi, mọi người đều rất lo lắng."
"Làm cho phụ thân lo lắng rồi." Tô Tiểu Vũ mở mắt xin lỗi, sau đó lại hơi đỏ mặt, "Hoàng Thượng ban thưởng, cũng vì ta có thể trị liệu cho vị cô nương đó."
"Tiểu Vũ có năng lực như thế, phụ thân cảm thấy cực kỳ vui mừng."
Tô Thanh Viễn đã hiểu, khó chịu mấy ngày nay đều đã biến mất, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, Hoàng Thượng vì vậy mà ban thưởng cho Tiểu Vũ, địa vị của nữ tử họ Khúc đó trong lòng Hoàng Thượng cao bao nhiêu, không cần nói cũng biết, Tuyền nhi muốn cùng nàng tranh, chỉ sợ...
"Tiểu Vũ muội muội, ngươi nói mấy ngày qua ngươi đã ở ngự thư phòng của Hoàng Thượng giúp nữ tử kia trị liệu?" Tô Nghệ Tuyền không thể bình tĩnh, hung tợn hỏi, Tô Tiểu Vũ này biết nàng thích Hoàng Thượng, còn trị liệu cho tình địch của nàng, không phải là đang trả thù nàng sao.
Tô Tiểu Vũ vô tội nháy mắt, gật đầu, "Đúng vậy, là một cô nương rất xinh đẹp."
"Ngươi, tiểu tiện nhân này, rốt cục ngươi có đầu óc hay không, ngươi biết rõ Tuyền nhi thích Hoàng Thượng, còn muốn chữa khỏi cho nữ nhân kia, ngươi có ý định hại Tuyền nhi của ta đúng hay không!" Từ Thiến hung hăng buông cái chén, cao giọng quát lớn, mặt có chút vặn vẹo.
Tô Nghệ Tuyền nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, khổ sở chảy nước mắt, "Tiểu Vũ muội muội, vì sao ngươi phải hại ta như vậy?" Sắc mặt đau thương, giống như Tô Tiểu Vũ rất có lỗi với nàng.
"Cứu người cũng sai sao? Thấy chết mà không cứu, chẳng phải là tâm địa rắn rết sao?" Tô Tiểu Vũ cũng đỏ mắt, khó hiểu nhìn về phía Tô Thanh Viễn, bộ dáng vô tội, người nào nhìn cũng đều mềm lòng.
“ Giỏi lắm, ngươi lại dám mắng ta tâm địa rắn rết!" Từ Thiến không nhìn thấy Tô Thanh Viễn đen mặt, bước nhanh đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, chỉ vào mũi nàng mà mắng.
Tô Thanh Viễn đã sắp tức giận, đứng ở bên cạnh nhìn, cũng nhăn mi lại
"Tỷ tỷ, tiểu Vũ không phải có ý này..."
" Ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây." Từ Thiến hừ lạnh, sau đó vươn tay muốn tát Tô Tiểu Vũ, vết sẹo trên mặt bà ta và sự sủng ái của Tô Thanh Viễn đều bị đoạt đi, bây giờ lại phá hư hạnh phúc của nữ nhi bà, thù mới hận cũ gộp vào, làm cho bà quên mất Tô Tiểu Vũ có rất nhiều thủ đoạn.
Tô Nghệ Tuyền cười thầm trong lòng, chỉ chờ xem kịch vui.
Tô Tiểu Vũ không thể tin trợn to mắt, nhìn về phía Tô Thanh Viễn, trong mắt Tô Thanh Viễn, càng ngày càng vừa lòng thái độ của Tô Tiểu Vũ, lấy võ công của nàng, giết chết Từ Thiến so với bóp chết một con kiến còn dễ hơn, nhưng nàng chẳng những không phản kháng, ngược lại lại xin mình giúp đỡ, đây không phải cho thấy rằng nàng tôn trọng người phụ thân là hắn sao, trái lại Từ Thiến, lòng dạ hẹp hòi, hắn còn ngồi ở đây mà dám ra tay đánh người, không hề đem hắn đặt vào trong mắt, suy tư một chút, sắc mặt lại xanh mét.
"Chát!" Một tiếng, vốn dấu tay phải ở trên mặt Tô Tiểu Vũ, ngược lại in lên hai má Từ Thiến.
Từ Thiến ngã ngồi xuống đất, khiếp sợ nhìn Tô Thanh Viễn, "Lão gia, ta làm gì sai mà ngài đánh ta, sắp tới đợt tuyển phi, Tô Tiểu Vũ chẳng những không giúp Tuyền nhi nghĩ biện pháp, còn đi giúp địch nhân, người sai là nàng!"
"Tiểu Vũ tâm địa thiện lương, ra tay cứu giúp được Hoàng Thượng ban thưởng, có gì sai." Tô Thanh Viễn chán ghét nhìn Từ Thiến, lúc trước sao hắn lại cưới nữ nhân ngu xuẩn này, hiện tại Tô Tiểu Vũ là ân nhân của Hoàng Thượng, là Vương phi của Minh vương, còn bà chỉ là chính thê của một Tướng quân, lại dám ra tay đánh nàng, không phải là muốn gieo họa xuống Tướng quân phủ sao, ngu xuẩn!
"Phụ thân, sao ngài có thể nói như vậy, chẳng lẽ phụ thân không quan tâm đến Tuyền nhi sao, Tuyền nhi rất thích Hoàng Thượng mà." Tô Nghệ Tuyền ủy khuất khóc, ngồi xổm xuống nâng Từ Thiến dậy.
"Lão gia, Tuyền nhi cũng là nữ nhi của ngài!" Từ Thiến cũng tràn ngập nước mắt, ghen ghét trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ. Die nd da nl e q uu ydo n
“ Muốn được Hoàng đế sủng ái, tốt nhất nên dựa vào chính mình." Tô Thanh Viễn thất vọng nhìn Tô Nghệ Tuyền, hắn vẫn cho là nữ nhi này thông minh, nhưng sao nàng và mẫu thân nàng lại cùng một bộ dạng ngu ngốc vậy không biết, lần này tuyển phi là Hoàng Thượng tự mình chủ trì, cho dù hắn muốn giúp, cũng không có khả năng, chỉ có thể dựa vào tài năng của bản thân.
Tô Nghệ Tuyền chống lại ánh mắt thất vọng của Tô Thanh Viễn, trong lòng chợt lạnh, lập tức lau nước mắt, khôi phục vẻ dịu dàng trước kia, "Phụ thân, thực xin lỗi, Tuyền nhi thấy nương bị đánh, cho nên trong lòng bối rối, nói lời không nên, Tuyền nhi sẽ cố gắng để được Hoàng Thượng yêu thích, tuyệt sẽ không làm phụ thân thất vọng."
Tô Thanh Viễn thấy vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút, gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía Từ Thiến, "Phu nhân, nhiều ngày nay cảm xúc của ngươi không tốt, để không ảnh hưởng đến việc Tuyền nhi chuẩn bị, ngươi cứ ở trong phòng mà nghỉ ngơi cho tốt đi, không có việc gì thì cũng đừng chạy loạn lung tung." Tuy là nói như vậy, nhưng trên thực tế là cấm túc bà.
Từ Thiến tức giận, bật người dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, "Lão gia, ta biết sai rồi, xin..."
"Được rồi không cần nhiều lời nữa, Tuyền nhi đỡ mẫu thân ngươi về phòng đi." Tô Thanh Viễn phiền chán vẫy tay.
"Dạ, phụ thân." Tô Nghệ Tuyền ý bảo Từ Thiến không nên náo loạn, đỡ bà chậm rãi rời đi, phụ thân rõ ràng là giúp Tô Tiểu Vũ, dù có nói gì nữa, cũng chỉ làm ông tức giận thôi.
"Nương, chờ nữ nhi làm mẫu nghi thiên hạ, nhất định sẽ chỉnh chết Tô Tiểu Vũ." Sau khi đi ra ngoài, Tô Nghệ Tuyền âm ngoan nói.
Từ Thiến vỗ về mặt mình, gật đầu, yêu thương nhìn nữ nhi, "Là nương vô dụng, để cho Tuyền nhi chịu ủy khuất."
"Nương, phụ thân đã không còn là phụ thân trước kia, trong lòng hắn lúc nào cũng chỉ có Tô Tiểu Vũ, Tô Tiểu Vũ nói cái gì hắn đều tin tưởng, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình." Mấy ngày nay Tô Nghệ Tuyền trưởng thành hơn rất nhiều, Tô Thanh Viễn rõ ràng không coi trọng nàng như trước nữa, sao nàng có thể không trưởng thành được.
"Tuyền nhi." Từ Thiến vui mừng nở nụ cười, đối với việc Tô Thanh Viễn vô tình bà đã rất thất vọng, đợi nữ nhi làm chủ hậu cung, bà xem coi nam nhân đó có phải nhìn sắc mặt bà không.
"Nương, chúng ta trở về nghỉ ngơi." Tô Nghệ Tuyền cười cười, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đại sảnh, trong mắt đầy hận ý, không thể áp chế được nữa, đen đặc như đêm tối.
Dựa vào cái gì Tô Tiểu Vũ được phụ thân sủng ái, dựa vào cái gì Tô Tiểu Vũ được Minh vương ưu ái, nàng không cam lòng!
"Đại nương ngươi gần đây tâm tình không tốt, Tiểu Vũ cũng đừng giận nàng." Tô Thanh Viễn chờ bọn họ đi rồi, hắn mới lộ vẻ mặt từ ái nói.
"Tiểu Vũ biết." Tô Tiểu Vũ vô tình nói, từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ đựng dạ minh châu, cái này nàng lấy từ Mặc gia, "Phụ thân, Vương gia biết ta trở về, kêu ta đưa cái này cho người." Nói xong, trên mặt còn hơi ửng hồng. dieendaanleequuydonn
Tô Thanh Viễn sáng mắt lên, tiếp nhận hộp gỗ, mở ra, đáy mắt tỏa sáng, dạ minh châu này là vô giá, xem ra Minh vương thật sự càng ngày càng sủng ái Tô Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, ta thấy Minh vương đối tốt với ngươi như vậy, trong lòng rất vui mừng, nhưng phủ Tướng quân mãi mãi là nhà của ngươi, nếu có gì ủy khuất, đều có thể trở về tìm phụ thân." Tô Thanh Viễn nói, ngoài việc muốn làm nàng cảm động, còn muốn nàng nhớ kỹ, không thể quên phủ Tướng quân.
"Tiểu Vũ biết, hiện tại mặc dù Tiểu Vũ là Vương phi cuả Vương gia, nhưng vẫn như trước là nữ nhi của phụ thân." Tô Tiểu Vũ trong lòng cười lạnh, trên mặt lại một vẻ cảm động.
" Nữ nhi ngoan, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi." Tô Thanh Viễn lấy được đáp án mong muốn, càng thêm hiền lành.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ có chút hồng, lắc đầu, "Người của Vương gia còn ở bên ngoài chờ ta, chỉ sợ nữ nhi không thể ở chỗ này cùng phụ thân được."
Tô Thanh Viễn giờ phút này thật sự có chút kinh ngạc, Minh vương cũng quá sủng ái tiểu Vũ rồi, "Một khi đã như vậy, Tiểu Vũ nên về bồi Vương gia đi, nữ nhi lớn, không giữ được."
Tuy rằng Tiểu Vũ đã được phong phi, nhưng còn chưa đại hôn, hiện tại vào ở trong Minh vương phủ, có chút không hợp lễ nghĩa, nhưng Minh vương lại để cho nàng vào vương phủ, đủ để thấy nàng được sủng ái nhiều bao nhiêu.
"Phụ thân!" Tô Tiểu Vũ hờn dỗi, hành lễ với hắn, xoay người rời đi.
"Lão gia không cần lo lắng, Tiểu Vũ là hài tử tốt." Vân Kết biết Tô Thanh Viễn không khống chế được đứa nhỏ đó, trong lòng nàng cũng biết Tô Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không để Tô Thanh Viễn khống chế, nàng không hiểu vì sao lại thích Tô Tiểu Vũ, cho nên, nàng muốn giúp đỡ nàng.
Tô Thanh Viễn sửng sốt, sau đó bình thản lại, Vân Kết nhìn người rất chính xác, nàng đã nói như vậy, hắn cũng không lo lắng nữa, hy vọng nữ nhi này có thể được Minh vương sủng ái càng nhiều, như vậy mới mang về nhiều lợi ích cho phủ Tướng quân.
"Vương phi." Bạch Nhất luôn đợi ở cửa phủ Tướng quân, thấy Tô Tiểu Vũ chậm rì rì đi ra, lập tức xuống xe ngựa.
Tô Tiểu Vũ đối với cách xưng hô này có chút không thích ứng kịp, ngẩn người, mới gật đầu, lên xe ngựa, "Đi hoàng cung, làm phiền ngươi."
Toàn thân Bạch Nhất cứng đờ, "Vương phi không cần khách khí như vậy."
Tô Tiểu Vũ chỉ cười lắc đầu.
Trên đường, Bạch Nhất nhịn không được hỏi, "Vương phi, trước kia người phủ Tướng quân phủ đối với ngươi không tốt, hiện tại ngươi có Vương gia rồi, vì sao lại phải trở về?"
Tô Tiểu Vũ ở trong xe ngựa nhíu mày, vì sao lại phải trở về...
"Bọn họ khi dễ ta nhiều năm như vậy, không thể thanh toán hết trong một lần được không phải sao." Nàng muốn Tô Thanh Viễn càng ngày càng thích nữ nhi này, càng ngày càng chán ghét Từ Thiến, chờ Từ Thiến làm hắn thất vọng hoàn toàn, nàng sẽ ngồi nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau.
Bạch Nhất im lặng, rốt cục hắn đã biết vì sao Vương gia lại thích Vương phi.
Trong ngự thư phòng, Khúc Ngâm dặn dò một tiếng, chậm rãi mở mắt, thời gian dài không thấy ánh sáng, có chút không thích ứng nheo mắt lại.
"Ngâm nhi?" Tư Thiên Hoàng thấy nàng tỉnh lại, kích động, thanh âm có chút run rẩy.
Khúc Ngâm mơ mơ màng màng nhìn Tư Thiên Hoàng, đột nhiên mở to mắt, "Hoàng? Ta không chết?" Cổ họng khô khốc, chỉ nói vài câu liền nhíu mày
Tư Thiên Hoàng lập tức bưng một chén nước đến, nâng nàng dậy, giúp nàng uống hết.
Nước trà làm thuận cổ họng, Khúc Ngâm tựa vào người Tư Thiên Hoàng, đè lên mạch đập của mình, thấy độc đã được giải, thân thể khẽ run lên, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, trong mắt có kinh ngạc và nghi vấn.
"Ngâm nhi, tiểu Vũ tìm được Tuyết triết thảo, giải độc cho nàng." Tư Thiên Hoàng ôn nhu cười, hốc mắt hơi đỏ lên, Khúc Ngâm hôn mê bao lâu, hắn liền đau lòng bấy lâu, rốt cục, rốt cục cũng tỉnh.
"Chàng đều đã biết." Khúc Ngâm cụp mắt, tuy rằng đã giải độc, nhưng vẫn có chút suy yếu vô lực.
Tư Thiên Hoàng hôn lên trán nàng, cười mắng một câu "Ngu ngốc", sau đó hạ chỉ truyền lệnh.
"Biết trên người có độc, vì sao còn muốn cứu ta?" Tư Thiên Hoàng đút cháo cho nàng, thấp giọng hỏi.
Khúc Ngâm sửng sốt, tâm tình vì đã giải được độc nên rất tốt, nàng vẫn là người vui vẻ, chỉ vì luyến tiếc rời khỏi Tư Thiên Hoàng, cho nên trở nên buồn bực không vui, hiện tại đã giải được độc, tất nhiên cũng khôi phục bản tính, nghe hắn hỏi xong, sắc mặt có chút hồng, nhưng lập tức cười nói, "Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã thích chàng!" Hiện tại không còn lo lắng mình sẽ chết, nàng sẽ yêu Hoàng thật tốt!
Khúc Ngâm vốn là tuyệt sắc giai nhân, chỉ là nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng lúc nàng cười, dung mạo băng tuyết lại trở nên rất ấm áp, nụ cười này, dù có trang điểm đánh phấn bao nhiêu cũng không bằng.
Đời này nàng động tâm hai lần, lần thứ nhất là lúc tiểu Vũ giả nam trang, đó là do lâu ngày sinh tình, lần thứ hai là với Tư Thiên Hoàng, đây là nhất kiến chung tình.
Tư Thiên Hoàng bị nụ cười của nàng làm cho hoảng hốt, sao hắn lại không nghĩ tới nàng sẽ thừa nhận trực tiếp như vậy, ngẩn người, sau đó vui vẻ cười nói, "Đây mới thật sự là Ngâm nhi sao?" Rất yêu đời, rất dũng cảm, lúc trước nàng rất u buồn, đều là hắn làm hại.
"Đúng vậy, chàng không thích sao!" Khúc Ngâm ngồi dậy, hừ nhẹ, nhưng bởi vì mới tỉnh lại không bao lâu, nên đầu có chút choáng váng.
"Thích." Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ, tính tình Ngâm nhi tuy rằng hoạt bát, nhưng nàng mới tỉnh không bao lâu, không thể có động tác quá lớn.
"Tiểu Vũ đâu?" Khúc Ngâm uống cháo xong, lại không thấy Tô Tiểu Vũ, có chút lo lắng hỏi, "Nàng có sao hay không?"
“ Nàng cũng không quan tâm ta như vậy." Tư Thiên Hoàng bĩu môi, hôn trộm môi nàng một cái, tâm tình tốt, bực bội tích tụ trong thời gian qua đều tan biến.
"Ngươi sao có thể so với ta." Thanh âm trêu tức của Tô Tiểu Vũ từ cửa truyền vào, sau đó chỉ thấy nàng chậm rì rì đi đến, Tư Thiên Hoán đi theo phía sau.
"Tiểu Vũ!" Khúc Ngâm cười híp mắt, vùng dậy muốn xuống giường, lại bị Tư Thiên Hoàng ôm chặt vào trong ngực. Dieenndkdan/leeequhydonnn
"Đàng hoàng một chút đi!" Tư Thiên Hoàng mặc dù yêu thích bộ dáng hoạt bát của nàng, nhưng nàng bệnh nặng mới khỏi, có thể nghe hắn một chút hay không, hơn nữa, vì sao hắn không thể so với Tô Tiểu Vũ.
Khúc Ngâm thè lưỡi, lùi vào trong lòng Tư Thiên Hoàng, nhưng cũng không quên quan tâm Tô Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, ngươi có sao hay không?"
"Không có việc gì." Tô Tiểu Vũ cười cực kỳ ôn nhu, đi đến trước mặt nàng, tay sờ trán nàng, không còn sốt, khôi phục rất tốt.
"Đã không có việc gì, vậy Hoàng tẩu nghỉ ngơi đi, Vũ Nhi, chúng ta cũng đừng quấy rầy một nhà người ta nữa." Tư Thiên Hoán nhìn Tư Thiên Hoàng một lát, đem Tô Tiểu Vũ kéo vào trong lòng, quan hệ giữa Khúc Ngâm và vật nhỏ nhà hắn quả thật không rõ ràng, không thể để xảy ra hậu họa được.
Khúc Ngâm chưa từng thấy phong thái nữ nhi của Tô Tiểu Vũ, lúc này nhìn thấy, mắt đều sáng lên, Tiểu Vũ thật sự thích nam nhân này, nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn nhìn về phía mình, không khỏi hơi nheo mắt lại, không có chút e ngại, nam nhân này có địch ý với nàng.
"Ngâm nhi, nàng còn nhìn nữa, ta sẽ ghen tị." Tư Thiên Hoàng cúi đầu nói bên tai nàng, ánh mắt cố ý liếc về phía đệ đệ mình, nhanh đem nữ nhân của ngươi đi đi, hắn còn rất nhiều chuyện muốn nói với Ngâm nhi.
"Hoàng." Khúc Ngâm mặt có chút hồng, nhẹ nhàng thục cù chỏ vào ngực hắn, mềm nhũn không có lực đạo.
Tư Thiên Hoàng cười không nói, nhìn nàng không còn cách nào khác.
"Khúc Ngâm nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi." Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán trừng mắt nhìn nhau thật lâu, bại trận, từ trong ngực lấy ra một đống bình lớn bình nhỏ, đặt trên bàn.
"Tiểu Vũ, ta ăn không hết nhiều thuốc như vậy." Khúc Ngâm ngửi thấy mùi vị chỉ biết là một đống thuốc bổ, khóe miệng rút rút.
"Lo trước để khỏi rước hoạ." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, thấy Tiểu Bạch bên trong đang bất mãn cắn tay áo mình, mắt nhảy dựng, cầm một lọ trên bàn, quăng vào trong tay áo.
"Hoàng huynh hoàng tẩu, ta cùng Vũ Nhi đi trước." Tư Thiên Hoán cười nhẹ, lôi kéo Tô Tiểu Vũ rời đi.
"Tiểu Vũ cũng có ngày bị người khác quản thúc sao." Khúc Ngâm thở dài.
Tư Thiên Hoàng gõ đầu nàng một cái, cười như không cười, "Ngâm nhi, lúc này có phải nàng nên lo cho hoàn cảnh của mình một chút hay không."
"Ta làm sao?" Khúc Ngâm mê mang nhìn Tư Thiên Hoàng, độc của nàng đã giải, bây giờ nàng rất tốt.
"Làm sao? Ta thấy Ngâm nhi không để ý an nguy bản thân mà cứu ta; Ngâm nhi sợ mình chết rồi, ta sẽ khổ sở, cho nên nói không yêu ta; Ngâm nhi có khổ không nói với ta, lại lén lấy lệ rửa mặt..."
Tư Thiên Hoàng càng nói, tâm càng đau, nhưng ý cười trên mặt lại càng dày đặc.
Khúc Ngâm bị hắn nhìn đến chột dạ, cắn môi, ủy khuất, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi hắn, chặn lời lên án của hắn lại, trong mắt đều là sự giảo hoạt.
Tư Thiên Hoàng bật cười, nhưng mỹ vị dâng đến miệng sao có thể buông tha, hơi thở thay đổi, liền đổi khách thành chủ