Trong Minh vương phủ có một rừng lê lớn, đứng ở ngoài sẽ không thể nhìn tới tận cùng được, lúc này đang mùa xuân, trời ấm gió mát, hoa lê nở rộ vào thời tiết tốt, nhiều đóa hoa lê từ từ nở ra, nguyên rừng cây làm không gian nhiễm một màu trắng xóa, gió mát thổi đến, bay lên đầy trời như hoa tuyết, như mộng như ảo, nói là tiên cảnh cũng không hề khoa trương.
Đến Minh vương phủ đã ba ngày, Tô Tiểu Vũ cũng đã chậm rãi thích nghi với hoàn cảnh sống mới.
Minh vương phủ rất lớn, nếu không chú ý, sẽ có thể bị lạc, cho nên nàng thông minh không tùy ý đi lại; Minh vương phủ có quản gia tên Nhạc Thành, là lão nhân gia nhìn Tư Thiên Hoán lớn lên từ nhỏ, đối xử với Tư Thiên Hoán vô cùng tốt, hắn rất khoan dung, nhưng đối với chuyện tình cảm của Tư Thiên Hoán lại tính toán chi li; Minh vương phủ không có thị nữ, bởi vì Tư Thiên Hoán không thích có nữ nhân lượn qua lượn lại trước mắt hắn, cho nên đã điều cả đội quân tinh nhuệ mà hắn bồi dưỡng đến đây, làm hộ vệ của Vương phủ kiêm luôn việc quét tước vệ sinh...
Tóm lại, ở bên ngoài dù là thần thánh cũng không thể xâm nhập vào Minh vương phủ, còn ở trong mắt Tô Tiểu Vũ, vương phủ này lại là một đóa hoa to lớn nở rộ của Phong quốc.
Tô Tiểu Vũ thực sự rất thích hoa lê, cho nên lúc không có việc gì liền đứng trong rừng hoa lê, ngửi mùi hoa, hưởng thụ gió mát, nằm trên xích đu Tư Thiên Hoán chuẩn bị cho nàng, mơ màng trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Thái độ của người trong Minh vương phủ đối với Tô Tiểu Vũ ngay từ ban đầu đã rất tốt, đến lúc này là thật lòng thừa nhận, ban đầu, nghe tin Minh vương mang Vương phi hồi phủ, giống như một giọt nước mưa rơi vào lòng chảo nóng bỏng, đa số mọi người đều nghĩ Vương phi dung mạo xinh đẹp như tiên, nữ tử làm cho Minh vương từ trước đến nay không thích nữ nhân nhịn không được mà động tâm, nhưng qua ba ngày tiếp xúc, mọi người mới phủ định quan niệm này.
Vương phi rất tốt, đối xử với thuộc hạ không khác gì bằng hữu; Nhưng Vương phi rất lười, trừ chuyện quan trọng sẽ ở cả ngày trong rừng lê không ra, luôn nằm trên xích đu; Vương phi rất bao che khuyết điểm, Bạch Thuật thiếu gia trêu chọc Vương gia, sẽ luôn bị Vương phi âm thầm trả thù cho tỉnh lại.
Tóm lại, người bên ngoài xem nàng là cái bình hoa hóa thành phượng hoàng, nhưng trong mắt người của Minh vương phủ, nàng là chủ mẫu rất tốt.
"Tây Vân..." Tô Tiểu Vũ lười biếng nâng mí mắt, xích đu lay động khiến nàng cảm thấy buồn ngủ, vì Tây Vân là thị nữ của nàng, cho nên trở thành nữ nhân duy nhất được ở trong Minh vương phủ ngoài Vương phi.
"Tiểu Vũ chủ tử, ngươi đứng lên một chút đi, ngươi đã nằm ba ngày rồi, như vậy không tốt với thân thể." Tây Vân vừa tận tình khuyên bảo, vừa nhanh chóng đặt một đĩa hoa quả trên bàn cạnh xích đu.
Vì đợt tuyển phi sắp tới, Tư Thiên Hoán bị Tư Thiên Hoàng, Tư Thiên Bắc lôi vào Hoàng cung, thương lượng về cuộc tranh tài lần này, tuy rằng hắn thật sự không muốn để ý, nhưng vì hạnh phúc lâu dài của mình, cố gắng vì ôn hương nhuyễn ngọc nhà mình mà đi sớm về trễ.
Đột nhiên không có nam nhân nào đó bầu bạn, Tô Tiểu Vũ thấy cuộc sống trở nên nhàm chán, mỗi ngày ngoài ăn rồi ngủ, cũng chỉ chơi đùa với Tiểu Bạch, đám người Liễu Nguyệt tất bật với công chuyện ở Vũ các, ba ngày qua cũng không hề tới Minh vương phủ thăm nàng, nàng muốn vào cung thăm Khúc Ngâm, nhưng Khúc Ngâm lại bị Tư Thiên Hoàng bảo hộ nghiêm mật, nàng không có cơ hội gặp mặt, còn nguyên nhân, là do Tư Thiên Hoán mồm rộng kể chuyện "Tình yêu" chấn động lúc trước giữa nàng và Khúc Ngâm ra làm Đương kim Thánh Thượng sợ người trong lòng quay về ôm ấp người tình cũ.
"Ai..." Tô Tiểu Vũ cụp mắt, hứng thú nhìn đĩa hoa quả tinh xảo, thật không biết những ngày trước kia nàng làm thế nào mà trải qua được.
"Tiểu Vũ chủ tử, ngươi nhàm chán như vậy, không bằng đi dạo trong phủ, Minh vương phủ rất đẹp nha." Tây Vân đau đầu đề nghị, Tiểu Vũ chủ tử suốt một ngày đều sống chết ngồi ngây ngốc ở chỗ này, suốt ngày chỉ nghe côn trùng và chim kêu, thực sự nhàm chán.
"Không đi, còn sống cả đời, gấp cái gì." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, nhìn hoa lê viên mãn nở, đột nhiên câu môi cười, nàng rất muốn gặp Tư Thiên Hoán, hắn bận cả ngày cũng chưa về, vậy để nàng đi tìm hắn.
"Tiểu Vũ chủ tử ngươi đi đâu vậy?" Tây Vân thấy Tô Tiểu Vũ đột nhiên nhảy xuống khỏi xích đu, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía trước, vội vàng đuổi theo hỏi. dfienddn lieqiudoon
"Tìm Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ nói.
Tây Vân theo phía sau, thầm than không thôi, Tiểu Vũ chủ tử ở cùng Minh vương, thật sự quá khác người mà
Ngự thư phòng.
"Hoàng tỷ sao ngươi có thể như vậy, ta không đồng ý, ta không muốn nạp phi!" Tư Thiên Bắc chống đối, trên bộ mặt phong lưu lộ vẻ khổ sở, hắn còn muốn đi du ngoạn khắp Đại Giang Nam Bắc, sao có thể nạp phi.
"Vạn nhất gặp được người thích thì sao." Tư Thiên Chanh nói cho có lệ, sau đó hỏi Tư Thiên Hoàng, "Hoàng huynh, lấy danh sách ra xem thử đi." Đây vốn là chuyện của lễ bộ, nhưng bọn họ muốn tìm hiểu về gia cảnh của các thiên kim tiểu thư trước đã, đến lúc đó cũng dễ đối phó hơn.
Tư Thiên Hoàng đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, cầm một tập văn án bên cạnh, quăng về phía Tư Thiên Chanh, chuyện này hắn không cần tham dự, có hoàng muội rồi, hắn không cần quan tâm.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc ba người bên cạnh, tiếp tục cúi đầu xem tấu chương, hoàng huynh phê duyệt nhanh như vậy, vì hắn cần nhiều thời gian để bồi hoàng tẩu, cho nên thân làm hoàng đệ, cũng nên giúp hắn phân ưu, hắn thấy hoàng huynh thật sự vất vả, nên mới đồng ý, hiện tại muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Hắn nhớ vật nhỏ, rất muốn nhìn thấy nàng, hắn muốn dẫn nàng tiến cung, nhưng ba ngày trước hắn lại nói là không muốn nàng tiến cung quấy rầy Hoàng tẩu nghỉ ngơi, sớm biết như vậy, hắn tình nguyện ăn chút dấm chua.
"Tiểu Hoán, chỉ còn có ngươi, ngươi khuyên nhủ hoàng tỷ đi, ta không muốn đón dâu!" Những người khác đều bình tĩnh như lúc đầu, chỉ có Tư Thiên Bắc sốt ruột muốn phát hỏa.
Tư Thiên Hoán dừng bút một chút, nhíu mày, "Đáng tiếc cho khuôn mặt này của ngươi." Bộ dạng phong lưu như thế, nhưng nhân phẩm lại không phong lưu như khuôn mặt.
"Tư Thiên Hoán!" Tư Thiên Bắc phát cáu trừng mắt liếc hắn, liếc xuống cánh cửa, trong lòng có chủ ý.
"Bắc Bắc, ngươi nói xem ngươi tự mình tuyển Vương phi tốt hơn, hay để hoàng tỷ tuyển cho ngươi sẽ tốt hơn?" Sao Tư Thiên Chanh lại không nhìn ra hắn đang âm thầm muốn bỏ trốn chứ, không mặn không nhạt nói, nếu hắn dám bỏ đi, vậy nàng sẽ làm chủ!
Tư Thiên Bắc liếc mắt xem thường, ỉu xìu vô lực đoạt lấy tấu chương trong tay Tư Thiên Hoán, "Để ta phê." Hắn muốn tìm chuyện để làm, miễn cho nhịn không được mà bóp chết tỷ tỷ ruột.
Tư Thiên Hoán cười khẽ đẩy hết tất cả tấu chương cho Tư Thiên Bắc, lười biếng duỗi thắt lưng, quyết định lát nữa đi tìm vật nhỏ.
"Hoàng huynh, ngươi nói xem chỗ đó thế nào rồi?" Tư Thiên Chanh chỉ biết Tư Thiên Hiểu phải đi tìm chủ nhân chiếc khăn kia, nhưng lâu như vậy vẫn chưa báo tin về, có chút lo lắng.
Tư Thiên Hoán hơi hí mắt, nhìn về phía Tư Thiên Chanh, "Tam hoàng huynh làm sao?"
"Hắn đang phấn đấu vì người trong lòng hắn." Tư Thiên Chanh trả lời theo bản năng, đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh chợt lạnh lẽo, nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt âm trầm, và đáy mắt thương cảm của Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoàng bật cười, ném một quyển tấu chương về phía Tư Thiên Hoán, "Hắn thích cô nương khác, lần này hắn rời khỏi Lăng thành, cũng vì đi tìm cô nương đó."
Tư Thiên Hoán kinh ngạc ngẩng đầu, nghe Tư Thiên Hoàng nói xong, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút vui sướng, "Sao lại như thế?"
"Lúc ở quán trọ được Tiểu Vũ giải vây, là Bạch Thuật bố trí." Tư Thiên Bắc nói, có chút hâm mộ Tư Thiên Hoán, hắn cũng không có tốt bằng hữu như vậy.
Thông minh như Tư Thiên Hoán, tất nhiên liền hiểu, có chút bất đắc dĩ cười nói, "Các ngươi lo lắng cho ta." Hắn có khúc mắc, làm cho tất cả mọi người quan tâm hắn, trong lòng có chút áy náy.
"Bọn họ là người thân và bằng hữu của chàng, lo lắng cho chàng cũng là bình thường." Một giọng nữ lành lạnh truyền từ ngoài cửa vào, trên người Tô Tiểu Vũ mặc một bộ y phục màu xanh thêu đám mây, thanh nhã xuất trần.
Khẩu khí tỏ vẻ đương nhiên, nghe thấy tất cả mọi người đều bất đắc dĩ nở nụ cười, cô nương này thật sự rất biết bao che khuyết điểm, người nào giúp mình đều là người nhà.
"Vũ Nhi!" Tư Thiên Hoán nhanh chóng giơ tay lên, dùng nội lực, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong lòng, vui vẻ gọi tên nàng.
"Không phải không cho ta tới sao, kích động như vậy làm gì?" Chậm rì rì sửa sang lại quần áo có chút hỗn loạn, rồi ngồi trên người Tư Thiên Hoán, giọng nói hơi trách móc.
Tư Thiên Hoán ôm sát nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng, giọng buồn buồn nói, "Vũ Nhi ta sai rồi, ta rất nhớ nàng." Mỗi ngày vào buổi sáng đều không gặp nàng, trong lòng ta thật sự rất nhớ.
Tô Tiểu Vũ mím môi, khóe miệng cong lên, trái tim trống rỗng được lấp đầy.
"Khụ khụ, chú ý một chút, chỗ này còn có người khác đấy." Tư Thiên Bắc ngồi gần nhất, nhu tình của bọn họ hắn đều cảm nhận rất rõ ràng, trong lòng đột nhiên có chút bồi hồi.
"Ngươi có thể ngồi cách xa một chút." Tô Tiểu Vũ cười như không cười nói, trong lời nói có ý bảo vệ Tư Thiên Hoán, cầm lấy một quyển tấu chương nhìn nhìn, nhíu mày, "Mấy ngày nay chàng đến đây để xem mấy cái này?"
"Ừ, hoàng huynh nói hắn rất vất vả." Giọng nói buồn rầu, đầu không ngẩng lên, tham luyến ngửi mùi hương trên người nàng.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, thản nhiên nhìn Tư Thiên Hoàng, đột nhiên cười vô tội nói, "Sắc mặt hồng nhuận, tinh lực dư thừa, Tiểu Khúc nhi, người như vậy có nhìn thấy hắn vất vả không?"
Tư Thiên Hoàng mạnh mẽ quay đầu qua, quả nhiên thấy Khúc Ngâm mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, nhẹ nhàng đi qua, vội vàng đứng dậy nghênh đón, "Sao lại đến đây, thân thể còn chưa hồi phục đó."
" Thuốc bổ Tiểu Vũ cho dược tính của một viên tới mười phần, ta ăn hết một lọ, chỉ có chàng nói ta thân thể hư nhược, chẳng qua là chàng không muốn cho ta đi tìm Tiểu Vũ thôi!"
Khúc Ngâm xem thường hắn dám phá hủy tao nhã của nàng, nhưng vẫn đứng yên trong lòng Tư Thiên Hoàng mà không giãy dụa.
Tư Thiên Hoàng có chút xấu hổ, vội ho một tiếng sau đó nói, "Ngâm nhi, ta chỉ lo lắng cho nàng." Muốn hắn thừa nhận ăn dấm chua của một nữ nhân sao, không có khả năng.
Khúc Ngâm trêu tức nhìn hắn, cũng không nói lời nào, nhưng ánh mắt này càng khiến cho hắn xấu hổ.
Tô Tiểu Vũ thấy hai người thân mật, không có người thứ ba nào có thể chen vào, vui mừng nâng cao khóe miệng, trong mắt hiện lên nụ cười xấu xa, như thán như oán nói, "Chỉ nghe người mới cười, đâu thèm nghe cố nhân khóc."
"Đúng vậy, Tiểu Vũ có người mới, đã sớm quên mất cố nhân rồi, mấy ngày nay, ngươi sống rất vui vẻ phải không?" Khúc Ngâm nhíu mày, thở dài xa xôi, bộ dạng vốn yếu mềm, lại tỏ ra vẻ đáng thương, những điều này Tô Tiểu Vũ không thể so với nàng.
Nói đến công phu đấu võ mồm, Khúc Ngâm học được từ Tô Tiểu Vũ, nhưng xem tài nghệ của nàng, sợ là trò giỏi hơn thầy rồi.
"Sau khi giải độc, răng nanh cũng dài ra rồi." Tô Tiểu Vũ cười nhạo, lười biếng dựa sát vào lòng Tư Thiên Hoán, nhìn Khúc Ngâm từ trên xuống dưới, thấy nàng khôi phục, hoàn toàn yên tâm.
Khúc Ngâm hí mắt cười, lại nhớ tới ngày xưa thoải mái cãi nhau ở thánh địa, trong lòng có chút kích động, liền muốn nhào ra khỏi vòng ôm của Tư Thiên Hoàng, nhưng thân thể tê rần, mềm yếu ngã vào trong lòng hắn, biết mình bị điểm huyệt, mặt lập tức đen lại, có thể thấy Tô Tiểu Vũ cũng vô lực hơi khép mắt, kinh ngạc đến nỗi quên luôn tức giận, với võ công của Tiểu Vũ, có thể bị người ta điểm huyệt sao? Die nd da nl e q uu ydo n
"Hoàng tẩu mệt mỏi rồi, Hoàng huynh." Tư Thiên Hoán nhẹ vỗ về nữ nhân không còn sức lực trong lòng, thản nhiên cười, ném một ánh mắt cực kỳ âm trầm cho Tư Thiên Hoàng.
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, ôm lấy Khúc Ngâm bước vào sau nhuyễn tháp trong ngự thư phòng.
Tư Thiên Chanh cúi đầu nhìn Tư Thiên Bắc ngồi bên cạnh, đã muốn trợn mắt há mồm, nàng cảm thấy Bạch Thuật là nam nhân tốt nhất trên đời, hắn chưa bao giờ điểm huyệt tê của nàng.
"Hoàng huynh, hoàng tỷ, bọn ta hồi phủ trước." Tư Thiên Hoán cười sáng sủa, chờ hai người gật đầu, bước chân thong dong ôm nữ nhân đã nhắm mắt trong lòng về phủ.
"Bắc Bắc, ngươi cảm thấy Tiểu Vũ có quá im lặng hay không?" Trong đầu Tư Thiên Chanh hiện lên biểu cảm hờ hững của Tô Tiểu Vũ, cảm thấy không có khả năng nàng lại chịu bị điều khiển như vậy.
Tư Thiên Bắc gật đầu, mắt sáng lên, cười rộ lên, "Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi xem đi." Cũng lâu rồi hắn không đến Minh vương phủ, đến đó xem thử cũng không tệ.
"Sao có thể châm biếm Tiểu Hoán như vậy." Tư Thiên Chanh không đồng ý khiển trách, lặng lẽ nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, thấy một chút động tĩnh cũng không có, chậm rãi mở miệng, đánh một cái vào lưng Tư Thiên Bắc, "Vận khinh công đưa ta đi!"
Khóe miệng Tư Thiên Bắc giật giật, không hề ôn nhu vác Tư Thiên Chanh trên vai vận khinh công lao đi.
Mấy ngày nay Bạch Thuật luôn ở trong Bạch phủ nhìn đống sổ sách dồn đọng nhiều ngày qua, vừa xem xong, mới tới hoàng cung, liền thấy bóng dáng màu vàng quen thuộc chạy ngang qua, hơi kinh ngạc, lắc mình đuổi theo, nhưng càng đuổi càng nghi hoặc, bọn họ đến Minh vương phủ làm gì?
Mà lúc ba người đuổi tới Minh vương phủ, toàn bộ người của Minh vương phủ đều đứng ở bên ngoài rừng lê, hưng trí nhìn vào bên trong, bên trong rừng lê, từng đóa hoa trắng như tuyết bay tán loạn, lơ lửng giữa không trung, hơn nữa không hề dừng lại.
"Sao lại thế này?" Bạch Thuật đi đến trước mặt Nhạc Thành, nhíu mày hỏi, tuy rằng Minh vương phủ không quản quá nghiêm, nhưng những người này đều là binh lính được huấn luyện, sao hôm nay xuất hiện tình huống vô kỷ luật như vậy chứ.
"Vương gia và Vương phi đánh nhau." Nhạc Thành giải thích, gương mặt già nua nhăn lại, cho thấy hắn đang sốt ruột, hắn không phải binh lính, cũng không muốn võ công cao cường, hắn lo lắng Vương gia và Vương phi còn chưa đại hôn đã rạn nứt cảm tình.
Phu thê nhà người ta cãi nhau, đều chỉ ném cái chai đập cái bát, nhưng Vương gia và Vương phi giận dỗi, lại đánh cho ngươi chết ta sống, ngay cả rừng lê đang nở rộ cũng bị hủy.
Bạch Thuật nhíu mày, đi đến phía sau Tư Thiên Chanh, hỏi, "Chanh nhi, sao lại thế này?"
Tư Thiên Chanh hưng phấn nhìn, kể lại chuyện ở Ngự Thư phòng cho Bạch Thuật nghe, Bạch Thuật nghe xong, cũng hiểu rõ, ngược lại không hề lo lắng, nếu Bạch Lê không chọc giận cô nương nhà người ta, cũng sẽ không bị trút giận như vậy.
Trong lòng Tư Thiên Bắc lại than thở không ngừng, hắn nhất định không thể cưới Vương phi như vậy, nàng ta rất khủng bố, hắn cũng không phải là Tiểu Hoán, người như Tô Tiểu Vũ, chỉ mấy chiêu là có thể đánh bại hắn, nhưng hắn không chịu nghĩ lại, nữ tử bình thường sao có thể so với Tô Tiểu Vũ.
Trong rừng lê, hai mắt Tô Tiểu Vũ biến thành màu đỏ, đánh nhau với Tư Thiên Hoán, nhưng hai người đánh qua đánh lại, vẫn duy trì phong độ, tư thái tao nhã, một người như rồng du ngoạn, một người như cành liễu mềm mại, dung mạo xuất trần, nhẹ nhàng bay lượn, cho dù khiến hoa lê bay đầy trời.
"Hoán, chàng có biết không, khi luyện thành bí quyết Huyết đồng tầng thứ chín, chỗ tuyệt nhất chính là có thể di chuyển lực khống chế huyệt vị đến chỗ khác?" Tô Tiểu Vũ bổ một chưởng vào thân cây, làm hoa lê bay đầy trời, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, huyệt tê, hắn lại dám điểm huyệt tê của nàng! Vừa rồi nàng bất động không phải vì bị điểm huyệt, mà là vì nín thở, miễn cho không kiềm chế được đánh nhau ở trong cung.
"Vũ Nhi ngoan, ta đồng ý với nàng sau này tuyệt đối sẽ không điểm huyệt của nàng nữa." Tư Thiên Hoán ngoại trừ bất đắc dĩ cũng chỉ có bất đắc dĩ, trước kia hắn cũng từng điểm qua huyệt tê, nhưng vật nhỏ cũng không có phản ứng lớn như vậy, sớm biết nàng sẽ tức giận như vậy, hắn sẽ không ra hạ sách này.
"Ta ngoan ngươi liền khi dễ ta, ngoan cái gì mà ngoan!" Đáy mắt Tô Tiểu Vũ lóe lên hồng quang, phản phệ cũng không lớn, tùy tiện dùng một chút cũng không sao, Tư Thiên Hoán cũng biết điều này, mới dung túng để nàng sử dụng bí quyết huyết đồng. dieendaanleequuydonn
Tư Thiên Hoán nhíu mày, thở dài, xuất chiêu nhanh gọn, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ hy vọng vật nhỏ có thể mau chóng nguôi giận.
"Ta sẽ không thích người khác, chàng không cần lúc nào cũng ghen bậy ghen bạ, Tiểu Khúc nhi đối với ta cũng giống như chàng và Bạch Thuật, là bằng hữu cũng là người thân, chàng không cho ta gặp nàng, chính là cố tình gây sự!" Tô Tiểu Vũ ủy khuất khuất nghẹn giọng, trong mắt lại có chút hung ác, "Oành" một tiếng, là âm thanh cây cối ngã xuống đất.
Tư Thiên Hoán đau lòng, áy náy tự trách đồng loạt dâng lên, muốn xông lên ôm lấy nàng, nhưng vì nàng tức giận nên dùng sức mạnh tầng thứ 9 của bí quyết Huyết đồng, vây quanh thân thể, hắn không qua đó được.
"Nếu về sau chàng không cho ta gặp Tiểu Khúc nhi, ta sẽ thấy không cho chàng gặp Bạch Thuật nữa!" Tô Tiểu Vũ càng nghĩ càng giận, giọng nói cũng nâng cao hơn.
"Được được, ta đồng ý với nàng." Gân xanh sau ót của Tư Thiên Hoán giật giật, nhưng thật sự có lòng tốt muốn nói ra, hắn và Bạch Thuật có liên quan gì chứ!
Mọi người ngoài bìa rừng nghe vậy, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Thuật, trên mặt lộ vẻ ái muội không hiểu.
Sắc mặt Bạch Thuật hơi đen lại, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, trong lòng càng hận Tô Tiểu Vũ đến nghiến răng ngứa, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, Tô cô nương yêu quý!
"Chàng bỏ ta ở nhà ba ngày một mình, ta nhớ chàng cho nên mới đi tìm chàng, nhưng chàng lại điểm huyệt tê của ta!" Trong lòng Tô Tiểu Vũ ủy khuất, nói toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra, nói hết những bất mãn đã nghẹn trong lòng mấy ngày nay.
Tây Vân đứng ở bên ngoài buồn rầu cúi đầu, thì ra ba ngày nay nàng hầu hạ Tiểu Vũ chủ tử, cũng bị coi là người tàng hình.
"Vũ Nhi vì nhớ ta mới vào cung?" Tư Thiên Hoán vừa nghe, lòng tràn ngập vui mừng, động tác cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, hắn nghĩ là vật nhỏ tới tìm Khúc Ngâm, sau đó lại đấu võ mồm với nàng mà không nhìn mình, cho nên trong lòng mới sinh ra bất mãn, cùng Hoàng huynh điểm huyệt tê của bọn họ, tự đưa nữ nhân của mình về.
"Không phải!" Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, có chút chột dạ đảo mắt, hơi thở cũng hơi loạn.
Đáy mắtTư Thiên Hoán lóe sáng, bắt được sơ hở của nàng, dùng tốc độ cực nhanh ôm chặt nàng vào lòng, "Vật nhỏ, ngoan, đừng giận nữa."
Giọng nói rất nhẹ nhàng mềm mỏng, giống như gió xuân ấm áp, làm cho người nghe an tâm, bàn tay to lại vỗ về sau lưng nàng từng chút một, trấn an cơn tức giận của nàng.
Tô Tiểu Vũ giãy giụa một chút, liền lẳng lặng tựa vào lòng hắn, trong lòng lại thầm bực mình, giọng điệu đó của hắn, rõ ràng là để dỗ tiểu hài tử đang cáu kỉnh, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hành vi của nàng hình như cũng rất ngây thơ, ngoài cánh rừng người nhiều người nhìn thấy như vậy, mặt mũi nàng đều đã mất hết, đều do hắn!
"Vũ Nhi, ta sai rồi, tha thứ cho ta." Tư Thiên Hoán thấy nàng bất động, nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm nàng càng lúc càng chặt.
"Sai chỗ nào?" Thanh âm rầu rĩ phát ra từ trong ngực hắn, Tư Thiên Hoán vô tội bĩu môi, "Vũ Nhi cảm thấy ta sai chỗ nào, thì ta sai chỗ đó."
"Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu mạnh, khuôn mặt tức giận, mắt trợn to, quai hàm cũng há to, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Nhận lỗi cho có lệ, hắn chỉ nhận sai cho có lệ thôi.
Tư Thiên Hoán cúi đầu nở nụ cười, mắt hơi mở to, ánh mắt sáng mờ, ôn nhu mê người, cúi người, hôn nhẹ bên môi nàng, thở dài, "Là ta lòng dạ hẹp hòi." Hắn có tính độc chiếm cao, nhưng nếu vật nhỏ thấy khó chịu, hắn sẽ cố gắng áp chế. ddiên// đ@n le. quyydoon.
Tô Tiểu Vũ khẽ cắn môi, cúi đầu che sắc mặt, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu, cũng ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi Tư Thiên Hoán, ngập ngừng nói, "Ta cũng rất tùy hứng." Ánh sáng bắn ra bốn phía, tai hơi ửng đỏ, để trồng được rừng lê này, chắc chắn không hề dễ dàng.
Trong mắt Tư Thiên Hoán hiện lên vẻ kinh hỉ, mặt mày thoáng chốc vui lên, "Vũ Nhi làm gì đều đúng, không hề tùy hứng."
Chỉ là mấy cây lê mà thôi, Tư Thiên Hoán còn sợ phải gánh hình phạt nặng, chỉ cần mấy cây đại thụ lại có thể khiến vật nhỏ hết giận, vậy hắn sẵn sàng đào lên.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ xẹt qua tia giảo hoạt, nở nụ cười mưu mô, thanh âm cũng thanh thúy hơn không ít, "Đây chính là chàng nói, ta làm cái gì cũng đều đúng!"
Tư Thiên Hoán sửng sốt, hơi nheo mắt lại, nguy hiểm cong khóe môi lên, "Vật nhỏ, nàng tính kế ta." Thấy nàng gật gật đầu, trong lòng chỉ có bất đắc dĩ.
Bạch Thuật thấy bên trong không có động tĩnh, lòng nghĩ hai người đã hòa hảo, dẫn đầu chậm rì rì đi vào rừng lê, Tư Thiên Chanh vội vàng nắm tay hắn, theo vào, trong mắt hơi hưng phấn, Bạch Thuật nhìn mà đau đầu.
“ Giải tán đi, cẩn thận Vương gia tức giận!" Nhạc Thành bước theo sau, không quên tức giận quát đám thị vệ, vừa rồi Vương gia và Vương phi đánh nhau, bọn họ đứng đây để xem, bây giờ đã đánh xong rồi, còn đứng ở chỗ này làm gì.
Đám thị vệ vừa nghe, đều không muốn rời đi, bọn họ có võ công tốt, Vương gia và Vương phi vừa mới đánh nhau, cho dù đứng xa chỗ đó, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh cường hãn đó, cũng chỉ có nữ tử cường hãn như Vương phi, mới xứng đôi với Vương gia ưu tú của bọn họ.
Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán người trước người sau đi ra ngoài rừng lê, vừa vặn đụng phải đám người Bạch Thuật, Tư Thiên Chanh, Tư Thiên Bắc và Nhạc Thành đi vào.
"Vương gia, Vương phi hai người không sao chứ? Nơi này để lão nô thu dọn là được rồi." Nhạc Thành quan tâm hỏi, thấy hai người hòa hợp như lúc ban đầu, nở nụ cười.
Tô Tiểu Vũ xấu hổ, cười với Nhạc Thành, xin lỗi, "Chúng ta không sao, có sao là cánh rừng này mới đúng, còn làm phiền ngài thu dọn."
Âm thầm nhéo tay Tư Thiên Hoán, bọn họ gây họa, còn bắt lão nhân gia tới thu dọn hậu quả.
"Không phiền không phiền, Vương phi không cần khách khí như thế, đây là chức trách của lão nô trong vương phủ, chỉ cần Vương phi và Vương gia hòa hợp, lão nô liền thỏa mãn." Nhạc Thành cuống quít nói, trong lòng càng có hảo cảm với thê tử Vương gia tuyển lần này, thân là Vương phi, lại bình dị gần gũi không ngạo mạn, diện mạo xuất chúng, võ công có thể đánh ngang với Vương gia, ánh mắt Vương gia thật tốt!
"Nhạc bá, chúng ta tốt lắm." Tư Thiên Hoán ôm vai Tô Tiểu Vũ, cười nhẹ, rất kính trọng lão nhân cả đời đều chiếu cố mình, hắn vẫn đều toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, cho nên cho tới bây giờ hắn chưa từng coi ông ấy là hạ nhân, mà coi như người thân.
Nhạc Thành vui mừng gật đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, hắn nhìn Vương gia lớn lên, Vương gia thích ăn cái gì, chơi cái gì, mặc cái gì, hắn đều biết rất rõ, hiện tại thấy hắn cưới được Vương phi ưu tú như vậy, trong lòng thật sự rất vui vẻ!
"Hoàng tỷ, nhị hoàng huynh, sao các ngươi lại ở đây." Tô Tiểu Vũ đột nhiên thấy Bạch Thuật đứng sau Tư Thiên Chanh và Tư Thiên Bắc, nhíu mày, cười tủm tỉm hỏi, muốn đến xem kịch sao? Còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao.
"Ha ha, Bạch Thuật có việc tìm Tiểu Hoán, ta theo hắn đến." Tư Thiên Chanh lập tức ôm thắt lưng Bạch Thuật, nói, mắt sáng trong suốt không chút chột dạ.
Khóe miệng Bạch Thuật nâng lên, tiểu nữ nhân này cái gì cũng đều đổ lên đầu hắn.
Tư Thiên Chanh lấy lòng cọ cọ vào người hắn, ngây thơ đáng yêu, Bạch Thuật thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.
"Vậy còn hoàng huynh thì sao?" Tô Tiểu Vũ nâng môi, nhìn về phía Tư Thiên Bắc, thấy ánh mắt hắn né tránh, ý cười càng sâu.
Tư Thiên Bắc nghẹn giọng, đột nhiên bẻ một cành hoa lê, mở miệng cười, nhìn cành hoa trong mắt lộ vẻ tà mị, rất phong lưu, "Hoàng huynh ta xem tấu chương mệt mỏi, muốn đến ngắm phong cảnh rừng lê." Tuy rằng bây giờ hoa lê đều đã nát hết.
Tô Tiểu Vũ cười nhạo, thuận theo lực tay của Tư Thiên Hoán, lui vào trong lòng hắn.
"Tiểu Vũ chủ tử, Liễu Nguyệt đến." Tây Vân từ bên ngoài chạy vào, đằng sau là Liễu Nguyệt mềm mại xinh đẹp đi đến, lúc này gương mặt của nàng có chút ngưng trọng.
"Chuyện gì?" Tô Tiểu Vũ nhíu mi, Liễu Nguyệt rất ít khi nghiêm túc như vậy, xem ra đã xảy ra chuyện. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Liễu Nguyệt nhìn chung quanh một vòng, thấy Tô Tiểu Vũ cũng không kiêng dè, mới cau mày nói, "Chủ tử, người chúng ta ở Phong Tịch thành thấy lão già kia, đại hội đoạt bảo của Phong Tịch thành còn nửa tháng nữa sẽ diễn ra." Nàng cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lại, nhưng lại không biết kỳ quái như nào.
Tô Tiểu Vũ mím môi, gật đầu, "Hoàng tỷ, ngày mai tiến hành tuyển phi đi."
“ Được, ta đi chuẩn bị." Tư Thiên Chanh biết chuyện của Tô Tiểu Vũ, lập tức gật đầu, kéo Tư Thiên Bắc rời đi.
"Có tra được là tranh đoạt cái gì không?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.
Liễu Nguyệt sửng sốt, suy nghĩ, gật đầu, "Hình như là một thanh kiếm, gọi là Huyết Uyên, là thần khí, rất nhiều người biết chuyện này và đến Phong Tịch thành." Nàng nói xong, liền phát hiện không khí thay đổi.
Tô Tiểu Vũ chậm rãi tránh khỏi vòng ôm của Tư Thiên Hoán, sắc mặt không hiểu đi về phía trước vài bước, lưu lại cho mọi người một bóng lưng hờ hững bình thản, nhưng ở nơi bọn họ không nhìn thấy, con mắt nàng lại đầy sát ý và lạnh lùng tàn bạo, một làn khói đen dày đặc, che khuất ánh sáng, máu đang lưu thông bình thường cũng chậm rãi tăng tốc, phần thị huyết tàn nhẫn bị đánh thức, một mặt như thần tiên, một mặt như ma quỷ, hai loại cực đoan, quỷ dị kết hợp cùng một chỗ.
Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật liếc nhau, cùng nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, trên mặt đều không có biểu tình gì, Tây Vân, Liễu Nguyệt và Nhạc Thành nhìn thấy vậy, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Tiểu Vũ, chúng ta trốn không thoát." Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh chậm rãi truyền đến từ phía sau, Khúc Ngâm dùng trâm ngọc vô cùng đơn giản vấn tóc lại, đơn giản mà tao nhã, mặc y phục màu xanh thanh nhã thoát tục, trên mặt thản nhiên tươi cười, bên cạnh nàng là bóng dáng màu vàng của Tư Thiên Hoàng, giờ phút này sắc mặt của hắn cũng hơi đen.
"Ngâm nhi, nàng nói trốn không thoát cái gì, ai dám bắt hai người?" Tư Thiên Hoàng lạnh giọng hỏi, trong lòng có chút bất an.
Khúc Ngâm quay đầu cười với hắn, "Chút nữa ta nói cho chàng biết."
"Trốn?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên nở nụ cười châm chọc, lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói vốn trong suốt sạch sẽ, lúc này lại chỉ còn lại sự khát máu, ngoại trừ Tư Thiên Hoán và Khúc Ngâm mọi người bên ngoài đều kinh hãi không thôi.
"Vũ Nhi, chúng ta trở về phòng đã." Tư Thiên Hoán đột nhiên lên tiếng, thản nhiên nhìn Nhạc Thành và Tây Vân, liếc mắt nhìn đám người Liễu Nguyệt một cái, lôi kéo Tô Tiểu Vũ rời đi.
Đám người Nhạc Thành biết chuyện bọn họ muốn nói bọn hắn không thể nghe, nên lập tức rời khỏi rừng lê.
Bởi vì lười đặt tên, cho nên chỗ ở của Tư Thiên Hoán trong Minh vương phủ cũng gọi là Hoán Vân cung, lúc này Tư Thiên Hoán, Tô Tiểu Vũ, Bạch Thuật, Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng lẳng lặng ngồi trong Hoán Vân cung, không khí có chút nặng nề.
"Hoàng huynh, ngươi vẫn đều tò mò, lúc trước cứ hàng năm là ta lại ra ngoài học nghệ một khoảng thời gian, nên muốn biết ta đi đâu, đúng không?" Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, lúc này Hoàng huynh và y cốc Thánh cô đã xác định quan hệ, có một số việc hắn không thể không biết.
"Ừ." Tư Thiên Hoàng gật đầu, cũng mơ hồ đoán được cái này có liên quan đến thân phận của Ngâm nhi.
"Chỗ bọn ta đến, là Lê Nguyệt hoa." Bạch Thuật nhíu mày, lúc Tư Thiên Hoán nói, chậm rãi suy nghĩ xa xăm.
Gia tộc Lánh Đời và môn phái của họ có được sức mạnh mà rất nhiều người khát vọng, người của gia tộc đó vì muốn chuyên tâm luyện công, tranh thủ tiến vào Thần giới, nên đều ở ẩn vào núi rừng, mấy trăm năm qua, gia tộc Lánh Đời và môn phái của mình gần như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoại trừ có việc quan trọng, thời gian còn lại đều sẽ không rời núi, mà bên ngoài cũng ít có ai biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Y cốc là môn phái của Lánh Đời, mà Lê Nguyệt Hoa là gia tộc Lánh Đời, tuy rằng đã ở ẩn mấy trăm năm, nhưng nếu nói y cốc là quý tộc ở Lánh Đời, thì Lê Nguyệt Hoa có thể so sánh với vương giả trong gia tộc này.
Tổ tiên Lê Nguyệt Hoa từng tiên đoán, mấy trăm năm sau, Thánh tử xuống trần, sức rồng mạnh mẽ, làm khắp nơi trở nên rực rỡ hưng thịnh.
Lúc Tư Thiên Hoán sinh ra, ánh nắng trên trời rực rỡ, cùng với tiếng rồng gầm, thật sự rất giống với lời tiên đoán, tuy chỉ trong tích tắc, nhưng lại làm cho người của Lê Nguyệt Hoa để ý, đại trưởng lão Lê Nguyệt Hoa liền rời núi, ẩn thân ở hoàng cung, từng thời từng khắc chú ý đến Thánh tử, rốt cục lúc năm tuổi hắn hôn mê bất tỉnh, dẫn theo Bạch Thuật xuất hiện trước mặt hắn, Bạch Thuật có sứ mệnh thủ hộ Tư Thiên Hoán, cho nên sau đó, lập huyết thệ, suốt đời phục tùng, tuyệt không phản bội.
Đại trưởng lão đưa Tư Thiên Hoán về Lê Nguyệt Hoa, chủ nhân Lê Nguyệt Hoa ban cho hắn họ Bạch, tên Lê, lập hắn làm thiếu chủ, vốn định để hắn ở lại đây, rời xa thế giới bên ngoài, nhưng lúc đó Tư Thiên Hoán lại ỷ lại vào Hoàng Hậu, kiên quyết không đồng ý, chủ nhân chỉ có thể thỏa hiệp, yêu cầu hắn giữ bí mật, mà hàng năm phải giành ra một nửa thời gian đến Lê Nguyệt Hoa luyện công.
Nếu người khác có được cơ hội tốt này, chỉ sợ sẽ nhanh chóng thắp nhang bái tổ tông, nhưng Bạch Lê và Bạch Thuật đều là người không muốn bị quản giáo, ở lại Lê Nguyệt Hoa sẽ bị các trưởng lão ngày đêm dùng ánh mắt đánh giá thương phẩm hàng hóa nhìn mình, nên võ công hai thiếu niên này càng ngày càng mạnh, thiên phú cũng càng ngày càng cao, ánh mắt những người đó nhìn bọn họ cũng càng ngày càng nóng nảy và hưng phấn, hai người lại cảm thấy càng ngày càng ghê tởm, càng ngày càng không chịu được nữa, rốt cục vài năm trước, hai người sử dụng cấm thuật của Lê Nguyệt Hoa, nhưng sức mạnh không đủ, chỉ có thể xóa trí nhớ của mọi người về lai lịch của Bạch Lê, tuy rằng thân thể bị phản phệ rất nghiêm trọng, nhưng bọn họ lại có thể thoát khỏi nơi đó.
Hai người trở lại Phong quốc, tiếp nhận Bạch gia, Tư Thiên Hoán tiếp tục làm hoàng tử nhàn hạ, Bạch Thuật coi trọng Tư Thiên Chanh, liền tấn công mãnh liệt.
Bạch Thuật từ từ hạ âm thanh xuống, trong lúc nhất thời Hoán Vân cung im lặng đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
"Tiểu Vũ, xem ra chúng ta sẽ rất thảm." Sau khi nghe xong, trong mắt Khúc Ngâm chỉ có vẻ thản nhiên tận hưởng, hai quý nhân tôn quý nhất của Lê Nguyệt Hoa, lại có thể giữ vững tâm tính, không bị lợi ích dụ dỗ, rời xa khỏi nơi mà người người đều tha thiết mơ ước, thật ra nàng rất bội phục tâm tính của bọn họ, so với việc bọn họ chủ động, nàng và Tiểu Vũ cũng bị động rất lâu.
"Ngâm nhi cũng là người của môn phái Lánh Đời sao?" Tư Thiên Hoàng đã biết tất cả, có chút tự hào, đệ đệ của hắn, quả thực có bản lĩnh, Tiểu Hoán và Bạch Thuật đều là người Lánh Đời, ngay cả Ngâm nhi cũng vậy.
Khúc Ngâm gật đầu, trong mắt lộ ý cười chế nhạo, "Ta là Thánh cô y cốc."
Tư Thiên Hoàng cảm giác được trong lòng Khúc Ngâm chua sót, nhíu mày, xoa đầu của nàng, cái danh Thánh cô nghe thì tôn quý, nhưng phía sau lại rất khổ sở.
"Hoán, hai người biết được bao nhiêu?" Tô Tiểu Vũ vẫn từ từ uống trà, vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên nâng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, hỏi.
"Chúng ta rời khỏi Lê Nguyệt Hoa, sau đó các ngươi cũng náo loạn ở y cốc, cho nên đối với chuyện năm đó ở y cốc cũng biết một ít." Tư Thiên Hoán suy nghĩ, nói, "Y cốc từng xuất hiện một thiếu niên hồng y kinh tài tuyệt diễm, người bên ngoài gọi hắn là Vũ thiếu, Vũ thiếu tự định chung thân với Thánh cô y cốc, bị người khác phát hiện, có ý niệm muốn hỏa thiêu hai người, nhưng vào ngày hành hình, Vũ thiếu và Thánh cô y cốc đại chiến với mọi người một lúc, mặc bản thân bọn họ đều bị trọng thương, nhưng lại mở ra được một đường máu, thoát khỏi y cốc, mà y cốc cũng vì vậy mà mất đi năm vị trưởng lão trong số mười tám người."
"Vậy chàng cảm thấy lời đồn này có gì không đúng không?" Tô Tiểu Vũ lười biếng cúi mắt, cười có chút quỷ dị.
Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn nàng một cái, cũng cười cười, nói, "Chuyện này, từ đầu tới đuôi lão cốc chủ đều không hề ra mặt." Tất cả đều do các trưởng lão xử lý, nhưng người có địa vị cao nhất, lão cốc chủ, sư phụ của Vũ Nhi, lại không xuất hiện.
"Thật thông minh." Tô Tiểu Vũ đột nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu nở nụ cười, nhưng tiếng cười dần dần trở nên mê ly quỷ dị, mê hoặc lòng người, đến cuối cùng chỉ còn lại sự khát máu nồng đậm, mắt chưa bình tĩnh lại, đã không dấu được sát khí bên trong, khuôn mặt tuyệt mỹ được bao phủ bởi vẻ đẹp ma quái.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, đau lòng, ôm nàng vào trong lòng, bàn tay to lộ rõ khớp xương khẽ vuốt lưng nàng, trấn an cảm xúc của nàng.
"Lúc trước khi mẫu thân bị bắt đi, ta không có mục đích đi lại trên đường, trong lòng thầm nghĩ làm cách nào để khiến mình mạnh lên, cứu mẫu thân về, sau đó ta gặp sư phó của ta Cách Vân, hắn đưa ta về sơn động mà hắn bế quan luyện công ở y cốc, người y cốc chỉ biết là cốc chủ có thu một đồ đệ, nhưng không ai gặp qua ta, sau ba năm ta học thành tài, hắn mới đưa ta ra khỏi sơn động, sau đó chiêu cáo với mọi người, ta sẽ là cốc chủ tiếp theo." Tô Tiểu Vũ mở nửa mắt, bên trong đen kịt, mê ly mơ hồ, có chút bi thương, tuy rằng chỉ là một chút, nhưng lại phát ra từ đáy lòng, "Sư phụ đối xử với ta rất tốt, nhưng cuối cùng hắn đã chết, là vì ta mà chết." Dieenndkdan/leeequhydonnn
Tư Thiên Hoán cảm giác được thân thể của nàng không khống chế được mà run rẩy, híp mắt nhìn Khúc Ngâm, sau đó ôm đầu nàng vào trong lòng, lấy tay xoa lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về.
Bạch Thuật thấy vậy, mắt chợt lóe, trong bí quyết của Lê Nguyệt Hoa bí kỹ có sức mạnh trấn an lòng người, nhưng mỗi lần sử dụng đều sẽ hao phí thể lực rất nhiều, bởi vậy không ai nguyện ý sử dụng vì người khác, nhưng hình như Bạch Lê đang sử dụng nó.
Khúc Ngâm đón nhận ánh mắt của Tư Thiên Hoán, gật đầu, tiếp lời, "Người trong y cốc nhìn qua thì như ẩn cư thoát tục, nhưng lại vẫn như trước tranh quyền đoạt lợi, Tiểu Vũ học xong bí quyết Huyết đồng, trở thành đệ nhất cao thủ trong y cốc, lại được cốc chủ chỉ định nhậm chức cốc chủ tiếp theo, đã đem lại rất nhiều bất mãn từ người khác, ba đại đệ tử của cốc chủ và trưởng lão đều muốn trừ bỏ Tiểu Vũ, nhưng võ công Tiểu Vũ cao cường, bọn họ đấu tay đôi không có cách nào thắng được, cho nên liền liên thủ, phái rất nhiều người đuổi giết Tiểu Vũ, Tiểu Vũ trốn sự đuổi giết, trong lúc vô ý xông vào thánh địa, hàng năm ta đều ở một mình bên trong, thấy Tiểu Vũ trọng thương nên cứu giúp, nàng liền ở lại thánh địa nửa năm."
"Lão cốc chủ biết chuyện này, rất tức giận, muốn nghiêm trị tất cả những người tham dự vào chuyện này, những người đó phát rồ, liên thủ lại sát hại lão cốc chủ, đưa thi thể hắn đến nơi hoang dã, đại trưởng lão dịch dung thành lão cốc chủ, lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ trong y cốc." Nghĩ đến đây, hốc mắt Khúc Ngâm hơi đỏ lên, Thánh cô là người thánh khiết nhất y cốc, sự tồn tại của nàng chính là vì y cốc mà cầu phúc trong thánh địa, cơm áo đều do cốc chủ tự mình đưa vào, cho nên nàng rất thích lão đầu hòa ái, bình phục tâm tình một chút, tiếp tục nói, " Bên ngoài Thánh địa tổ tiên y cốc đã tự mình thiết hạ trận pháp làm lá chắn, ngoại trừ cốc chủ và Thánh cô đương nhiệm, không ai biết tại sao, Tiểu Vũ có thể xông vào, cũng chỉ có thể nói là duyên phận, trong nửa năm, ta dạy Tiểu Vũ y thuật và độc thuật, nửa năm sau nàng học xong, sợ lão cốc chủ lo lắng, muốn ta đưa nàng ra, ta đã sớm phiền chán chỗ này, cũng đưa nàng ra khỏi thánh địa, ai biết được, mới chỉ qua nửa năm quang cảnh bên ngoài đã có thay đổi lớn đến long trời lở đất."
"Ta và Tiểu Vũ vừa ra khỏi thánh địa, liền nghe được tin tức, cốc chủ tức giận Tiểu Vũ dám xông vào Thánh Địa, hạ lệnh đuổi giết nàng, tất nhiên Tiểu Vũ không tin, cho nên muốn đi đây tìm cốc chủ để hỏi rõ ràng." Khúc Ngâm nhấp một ngụm trà làm ướt môi, uống xong đưa ly nước đến khóe miệng Tư Thiên Hoàng, nhìn hắn thản nhiên cười, tiếp tục nói, "Khi đó võ công của ta cũng không tệ, cho nên bọn họ vốn bắt không được ta, có một lần, lúc Tiểu Vũ đi tìm đồ ăn, ta bị năm vị trưởng lão vây khốn, ta đánh không lại bọn họ, cho nên bị quăng vào hang động có độc, Tiểu Vũ trở về không tìm thấy ta, lại chui đầu vào lưới, bọn họ bắt Tiểu Vũ, cũng quăng vào hang động độc, lúc cứu ta ra ngoài, độc của ta trong năm ngày này cũng bị phong bế lại."
Khúc Ngâm đón nhận ánh mắt đau lòng và áy náy của Tư Thiên Hoàng, ôn nhu cười, cứu hắn là lựa chọn của nàng, hắn không cần tự trách, Hoàng đã muốn hỏi nàng từ trước, nhưng bởi vì tôn trọng nàng, cho nên vẫn không hỏi, hôm nay nàng sẽ nói hết mọi thứ cho hắn biết.
"Khi đó bí quyết Huyết Đồng của Tiểu Vũ đã đạt tới tầng bao nhiêu?" Bạch Thuật đột nhiên lên tiếng, Khúc Ngâm không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nghi hoặc nói, “ Từ lúc Tiểu Vũ theo lão cốc chủ ra khỏi sơn động vẫn dừng ở tầng thứ 7, có gì không đúng sao?"
"Tầng 7?" Bạch Thuật kinh ngạc, "Tầng 7 mà có thể giết năm vị trưởng lão?" Theo hắn biết, bí quyết Huyết Đồng luyện đến Tầng 7, càng lên cao, càng mạnh hơn, cũng càng khó luyện thành hơn, đám trưởng lão này tuy rằng không luyện bí quyết Huyết Đồng, nhưng võ công bọn họ cũng rất cao, chỉ với sức mạnh của bí quyết Huyết Đồng Tầng thứ 7, không thể lấy một địch mười tám, trừ phi, nàng luyện đến Tầng 8.