Ở hướng Bắc của Bách Lý phủ có một cái hồ sen, cũng không phải mùa hoa sen nở rộ, nhưng nước ở Vân Thủy Gian đang có nhiệt độ cao, bởi vậy giữa hồ sen đã có mấy đóa sen trắng thuần nở rộ, giữa mặt hồ mênh mông vô bờ có vẻ rất trân quý.
Hai chiếc thuyền nhỏ chậm rãi trôi giữa những lá sen, để lại hai hàng nước.
"Chính là nơi này sao?" Tư Thiên Hoán cầm mái chèo trong tay, thản nhiên nhìn Bách Lý Dịch đang ngồi trên chiếc thuyền khác, hỏi.
Bách Lý Vũ ngồi phía sau hắn nghe thấy vậy, nghi hoặc hỏi, "Tư đại ca nói cái gì vậy?"
"Không phải nơi này, còn phải đi về phía trước một chút nữa." Bách Lý Dịch lắc đầu, giải thích với Bách Lý Vũ, "Tư công tử muốn tìm một chỗ có linh khí đầy đủ để luyện công."
"Thì ra là thế, nhưng phía trước không phải là địa bàn của Tô gia sao?" Bách Lý Vũ hiểu rõ, sau đó lại thấy kỳ quái hỏi, Bách Lý gia bọn họ và Tô gia là kẻ thù, sao có thể đưa Tư đại ca vào trong đó.
Mắt Bách Lý Dịch hơi tối đen lại, sau đó thản nhiên cười nói, "Hắn cũng không phải người Bách Lý gia, đi tới đó cũng không sao, chỉ là luyện công đơn thuần mà thôi."
Bách Lý Vũ gật đầu, sau đó nở nụ cười với Tư Thiên Hoán, nhưng người ta đã sớm quay đầu qua chèo thuyền, vốn không có nhìn nàng.
Bách Lý Vũ hơi nhụt chí, mắt liếc về phía nữ nhân cười dịu dàng vẫn ngồi bên cạnh Tư Thiên Hoán, trong mắt hiện lên vẻ phẫn hận, nhỏ giọng chế giễu, "Ngươi nhìn Tư đại ca lâu như vậy, hắn có liếc mắt nhìn ngươi một cái hay không?"
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ trắng nhợt, có chút khổ sở cúi đầu.
Bách Lý Vũ vừa lòng, nếu nàng không thoải mái, thì lại càng muốn nhìn người khác không thoải mái, ca ca nói không thể làm nàng ta bị thương, vậy tổn thương lòng của nàng ta sẽ không sao.
"Ngươi nói xem, Tư đại ca sẽ chọn một người hiểu võ công như ta, hay là chọn một nữ nhân tay trói gà không chặt như ngươi?" Hình như ngại Tô Tiểu Vũ còn chưa đủ thương tâm, Bách Lý Vũ lại cười lạnh hỏi.
Tô Tiểu Vũ rưng rưng, miễn cưỡng cười nói, "Tất nhiên là Bách Lý cô nương ưu tú hơn rất nhiều, nhưng Vũ Nhi và tướng công ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tướng công sẽ không bỏ ta."
Lời này rời vào trong tai Bách Lý Vũ, lại như nàng đang tự an ủi mình, sự châm chọc trong mắt nàng càng sâu, ác ý đề nghị, "Không bằng chúng ta thử xem, hắn tình nguyện giúp ngươi bắt cá, hay là giúp ta?"
"Ta..." Tô Tiểu Vũ xoắn khăn tay, lấy khăn che giấu sự xem thường trong mắt.
"Ngươi không dám sao?" Bách Lý Vũ cười nhạo.
Tô Tiểu Vũ quật cường nhìn nàng, "Ta dám, ta tin tưởng tướng công." Giọng nói có chút run rẩy, chứng minh rằng nàng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bách Lý Vũ đắc ý cười, nói, "Ngươi theo Tư đại ca nhiều như vậy năm, vậy ngươi thử trước, thế nào?"
Tô Tiểu Vũ cắn môi, do dự một lúc lâu, mới sợ hãi mở miệng nói với Tư Thiên Hoán, "Tướng công."
Người ngồi trên những thuyền khác đều bị hấp dẫn nhìn qua, Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật giữ thái độ xem diễn, mà Bách Lý Dịch lại bắt gặp nụ cười xấu xa trong mắt đáy mắt, hơi nhíu mi.
"Chuyện gì?" Đầu cũng không quay lại, giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.
Tô Tiểu Vũ có chút ủy khuất, sau đó hỏi đầy mong chờ, "Nghe nói trong hồ sen này cá rất tươi ngon, tướng công có thể giúp ta bắt một con không?"
Rốt cục Tư Thiên Hoán cũng quay đầu, nhíu mi nhìn nàng, thản nhiên hỏi, "Ngươi chán quá sao?”
Thân thể Tô Tiểu Vũ chấn động, cúi đầu che giấu sắc mặt tái nhợt và vẻ đau đớn trong đáy mắt, thu tay vào nắm chặt lấy khăn tay, nhìn ra được nàng rất không vui.
"Tư đại ca, ta biết có một loại võ công rất thích hợp để ngươi luyện." Bách Lý Vũ châm chọc nhìn Tô Tiểu Vũ, rồi sau đó cất giọng nói.
"Là cái gì?" Tư Thiên Hoán nhanh chóng bị hấp dẫn, yên lặng nhìn Bách Lý Vũ.
Bách Lý Vũ nhẹ nhàng cười, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người trang điểm cả một canh giờ lên, "Nhưng ta rất đói bụng, nếu có thể ăn một con cá, có lẽ ta có thể nhớ ra."
"Được." Trong mắt Tư Thiên Hoán xẹt qua ý lạnh, đột nhiên hơi nhếch môi.
Lần đầu tiên Bách Lý Vũ nhìn thấy hắn cười, như ánh nắng mặt trời, lóe mắt của nàng, diễn]dàn//llequy1d00nn làm cho lòng của nàng không tự chủ được trầm luân, rồi sau đó chỉ thấy hắn kéo một lá sen, ném vào trong nước, tạo thành một cơn sóng, ở giữa, vừa vặn tạt hết vào người Bách Lý Vũ.
"A!" Bách Lý Vũ nhỏ giọng hô một tiếng, vội vàng che khuất sự tức giận trên mặt mình, nhưng trên người đều bị nước hắt ướt, nàng đang thả tay xuống, một con cá nhỏ đột nhiên nhảy ra khỏi nước, lại tạo thành một cơn sóng nữa, lúc này đây, ngay cả trốn nàng cũng trốn không kịp, gương mặt xinh đẹp bị xối ướt hết, làm lem hết lớp trang điểm.
" Bách Lý cô nương, ngươi không sao chứ?" Tô Tiểu Vũ cũng bị tình huống đột ngột này dọa sợ, vội vàng lấy khăn tay ra muốn lau mặt cho Bách Lý Vũ.
Bách Lý Vũ vốn đang xấu hổ và giận dữ muốn chết, thấy Tô Tiểu Vũ nhìn mình chật vật, trong lòng lại không vui, vung tay muốn né tránh khăn tay của Tô Tiểu Vũ, nhưng không ngờ mình vốn đang ngồi ở thành thuyền, đột nhiên dùng sức làm cho mình mất trọng tâm, một tiếng "Ầm" vang lên, rơi vào trong nước.
"Cứu mạng!" Bách Lý Vũ không có điểm tựa, sợ hãi gọi, cũng không quan tâm hình tượng của mình, điên cuồng giãy dụa trong nước, cả người trầm xuống, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Bách Lý Dịch đang định đi cứu người, nhưng muốn tạo thời cơ tốt cho tiểu muội và Tư Thiên Hoán thân cận, nên dừng lại.
Tư Thiên Chanh nhìn ra ý đồ của hắn, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, chờ xem kịch vui.
Tư Thiên Hoán chậm rãi đi đến bờ sông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, ngay khi người khác nghĩ rằng hắn muốn nhảy xuống, hắn đột nhiên nâng mái chèo lên, đưa về phía Bách Lý Vũ, "Bắt lấy."
Bách Lý Vũ ngẩn người, lại uống thêm một ngụm nước lớn, vươn tay bắt lấy mái chèo theo bản năng, nước ao làm mờ mắt nàng, nàng nhìn không rõ, chẳng những không bắt được, còn bị mái chèo hung hăng đánh vào đầu, đau đến mức làm nàng nhỏ giọng hô lên một tiếng, nhưng lúc này đầu nàng đã ở trong nước, điều này lại khiến nàng uống thêm một ngụm nước nữa.
" Bách Lý cô nương, ngươi phải ráng lên." Tô Tiểu Vũ lo lắng đứng bên cạnh Tư Thiên Hoán, vẫy khăn với dòng sông, đưa lưng về phía Bách Lý Dịch, trên mặt lóng lánh nụ cười đùa dai.
Tư Thiên Hoán thấy nàng vui vẻ, ôn nhu nở nụ cười, lại ném mái chèo ra, muốn cho Bách Lý Vũ bắt lấy, nhưng cố tình ném ra giữa vừa đúng lúc gõ vào sau ót của nàng, bi kịch lại tiếp tục.
Bách Lý Dịch thấy Bách Lý Vũ chỉ còn một hơi thở, nhíu mi, thả người phóng qua, đạp lên một lá sen, sau đó xách Bách Lý Vũ lên, quăng nàng lên trên thuyền.
"Tư Thiên Hoán, vì sao ngươi không cứu muội muội ta." Bách Lý Dịch lạnh giọng chất vấn.
Bách Lý Dịch nghĩ đến phương pháp cứu người của hắn, nhìn lại trán Bách Lý Vũ có thương tích đỏ ửng, nhịn sự tức giận trong lòng, "Vì sao ngươi không xuống nước cứu nàng, dùng mái chèo sao có thể cứu được người."
"Ta không biết bơi, cũng không có khinh công tốt như ngươi." Tư Thiên Hoán nhanh chóng nhăn mày, lời nói đầy hàm ý, khinh công ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi không đi cứu.
Bách Lý Dịch chán nản, lại không có lời nào để nói.
Mà lúc bọn họ nói chuyện, Bách Lý Vũ nằm như cá chết ở trên thuyền, liếc mắt xem thường, như không còn thở.
Tô Tiểu Vũ quá sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, hai tay đè ngực của nàng, nhấn mạnh.
"Phốc!" Đột nhiên miệng Bách Lý Vũ phun ra một ngụm nước, trên mặt khôi phục chút huyết sắc, người bên ngoài chỉ nói là nàng đã thở lại, chỉ có nàng biết, do ngực đau đớn khiến cho nàng nghẹn đỏ mặt.
" Bách Lý cô nương, ngươi không sao chứ?" Tô Tiểu Vũ lo lắng nhìn nàng.
Bách Lý Vũ chỉ cảm thấy mình như trò hề của nữ nhân trước mắt, tức giận, dùng một chút lực, đẩy Tô Tiểu Vũ ra.
Tô Tiểu Vũ hô nhỏ một tiếng, không khống chế được ngã ra phía sau, vừa vặn ngã vào trong lòng Tư Thiên Hoán, bị hắn vững vàng ôm lấy.
"Tướng công, ta không phải cố ý ngã sấp xuống." Tô Tiểu Vũ cắn môi, bối rối nói.
"Ngươi bị đẩy." Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, trong mắt có chút lãnh ý.
Bách Lý Dịch nghĩ là hắn thấy Bạch Vũ cứu Bách Lý Vũ nhưng ngược lại còn bị đẩy té nên không vui, thầm mắng tiểu muội nhà mình vụng về, lên tiếng giải thích, "Vũ nhi chỉ sợ hãi thôi."
"Ta đưa Vũ nhi về trước, các ngươi cũng về đường cũ đi, xin lỗi không theo tiếp được." Thấy Bách Lý Vũ lạnh phát run, sắc mặt cũng rất khó coi, Bách Lý Dịch nhíu mi, cởi áo khoác của mình ra phủ lên người nàng, ôm nàng thi triển khinh công rời đi, lúc gần đi, còn không quên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, nàng cũng đang ngước mặt nhìn mình, làm hại hắn thả lỏng chân khí lỏng, thiếu chút nữa rơi vào trong nước.
"Mọi người đi rồi, còn nhìn cái gì nữa?" Tư Thiên Hoán thấy nữ nhân trong lòng còn nhìn theo hướng Bách Lý Dịch biến mất, lạnh nhạt nói.
"Đúng rồi, mọi người đi rồi, chàng còn ôm ta để diễn kịch cái gì?" Tô Tiểu Vũ liếc mắt xem thường, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tư Thiên Hoán liếc mắt qua một bên hừ nhẹ, nhanh chóng ôm cánh tay của nàng, bàn tay to còn không thành thật nhéo hai cái bên hông nàng, vừa lòng cảm thấy thân thể mềm mại run rẩy.
"Các ngươi còn giận dỗi sao?" Tư Thiên Chanh cười tủm tỉm nhìn hai cái bình dấm chua, lấy lá sen, hăng hái múc nước, hứng nước ao đưa vào trong miệng.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nâng tay cầm lấy lá sen của nàng, "Có đứa nhỏ, đừng uống bậy bạ."
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Bạch Thuật vừa nghe thấy, thần kinh lại bắt đầu căng thẳng, kéo Tư Thiên Chanh qua bắt đầu răn bảo, còn khoa trương phá hỏng hết lá sen chung quanh.
Tư Thiên Chanh tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, bất đắc dĩ trấn an phụ thân mẫu mực.
"Thấy Vũ Nhi hâm mộ như vậy, tướng công như ta phải cố gắng rồi." Tư Thiên Hoán thấy Tô Tiểu Vũ vô tình liếc nhìn hai người đó, mắt không giấu được vẻ hâm mộ, trong mắt hắn lại hiện lên ý cười, cúi người nói nhẹ bên tai nàng.
Lần này đổi lại là Tư Thiên Hoán sững sờ ngẩn ngơ, hắn còn tưởng rằng vật nhỏ sẽ xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn hắn hoặc là giẫm cho hắn một cước, không hề nghĩ tới tình huống này, nhưng không thể không nói, ánh mắt chờ mong của vật nhỏ lại làm hắn sung sướng, những hờn giận không vui trong hai ngày nay đối với Bách Lý Dịch đã gần như biến mất hết.
"Tiểu Vũ, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm Bách Lý Dịch làm gì?" Tư Thiên Chanh bị chỉnh, tất nhiên cũng muốn chỉnh lại, trấn an Bạch Thuật xong liền cười tủm tỉm hỏi.
Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, sắc mặt lập tức đen đi.
"Bụng dạ hẹp hòi, ta còn đẹp hơn hắn, sao ta có thể ham mê sắc đẹp của hắn?" Tô Tiểu Vũ nắm mặt của hắn.
Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, "Vậy nàng nhìn hắn làm gì?" Sao không nhìn hắn.
"Khinh công hắn không tệ, nội lực cũng không tệ, hẳn là cao hơn Tô Tín." Tô Tiểu Vũ híp mắt, phân tích.
"Không sánh bằng Tô Trạch." Bạch Thuật nói, chủ tớ không giống nhau, giống như Lê Nguyệt Hoa, bí kỹ của chủ tử và người bảo vệ khác nhau rất lớn.
Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, nhíu mày, "Thực đáng tiếc, nếu không phải khúc nhạc đệm vừa rồi, có lẽ hiện tại chúng ta đã rời khỏi phạm vi Bách Lý gia."
" Khúc nhạc đệm vừa rồi, Vũ Nhi có vừa lòng không?" Tư Thiên Hoán cẩn thận nắm khuôn mặt nàng, ôn nhu cười hỏi, nếu nhìn cẩn thận, còn có thể phát hiện hắn hơi giống côn cún con muốn được thưởng.
"Chàng đang hỏi ta hả?" Tô Tiểu Vũ vô tội chớp mắt.
Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ cười, gõ trán nàng, "Vật nhỏ, chỉ có một Vũ Nhi."
"Không phải là còn có một Vũ nhi nữa sao?" Tư Thiên Chanh hưởng thụ kỹ thuật mát xa của Bạch Thuật, không mặn không nhạt xen mồm vào.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thuật một cái, ý bảo hắn nên quản nữ nhân của mình, nhưng hắn cũng không ngẩng đầu lên, không nhìn thấy.
"Chỉ có một Vũ Nhi, nàng sẽ nhanh chóng không còn tồn tại nữa." Trong mắt nam nhân xẹt qua tia sắc bén, vật nhỏ là bảo bối của mình, ai dám nhục nhã, ai dám làm nàng bị thương, đều chỉ có một con đường chết.
"Chúng ta đến phía trước xem xét, thử xem ranh giới của trận pháp này ở đâu?" Tô Tiểu Vũ híp mắt cười, thăm dò phía sau.
Bạch Thuật mát xa tay cho Tư Thiên Chanh một chút, "Trở về lâu quá, Bách Lý Dịch sẽ hoài nghi."
"Không trễ được." Tư Thiên Hoán thản nhiên liếc hắn một cái, bỏ lại một câu "Chăm sóc tốt Hoàng tỷ" rồi ôm Tô Tiểu Vũ nhảy về hướng ngược lại với Bách Lý Dịch.
Bạch Thuật ở phía sau nhìn thấy vậy, bị dọa toát mồ hôi lạnh, lập tức ôm nàng lại, "Chanh nhi, hiện tại không thể động chân khí, không thể dùng nội lực, không thể đi vào nơi quá cao, nàng muốn hù chết ta sao?"
"Được rồi." Tư Thiên Chanh nhận mệnh ngồi xuống, không muốn nghe Bạch Thuật lải nhải nữa, nhìn hắn thật sâu, "Bạch Thuật, sao chàng lại biến từ một tảng băng thành một người suốt ngày lải nhải vậy?"
Khóe miệng Bạch Thuật nhếch lên, tiếp tục xoa bóp vai cho nàng.
Cuối ao sen, là một rừng cây nhỏ vắng vẻ, cây trong rừng không cao lắm, nhưng đều thật sự tươi tốt.
"Đến lúc đó ta đi vào trước, sẽ để lại ký hiệu bên đường, không cần lo lắng cho Bạch Thuật, trận pháp này không làm khó được hắn." Tư Thiên Hoán chỉ vào cánh rừng phía trước.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, cảm thán, "Tìm thời gian học mấy cái Bát Quát của chàng..."
"Không cần, có ta ở đây." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng vén sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn của nàng, ôn nhu nói.
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, trong mắt đầy ý cười.
Đoàn người chậm rãi trở về Bách Lý phủ, mặt trời cũng lên tới đỉnh đầu.
"Tư công tử, tiểu thư nhà ta kêu ta mời ngài qua, nàng nói muốn cùng ngài thảo luận võ học." Tỳ nữ canh giữ sân của Bách Lý Vũ thấy Tư Thiên Hoán đến đây, lập tức mỉm cười nghênh đón, trước khi nói chuyện còn đỏ mặt, tim đập nhanh một lúc.
"Tướng công, ngươi không dùng cơm trưa với Vũ Nhi sao?" Tô Tiểu Vũ nghiêng người đứng trước tỳ nữ, giữ chặt tay Tư Thiên Hoán, giọng nói còn hơi run run, nhưng đưa lưng về phía tỳ nữ, khuôn mặt lại đầy ý cười bỡn cợt, nhìn sắc mặt biến thành màu đen của nam nhân nào đó liền nháy mắt một cái.
Tư Thiên Hoán yên lặng nhìn nàng, môi mỏng nhếch lên, rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đi đến trước mặt tỳ nữ, "Dẫn đường."
"Dạ." Tỳ nữ nhìn thấy nam nhân đi đến trước mắt, hô hấp cứng đờ, thẹn thùng gục đầu xuống, nâng tay chỉ đường cho hắn, lúc gần đi còn khiêu khích nhìn Tô Tiểu Vũ một cái.
Tô Tiểu Vũ rất mất mát nhìn bóng lưng hai người rời đi, khi nhìn thấy ánh mắt của tỳ nữ, cúi đầu, hơi co rúm người lại.
"Tiểu Vũ, ngươi..." Tư Thiên Chanh thấy người đều đã đi rồi, nàng vẫn còn diễn, nhịn không được vươn tay giữ chặt cổ tay nàng.
"Biểu tỷ, vì sao tướng công lại đối xử với ta như vậy!" Tô Tiểu Vũ xoay người nhào vào người của nàng, có chút mất mát hô lên, thấp giọng khóc đồng thời nhỏ giọng nói, " Bách Lý Dịch đang nhìn."
Tư Thiên Chanh cả kinh, nhẹ giọng an ủi, mắt tùy ý đảo qua bên cạnh, lại không thấy Bách Lý Dịch mà Tô Tiểu Vũ nói, không khỏi nhíu mày, võ công của Bách Lý Dịch cao hơn nàng rất nhiều, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang sờ mũi bên cạnh, hơi nhíu mày, xem ra, võ công của Bạch Thuật cũng cao hơn mình rất nhiều, vậy mà nàng còn tưởng rằng mình không thua hắn bao nhiêu.
Bách Lý Dịch đứng trên nóc nhà hơi nhếch môi, mũi chân chạm nhẹ, bay khỏi nóc nhà.
"Võ công của hắn thấp hơn ta và Bạch Thuật, nếu không có che giấu, thì chính là như vậy." Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía nóc nhà mà Bách Lý Dịch vừa mới đứng.
Bạch Thuật gật đầu, hơi suy nghĩ nói, "Chắc chắn là có che giấu, nếu không làm sao dám khiêu khích Tô Trạch, có lẽ, võ công của hắn cao hơn ta."
"Trở về ngủ một giấc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tỉnh ngủ có thể đi phá trận." Tô Tiểu Vũ ngáp dài, hai tay chắp ở phía sau, chậm rãi đi vào trong sân, vừa mới vào đến cửa sân, bàn tay mềm mại búng về bên phải, điểm trúng huyệt đạo người nào đó đang đứng đó.
Lúc Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh đi vào, tùy ý nhìn thoáng qua Chu Hâm, liền đi vào phòng của mình.
Chu Hâm khiếp sợ nhìn nữ nhân trước mắt, nàng cười không đứng đắn, diễn>""ll3quys[dôn võ công cao đến mức có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn cũng có thể dễ dàng điểm huyệt hắn, vốn không có biểu hiện nhu nhược vô năng như hai ngày nay.
"Rốt cuộc ngươi là ai." Dù sao cũng là thuộc hạ của Bách Lý Dịch, hết kinh ngạc lập tức bình tĩnh lại, phát hiện mình còn có thể mở miệng nói chuyện, lập tức lạnh giọng hỏi.
"Chu Hâm, biết ta vì sao ta để cho ngươi phát hiện ra chúng ta đang giả bộ không?" Tô Tiểu Vũ không đáp mà hỏi lại, phát hiện hắn nhanh chóng trấn định lại, trong mắt đầu hứng thú.
"Ngươi muốn làm gì?" Chu Hâm cảnh giác nhìn nữ nhân trước mắt cười giống như ác ma, nghĩ đến việc mấy ngày nay nàng đều giả bộ nhu nhược, trong lòng âm thầm sợ hãi.
Đầu ngón tay Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng sờ cằm, trong mắt nổi lên lãnh ý, "Ta cảm thấy, động tác của chủ tử ngươi hơi chậm, cho nên..."
Con ngươi đen dần dần hóa thành màu đỏ máu, sắc mặt Chu Hâm dần dần hoảng hốt.
"Sau nửa canh giờ, nói cho ngươi chủ tử ngươi, ta muốn đến sân của đại tiểu thư tìm tướng công ta." Môi hé mở, chậm rãi nói ra một câu.
"Dạ." Chu Hâm đờ đẫn xoay người, xoay người đi ra sân.
Hiện tại Bách Lý Dịch đang muốn lấy cớ cho nàng nhìn thấy Bách Lý Vũ và Tư Thiên Hoán thân mật, nàng sẽ cho hắn cơ hội.
"Tiểu Vũ, ngươi tính kế hắn như vậy có được không? Thật ra hắn cũng không làm được gì." Tư Thiên Chanh thò đầu ra khỏi cửa sổ, đột nhiên cảm thấy Bách Lý Dịch thật đáng thương, vô duyên vô cớ chọc tới Tiểu Vũ.
Có lẽ là do có cục cưng, cho nên hiện tại nàng rất dễ mềm lòng.
"Ta tình nguyện." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, trước đó nàng đã đến căn phòng của mẫu thân một chuyến, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến việc Bách Lý gia đối xử với nàng không tốt thế nào, chờ nàng cứu mẫu thân trở về, nhất định phải quay lại cho bọn họ biết tay.
Vũ Hinh các.
Bách Lý Vũ nằm ở trên giường, đang chán muốn chết nhìn đầu giường, nhớ tới hình tượng dọa người hôm nay của mình, mày nhíu chặt lại.
"Tiểu thư, Tư công tử đến đây." Giọng nói tỳ nữ vang lên, một thân hình cao lớn chậm rãi đi vào bên trong.
Trong mắt Bách Lý Vũ hiện lên vẻ kích động, sau đó nheo mắt lại, hô hấp yếu ớt, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt, ôn nhu nhìn về phía người đang đi tới, vô lực kêu lên, "Tư đại ca."
"Chuyện gì? Ta còn phải đi luyện võ." Tư Thiên Hoán không kiên nhẫn nhíu mi.
"Tư đại ca, ta, ta chỉ là... Chẳng lẽ ta không quan trọng bằng luyện võ sao?" Bách Lý Vũ hơi thương tâm và không cam lòng, nàng đã yếu đuối như vậy rồi, sao còn không thể khiến hắn thương tiếc được, nam nhân này thật sự không có tim sao? Thấy hắn thật sự gật đầu, đè nén sự tức giận trong lòng, mắt lóe sáng, "Tư đại ca, có được ta, có thể học võ công Bách Lý gia, trở nên mạnh mẽ như ca ca ta, chẳng lẽ ngươi không tâm động sao?"
Con mắt Tư Thiên Hoán giật giật, mặt vẫn không chút thay đổi như trước.
"Tư đại ca, chỉ cần ngươi hưu Bạch Vũ, ở với ta..." Bách Lý Vũ thấy hắn động tâm, nụ cười ở khóe miệng càng sâu, đang chuẩn bị tiếp tục dẫn dụ từng bước, lại bị giọng nói của tỳ nữ ngắt ngang.
"Tiểu thư, bữa trưa đến rồi."
Sắc mặt Bách Lý Vũ cứng đờ, sau đó cười nói, "Đưa ngọ thiện vào, sau đó lui xuống."
Tỳ nữ bưng đồ ăn vào, nhìn thấy Tư Thiên Hoán, trong mắt lại si mê.
Bách Lý Vũ không vui lạnh lùng liếc nàng, tỳ nữ hoàn hồn, bối rối lui xuống.
"Tư đại ca, dùng bữa với ta đi." Bách Lý Vũ đứng dậy, nhàn nhạt cười nói, thấy hắn không có phản ứng gì, mắt lóe sáng quỷ dị, lấy một lọ thuốc ra khỏi gối đầu, sau đó rắc thuốc vào trong bát của hai người, cẩn thận quan sát biểu cảm của Tư Thiên Hoán, thấy hắn có chút hoang mang, mới nhẹ giọng giải thích, "Người Bách Lý gia chúng ta, ăn cơm đều đã phải rắc thuốc bột này, có thể trợ giúp luyện công."
"Dùng bữa đi." Khóe môi Tư Thiên Hoán nhếch lên đầy hàm ý, bưng bát cơm lên, ngửi nùi thuốc bên trong, rũ mắt xuống che lại vẻ châm chọc ở đáy mắt.
Trong mắt Bách Lý Vũ lại đầy kích động, hai gò má đều đỏ lên, bưng bát lên, lại chưa ăn cơm, nhìn Tư Thiên Hoán ăn liên tục, tao nhã bỏ cơm vào miệng.
Tư Thiên Hoán ngẩng đầu nhìn nàng, có chút nghi hoặc, "Ngươi không đói bụng sao?"
Đây là lần đầu tiên Tư Thiên Hoán quan tâm nàng, Bách Lý Vũ kích động nên mặt càng đỏ hơn, ôn nhu cười, bưng bát lên, gắp mấy miếng, há miệng thở dốc, có chút do dự có nên đưa vào miệng hay không.
" Bách Lý cô nương, không phải có lợi cho việc luyện công sao? Vì sao còn không ăn?" Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn nàng, độ cong ở khóe miệng lớn hơn nữa.
Bách Lý Vũ vì thấy hắn cười nên sững sờ ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không chú ý giọng điệu hắn có chút quái dị, không tự chủ được bỏ cơm vào miệng mình, chờ lúc nhận ra, sắc mặt càng đỏ ửng, nàng ăn cũng không sao, dù sao...
Tư Thiên Hoán nhìn nàng cúi đầu thẹn thùng, trong mắt đầy vẻ châm chọc, thuốc này có tác dụng thúc tình, nhưng đối với hắn cũng vô dụng, thật không biết có phải nữ nhân bây giờ đều không từ thủ đoạn như vậy hay không, lúc trước Mặc Vân Vũ thích Vũ Nhi, cũng kê đơn.
Nghĩ đến Tô Tiểu Vũ, trong mắt hắn dần nhu hòa, điều này ngay cả hắn cũng chưa phát hiện, nhưng khi lọt vào trong mắt Bách Lý Vũ, nàng lại nghĩ rằng vẻ ôn nhu này là đối với nàng, tâm lập tức như nai con chạy loạn, ăn cơm để giấu sự ngượng ngùng trong lòng, bất tri bất giác ăn hết cơm trong chén.
" Cao thủ Bách Lý gia nhiều như mây, là chủ nhân Vân Thủy Gian sao?" Tư Thiên Hoán cầm đũa bới cơm trong bát, thản nhiên liếc mắt nhìn Bách Lý Vũ, đột nhiên hỏi.
Sự hưng phấn trong lòng liếc mắt bị dập tắt đi một ít, cảnh giác nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn chỉ hiếu kỳ mới hỏi, mới thở dài nhẹ nhõm, có chút bất mãn nói, "Chủ nhân Vân Thủy Gian là đám Tô gia vô dụng kia, nhưng không sao, chủ nhân nơi này rồi sẽ thành Bách Lý gia ta nhanh thôi."
Tư Thiên Hoán gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, một chút cơm thôi mà ăn rất chậm, qua nửa canh giờ, hai người mới buông bát đũa, để cho tỳ nữ dọn bàn ăn xuống.
"Tư đại ca, chuyện đó ngươi nghĩ thế nào?" Bách Lý Vũ tha thiết hỏi, nàng đang nói đến chuyện hưu thê, nếu nam nhân này thật sự thích võ, hắn nhất định sẽ vì võ học, mà bỏ cái túi da Bạch Vũ kia.
Tư Thiên Hoán nhíu mi, vốn không muốn nói chuyện, tâm đột nhiên nhảy dựng, mắt thoáng nhìn ra cửa trước, trong mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, "Ta sẽ hưu, Bạch Vũ."
"Thật sao?" Bách Lý Vũ kích động trợn to mắt, lật chăn muốn xuống giường, bụng đột nhiên nóng lên, hai chân nàng như nhũn ra, thét lớn một tiếng, rồi lại trèo lên giường, sắc mặt đỏ hồng, chu môi lên, nhẹ nhàng thở hổn hển, mắt to híp lại, cả người đầy dụ hoặc, nàng biết, là mị dược phát huy tác dụng.
"Tư đại ca, Vũ nhi không thoải mái." Bách Lý Vũ vặn vẹo thân thể, khát vọng nhìn Tư Thiên Hoán, giọng nói nũng nịu làm cho xương cốt người khác tan chảy.
"Thật không?" Tư Thiên Hoán nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nhìn vẻ nũng nịu của nàng, trong mắt không có một tia dao động, nhận thấy được tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên ở cửa, mới hơi nhướng mày, đi đến bên giường, vươn tay đỡ lấy giường, hơi cúi người xuống, điểm huyệt tê của Bách Lý Vũ với tốc độ cực nhanh, làm cho nàng chỉ có thể nhìn mình thở gấp, nhưng không cách nào vươn tay ôm lấy mình.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Tô Tiểu Vũ vừa vào liền thấy hai người mờ ám, hung hăng nheo mắt lại, cho dù biết hắn đang diễn trò, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, thấy Bách Lý Vũ không chạm vào nam nhân của mình dù chỉ một chút, sắc mặt mới dịu xuống.
"Tư Thiên Hoán, ngươi thật sự vì nàng ta mà hưu Bạch Vũ sao?" Tô Tiểu Vũ chạy đến phía trước, thương tâm hỏi, nhìn thấy quần áo Bách Lý Vũ xốc xếch, liếc trắng mắt, nước mắt chảy ra, rơi xuống đất.
Tóc dài của Tư Thiên Hoán chặn mặt mình, ở góc độ chỉ có Tô Tiểu Vũ thấy được, sủng nịch liếc nhìn nàng một cái, khi nhìn thấy Bách Lý Dịch đi đến, mặt lạnh lại, "Đúng, Bạch Vũ."
"Tư Thiên Hoán, Vũ Nhi đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy?" Tư Thiên Chanh đẩy Bách Lý Dịch đang đi tới ra, hung tợn nhìn Tư Thiên Hoán, vươn tay chỉ vào Tư Thiên Hoán.
"Biểu tẩu, đừng nghi ngờ quyết định của ta." Tư Thiên Hoán không kiên nhẫn nhìn Tư Thiên Chanh, âm thanh lạnh lùng.
"Biểu đệ, sao ngươi có thể nói chuyện với biểu tẩu ngươi như vậy." Bạch Thuật ôm lấy Tư Thiên Chanh đang tức giận đến phát run, sắc mặt cũng rất không tốt.
Bách Lý Dịch không hề im lặng, đẩy Tư Thiên Hoán ra, ngồi ở bên cạnh muội muội mình, thấy nàng có gì đó không đúng, lập tức giận tái mặt, "Chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Ưm... Tư đại ca..." Bách Lý Vũ được giải huyệt tê liền có khí lực, vươn tay ôm nam nhân trước mắt, tay nhỏ bé còn di chuyển trên người hắn đầy mờ ám.
" Bách Lý Vũ." Sắc mặt Bách Lý Dịch khó coi đến dọa người, nâng tay đánh nàng bất tỉnh, sau đó phẫn nộ nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Ngươi dám kê đơn Vũ nhi."
"Là nàng nói, thuốc bột này dùng để luyện công." Tư Thiên Hoán chỉ bình thuốc trên bàn, giọng nói cũng lạnh như băng.
Sắc mặt Bách Lý Dịch cứng đờ, thầm mắng Bách Lý Vũ ngu ngốc, thấy Tô Tiểu Vũ đã thương tâm muốn chết đang rúc trong ngực Tư Thiên Chanh, sắc mặt hơi dịu đi một ít.
"Dù như thế nào, ngươi đều phải phụ trách với Vũ nhi, hiện tại, ngươi chỉ có hai con đường, thứ nhất, làm rể hiền của Bách Lý gia ta, thứ hai, chết." Bách Lý Dịch khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Bạch Thuật bất mãn nói, "Biểu đệ không làm gì cả, phụ trách cái gì? Huống hồ, hắn còn có thê tử, hay là ngươi muốn Bách Lý cô nương làm thiếp?"
"Sao Vũ nhi có thể làm thiếp." Mặt Bách Lý Dịch giận tái đi, "Nếu muốn phụ trách với Vũ nhi, ngươi nhất định phải hưu thê."
"Tướng công, ngươi thật sự muốn hưu Bạch Vũ sao?" Tô Tiểu Vũ lau khô nước mắt, đau lòng nhìn hắn, khóc thút thít nói.
Tư Thiên Hoán nhìn lê Tô Tiểu Vũ khóc lóc, lại nhìn Bách Lý Vũ đang hôn mê trên giường, mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, thản nhiên nói, "Lựa chọn của ta là một nữ nhân có thể đứng sóng vai với ta, cho nên, ta sẽ phụ trách với Vũ Nhi."
Tô Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn hắn, thân thể lay động, che miệng thiếu chút nữa cười thành thiếng, đẩy Tư Thiên Chanh ra bỏ chạy ra ngoài, Tư Thiên Chanh hung tợn liếc hắn một cái, cũng đi theo ra ngoài.
"Biểu đệ, ngươi quá đáng." Bạch Thuật cũng hiếm khi không còn vẻ vui cười, tức giận nói, sau đó đuổi theo nàng.
"Tư Thiên Hoán, ngươi đã lựa chọn như vậy, vậy ngươi ở lại chăm sóc Vũ nhi, ta sẽ kêu đại phu lại đây." Bách Lý Dịch lạnh mặt nói, phất tay áo rời đi, lúc bước ra khỏi cửa, mới chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Bạch Vũ ơi Bạch Vũ, lúc này ngươi còn không bỏ Tư Thiên Hoán được sao?
Tư Thiên Hoán chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, rót một chén trà cho mình, lạnh lùng cười, nhìn nữ nhân trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, chán ghét uống hết nước trà, điểm huyệt tê và huyệt đau của nàng.
"A!" Đau đớn làm cho Bách Lý Vũ thét lên chói tai, nhưng người vừa bị hạ mị dược và bị điểm huyệt tê, cho nên âm thanh này lại có vẻ mờ ám.
Nhưng vẻ thống khổ trên mặt nàng, cho thấy giờ phút này nàng không chỉ đau đớn bình thường, không có nửa phần mơ màng.
Tư Thiên Hoán cố nén cảm giác buồn nôn, chờ đại phu đến, giúp Bách Lý Vũ đang hấp hối giải độc, ôm thùng thuốc rời đi, mới đứng lên.
Bách Lý Dịch thấy Bách Lý Vũ nửa sống nửa chết, chán ghét nhăn mi lại, nhưng không có hoài nghi vì sao nàng chỉ còn lại một hơi thở, dù sao tác dụng của mị dược không tệ, nên hắn coi như mọi chuyện đều do nàng ngu xuẩn tự làm tự chịu.
"Ngươi đã là vị hôn phu của Bách Lý gia ta, thì không thể chỉ có chút bản lĩnh này, đi theo ta, ta đưa ngươi đi luyện công." Bách Lý Dịch lạnh giọng nói, nghiễm nhiên vẫn còn không vui vì chuyện vừa rồi.
Mắt Tư Thiên Hoán sáng lên, gật đầu.
Bách Lý Dịch thấy vậy, xoay người bước đi, trong lòng lại cười lạnh, trước hết cho ngươi vui vẻ một thời gian, dù sao không bao lâu nữa, ngươi sẽ hy sinh vì nghiệp lớn của Bách Lý gia.
Hai người dùng khinh công bay qua hồ sen, Bách Lý Dịch cảm thấy tốc độ của Tư Thiên Hoán quá chậm, khinh thường híp mắt, nắm cánh tay của hắn, trực tiếp kéo hắn đến đối diện.
"Tư Thiên Hoán, đi vào nơi đó, làm theo phương pháp ta nói, ngươi có thể tìm được nơi ngươi muốn đi, chờ khinh công ngươi tương đương với ta, có thể đi ra cưới muội muội ta" Bách Lý Dịch thản nhiên nói, thấy Tư Thiên Hoán si ngốc nhìn cánh rừng phía trước, mỉa mai nở nụ cười, thoáng nhìn qua Huyết Uyên trong tay hắn, mắt iật giật, "Đúng rồi, linh khí nơi đó thuần khiết, ngươi mang vũ khí vào không tốt."
Lấy cớ thật vụng về, nhưng đối với một kẻ si ngốc muốn đi vào cái "Nơi tốt" kia, cũng rất dễ dàng tin tưởng.
Tư Thiên Hoán không chút suy nghĩ liền quăng Huyết Uyên cho Bách Lý Dịch, đi đến trước trận pháp, đột nhiên quay đầu thản nhiên nhìn về phía Bách Lý Dịch, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, sau đó thả người đi vào trận thế, ngọc bội bên hông rơi trên mặt đất.
Bách Lý Dịch cầm chặt Huyết Uyên trong tay, trong đầu quanh quẩn nụ cười cuối cùng của hắn, đột nhiên cảm thấy rất bất an, kế hoạch này, hắn tỉ mỉ tính toán mỗi một bước, vì sao lại cảm thấy bất an?
Trên gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ ngưng trọng, hắn yên lặng nhìn Tư Thiên Hoán biến mất, nheo mắt lại, trực giác của hắn thật chuẩn, lúc này đây, có phải hắn đã sai sót ở chỗ nào rồi không?