Tư Thiên Chanh muốn nói gì đó nhưng sắc mặt hiện tại của Tô Tiểu Vũ thật sự quá đáng sợ, lúc xanh lúc đen lúc trắng, lúc thì vàng như nến, trong lòng nàng lo lắng nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ.
Tô Tiểu Vũ sử dụng nội lực Lê Nguyệt Hoa chôn sâu trong cơ thể, một luồng sức mạnh nhu hòa từ lòng bàn tay chạy vào trong cơ thể Tô Niệm Vũ, tiếng rên rỉ của Tô Niệm Vũ dần dần yếu bớt, những vết đỏ đậm trên người cũng bớt từ từ.
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, Tô Niệm Vũ mới khôi phục lại bình thường, sắc mặt tái nhợt ngất đi, tay Tô Tiểu Vũ dần dần rời khỏi người của hắn, hắn mềm nhũn ngã ra phía sau, nằm trong lòng Tư Thiên Chanh.
Rốt cục Tư Thiên Chanh cũng nhẹ nhàng thở ra, đặt Tô Niệm Vũ vào trong chăn, vừa quay đầu lại đã nhìn thấyTô Tiểu Vũ khổ sở gập người lại, sắc mặt vẫn hết xanh lại trắng như trước.
"Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?" Tư Thiên Chanh đi lên đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi, không đúng, khi chân khí thoát ra ngoài không phải là nên té xỉu hoặc sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực sao, nhưng sao Tiểu Vũ lại đau khổ như vậy?
Tô Tiểu Vũ không có sức lực trả lời câu hỏi của Tư Thiên Chanh, mỗi tấc da tấc thịt toàn thân đều kêu gào chán ghét nội lực của Lê Nguyệt Hoa, nàng chống đỡ nửa canh giờ, quả thực là muốn mạng của nàng.
Trong lòng toàn cảm giác ghê tởm, giống như là ngửi thấy mùi phân, ăn hải sản hôi tanh vậy... Nàng thề, nàng không ăn cá nữa, cũng không muốn nhìn thấy cá!
Nếu không phải vì Niệm Niệm, có chết nàng cũng không sử dụng cái sức mạnh tồi tệ này!
Hơi mở mắt ra, thoáng nhìn chậu rửa mặt bên cạnh, lập tức hất tay Tư Thiên Chanh ra, chạy đến trước cái chậu, ôm lấy nó rồi nôn mửa, nhưng vốn chưa ăn gì cả nên không nôn ra được gì, nhưng cũng vì vậy mà dạ dày của nàng rất khó chịu.
Tư Thiên Chanh ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, sau một lúc lâu mới nhớ tới lấy nước trà đưa đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, "Ngươi... Uống một ngụm trà."
Tô Tiểu Vũ há mồm thở dốc, cầm trà, súc miệng, Tư Thiên Chanh lập tức lấy một ly khác cho nàng uống.
"Tiểu Vũ, ngươi... Mang thai rồi sao?" Tư Thiên Chanh nhìn Tô Tiểu Vũ vô lực nằm ở trên giường thật lâu, rốt cục nói ra suy đoán trong lòng, ánh mắt lóe sáng, còn có chút chờ mong.
"Ai nói phụ nữ có thai mới buồn nôn." Tô Tiểu Vũ nở nụ cười, vô lực hừ hai tiếng, trợn trắng mắt liếc Tư Thiên Chanh rồi lại nhìn tiểu tử thoải mái ngủ bên cạnh, rồi nhắm mắt lại.
Tư Thiên Chanh sửng sốt, thấy kỳ quái hỏi, "Vậy tại sao ngươi lại nôn ra như vậy?"
"Không biết, ta rất chán ghét nội lực của Lê Nguyệt Hoa, lần đầu tiên dùng ta đã cảm thấy ghê tởm muốn ói rồi." Tô Tiểu Vũ che ngực, suy yếu nói, nàng tình nguyện bị thương, cũng không muốn dùng loại võ công quỷ quái này.
"Ngươi nói xem kiếp trước có phải chúng ta có thù oán với Lê Nguyệt Hoa không." Tư Thiên Chanh nhếch khóe miệng, kết tội cho kiếp trước.
"Có quỷ mới biết, ọe ——" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cảm giác vừa rồi liền xoay người nôn vào chậu.
Tư Thiên Chanh cười gượng, vỗ nhẹ lưng của nàng, "Ngoan, đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc cùng Niệm Niệm đi."
"Hoàng tỷ, ngươi ôm Niệm Niệm về đi, nói là băng trì quá lạnh nên ta để các ngươi về trước." Tô Tiểu Vũ lau miệng, đứng dậy bắt mạch cho Tô Niệm Vũ, vừa rồi nàng đã truyền rất nhiều chân khí cho hắn, trong vòng một ngày chắc là không bị Khống Hồn tra tấn nữa, mẫu thân cũng sẽ không biết được gì, nhưng bây giờ tình trạng của nàng không được tốt lắm, diễn(daffnlle3<quýdoon cảm giác ghê tởm trong ngực vẫn chưa hết, mẫu thân nhìn thấy nhất định sẽ lo lắng, vẫn nên tránh mặt thì tốt hơn.
Tư Thiên Chanh gật đầu, đặt nước trà và nước ô mai ở đầu giường, bất đắc dĩ nói, "Ngươi còn ói nữa thì nhớ tự mình rót trà đó."
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, giao Niệm Niệm cho Tư Thiên Chanh, dựa vào thành giường, ngực lại khó chịu, thiếu chút nữa nôn ra.
"Ta đi đây." Tư Thiên Chanh thật sự không đành lòng nhìn nàng như vậy, ôm lấy Tô Niệm Vũ đi ra ngoài.
Tô Tiểu Vũ thấy nàng rời đi, mới cầm chậu tiếp tục nôn khan, sắc mặt xanh trắng khó coi, trong mắt đầy vẻ chán ghét, súc miệng xong mới ngồi xếp bằng, để sức mạnh của bí quyết Huyết Đồng chạy khắp toàn thân, xua tan nội lực Lê Nguyệt Hoa còn lưu lại.
Bách Lý Ngôn trở lại phòng, không nhìn thấy nàng, nghi hoặc hỏi, "A Trạch, Vũ Nhi đâu?"
"Khụ khụ, nàng dẫn Niệm Niệm đến Băng Trì tìm Tiểu Hoán rồi." Tô Trạch cầm đồ lót của Niệm Niệm rồi ngẩn người, chợt nghe thấy giọng Bách Lý Ngôn thì liền kinh sợ, lập tức giấu đồ lót ra sau người, nói.
Bách Lý Ngôn không chú ý tới điểm bất thường của hắn, đặt canh nấm tuyết xuống, bất đắc dĩ thở dài, "Nữ nhi trưởng thành là tim liền bay đi chỗ khác."
"Đúng vậy." Tô Trạch gật đầu, cửa đột nhiên mở ra, hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Thiên Chanh ôm Niệm Niệm đi vào, lập tức chạy vọt lên, sốt ruột hỏi, "Niệm Niệm làm sao vậy?"
"A, là như vậy, tối hôm qua Niệm Niệm không ngủ ngon, trên đường đi liền ngủ mất, Tiểu Vũ sợ Băng Trì quá lạnh sẽ khiến hắn bị cảm nên kêu ta bế hắn về, còn nàng đi một mình." Tư Thiên Chanh liếc mắt bảo Tô Trạch bình tĩnh, nghiêng đầu nói với Bách Lý Ngôn đứng phía sau hắn.
Bách Lý Ngôn bế Tô Niệm Vũ, thấy hắn ngủ ngon đến mức miệng chảy nước miếng, không khỏi bật cười, "Đứa nhỏ này."
"Nàng nói trước bữa trưa sẽ về." Tư Thiên Chanh thấy Bách Lý Ngôn còn muốn hỏi cái gì thì nhanh chóng nói, mỉm cười ngọt ngào, "Bá mẫu, ô mai hai ngày trước người làm cho ta có còn không?"
Bách Lý Ngôn sửng sốt, gật đầu, cười nói, "Ăn nhanh như vậy sao? Còn rất nhiều, ta lập tức lấy cho ngươi."
"Cám ơn bá mẫu, ta đi với người." Tư Thiên Chanh cười gượng, sao nàng có thể ăn hết được, rõ ràng là Tiểu Vũ bỏ hết vào miệng để áp chế cảm giác buồn nôn nhưng đến cuối cùng lại tiếp tục ói hết ra.
"Ở trong phòng ta, không cần đi theo." Bách Lý Ngôn đặt Niệm Niệm lên giường, khoát tay áo.
Tô Trạch thấy Bách Lý Ngôn rời đi, lập tức khẩn trương hỏi, "Sao lại thế này? Tiểu Vũ đâu?"
"Tạm thời Niệm Niệm không sao, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng không sao, chỉ hơi mệt một chút, đang nghỉ ngơi ở phòng ta, bá phụ không cần lo lắng." Tư Thiên Chanh nói, Niệm Niệm thì thật sự tạm thời không sao, nhưng Tiểu Vũ... Nàng như vậy chắc cũng coi như không sao đi.
Tô Trạch nhẹ nhàng thở ra, "Vậy làm phiền ngươi chăm sóc Tiểu Vũ." Hắn phải ở đây coi chừng Niệm Niệm, thuận tiện coi chừng luôn Ngôn.
Lúc Tư Thiên Chanh cầm ô mai quay trở về, mặt Tô Tiểu Vũ cũng hồng hào hơn một chút.
"Khá hơn chút nào không? Ta hỏi xin bá mẫu thêm rất nhiều ô mai." Tư Thiên Chanh giơ ô mai trong tay lên, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt cũng đầy ý cười, "Tô Tiểu Vũ, ngươi thật là kỳ lạ."
"Cám ơn đã khích lệ, ô mai nhiều như vậy, thật không biết ngươi ăn nó suốt cả ngày để làm gì." Tô Tiểu Vũ cười ngoài miệng nhưng trong lòng lại không cười, đứng lên co duỗi gân cốt, cảm thấy thư thái hơn vừa rồi rất nhiều, truyền chân khí cho Niệm Niệm hao tốn rất nhiều tâm lực, dù sao không quen sử dụng nội công của Lê Nguyệt Hoa, lúc sử dụng thật sự phải cố hết sức, nhưng điều khiến nàng khổ sở là sức mạnh của Lê Nguyệt Hoa.
"Ngươi không phải mang thai, đương nhiên vô dụng rồi." Tư Thiên Chanh khinh thường trừng mắt nhìn nàng, mở túi giấy ra, bốc một miếng ô mai bỏ vào miệng.
Tô Tiểu Vũ nhún vai, nhíu mày, "Ngươi có nói khi nào ta trở về không?"
"Có, ta nói ngươi sẽ trở về trước trưa mai." Tư Thiên Chanh gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi, "Tiểu Vũ, Bạch Thuật và xú tiểu tử đi mấy ngày?"
"Không biết, khi nào luyện xong thì sẽ về." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, thấy Tư Thiên Chanh không có phản ứng gì, hơi híp mắt, chậm rãi nhếch khóe miệng, "Phụ nữ có thai luôn suy nghĩ về phu quân, hắn mới rời đi vài ngày, ngươi không nhớ hắn, không lo lắng cho hắn sao?"
Tư Thiên Chanh tức giận trừng mắt nhìn nàng, sau đó hừ nhẹ, " Không phải ngươi cũng nhớ sao, còn lo lắng như vậy nữa, ở Vân Thủy Gian không có ai mạnh hơn bọn họ đâu, không cần lo lắng."
Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, thì ra Bạch Thuật không nói cho hoàng tỷ biết chỗ luyện công quỷ quái đó rất khổ, nhưng như vậy cũng tốt.
"Hoàng tỷ, ta muốn đến địa lao." Tô Tiểu Vũ nhìn áo khoác của Tô Niệm Vũ, lại nhớ lại bộ dáng đau khổ của Niệm Niệm vừa rồi, liền nắm chặt tay, lạnh giọng nói.
"Ta đi cùng với ngươi." Tư Thiên Chanh lập tức đứng lên, dám hại tiểu Niệm Niệm, quả thật là muốn tìm chết.
Tô Tiểu Vũ sững sờ ngẩn ngơ, nhìn vùng bụng hơi nhô lên của nàng, "Địa lao rất ẩm ướt, không thích hợp cho ngươi đi."
"Ai nha, lúc ta có đứa nhỏ, còn cưỡi ngựa tắm nước lạnh nhưng vẫn không sao, lo lắng cái gì?" Tư Thiên Chanh tùy tiện cười, bộ dáng vô tâm khiến cho người ta đau đầu.
Đúng, không có việc gì, chỉ thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn thôi.
Tô Tiểu Vũ oán thầm, lại không từ chối nàng.
Bên trong địa lao, lạnh lùng, âm u, tối tăm, chung quanh đầy mùi khó ngửi, còn thường xuyên vang lên tiếng người cầu xin.
"Bách Lý Triết và Bách Lý Liệt bị nhốt ở nơi sâu nhất." Tô Tiểu Vũ đứng ở cửa địa lao, không cho thị vệ đi cùng, thản nhiên nói với Tư Thiên Chanh.
Tư Thiên Chanh gật đầu, đi theo nàng đến chỗ sâu nhất, nhìn hai bên ngẫu nhiên xuất hiện những phạm nhân bị đánh đến vô cùng thê thảm, nhịn không được nổi da gà, nhưng cũng không sợ hãi, dù sao địa lao toàn máu, cũng không kém gì thiên lao của Hoàng huynh.
Chỗ sâu nhất trong địa lao, đã mười ngày rồi Bách Lý Liệt không hề chợp mắt, mệt mỏi đến cực điểm, sau khi mê man, lại bị đau đớn ép tỉnh lại, chỉ trong mười ngày ngắn ngủn hắn đã gầy đến không ra hình người, cuộn người trong một góc, không ngừng phát run.
Mà Bách Lý Triết ngồi khắp mọi ngóc ngách trong phòng giam, trong mắt luôn đầy vẻ thâm trầm và châm chọc, hắn sẽ không đau đớn, khổ sở như Bách Lý Liệt, bởi vì có một đứa nhỏ đau khổ với hắn, mà đứa nhỏ kia chính là bảo bối trong lòng bàn tay của Tô gia.
Lúc cho Tô Niệm Vũ uống Khống Hồn, cũng chỉ vì muốn sai hắn đi trộm tín vật, diẽn[dann<lle;quysdo0n thuận tiện ám sát Tô Trạch, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy Tô Niệm Vũ đau đớn sẽ tra tấn những người đó, càng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Tính ngày thì hiện tại cũng đã dừng uống thuốc được mười bảy ngày, Tô Niệm Vũ cũng đã bị độc phát một lần rồi, thật không biết có đau chết hay không.
"Tô Tiểu Vũ? Ngươi tới đây có phải muốn giết ta hay không, Tô Niệm Vũ đã đau chết rồi đúng không?" Bách Lý Triết nhìn Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Chanh đi tới, lập tức kích động hỏi, mắt đầy vui vẻ, giống như là rất khát vọng nghe tin Tô Niệm Vũ tử vong.
Tư Thiên Chanh tức giận hận không thể rút kiếm bầm thây hắn ra thành vạn đoạn, nhưng vì Niệm Niệm, nàng lại nhịn xuống, "Niệm Niệm vẫn tốt không sao cả!"
"Không thể nào. Thanh niên trai tráng còn không nhịn được nỗi đau đớn này, ngươi gạt ta." Bách Lý Triết cười âm lãnh nói, giọng lại hơi do dự.
Tư Thiên Chanh cười châm chọc, cũng không giải thích.
"Ngươi rất muốn chết sao?" Tô Tiểu Vũ nổi giận, đi đến trước mặt hắn nhìn hắn, rồi lại bình tĩnh lại, quan sát vẻ mặt điên cuồng của hắn, cười khẽ hỏi.
"Đúng, ngươi giết ta, ngươi giết ta đi, ta hận không thể chết nhanh một chút, ha ha ha." Bách Lý Triết cười to, duỗi cổ ra, liều mạng khoa tay múa chân.
Tô Tiểu Vũ hơi hí mắt, đột nhiên vươn tay ra, đặt đầu ngón tay ở yết hầu của hắn, quả nhiên nhìn thấy mắt hắn có chút e ngại, nếu thật lòng muốn chết thì cần gì e ngại?
"Sao lại dừng, ngươi động thủ đi!" Bách Lý Triết thấy nàng dừng tay, lại kiêu ngạo cười nói, "Tô Niệm Vũ đã chết rồi, ngươi giữ ta lại làm gì?"
"Ngươi không cần khích ta, ta nói cho ngươi biết, Niệm Niệm không chết, hắn cũng sẽ không chết, ngươi biết không? Bí kỹ Lê Nguyệt Hoa có thể tẩy rửa gân cốt, tự nhiên cũng có thể xóa sạch Khống Hồn trong cơ thể Niệm Niệm." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, thu tay lại.
Bách Lý Triết không tin trừng mắt nhìn nàng, lắc đầu, "Ngươi gạt ta..."
"Ngươi muốn biết Niệm Niệm còn sống hay không chỉ vì muốn biết mình còn có thể bảo vệ tính mạng được bao lâu đúng không, ngươi cứ nói muốn ta giết ngươi, nhưng thakat ra là muốn ép ta không thể giết ngươi, nếu ngươi thật sự muốn chết thì sao không tự sát đi? Ngươi muốn sống, sống để báo thù cho gia tộc của ngươi, sống để dẫm nát Tô gia dưới chân." Tô Tiểu Vũ mềm nhẹ nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nhìn thấy sâu trong mắt hắn là vẻ bối rối và không cam lòng.
Bách Lý Triết lạnh lùng nhìn nàng, sau đó cúi đầu nở nụ cười, giọng nói đã khôi phục lại sự bình tĩnh, "Ngươi đã biết ý của ta, vậy muốn xử lý ta thế nào? Nếu không giết ta, chờ sau khi ta rời khỏi đây thì ta nhất định sẽ để Tô Niệm Vũ tự tay giết ngươi!"
"Giết ngươi? Chẳng phải là tiện cho ngươi quá sao. Trong khoảng thời gian này Niệm Niệm luôn gặp ác mộng, ta nghĩ ngươi cũng nên gặp ác mộng mấy đêm thì sẽ hay hơn." Tô Tiểu Vũ thấp giọng cười hai tiếng, mắt đẹp vô tội đầy vẻ khinh trừng, đầu ngón tay cử động, một viên thuốc màu trắng bay vào miệng Bách Lý Triết.
"A, ngươi cho ta ăn cái gì!" Bách Lý Triết bóp yết hầu, muốn nhổ viên thuốc đó ra, nhưng viên thuốc đó vừa vào miệng đã hòa tan, không còn lại chút gì, điều này làm cho hắn kinh hãi, đối phương là Vũ thiếu mà ngay cả trưởng lão Y Cốc cũng không làm gì được, độc dược của nàng hắn không dám nếm thử.
"Ác mộng thôi mà, a, ta quên mất, ngươi không biết nó có ích lợi gì, vậy để ta nói cho ngươi biết, nó có thể khơi dậy những điều tăm tối mà ngươi đã trải qua, cho ngươi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đương nhiên, chỉ khiến ngươi không ngủ được, còn lại thì không có gì xảy ra, nhưng Hoàng tỷ, không ai có thể thức mãi mãi được đúng không?" Tô Tiểu Vũ thích thú nhìn biểu cảm hoảng sợ của hắn, tò mò hỏi nữ nhân đang nghẹn cười bên cạnh.
Tư Thiên Chanh thật sự muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nghe thấy vậy, nghi hoặc nói, "Không có, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua." Cho nên Bách Lý Triết không thể.
"Bách Lý Triết, cho dù ngươi có thể sống như vậy mãi mãi, ta cũng không quan tâm, bởi vì ngươi vốn không thể xuất hiện trước mắt ta được, ngươi lấy cái gì để đấu với ta? Ngươi nghĩ đi, ngươi có thể ra ngoài được sao?" Tô Tiểu Vũ khinh miệt nhìn nam nhân chật vật ngồi dưới đất, hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Cuối cùng Tư Thiên Chanh lạnh lùng nhìn Bách Lý Triết một cái, uy nghiêm nói, "Nếu Niệm Niệm còn đau một chút nào thì ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn."
"Không còn đau nữa, đau một lần là đủ rồi." Bách Lý Triết nhìn bóng dáng hai người rời đi, đột nhiên nở nụ cười, trong mắt đầy vẻ âm ngoan.
Tô Tiểu Vũ, ngươi không cho Tô Niệm Vũ chết, vậy thì ngươi chết! Người ăn Khống Hồn sẽ bị khống chế sau khi bọn họ chịu đau đớn lần đầu tiên
Đã đến giờ dùng cơm trưa, Tô Tiểu Vũ cũng "Trở lại" Tô phủ đúng giờ, ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn.
"Đứa nhỏ này, kêu nương làm canh nấm tuyết cho người rồi lại chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, ngươi nói xem có nên phạt hay không?" Bách Lý Ngôn đánh bàn tay nhỏ bé đang mò lên bàn ăn của Tô Tiểu Vũ, tức giận mắng.
Tô Tiểu Vũ thè lưỡi, cười ngây thơ, "Nương, ta sai rồi."
Bách Lý Ngôn hừ nhẹ, cố ý không để ý tới nàng.
"Được rồi được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi." Tô Trạch thấy nữ nhi lạnh lùng liếnc mình một cái, thản nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy, đói quá, bá mẫu, chúng ta mau ăn đi." Tư Thiên Chanh cũng làm nũng, nàng rất thích mẫu thân của Tiểu Vũ, tốt hơn mẫu hậu của nàng rất nhiều.
Bách Lý Ngôn trừng mắt nhìn một đám người, mới chậm rãi ngồi xuống.
Tô Tiểu Vũ nhìn đệ đệ sắc mặt hồng nhuận bên cạnh, nụ cười đột nhiên cứng lại một chút.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Tô Niệm Vũ cắn chân gà, thấy đại tỷ vẫn nhìn mình, kỳ quái hỏi, giọng nói giòn rụm, tinh thần phấn chấn.
"Tinh thần của Niệm Niệm rất tốt." Tô Trạch không giấu được sự vui vẻ trong mắt, mấy ngày nay hắn đều không thấy nhi tử hăng hái như vậy.
Tô Niệm Vũ cười ngây ngốc, tiếp tục cắn chân gà, người một bàn hoà thuận vui vẻ, chỉ có đáy mắt Tô Tiểu Vũ là ủ dột, không thể nào, sao Niệm Niệm có thể đột nhiên khôi phục tinh thần được, chuyện này có chỗ nào đó không đúng.
"Vũ Nhi, nương làm cá ngâm đường dấm chua con thích nhất, nếm thử đi." Bách Lý Ngôn thấy Tô Tiểu Vũ ngẩn người, nghĩ rằng nàng nhớ Tư Thiên Hoán, thở dài, gắp một miếng cá vào trong bát của nàng.
Tô Tiểu Vũ bỏ vào miệng theo bản năng, phát hiện ra mùi cá ở trong cổ họng, diẽn(d@nn;lle[quydoon nàng nhớ lại lúc sử dụng nội lực của Tư Thiên Hoán liền cảm thấy ghê tởm, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiêng đầu nôn khan.
Tay ăn cơm của Tư Thiên Chanh run lên, vội vàng đỡ lấy nàng, thấp giọng hỏi, "Ngươi lại dùng nội lực đó nữa hả?"
"Khụ khụ, ta ăn cá thì lại nhớ tới cảm giác này..." Tô Tiểu Vũ đau đầu không thôi, lại tiếp tục nôn khan, trên đời này sao phải có cái nơi quỷ quái như Lê Nguyệt Hoa chứ!
"Người đâu, bỏ con cá này đi." Tư Thiên Chanh đứng dậy nói, sau đó nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Niệm Vũ và Tô Trạch, cuối cùng nhìn thấy vẻ khẩn trương lại hơi vui vẻ của Bách Lý Ngôn, thầm nghĩ một tiếng, bá mẫu suy nghĩ nhiều rồi!
Tô Tiểu Vũ xoa miệng, sắc mặt tái nhợt, thấy mọi người đều nhìn mình, ngượng ngùng cười, "Không sao, không sao, tiếp tục ăn."
Bách Lý Ngôn buông bát đũa, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi, "Vũ Nhi, con muốn nôn có phải vì mùi cá hay không?"
Tô Tiểu Vũ vừa nghe thấy, thiếu chút nữa đã phun cơm ra, cười cứng ngắc, "Nương, sao người biết?"
Mắt Bách Lý Ngôn lại sáng lên, hỏi lại, "Ô mai làm cho Tiểu Chanh, có phải bị con ăn hết rồi không?"
"Sao người biết?" Tô Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi, nghi hoặc nhìn Tư Thiên Chanh, thấy nàng che miệng cười trộm, có chút không rõ.
"Vũ Nhi!" Bách Lý Ngôn vui vẻ nở nụ cười, sờ sờ gương mặt của nàng, lại sờ sờ tay nàng, sau đó vui vẻ, mọi người cũng vui vẻ lây, làm cho Tư Thiên Chanh cười ra nước mắt.
"Ngôn, nàng sao vậy?" Tô Trạch vẫn lo lắng nàng khác thường là vì liên quan đến việc cứu Niệm Niệm có, thấy thê tử vui mừng không kiểm soát được thì nghi hoặc hỏi.
Bách Lý Ngôn trừng mắt liếc hắn, vui mừng nói, "Vũ Nhi sắp làm nương, chúng ta sắp làm ngoại tổ phụ mẫu!"
"A! Tỷ tỷ có em bé!" Tô Niệm Vũ vui vẻ nhất, đã vươn tay sờ bụng của nàng.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ biến thành màu đen, "Không, không phải, ta không có..."
"Ai nha, cục cưng, ngươi có bạn rồi." Tư Thiên Chanh còn ngại không đủ loạn, vuốt bụng, cười bỡn cợt.
"Tư Thiên Chanh." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ càng lúc càng đen, nàng hiểu rõ nhất mà còn náo loạn lên?
Bách Lý Ngôn nhanh chóng vỗ nhẹ lưng của nàng, bất mãn nói, "Đã có đứa nhỏ, sao có thể tức giận như vậy!"
Tô Trạch cũng vui vẻ, càng khoa trương hơn, cười lớn lên, "Quản gia, đi vào bảo khố lấy khóa trường mệnh đến đây!"
Tô Tiểu Vũ liều mạng giải thích, nhưng người trước mắt lại không muốn cho nàng cơ hội giải thích, khóc không ra nước mắt xoa mi tâm, trong lòng hò hét ——