Nơi này được gọi là Băng Trì không phải vì bên cạnh nó là băng tuyết, mà ngược lại, xung quanh ao này có cây cối xanh um, hoa dại khắp nơi, mà nơi thật sự rét lạnh chính là nước ao, nước ao rét lạnh như băng quanh năm, khí lạnh tỏa ra làm cho trời đất xung quanh khu vực này rét lạnh, dưới tình huống như vậy mà lại có chim hót hoa thơm thì cũng được coi như là kỳ diệu rồi.
"Chậc chậc, linh khí nơi này còn không bằng một cái đánh rắm của Tiểu Bạch, ngươi có chắc là Bạch Tùng Lĩnh không lừa ngươi không?" Bạch Thuật xoa xoa cánh tay, ghét bỏ nhìn ao nước lạnh như băng trước mắt.
Tiểu Bạch kiêu ngạo, thật sự quyệt mông đánh rắm một cái, làm cho Bạch Thuật hoàn toàn đen mặt, quăng nó vào ao nước.
"Xèo xèo ——" Tiểu Bạch kêu to, nhảy ra khỏi nước, ngồi trên cỏ, cả người lạnh run.
Tư Thiên Hoán nhíu mi, "Bạch Tùng Lĩnh sẽ không gạt ta." Lúc đó Bạch Tùng Lĩnh coi hắn là người thừa kế duy nhất, tất nhiên sẽ vui lòng nói cho hắn biết mọi thứ.
"Tiểu Bạch da thô lông dày mà còn đông lạnh thành như vậy, chúng ta không sử dụng nội lực, vậy không phải sẽ bị lạnh chết sao?" Vẻ mặt Bạch Thuật đau khổ, không cần đợi khí lạnh xâm nhập, hắn cũng đã lạnh run cả người rồi.
"Khụ, thử xem đi." Tư Thiên Hoán cũng không dám khẳng định, ngồi xổm xuống bỏ tay vào trong nước, bình tĩnh rút lại, nhưng da dưới quần áo đã nổi hết da gà.
Bạch Thuật cắn chặt răng, cởi bỏ áo, nhanh chóng cởi sạch cả người, một tiếng "Bùm" vang lên, hắn đã nhảy vào trong ao băng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
"A a a a! A a a a a!" Bạch Thuật giật bắn lên khỏi mặt nước, ôm cánh tay, run rẩy kêu rên, nước ao không sâu, hắn đứng trong đó còn lộ nửa người trên.
Tư Thiên Hoán trêu tức nhìn Bạch Thuật, tao nhã cởi thắt lưng, để lộ vòm ngực tinh tráng, sau đó là quần...
"Này, Tô Tiểu Vũ không ở đây, ngươi khoe khoang cái gì?" Bạch Thuật lạnh đến mức run lên, giọng cũng run run, liếc thấy tên kia vẫn còn từ từ không chịu xuống, khinh thường bĩu môi.
Khóe miệng Tư Thiên Hoán nhếch lên, tháo ngọc bội bên hông xuống, rồi nhảy xuống ao, một làn sóng nước đánh thẳng về phía Bạch Thuật.
Bạch Thuật đang lạnh run bất động nên đã nghênh đón trọn vẹn trận sóng nước đó, làm cho hắn lại lạnh khắp người thêm lần nữa.
"Lạnh."
Náo loạn đủ rồi, Tư Thiên Hoán cũng xuống nước, chậm rãi ngồi xuống, nước ao chỉ tới ngực của hắn, rốt cục thản nhiên nói một chữ.
Bạch Thuật cũng tức nghẹn họng ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi thích ứng nhiệt độ của nước, hay là nói đã lạnh đến chết lặng, hắn nhìn bốn phía, hỏi, "Chúng ta ở trong này bao lâu?"
"Đến lúc ta mạnh hơn Bạch Tùng Lĩnh, ngươi mạnh hơn cha ngươi." Tư Thiên Hoán cũng không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt kiên định.
"Hy vọng chúng ta có thể sống để đi ra ngoài." Bạch Thuật hà hơi lạnh.
Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, "Tiết kiệm chút sức lực, chờ khí lạnh hòan toàn xâm nhập vào trong cơ thể, ngươi sẽ thích nghi được."
Bạch Thuật không còn biểu cảm đùa giỡn nữa, nghiêm túc gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi lạnh của nước ao đang thẩm thấu từ da vào bên trong máu thịt.
Sắc trời tối dần, ánh chiều tà đã hòa về phía chân trời, bên trong Băng Trì, diễn(dafnll3[quy;,do0n hai thiếu niên tuyệt mỹ sóng vai ngồi ở đó, nhắm mắt hít thở, trên tóc đã phủ một lớp sương trắng mỏng, đột nhiên hai người đồng loạt trợn mắt, trong mắt đầy vẻ đau xót.
"Ưm." Bạch Thuật thét lớn một tiếng, dùng sức nắm lấy tảng đá dưới đáy ao, lực tay mạnh đến mức tảng đá vỡ nát trong nháy mắt, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt xanh xao, vẻ mặt đau khổ, ngồi giữa hồ nước lạnh như băng mà lại toát mồ hôi nóng, mồ hôi chậm rãi chảy xuống, nhẹ nhàng rơi vào trong nước vang lên những âm thanh nho nhỏ.
Tư Thiên Hoán ở bên cạnh hắn cũng không tốt hơn là mấy, tựa vào thành ao, híp đôi mắt đẹp lại, che dấu sự đau đớn trong mắt, mày nhăn chặt lại, chóp mũi toát ra một lớp mồ hôi lạnh, làn da trắng nõn trở nên trong suốt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, môi mỏng trắng bệch, cuối cùng vẫn nhịn không được than nhẹ một tiếng, "Ưm..."
Bạch Tùng Lĩnh nói không sai, sau khi khí lạnh hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể thì toàn thân sẽ đau đớn như bị xé rách, cảm giác này đau đớn gần bằng nỗi đau trong đêm thứ bảy đó.
"Ta, dựa vào! Ngươi, có thể chịu được hay không, đừng mất hồn như vậy! A..." Bạch Thuật muốn dời lực chú ý, gian nan lên tiếng trêu chọc, nhưng vừa nói xong, mình cũng nhịn không được rên rỉ một tiếng, hương vị mất hồn này cũng không khác Tư Thiên Hoán là bao.
"Câm miệng, ưm..." Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc hắn một cái, thét lớn một tiếng, mềm nhũn tựa vào thành ao, chân khí lưu chuyển trong cơ thể hắn, một luồng lửa nóng khó hiểu lượn lờ, đau đớn càng tăng thêm, làm cho sắc mặt của hắn càng trắng bệch, trong lòng cũng càng lo lắng.
Không nên nghe lời vật nhỏ, không nên tuân thủ hứa hẹn, hắn không muốn Vũ Nhi chịu khổ cùng hắn.
Tư Thiên Hoán đột nhiên vươn tay đè vai Bạch Thuật, kết quả cả hai không còn sức lực để mà chống đỡ, hai người đều nghiêng người ngã vào trong nước, mất sức lực rất lớn mới đứng vững lại được.
"Ngươi sờ soạng cái gì!" Bạch Thuật thấy tay Tư Thiên Hoán đặt ở trước ngực mình, khuôn mặt tái nhợt liền đỏ lên, xấu hổ và giận dữ rống to, quên luôn cả đau đớn.
Khóe miệng Tư Thiên Hoán run rẩy, thu tay mình lại, vô lực tựa vào bên cạnh ao, vừa thở vừa nói, "Giúp, ta cắt đứt, liên hệ."
Bạch Thuật cười mỉa mai, cơ thể đau đớn làm cho hắn choáng váng, "Ta không còn sức." Sớm không nói, hiện tại ngoại trừ khiến chân khí lưu chuyển toàn thân thì hắn vốn không thể dùng được võ công, chứ đừng nói là làm chuyện mất sức như vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Tư Thiên Hoán càng thêm tái nhợt, trong mắt ngoại trừ đau khổ, còn có lo lắng, bàn tay đặt lên tảng đá bên cạnh ao, sự đau đớn trong thân thể tăng lên, hắn càng lo lắng càng đau lòng, ấn xuống tảng đá đó một cái, nó bị hắn hủy diệt ngay lập tức.
Bạch Thuật đang tựa vào trên tảng đá, đột nhiên nó lại bị phá hủy, thiếu chút nữa ngã vào nước, trong lòng liền tức giận, đánh về phía Tư Thiên Hoán, "Ngươi điên rồi sao”
Mắt Tư Thiên Hoán độc ác, chịu một đấm của hắn, giống như muốn phát tiết gì đó nên cũng đánh một quyền lại, hung hăng đánh Bạch Thuật.
Cứ như vậy, hai nam nhân không điều động nổi nội lực, ngươi một quyền, ta một quyền, chiến đấu hăng hái ở trong nước khiến bọt nước văng khắp nơi, nước ao dao động không ngừng, dưới ánh trăng, giống hai người cá bướng bỉnh nhảy múc trong nước.
Nhưng vì đánh nhau mà vẻ đau khổ trên mặt cũng bớt đi một ít, dù là để dời lực chú ý, nhưng bọn họ đều dùng sức, nên dòng khí nóng càng lúc càng nóng.
Tiểu Bạch đứng trên bên bờ, vươn móng vuốt nhỏ để gãi quai hàm, nồng nhiệt nhìn hai đại nam nhân đánh nhau, mắt cũng mở to hết cỡ, cuối cùng trêu cợt ưỡn bụng lên, kết quả là bị trượt chân chật vật ngã vào trong nước, lập tức bị lạnh nên nhảy dựng lên, rồi lại bị sóng nước do đánh nhau đập vào người, sầu thảm rơi ngược vào trong nước.
Tô phủ.
Tô Tiểu Vũ mất rất nhiều sức mới giải thích rõ ràng với mọi người, nàng nôn mửa vì gần đây không được thoải mái, trong lúc Bách Lý Ngôn còn không tin, tìm đại phu đến khám, kết quả tất nhiên là không có thai, cả nhà đang náo nhiệt liền im lặng lại, mệt mỏi rời khỏi phòng của nàng.
"Tư Thiên Chanh, nhìn ta bối rối ngươi rất vui vẻ sao?" Tô Tiểu Vũ híp mắt, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngồi trên ghế cắn hạt dưa, giọng điệu mềm nhẹ.
"Ưm, cục cưng nói rất nhàm chán, ngươi làm dì thì nên có trách nhiệm khiến nó vui vẻ." Tư Thiên Chanh cười, lý do cực kỳ vớ vẩn.
Tô Tiểu Vũ cười nhợt nhạt, tiến lên từng bước, khiến cho Tư Thiên Chanh cảm thấy bị đè ép, vươn tay, nhẹ nhàng xoa vùng bụng đã nhô lên của nàng, lực tay mềm nhẹ, làm cho lưng Tư Thiên Chanh nổi da gà.
"Ngươi rất nhàm chán, đúng không?" Tô Tiểu Vũ cười không đứng đắn, hỏi cháu ngoại tương lai.
Tư Thiên Chanh nuốt nước miếng, nhịn không được lui ra phía sau, kết quả dựa người vào lưng ghế không còn đường lui.
"Thật là một đứa nhỏ thông minh, vừa thành hình đã biết nhàm chán." Tô Tiểu Vũ lại cười, tay nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên bụng nàng.
Tư Thiên Chanh tỏ vẻ cầu xin, cười còn khó coi hơn khóc, "Tiểu Vũ, cục cưng sai rồi, ta thay cục cưng xin lỗi ngươi."
Quả nhiên là người một nhà.
Khóe miệng Tô Tiểu Vũ co rút, thu tay lại, lạnh nhạt cảnh cáo, "Hoàng tỷ, chỉ một lần thôi."
"Ngươi không thể đánh nó." Tư Thiên Chanh có người để dựa vào, lập tức nâng bụng, giọng điệu kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại hơi co rúm lại.
"Đại tỷ, ta có thể tự mình đỡ đẻ giúp ngươi." Tô Tiểu Vũ phất ống tay áo, tư thái nhẹ nhàng thanh thoát, khi nàng đỡ đẻ, nhẹ tay hay nặng tay cũng rất khó nói.
"Oa, Tiểu Vũ ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng, coi như bồi thường cho lúc trước ngươi nhìn lén ta tắm đi, tha thứ cho ta!" Tư Thiên Chanh bảo vệ bụng, uất ức nói, nước mắt đã đầy trong mắt.
Nha đầu thối, không đáng yêu giống y tiểu tử thối! Nàng là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai đó!
Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ một tiếng, chắp hai tay sau lưng chậm rãi trở về phòng của mình, nhìn căn phòng tăm tối, chóp mũi lại hơi chua sót, ngày thường Hoán đều đốt đèn lên.
Nương theo ánh sáng, nàng tìm được đèn ở bên giường, lấy que diêm trong người ra châm lửa, đang muốn đốt đèn thì trong cơ thể đột nhiên lại đau nhức, tay run lên, que diêm rơi xuống đất.
Nàng muốn lượm nó lên, nhưng cơn đau nhức trên người lại cứ liên tục truyền đến khiến cho nàng yếu đuối dựa vào giường, không còn sức để lượm cái gì nữa.
"Ưm..." Tô Tiểu Vũ mất sức tựa vào bên giường, nắm chặt chăn ở trên giường, đau khổ than nhẹ một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi đỏ mọng cũng không còn chút máu, đôi mắt to linh động nhắm chặt, lông mi mỏng như cánh ve cũng run rẩy.
Chết tiệt, sao lúc này còn đau hơn sáu đêm nàng chịu đau giùm Tư Thiên Hoán vậy, còn hắn thì sao, có phải sẽ đau hơn nàng không?
"Ưm" một tiếng, nỗi đau đớn lại tăng lên, nàng dùng sức nắm chặt lấy chăn, tấm chăn bị nàng xé rách, cả người cũng vô lực ngã xuống giường, cũng bởi vậy mà trán bị đập xuống đất.
Hoàng hôn xuống, trăng mọc lên, Tô Tiểu Vũ vẫn cuộn mình run rẩy nằm trên mặt đất lạnh như băng, không ngừng đè nén tiếng rên rỉ, đầu tóc hỗn loạn che hơn nửa khuôn mặt nàng nhưng không che được đôi môi tái nhợt.
Tiếng rên rỉ dần dần yếu đi, Tô Tiểu Vũ chịu không nổi nên đã ngất, nương theo ánh trăng, diẽn&dafnlle*quydo0n có thể nhìn thấy mặt nàng không có chút sức sống, nếu không phải thấy mũi nàng đang thở phập phồng thì sợ là ai cũng sẽ nghĩ nàng đã chết.
Nỗi đau đớn có thể làm cho hai đại nam nhân rên rỉ mất sức thì cho dù Tô Tiểu Vũ mạnh hơn người thường cũng không thể chống cự?
Mặt trời dần dần mọc, Bạch Thuật đang khoanh chân ngồi trong ao băng đột nhiên trong mắt có chút vui mừng.
"Bạch Lê, ta cảm thấy ta đã mạnh hơn cha ta." Bạch Thuật ngồi trong nước hoạt động gân cốt, nhưng hắn phát hiện nước ao lạnh như băng lại trở nên ấm áp, đột nhiên cảm thấy rất không chân thật.
Tư Thiên Hoán nôn một ngụm máu, cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hổ phách lóe sáng, đêm qua đánh nhau với Bạch Thuật, cuối cùng hai người bị lửa nóng áp chế nên ngừng lại, chịu đựng đau nhức, vận khí hấp thu dòng khí nóng này, lúc mở mắt ra chính là hiện tại.
"Có lẽ vậy, vào Băng Trì hoạt động một chút vậy mà thành làm ít công to." Tư Thiên Hoán nhếch môi, trong lòng cũng vui sướng, vốn tưởng rằng còn phải ngâm ở đây mấy ngày mấy đêm, không ngờ chỉ cần một đêm.
"Ừ, nếu chúng ta thật sự ngồi im ngây người suốt một buổi tối, đoán chừng phải mất mấy ngày." Bạch Thuật vuốt cằm, cẩn thận hồi tưởng lại, sau khi hai người đánh nhau khí nóng mới tăng cao, nghĩ vậy liền thấy vui vẻ, lập tức mở hai tay ra đánh về phía Tư Thiên Hoáni, "Huynh đệ tốt!"
"Cút." Tư Thiên Hoán nhếch miệng, lạnh lùng nói một chữ, nâng tay lên đánh bay Bạch Thuật, khiến hắn rơi xuống nước ao.
"A! Đồ lạnh lùng!" Bạch Thuật đứng lên khỏi ao nước, trực tiếp nhảy lên bờ, khoác áo vào, mọi động tác chỉ xảy ra trong nháy mắt, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường.
Tất nhiên Tư Thiên Hoán chú ý tới sự thay đổi của hắn, cũng chú ý tới sự biến hóa của mình, vừa rồi chỉ tùy ý vung một chưởng, cho dù Bạch Thuật không phòng bị, cũng không thể bay xa như vậy được, xem ra, võ công thật sự đã tăng cao, so với Bạch Tùng Lĩnh, có lẽ đã cao hơn một bậc.
"Ta cảm thấy mình đang nằm mơ." Bạch Thuật thắt đai lưng, cảm thán nói, lão già nhà hắn luyện đến mức cao nhất vào năm bốn mươi tuổi, hắn lại luyện thành công sớm hơn ông ta mười năm, không thể không cảm thời gian của đời người.
Tư Thiên Hoán rũ mắt xuống, suy nghĩ mím môi, "Ngươi nói xem với thực lực hiện tại của chúng ta có thể đối phó với toàn bộ Lê Nguyệt Hoa không?"
"Làm sao có thể, ngươi bị lạnh đến hồ đồ rồi." Bạch Thuật liếc mắt xem thường, bọn họ thật sự mạnh hơn sư phụ của mình, nhưng Lê Nguyệt Hoa nhiều cao thủ như vậy, hai tay khó mà địch lại bốn tay.
"Hừ, nghĩ cách đi." Tư Thiên Hoán bĩu môi, không suy nghĩ nữa.
Bạch Thuật vỗ vai hắn, trong mắt đầy ý cười thản nhiên, "Nóng vội không thể ăn được đậu hũ nóng." Ít nhất hiện tại, nếu bọn họ muốn mang già trẻ một nhà chạy trốn, người Lê Nguyệt Hoa cũng không thể bắt được.
"Đi thôi." Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, nhìn sắc trời còn sớm, nụ cười càng tươi hơn, cũng may chỉ có một đêm, nếu không hắn không biết vật nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Chậc chậc, cùng lắm thì nàng bị đau đến mất sức thôim ngươi trở về an ủi vài ngày thì tốt rồi." Bạch Thuật thấy trong mắt hắn có chút lo lắng, trêu ghẹo nói, trong lòng cũng không ngừng than thở, đêm qua tên này còn té xỉu thì với thân thể nhỏ bé của Tô Tiểu Vũ, hắn không dám tưởng.
Biết Bạch Thuật đang an ủi mình, Tư Thiên Hoán vẫn nhịn không được lạnh lùng liếc hắn một cái, bước nhanh ra khỏi cánh rừng, xoay người lên ngựa.
Bạch Thuật nhíu mày, vuốt cằm lên ngựa, đuổi theo hắn.
Mà bọn họ lại không nghĩ tới, ngày hôm qua Tô Tiểu Vũ mất sức vì sử dụng sức mạnh của Lê Nguyệt Hoa, buổi tối lại bị đau đớn khiến cho không chịu được, bởi vậy trạng thái của nàng tệ hơn trong tưởng tượng nhiều.
Trời đã sáng dần, trong căn phòng to như vậy lại lạnh lùng khác thường, chăn bên cạnh giường lớn bị tàn phá hỗn loạn, trên mặt đất lạnh như băng cách giường không xa, Tô Tiểu Vũ vẫn lâm vào hôn mê, đêm qua lăn lộn nên tóc tai tán loạn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, chật vật, yếu ớt.
Huyết Uyên nằm ở trên bàn, màu đỏ lóe sáng, chậm rãi di chuyển xuống bàn, khi đến cạnh bàn thì bên ngoài có tiếng đập cửa.
"Tiểu Vũ, Niệm Niệm đã xảy ra chuyện!"
Giọng nói lo lắng của Tô Trạch vang lên, tiếng gõ cửa lớn hơn.
Mí mắt Tô Tiểu Vũ hơi động đậy, gian nan mở ra, hình như còn chưa thích ứng với ánh sáng trong phòng, nheo mắt lại, bên tai vang lên giọng nói lo lắng và tiếng đập cửa không ngừng, làm cho nàng hồi thần lại.
"Chết tiệt." Tô Tiểu Vũ đứng dậy, cảm giác cả người vô lực, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, nghe thấy Niệm Niệm gặp chuyện không may, trong lòng rất sốt ruột, vịn vào giường để đứng lên, cố sức nhắm mắt lại mới đứng vững được.
Giọng nói bên tai càng lúc càng dồn dập, đầu óc vốn đang choáng váng lại càng đau hơn, đi tới bên giường uống một ngụm trà lạnh lẽo vào bụng mới khiến mình tỉnh táo lại một chút.
"Niệm niệm làm sao?" Tô Tiểu Vũ đi ra cửa, nhìn Tô Trạch lo lắng, cũng không chờ hắn trả lời, nhanh chóng vọt vào phòng Tô Niệm Vũ, lúc đến giường hắn, chân lại lảo đảo, té ngã xuống trước giường.
"Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?" Tô Trạch và Tư Thiên Chanh hô lên, Tô Trạch đi qua nâng Tô Tiểu Vũ dậy, lúc này mới phát hiện mặt nàng cực kỳ khó coi, thật sự rất chật vật, không khỏi nóng vội, "Tiểu Vũ?"
"Không sao, ngủ không ngon giấc thôi." Tô Tiểu Vũ không muốn nhiều lời, hít sâu một hơi khôi phục lại khí lực, đẩy Tô Trạch ra, đặt Niệm Niệm bên người, dien;dann[lle3<quysdo0n vươn tay muốn bắt mạch cho hắn nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé của hắn đẩy ra.
Tô Niệm Vũ cau mày, từ từ nhắm hai mắt lại, lớn tiếng hô đau, tay chân vung loạn xạ không cho bất cứ ai chạm vào.
“ Từ sáng sớm thằng bé đã như vậy rồi." Tô Trạch nhăn mặt, nhìn nhi tử một lát rồi lại quay sang nhìn nữ nhi, hai người đều khiến cho hắn lo lắng không thôi.
"Nâng hắn lên." Tô Tiểu Vũ trầm giọng nói, yên lặng nhìn Tô Niệm Vũ, trong mắt có chút nghi hoặc, hôm nay thân thể Niệm Niệm cũng không đỏ lên, trên mặt cũng không có vẻ đau khổ như ngày hôm qua, nhưng hắn lại kêu rên đau khổ hơn hôm qua, hay là mỗi lần Khống Hồn phát tác đều không giống nhau?
Tô Trạch gật đầu, vừa nâng nhi tử lên vừa lo lắng nhìn nữ nhi, sắc mặt của nàng thật sự rất khó coi.
"Ta không sao, cỏi vì ngủ không ngon mà thôi." Tô Tiểu Vũ túc mi, yên lặng nhìn Tô Trạch, ánh mắt không phù hợp với sắc mặt tái nhợt của nàng lúc này.
"Tiểu Vũ, ngươi chắc là do mình không ngủ ngon chứ?"Tư Thiên Chanh đứng bên cạnh quan sát đột nhiên giận tái mặt, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong đầu lại trùng hợp hiện lên một khuôn mặt xanh xao.
Tô Tiểu Vũ cúi đầu, chậm rãi nhếch môi, "Đúng là ngủ không ngon." Biết Tư Thiên Chanh đoán được cái gì, nhưng nàng sẽ không trơ mắt nhìn Niệm Niệm chịu khổ.
"Tiểu Vũ, ta có thể điểm ngủ huyệt của Niệm Niệm trước, con đi nghỉ ngơi một chút đi." Tô Trạch nghe đoạn đối thoại khó hiểu của hai người, thông minh như hắn nên nhanh chóng đoán được vẻ khác thường của Tô Tiểu Vũ là không đơn giản, lập tức trầm giọng nói.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, chỉ thấy Tô Niệm Vũ nửa tỉnh nửa mê nằm ở trong lòng Tô Trạch bất an vặn vẹo thân thể, miệng lớn tiếng hô "Tỷ tỷ", cuối cùng giãy khỏi tay Tô Trạch, đi về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ nhanh tay lẹ mắt, đỡ được hắn trước Tô Trạch, giọng cũng dịu dàng, "Niệm Niệm, tỷ tỷ ở đây."
Thân thể vặn vẹo trong lòng dần dần dừng lại, sau đó nhẹ nhàng run lên, hai mắt nhắm chặt như trước, đôi môi nõn nà khép mở, không ngừng hô đau.
Tô Tiểu Vũ đau lòng kéo hắn vào trong lòng, đang muốn vận công thì thấy Tô Trạch và Tư Thiên Chanh âm trầm nhìn mình, trong lòng biết bọn họ lo lắng cho thân thể của mình, không khỏi bật cười, sắc mặt nhu hòa đi không ít, "Đầu tiên ta điểm ngủ huyệt của Niệm Niệm trước, lát nữa đến truyền chân khí cho hắn."
Lúc này mặt hai người mới dịu bớt.
Người đối xử tốt với mình Tô Tiểu Vũ đều sẽ thỏa hiệp, ngón tay đè lên lưng đang run rẩy của Tô Niệm Vũ, nhẹ nhàng nâng lên, đang muốn điểm huyệt thì đột nhiên cương cứng ở giữa không trung, đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, sự đau xót và một chút kinh ngạc, sắc mặt cũng lập tức tái nhợt.