Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 2: Yêu thương thuần ngốc, đúng là bi kịch



Trong trận chung kết chạy 800m, Tô Nhan một thân thanh quần đùi áo ngắn tay, thỉnh thoảng lại hét lên vài tiếng, cảnh tình thật là bi thương. Ở bên cạnh cô Lăng Sở Sở bất đắc dĩ nói, “A Nhan, chết sớm thì siêu sinh sớm đó nha.”

“Quốc gia có quy định muốn kế hoạch hóa gia đình cho nên siêu sinh cũng phải đóng tiền phạt đó nha.”

“…”

“Sở Sở, nếu không tớ bỏ thi nhé. Tớ không cần phải thi. Tuyệt đối không cần.” Tô Nhan một đôi móng vuốt sói hung hăng bái Lăng Sở Sở kêu rên nói.

Lăng Sở Sở đè lên huyệt thái dương của cô rồi nói, “A Nha, đừng có năm mơ. Hôm nay cậu không muốn chạy cũng phải chạy. Bằng không cậu hãy chờ bị ủy viên thể dục cùng chủ nhiệm lớp tế sống cậu đi.” ( ý chỉ là chửi mắng ấy…)

Nghe nói vậy cô không thể không nghĩ đến trường hợp “Tuyệt vời” nhất khi bị ủy viên thể dục cùng chủ nhiệm lớp tế sống như thế nào rồi. Tô Nhan không khỏi cả người run lên, rất đáng sợ nha. 800m này so với hình phạt kia vẫn là tốt đẹp hơn nhiều.

“Tô Nhan, muốn bỏ chạy rồi sao?” Tố Nhan vừa quay đầu lại, quả nhiên là Hứa yêu nghiệt. Người này hôm nay cũng một thân thanh lương. Hừ, Tô Nhan vụng trộm nuốt xuống nước miếng của mình. Vừa mới hoàn thành 450m cho nam không được bao lâu nên trên mặt Hứa yêu nghiệt còn hơi hơi phiếm hồng. Này thì da thịt trắng nõn, này thì dáng người, này thì hai má… Thật sự là làm cho người ta thèm nhỏ dãi nha. Thằng nhãi này quả nhiên là một tên yêu nghiệt.

“Đúng vây. Bất quá A Nhan có chứng sợ hãi trước khi chạy mà thôi. Hiện tại chính là đang nằm mơ có thể bỏ thi đấy.” Lăng Sở Sở nhún vai, cực kỳ bất đắc dĩ nói.

“Chứng tiền sợ hãi?” Hứa Triết Quân nhíu mày, ánh mắt tìm kiếm quét ngang Tô Nhan một cái “Nhưng tớ cho tới bây ra thật ra không có nghe nói qua sẽ có chứng sợ hãi trước khi chạy cả.”

“Không có nghe nói qua đó là do cậu kiến thức nông cạn.” Tô Nhan liếc mắt liền trả lời.

Hứa Triết Quân cười cười vừa muốn nói gì đó nhưng radio của trường truyền đến khẩu khí 10 phần của báo viên, “Trận chung kết cự ly 800m của các tuyển thủ nữ sắp được bắt đầu. Vì vậy đề nghị các tuyển thủ lập tức đến đường băng tập hợp. Xin nhắc lại lần nữa : trận chung kết cự ly 800m của các tuyển thủ nữ sắp được bắt đầu, vì vậy đề nghị các tuyển thủ lập tức trở lại đường băng tập hợp.”

Thông báo này đối với Tô Nhan mà nói không thể nghi ngờ hơn chính là một đạo búa đòi mạng, càng cố sống chết ôm lấy tay trái của Lăng Sở Sở, kêu rên nói, “Sở Sở, không đi đâu. Tớ sẽ chết mất. Tớ nhất định sẽ chết mất.Cậu như thế nào mà lại nhìn tớ đi chết thế này? Không có tớ, một mình cậu còn sống là có ý tứ gì chứ?”

Lăng Sở Sở nhất thời cũng bất động không biết nói gì với Tô Nhan, xấu hổ nhìn nhìn Hứa Triết Quân nói, “Hứa Triết Quân, chúng ta cùng hợp tác. Chỉ cần đem con người này kéo đến chỗ đường bằng kia thì sẽ không cần nghe gì nữa rồi.”

Hứa Triết Quân gật gật đầu, vừa muốn tiến lên bắt lấy tay Tô Nhan thì Tô Nhan đã nghiêng người trốn được, nhảy sang một bên, hếch đầu lên nói, “Quên đi, sớm muộn gì đều phải chết. Vì vinh dự của lớp, tớ đi là được chứ gì.” Nói xong bước đi hiên ngang về phía đường băng.

“Khụ” Nhìn Hứa Triết Quân xấu hổ thu hồi tay, Lăng Sở Sở ngượng ngùng cười cười nói, “Cái kia… Hứa Triết Quân, thật sự là ngại quá. Tô Nhan nhà chúng ta… Cái kia chính là điểm không bình thường của cô ấy. Cô ấy thường xuyên vô cớ động kinh, phát tác tính náo loạn. Cậu cứ xem như là thói quen thì tốt rồi.”

“Được, vậy tớ sẽ cố gắng xem như là thói quen.” Nhìn bóng dáng vừa vội vàng rời đi, Hứa Triết Quân cười đến sáng lạn.

Lúc này đến phiên Lăng Sở Sở ngây ngẩn cả người, lời này của Hứa Triết Quân cũng làm cho người ta thắc mắc không thôi. Còn có nụ cười sáng lạn như thế này, khi một trận gió lạnh thổi qua cũng làm cho cô có cảm giác thực sự là rất lạnh àh nha.

“Pằng” Tiếng súng đầu tiên vang lên, tất cả các tuyển thủ tham gia cuộc thi đều đã bắt đầu chạy. Tô Nhan chạy cũng không mau, không nhanh không chậm ở trong đường thi. Một vòng đã đi qua, Lăng Sở Sở mắt thấy bộ dạng Tô Nhan không muốn chạy còn đang thở hổn hển kia liền biết người này còn không có cố gắng hết sức, vội vọt tới trước mắt Tô Nhan giận dữ hét, “Tô Nhan, cậu là cái đồ lười. Còn không mau chạy nhanh lên cho chị đây hả ? Không lấy được giải nhất thì cậu cẩn thận chịu hình phạt đi. Tất cả đồ ăn vạt cũng tịch thu.”

Tô Nhan sửng sốt một chút thế nhưng vẫn còn có tinh lực rống trở về, “Lăng Sở Sở cậu là chị của mình sao, dám lấy thức ăn vặt ra uy hiếp tớ. Xem tớ chạy xong sẽ dạy dỗ cậu như thế nào?” Nói xong thì nhanh chân chạy về phía trước,cố gắng đuổi theo những tuyển thủ khác, chớp mắt liền vọt lên vị trí dẫn đầu.

“Phốc.” Đứng ở bên cạnh Hứa Triết Quân nhịn không được bật cười, “Tô Nhan thật đúng là rất thú vị.”

Lăng Sở Sở lần đầu tiên nhận thức thật cẩn thận, đánh giá người bạn học đứng bên cạnh mình. Cao 1m8, hơi gầy một chút làn so với cô còn đẹp hơn, khuôn mặt kia thuộc loại mầm họa cho người khác àh nha..Tính cách tốt đẹp? Thật ra điều này không thể xác định. Bất quá điều này không thể xác định được nhưng nghĩ đến khi cậu ta chạy 1000 cùng 1500m mà bên cạnh tiếng thét chói tai, phỏng chừng không bao lâu trường học sẽ có thêm một giáo viên. Đối với người này không phải sẽ đối với A Nhan nhà cô có hứng thú đấy chứ?

Lăng Sở Sở an tâm, vừa vặn nhìn thấy Tô Nhan chạy về đầu tiên. Đúng vậy, cô ấy đã chạy về đến đích nhưng mà cô ấy không có dừng lại. Cô ấy còn chạy về hướng bên này. Hướng bên này là hướng của cô mà.

Chạy một mạch bổ nhào trên lưng Lăng Sở Sở, Tô Nhan thở phì phò nói, “Sở Sở, tất cả đều là tại cậu, hại tớ chạy nhanh như vậy. Tớ chạy nhanh đến mức sắp nằm úp sấp rồi. Ôi, mệt chết tớ. Cậu là đồ không có lương tâm.”

Lăng Sở Sở xoay người lại, ôm Tô Nhan một cái rồi dỗ nói, “Ngoan, A Nhan của chúng ta lợi hại nhất. Cậu không phải đã dễ dàng giành giải nhất rồi sao?”

“Ô.. giải nhất có ích lợi gì? Có thể làm cơm ăn sao? Tớ muốn ăn cái gì đó. Tớ đói bụng rồi. Lần chạy vừa rồi tiêu hao quá nhiều thể lực của tớ, hiện tại đói chết rồi.” Tô Nhan giống như con mèo nhỏ cứng đầu, không ngừng hướng Lăng Sở Sở làm nũng.

“Tô Nhan, cậu như vậy đúng thật là giống con mèo nhỏ làm nũng nha.” Nghe được nam sinh bên cạnh cất tiếng, Tô Nhan mới phát hiện như thế nào mà Hứa Triết Quân còn đứng tại chỗ này. Cô nhí mày, hỏi, “Tất cả mọi người đều nói Tô Nhan tớ cầm tinh con mèo, cậu không biết sao?”

Hứa Triết Quân cúi đầu cười hỏi lại, “ Chẳng là cậu là cầm tinh thứ 13 sao?”

“Cậu mà là cầm tinh thứ 13. Mèo là con vật rất tốt. Giỏi hơn tất cả những cầm tinh phía trên nó.” Tô Nhan bước ra từng bước, ngẩng đầu cao ngạo nói. Đáng tiếc Hứa Triết Quân lại có chiều cao 1m8, cô vẫn chỉ là một người ở phạm vi ngưỡng mộ mà thôi, khiến cho khí thế nhỏ nhất thời của cô ngàng càng lớn.

“À…” Hứa Triết Quân sửng sốt, cười đến sáng lạn, “ Con vật tốt… Tô Nhan thực sự là cậu sao?”

“Hừ! Bổn cô nương hiện tại không rảnh so đo với cậu. Sở Sở chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi.” Tô Nhan kéo Lăng Sở Sở đi ra ngoài.

“Đợi chút” Hứa Triết Quân tiến lên hai bước, ngăn cản hai người họ lại xuống nước nói, “Là tớ không đúng, Nếu không tớ mời các cậu đi ăn có được không?”

Nghe đến có người mời cơm, nháy mắt con ngươi của Tô Nhan sáng rọi, “Thật sự?”

“Đương nhiên.” Hứa Triết Quân gật gật đầu, nhìn Tô Nhan hỏi lại, “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Đi đến quán Diêu Ký ăn thì bò nầm đi.” Tô Nhan sờ sờ chính cái bụng khô quắt của mình, chọn địa điểm gần trường.

Hứa Triết Quân gật gật đầu, cười nói, “ Được, tới quán Diêu Ký thôi.”

Lăng Sở Sở có cảm giác không được ổn cho lắm, lập tức dùng ánh mắt cùng Tô Nhan trao đổi khi đứng lên.

“Cậu như thế nào đồng ý cùng cậu ta ăn cơm?”

“Không ăn thì không ăn. Đây chị không cần lo đến nguyên tắc cái gì cả.”

“Cậu chỉ vì cái ăn, sớm muộn gì cũng bán mình vì ăn thôi.”

“Vì ăn, tớ có thể hi sinh cả mạng sống của mình.”

“..Cậu như vậy sớm muộn gì chính mình cũng bị ăn.”

“Làm sao có thể?” Tô Nhan kiên định lắc đầu, đã xong trận ánh mắt trao đổi.

Đến Diêu Ký, Tô Nhan gọi ngay thịt bò nầm. Thịt bò nầm ở Diêu Ký rất ngon miệng, mỗi khi ăn một lần có thể làm cho Tô Nhan trở về lần đầu tiên ăn ở đây. Từ lần đầu tiên ăn qua thịt bò nầm ở quán Diêu Ký này, Tô Nhan liền nhận định, thịt bò nầm ngon nhất khắp thiên hạ này chắc chắn chỉ có ở Diêu Ký mới có.

“Thế nào? Ngon lắm, cậu ăn đi.” Hứa Triết quan theo để cử nhiệt tình của Tô Nhan cũng chọn thịt bò nầm. Đối với sự mời khách của cậu bạn này, Tô Nhan cho tới bây giờ đều thực sự rất quan tâm.

“Ừ, ăn đi.” Hứa Triết Quân nghĩ nghĩ trả lời, nhìn bộ dạng Tô Nhan khi nghe câu trả lời của hắn tựa hồ không thực vừa lòng cho lắm. Hắn lại tiếp tục nói, “Nếu cậu ăn món này như vậy, lần sau tớ sẽ dẫn cậu đi nội thành. Ở đó có mỳ thịt bò Gia Phúc Hưng, thịt bò nầm ở đó so với ở đây còn ngon hơn nhiều.”

“Ở nội thành sao? Thôi quên đi. Hiện tại làm sao có thời gian mà đi nội thành chứ.” Lấy mấy sợi mỳ thừa trong bát, Tô Nhan nói với vẻ bất lực.

Buông chiếc đũa, Hứa Triết Quân xoa xoa miệng cười nói, “Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cơ hội.”

Những lời nói đối với thuần ngốc Tô Nhan mà nói thì không có gì nhưng người luôn ở bên cạnh yên lặng ăn mỳ như Lăng Sở Sở lại dựng lỗ tai lên, tâm tình chợt vang. Không thể nào… Chẳng lẽ người có cấp bậc như cậu ta thực coi trọng A Nhan nhà cô chứ ?

Nhìn nụ cười của nam sinh ngồi trước mặt, Lăng Sở Sở trong lòng thầm cầu nguyện “Hứa Triết Quân ơi là Hứa Triết Quân, cậu nếu thực sự coi trọng A Nhan nhà tôi thì cậu sẽ còn khổ dài dài. Ở phương diện tình cảm A Nhan hoàn toàn không có thông suốt, ngay cả khi mình chính là nguyên nhân của vô số bi kịch chảy máu trong quá khứ. Yêu thương thuần ngốc, đúng là bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.