Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 3: Con người quả nhiên là không có gì lý giải nổi!



Sau khi ăn uống no đủ, bạn học Tô Nhan đã thỏa mãn ăn uống no nê, cô cùng Lăng Sở Sở liền hướng người mời cơm, “ Hứa Triết Quân, cậu thật là một người tốt nha.”

“Mời cậu ăn một bữa cơm mà đã trở thành người tốt rồi sao?” Hứa Triết Quân nhìn vẻ mặt thỏa mãn đến không được của Tô Nha, không khỏi buồn cười nói.

Vỗ vỗ bả vai Hứa Triết Quân, Tô Nhan trịnh trọng nói, “Không. Tớ vẫn cho rằng cậu là một người tốt. Sự thật chứng mình ánh mắt của tớ không sai. Hy vọng đồng chí Hứa có thể chống lại thời gian khảo nghiệm, trăm ngàn lần không cần phải bội hy vọng tha thiết của tổ chức đối với cậu nha.”

Nhìn đến Hứa Triết Quân vẻ mặt không nói gì, Lăng Sở Sở thấy thế nhưng không thể trách mà chỉ nói, “Không có việc gì. Đây là điểm xác định của cô ấy. Ăn cơm nước xong thì mọi chuyện sẽ quên hết thôi.”

“Quên hết thì cuộc sống càng thoải mái chứ sao.” Tô Nhan lập tức tiếp lời.

Lăng Sở Sở giật giật khóe miệng quyết định không nhìn đến tên động kinh này nữa, “Hứa Triết Quân, cậu như thế nào mà cấp 3 còn chuyển trường vậy?”

“À… là… chuyển nhà.” Nhớ tới nguyên nhân chuyển trường, Hứa Triết Quân vẫn là im lặng không nói gì. Chính mình như thế nào lại có thể ở đây kể chuyện cha mẹ vô lương tâm cho bạn bè nghe chứ?

“Lúc này còn chuyển nhà sao? Thế rút cuộc lại là làm sao?” Lăng Sở Sở tiếp tục hỏi.

“Trước đây tớ ở thành phố S.” Hứa Triết Quân đáp.

Vừa mới im lặng được một lúc, Tô Nhan nghe thế lại động kinh nói, “ oa, vậy chẳng phải là cậu xuống nông thôn lưu đày sao?”

“Hứa Triết Quân, cậu đáng chém ngàn đao. Vì sao lại có thể vứt bỏ tớ?” Một tiếng tru tréo ngang trời xuất hiện, Tô Nhan nhìn thấy Tần Mộc Thiên với bộ dạng bị bội tình bạc nghĩa, lại nhìn đến khóe mắt hơi toát ra của Hứa Triết Quân, trong đầu lại bay qua một ý tưởng “Hưu rồi sao?” (chia tay rồi sao?). Chẳng lẽ đây là Trung Khuyển cùng Phúc Hắc Công trong truyền thuyết sao?

Nghĩ đến đây, bạn học kiêm hủ nữ Tô Nhan vĩ đại nhất như kết quả, lập tức giống như gà huyết bình thường, hai mắt phát ra kim quang. Chẳng lẽ đây chính là ông trời xem cuộc sống đưa đẩy đến gần cô sao. Cố ý đánh thần tích xuống sao? Bạn học Tô Nhan không tránh khỏi vẻ mặt ngây ngô, tiểu công chúa chịu thần mã mới là vương đạo nha. Cô nhất định phải xem bằng hai mắt, gắng xem bằng hai mắt.

“A Nhan, cậu đang tưởng tượng cái gì vậy?” Liếc mắt một cái liền biết nha đầu Tô Nhan này khẳng định lại nghĩ ra cái gì không nên nghĩ đây mà. Lăng Sở Sở bất đắc dĩ vỗ vỗ nhẹ bả vai của cô.

“Hì hì….” Tô Nhan cười ngây ngô hai tiếng, đè thấp thanh âm ở bên tai Lăng Sở Sở nói, “Sở Sở, Phúc Hắc Công cùng với Trung Khuyển a. Tuyệt vời. Tuyệt vời. Hai người kia rất thích hợp. Thế giới này thực là tốt đẹp nha.”

Bạn học Lăng Sở Sở cảm thấy loạn, loạn thật rồi. Thương hại, không chút cảm kích nào nhìn Hứa Triết Quân, trong lòng Lăng Sở Sở yên lặng đồng tình nói “Hứa Triết Quân à, chị vẫn hi vọng em không nên để ánh mắt của mình dừng trên nha đầu ngốc A Nhan của nhà chị… bằng không chị chỉ có thể nói cho cậu biết tương lai của cậu đầy đau đớn mà thôi.”

Tục ngữ nói đúng, cuộc sống tốt đẹp ở trong nháy mắt liền trôi qua rất nhanh, lưu lại cho học sinh cấp ba chỉ có sự hắc ám vô chừng mực cùng sự cưỡng ép. Mà bạn học Tô Nhan ngay trong biển hắc ám cùng cưỡng ép này lại muốn du lịch thật lâu không cần siêu sinh.

Một ngày tự học, trong phòng học im lặng chỉ còn lại cái ngòi bút đang loẹt xoẹt trên giấy.

“Huhu…” Tô Nhan nhìn chằm chằm hai mắt sưng đỏ của mình khi nằm úp sấp trên mặt bàn, nửa sống nửa chết viết bài tập. Miệng thỉnh thoảng thì thào “Tôi muốn xinh đẹp, tôi muốn thật xinh đẹp…Huhu chỉ thế thôi. Rút cuộc cũng chỉ thế thôi.”

“A Nhan, đây là làm sao vậy?” Phát hiện Tô Nhan có điểm không thích hợp, Lăng Sở Sở buông bút trong tay, sờ sờ đầu Tô Nhan quan tâm hỏi.

Tô Nhan quay đầu sang, một đôi mắt sưng đỏ giống như kính mắt làm cho Lăng Sở Sở hoảng sợ. Đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan, Lăng Sở Sở nhịn không được kêu lên, “A Nhan à. Cậu đừng làm tớ sợ. Như thế nào mà lại khóc thành như vậy.” Thần kinh của thuần ngốc Tô Nhan hôm nay như thế nào lại có bộ dạng giống như con gái bị thất tình thế này. Có một không hai, đáng ghi vào sử sách.

Ngồi ở phía sau Tần Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân đã chú ý tới bên này, cũng lập tức hoảng hồn. Tần Mộc Thiên lại kêu lên, “Người nào làm rùa vương bát đản dám khi dễ A Nhan nhà chúng ta. Tôi không thể không làm thịt hắn.” Hứa Triết Quân ở bên cạnh nhưng thật ra không nói điều gì, chỉ hé ra khuôn mặt đang trầm xuống.

Tô Nhan trực tiếp không nhìn đến hai nam sinh đang ngồi ngay phía sau, giơ móng vuốt sói ngày thường võ hữu lực nhè nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lăng Sở Sở nói, “Sở Sở, tớ muốn xinh đẹp hơn..huhu…”

“Xinh đẹp?Làm gì vậy?”

“Tớ muốn giống như các bạn nam sinh kia.”

“A… cậu bị làm sao vậy?”

“Kiểu này là vô lương rồi.Thế nhưng lại làm cho A Nhan nhà chúng ta xinh đẹp lên… A…Tôi nói không nên lời. Nhà chúng ta phong hoat tuyệt đại mỹ nhân nha.” Tô Nhan ôm ngực chính mình, trong mắt lại nổi lên nước mắt.

“Chẳng là là bị QJ?”

Tô Nhan lắc lắc đầu.

“Chẳng lẽ là … bị lép sao?”

“Huhu…” Lăng Sở Sở trong lời nói trực tiếp lại chuyển đến chỗ ngực Tô Nhan, chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi. Tô Nhan kêu rên đứng lên, dùng sức chủy chính ngực mình nói, “Nhà chúng tôi võ công cao cường, mạo mỹ vô song, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha. Liền vì cái bức thư ngốc kia mà thành thế này. Tôi vì sao bị đám người kia ghê tởm chứ…. Huhu…”

“A Nhan, kia bất quả chỉ là một quyển Tiểu Thuyết, chỉ đúng vài phần thôi.” Lăng Sở Sở an ủi nói.

Tô Nhan nghe xong lại thương tâm, liên tục lắc đầu nói, “Sở Sở, cậu không hiểu, cậu không hiểu đâu. Loại tâm tư đau đớn này… cậu không thể lý giải được. Tớ muốn một người biến tớ thành xinh đẹp hơn, cậu đừng để ý đến tớ.” Nói xong lại nằm úp sấp trên àn yên lặng một mình.

“Này rút cuộc là làm sao vậy?” Tần Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân không có nghe hiểu được hai người kia rút cuộc nói đến cái gì, nhìn Tô Nhan lại nằm sấp trên mặt bàn thương tâm đến như vậy, không khỏi vội la lên.

Lăng Sở Sở lau mồ hôi nói, “Này thôi…Thật đúng là không có việc gì. Việc nhỏ, việc nhỏ ấy mà…”

“Nha đầu A Nhan kêu khóc thành thế kia mà coi là việc nhỏ sao?” Tần Mộc Thiên giơ chân ra nói.

“Thật sự không có chuyện gì lớn…” Lăng Sở Sở cố gắng giải thích, nguyên nhân này không biết là làm cho người ta nên khóc hay cười đây, chỉ sợ người bình thường khó có thể hiểu được.

“Rút cuộc là làm sao vậy?” Người vẫn không lên tiếng, Hứa Triết Quân đột nhiên mở miệng hỏi.

“Này… kỳ thật là , sự tình đại khái như vậy. Tô Nhan nhìn quyển sách, sau đó…tóm lại là vì người ở bên trong là …..” Nói sự thật làm cho Lăng Sở Sở cảm thấy vẫn là nên cho hai người này biết đến cùng thì tốt hơn.

Nhìn Lăng Sở Sở muốn nói lại thôi, Hứa Triết Quân đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Xem ra thật đúng là không phải chuyện lớn gì nhưng nha đầu kia xem quyển sách mà có thể xem thành như vậy sao? Tô Nhan vẫn như trước nằm úp sấp trên mặt bàn, nửa sống nửa chết không biết rút cuộc đang làm cái gì. Hứa Triết Quân lắc lắc đầu, nha đầu kia thật đúng là …

“Quả nhiên, A Nhan nhà chúng ta không thể cùng người thường cân nhắc nha..” Tần Mộc Thiên khoát tay áo, tiếp tục công phá nghiệp lớn của hắn.

Chỉ có Tô Nhan một người nằm úp sấp ở trên bàn yên lặng nghĩ : Người khác cười mình quá điên khùng thì mình sẽ cười họ nhìn không thấu…Bá Hổ huynh thật là cao kiến, chỗ cao không thắng được sông sâu, không thắng nổi đâu nha. Cô là loại người ở đẳng cấp này, người thường quả nhiên là không thể lý giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.