Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 35: Thuần ngốc bùng nổ một cách kinh người?



Ba người Lăng Sở Sở đi dạo phố mua sắm xong, thời điểm mang theo bao lớn bao nhỏ đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Tô Nhan đang ôm một bao khoai tây chiên thật lớn, ngồi ở vị trí của mình, lâu lâu lại bốc một miếng khoai bỏ vào miệng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào máy tính tướng công của mình, mà trên màn hình là động tác đầy mùi tình yêu của hai vị soái ca...

“Đã về rồi sao?” Nghe thấy động tĩnh, Tô Nhan ngay cả đầu cũng chưa chuyển.

Buông mấy thứ này nọ ra, Lăng Sở Sở đi đến bên người Tô Nhan, đưa tay cầm lấy mấy miếng khoai rồi hỏi, “Ừh, về rồi. Cậu ăn cơm chiều chưa?”

Tô Nhan gật gật đầu, “Ưh, ăn rồi.”

“Oa, bắt gặp phải một màn kinh bạo này nha. Đôi này chất lượng rất tốt nha. A Nhan, cậu thế nào mà lại tàng trữ được tài nguyên tốt như vậy hả?” Vừa tới Cố Vi Ngôn đã trừng to mắt, nước miếng đều muốn rớt ra.

Trần Tuyền cũng đi lại, liếc nhìn màn hình rồi nói, “Đây là của tớ trước đây send cho cô ấy.”

“Tiểu Tuyền!! Cậu thế nhưng lại không cho tớ.” Vừa nghe được là Trần Tuyền đưa cho Tô Nhan, Cố Vi Ngôn xoay người cầm lấy cánh tay của Trần Tuyền mà kháng nghị.

Bị lắc tới đau đầu, Trần Tuyền nhanh chóng nắm lấy tay Cố Vi Ngôn rồi bất đắc dĩ nói, “Lại dây, tớ đưa cho cậu một phần.”

“Thật sao?” Hai mắt Cố Vi Ngôn tỏa sáng, lập tức cầm lấy USB trên bàn mình, chạy như điên qua.

“A Nhan.” Lăng Sở Sở lắc đầu, châm chước nên mở miệng như thế nào, “Cậu cùng Hứa Triết Quân.. hôm nay..””

Tay Tô Nhan đang cầm miếng khai đột nhiên cứng đờ, bĩu môi, thanh âm giống như lơ đãng mà đáp lại, “Sao?”

Nhận thấy Tô Nhan không đúng, Lăng Sở Sở hỏi, “Hôm nay hắn có nói với cậu cái gì không?”

Tô Nhan nhếch miệng, “Không có gì.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Không gạt tớ?”

“Không lừa cậu.”

Lăng Sở Sở nặng nề mà thở dài, đem đầu Tô Nhan quay lại, hai mắt như hai quả cầu nước trong suốt, vô cùng đau đớn nói, “A Nhan, cậu ngay cả tớ cũng không chịu nói sao?Cảm tình nhiều năm như vậy của chúng ta...”

Tô Nhan nhìn cô, trầm mặc.

Lăng Sở Sở đột nhiên nghĩ tới cái gì hỏi lại, “Cũng là cậu bị khi dễ mà cậu không dám nói sao? Nếu Hứa Triết Quân mà dám khi dễ cậu, cậu lập tức vọt tới cho hắn biết hắn sống 20 năm là đã lâu rồi.”

Nhớ tới chuyện giữa trưa, sắc mặt Tô Nhan trầm xuống, cắn môi dưới tựa hồ như ẩn nhẫn cái gì đó.

“Thực sự là bị khi dễ sao?” Gặp phản ứng này của Tô Nhan, hai mắt Lăng Sở Sở bốc hỏa, giận lên mà nói, “Tên Hứa Triết Quân này đáng chém ngàn đao, cũng dám khi dễ cậu. Xem lão nương không bắt hắn rút gân cho hả dạ đi. Làm thành nem rán.”

“Không phải...” Tô Nhan đưa tay nắm lấy tay Lăng Sở Sở, lắc đầu.

“A.. không phải? Vậy chứ là làm sao?” Lăng Sở Sở cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

Hai tay Tô Nhan nắm thành quyền, bả vai run run lên, trong mắt toát ra lửa giận cơ hồ là không thể dập được. Cô đột nhiên bật dây, nhe răng nhếch miệng kêu lên “Tên kia... tên kia...”

“Con mẹ nó chứ, cái gì mà có chủ! Em hắn mới là có chủ. Hắn nói tớ có chủ... có chủ gì? Hắn còn tính cái gì này nợ? Bổn cô nương bảo trì đơn phương độc mã một thân một mình 18 năm mà hắn nói là có chủ.. cỏ chủ sao? Con mẹ nó chứ còn nói cố mà làm...”

“Còn không hứa cái này, không được làm cái kia. Hắn nghĩ mình là cô gái cách vách còn hắn chính là thần mã chắc?

“Đánh, đánh , đánh! Đánh nát cái đầu quỷ này. Trử bỏ nguy hiểm với tớ còn uy hiếp tớ, còn có thể làm thần mã của tớ nữa? Dám làm điều gì khác sao?”

“Tớ phỉ nhổ vào, đàn ông nên thích đàn ông. Thích con gái làm cái gì? BG không có tiền đồ.BL mới là vương đạo. Hắn có Mộc Thiên còn chưa đủ sao? Tên này không biết chừng mực gì cả. Tớ nguyền rủa hắn bị trời tạo phạt, trời giáng thiên lôi oánh hắn.”

“Bà ngươi đây một người quá tốt, làm sao cứng rắn để bị một cước chứ. Ta đây không cần. Tớ nói các cậu nghe thần mã cũng chưa từng có, thần mã cũng chưa từng phát sinh ra bao giờ.”

“Tên chết tiệt, đi tìm cái chết đi, đi tìm cái chết đi!” T_T

Tô Nhan chưa bao giờ phun trào đến khủng bố như vậy, khiến cho ba người còn lại trong phòng ngủ 215 lâm vào tình trạng khiếp sợ cực độ. Giáng thiên lôi xuống là đánh các cô sao, cái loại cảm giác tắm rửa mà có thiên lôi ở trên đầu, trên tinh thân như thế nào cũng cảm giác được đều rõ ràng như thế.

Một thuần ngốc trì độn không hề báo trước mà bùng nổ một cách kinh người như thế này, rút cuộc là đã bị bao nhiêu đả kích chứ.

“A Nhan..” Lăng Sở Sở vươn tay huých A Nhan một chút.

“Về sau ai còn muốn nhắc đến cái tên kia, tớ liền cắn chết người đó.” Tô Nhan quay đầu, mặt lộ ra tia hung dữ, một màu trắng noãn cua chiếc răng nanh sáng loáng lên làm cho người ta kinh hãi.

Lăng Sở Sở giật giật thu hồi ngón tay, rất hợp tác mà gật gật đầu. Ánh mắt Tô Nhan chuyển qua trên người Cố Vi Ngôn cùng Trần Tuyền, sau khi nhìn đến hai người gật đâu mới vừa lòng trở lại chỗ ngồi của chính mình, tiếp tục xem lừa đảo.

Lăng Sở Sở, Cố Vi Ngô cùng Trần Tuyền, ba người nhìn nhau không nói gì nhưng các cô đều đọc được ý tứ trong mắt đối phương.

Hứa Triết Quân, ngươi nha đã làm cái chuyện tình táng tận lương tâm gì? Cư nhiên có đem thuần ngốc trì độn trong nháy mắt kích thích biến thành một kẻ bùng nổ đến kinh người thế này. Cái này không phải lượng tăng lên mà hoàn toàn là chất chuyển biến a. Từ trì độn thuần ngốc biến thành kiêu ngạo khinh người, không thích hợp mà cũng là chuyện xưa nay chưa từng có, tuyệt đối là chuyện hiếm có, có một không hai nha.

Nghĩ đến Tô Nhan hiện tại đang bạo phát, Lăng Sở Sở cũng không dám đi qua bên đó mà động chạm gì đến cô nữa. Nghĩ trước tiên nên biết chân tướng sự việc, cũng chỉ có thể tìm kiếm nhân vật chính thứ hai – Hứa Triết Quân.

Sửa sang lại mọi thứ cho tốt, Lăng Sở Sở chạy đến ngoài ban công đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho Hứa Triết Quân.

“Hứa Triết Quân, cậu đối với A Nhan của nhà chúng tôi làm cái gì rồi...” âm thanh âm trầm sâu của Lăng Sở Sở lộ ra hàn khí lành lạnh.

Hứa Triết Quân nhíu mày một chút, “Cô ấy làm sao vậy?”

“Cậu rút cuộc là làm cái gì mà kích thích cậu ấy như vậy? Thế nhưng có thể làm cho cô ấy từ một thuần ngốc trì độn hóa thành một người kiêu ngạo khinh người thế hả? Cường độ này đều nhanh vượt quá ra ngoài dự đoán rồi.”

“Thuần ngốc? Kiêu ngạo khinh người.?” Thuần ngốc thì hắn còn có thể hiểu được nhưng mà kiêu ngạo khinh người là cái gì chứ?

Lăng Sở Sở vỗ trán không nói gì, “chính là Tô Nhan từ một tiểu ngốc không thông suốt, đột nhiên chuyển biến trở thành người rất luống cuống...”

“A, đúng rồi, cô ấy vừa mới ở trong phòng ngủ hung hăng mắng cậu một chút. Chúc mừng cậu, tớ cho tới tận bây giờ không có gặp qua người nào có thể đem cô ấy bức thành như vậy, cậu là người đầu tiên đó.”

“A, đúng rồi cô ấy còn nói, chúng tôi ai nhắc đến tên của cậu thì sẽ cắn chết người đó...”

Hứa Triết Quân trầm mặc, trên đường trở về Tô Nhan vẫn là rất tốt. Như thế nào lúc này liền biến thành như vậy rồi?

“Cậu cảm thấy cô ấy sẽ thế nào?” Hứa Triết Quân có chút đau đầu.

Lăng Sở Sở sờ sờ cằm, “Tớ dự cảm được, cậu đại khái sẽ bị nhốt vào 18 tầng địa ngục không có ngày ra.”

“Tớ thực sự đã ôn hòa..”

“Hừ..” Lăng Sở Sở bĩu môi,“Ôn hòa? Vậy lúc cho nói cho Mộc Thiên cũng là người nhà học trưởng, như thế nào sẽ không cảm thấy A Nhan sẽ bạo phát đi chứ?”

“Khụ...khụ..” Hứa Triết Quân ho khan hai tiếng không nói gì. Hắn không thể nói cho Lăng Sở Sở vì hắn trực tiếp chuyển hóa sang hành động đi? Phỏng chừng sau khi nói, Lăng Sở Sở sẽ chạy nhanh như bay tới mà chém chết hắn...

“Qua vài ngày có thể đỡ hơn không?”

Lăng Sở Sở suy nghĩ rồi hỏi lại, “Cậu rút cuộc là đã làm cái gì?”

“..” Hứa Triết Quân trầm mặc.

“Không nói sao? Quên đi. Chúc cậu may mắn.”

“Đợi chút.” Hứa Triết Quân sau khi trầm mặc một lúc lâu, gian nan mở miệng, “Khụ... là tớ hôn cô ấy...”

“Phốc..” Lăng Sở Sở như muốn phun ra một ngụ máu tươi, “Tớ nói đại ca àh, động tác của cậu cũng quá nhanh đi?”

Hứa Triết Quân đầu đầy hắc tuyến, “Không phải cậu nói xuống tay phải nhanh sao?”

“Nhưng cũng không thể nhanh như vậy chứ. Cậu đây là nhảy qua bao nhiêu bước rồi. Trách không được A Nhan bạo phát như vậy. Cậu cho là A Nhan là một đứa nhỏ bình thường thôi sao? Có thể lập tức tiếp nhận được nhiều như vậy?”

Hứa Triết Quân không nói, đứa nhỏ bình thường sao?

“Cậu trước tiên để cho cô ấy hai ngày tiêu hóa hết đi. Đứa nhỏ A Nhan này, tiêu hóa này nọ cần mấy ngày đó.”

“Uh.”

“Nghe ý tứ của cô ấy là không nghĩ yêu đương.”

“...”

“Bất quá tớ cảm thấy cậu so với ai khác đều có hi vọng hơn?”

“Sao?”

“Không có người nào xuống tay so với cậu mà ngoan độc hơn.”

“...”

“Hơn nữa trừ cậu ra, cũng không có người nào có thể làm cho A Nhan kích động như vậy.”

“...”

“Cố gắng thật tốt, tớ còn rất xem trọng cậu đó.”

“...”

“Được rồi, cậu đã không còn gì nói nữa thì tớ tắt máy đây.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Tắt điện thoại, Lăng Sở Sở trở lại phòng ngủ, chuyển ghế dựa của chính mình đến ngồi sát bên cạnh Tô Nhan.

“A Nhan, cảm giác hôn môi cũng không tệ lắm đi?”

Tô Nhan đang uống sữa, thiếu chút nữa là bị sặc chết, “khụ khụ...”

“Tớ cảm thấy hắn là không tệ đi.” Lăng Sở Sở nhíu mày nhìn màn hình máy tính đang chiếu cảnh yêu đương, quay đầu trong mắt tràn đấy ý cười hỏi Tô Nhan, “Cậu nói sao?”

Có một người mà chính là người đang ở trước mắt, chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái liền không chỗ nào che giấu. Đối với Tô Nhan mà nói, Lăng Sở Sở chính là người như vậy.

“Cứ như vậy đi..” Bị Lăng Sở Sở liên tục không ngừng nhìn chăm chú khiến Tô Nhan mặt đỏ tai hồng mà nói.

Lăng Sở Sở như biết được điều gì đó, gật gật đầu cười nói, “Đúng là phải nói không tệ chứ.”

Tô Nhan trầm mặc, làm bộ sự chú ý của chính mình đều tập trung trên màn hình máy tính.

“Tớ cảm thấy nếu đem người ta ăn cho đến hết, hay là có điểm muốn chịu trách nhiệm. Làm người phải phúc hậu.” Lăng Sở Sở cười tủm tìm nhìn Tô Nhan, ý vị thâm trường nói.

“Phốc...” Tô Nhan đang uống một ngụm sữa liền phun ra, bi phẫn muốn chết, “Tớ mới là người bị hắn ăn đến hết kìa.”

“A, thì ra cậu mới là người bị ăn sạch sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Tô Nhan, Lăng Sở Sở mỉm cười, “Tớ tin tưởng bạn học Hứa Triết Quân nhất định rất thích ý với việc chịu trách nhiệm này.”

Tô Nhan hừ lạnh một tiếng, “Tớ không cần.”

“Mấy ngày hôm trước ăn một hũ dấm chua thật lớn còn nói không cần sao?”

“A Nhan, trốn tránh là vô dụng.” Lăng Sở Sở thở dài, thấp giọng nói, “Một khi đã động tâm, cậu lại như thế nào trốn tránh. Khi đó cũng không làm nên chuyện gì đâu.”

Tô Nhan khép hờ mi mắt, ánh mắt lóe ra, không biết nghe lọt được bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.