Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 42: Cá nằm trong lòng bàn tay



Noel qua đi vài ngày chính là tới tết nguyên đán, thừa dịp ba ngày nghỉ, Tô Nhan tranh thủ trở về nhà cũng nhị vị Tô gia đoàn viên. Cách xa lâu ngày chưa được ăn mỹ vị hải sản, Tô Nhan cắn chiếc đũa mà rơi lệ đầy mặt, thời điểm khi cô còn ở thành phố H thì như ngóng sao ngóng trăng, nay cuối cùng cũng để cho cô viên mãn.

Ngày nghỉ nguyên đán chấm dứt, sau khi trở lại trường học việc đầu tiên phải đối mắt chính là đợt kiểm tra cuối kỳ sắp diễn ra. Các môn khác đối với Tô Nhan mà nói là không vấn đề gì, ngọn núi cao duy nhất chính là toán cao cấp. Tôn Nhan không chỉ một lần muốn chết ngay trên quyển sách, toán cao cấp học có ích lợi gì? Hữa nữa cái mà Tô Nhan nghĩ không ra là vì sao tiếng anh chuyên ngành còn có cả toán cao cấp ở trong đó chứ?

May mắn trên thế giới này còn có một Hứa Triết Quân, thân là bạn trai nên hắn tự nhiên nhận lấy chức trách gia sư cho riêng Tô Nhan. Trước khi đến kỳ thi, chỉ cần có thời gian hắn đều chủ động đem Tô Nhan bắt đến thư viện rồi chỉ cho cô cách giải bài tập toán cao cấp. Dù là như thế, sau kỳ thi toán cao cấp, tâm Tô Nhan vẫn là như tro tan bởi vì cô ngay cả nửa phần nắm chắc cũng đều không có.

Chuyện này làm cho Hứa Triết Quân lần đầu tiên trong đời có cảm giác thất bại, như thế nào hắn giúp cô giảng giải về toán cao cấp trong vòng hơn nửa tháng, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Hứa Triết Quân đương nhiên không biết vấn đề là chính mình, nhưng là Tô Nhan ở phương này chỉ số thông minh quá cao, thật sự làm cho hắn cảm khái rất nhiều. Nếu về sau đứa nhỏ ở phương diện toán học kế thừa chỉ số thông minh của Tô Nhan …

Như vậy, Hứa Triết Quân chỉ có an ủi chính mình, so với gien của Tô Nhan thì gien của hắn cường bạo hơn vài lần. Dựa theo phép tắc không sống mống chết, hẳn là sẽ không lưu lạc đến mức độ bi thương như vậy.

Nghỉ đông về nhà, Hứa Triết Quân đem Tô Nhan về nhà sau đó lại ngồi xe lửa trở về thành phố S. Cha mẹ vô lương tâm của hắn cuối cùng cũng phát hiện, cảm thấy đem con trai một mình bỏ lại ở quê nhà lâu lắm rồi nên cũng có chút băn khoăn, quyết định qua năm mới trở về đoàn tụ gia đình một chút.

Về nhà giống như là quyện điểu hồi sào (chim bay mỏi cánh quay về tổ), Tô đại nương cảm thấy Tô Nhan trở lại thành phố H học có mấy ngày mà nay đã gầy xuống, mỗi ngày đều đổi đủ thứ mon ăn ngon cho cô ăn, tranh thủ thời gian nghỉ đông làm cho Tô Nhan béo lên một chút nữa. Tô Nhan đối với điều này tự nhiên là mừng rỡ mà nhận ấy, mỗi ngày ăn đồ ăn ngon, không hề cố kỵ. Nhưng là đại khái đã nửa tháng trôi qua, đừng nói là béo lên thành một vòng, Tô Nhan ngay cả nửa vòng cũng chưa béo, vẫn một bộ dạng như trước.

Điều này làm cho Tô đại nương hoài nghi thân thể Tô Nhan không tốt, đem cô mang đi tới viện thuốc Đông Y mua một ít thuốc bổ trở về. Đối mặt với thứ nước đen tuyền, vưa chua lại vừa chát, làm cho người ta muốn nôn khan thì Tô Nhan thực sự xúc động đến muốn đâm đầu vào tường mà chết. Nhưng là mỗi lần uống thuốc, Tô đại nương đều đứng ở một bên nhìn gắt gao làm cho Tô Nhan không thể không đem bát thuốc mà uống sạch sẽ.

Tô Nhan bên này bị thuốc Đông Y tra tấn nửa sống nửa chết còn bên Hứa Triết Quân cũng xuất hiện một vấn đề chọn lựa khó khăn.

“A Quân, cha mẹ đã đem hạng mục lần trước của con đưa cho Brian xem, hắn rất thích hạng mục này của con, muốn nhận con làm đệ tử. Cho nên lần này trở về, cha muốn hỏi con một chút xem có hứng thú đi học ở Princeton không?”

Hứa Triết Quân ngừng động tác trên tay một chút, ánh mắt chuyển hướng cha mình đang ngồi ở phía đối diện, “Brian? Brian Cook?”

“Đúng vậy, Brian Cook.” Hứa Phàm mong đợi nhìn con “Con cũng nên biết cơ hội này là rất khó có được cho nên….”

“Con sẽ suy nghĩ một chút.” Trầm mặc vài giây, Hứa Triết Quân buông quyển sách, đứng dậy chuẩn bị về phòng của mình.

“A Quân, năm sau cha với mẹ con sẽ đi Hà Lan. Cha hi vọng trước khi đi có thể cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục.”

Nghe được lời nói của cha mình, Hứa Triết Quân dừng lại cước bộ, xoay người lại rồi nói, “Vâng, con biết.”

“Làm sao vậy?” Viên Lộc từ phòng bếp đi ra nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái cùng khó hiểu của chồng mình thì mở miệng hỏi.

“Anh đã nghĩ rằng A Quân khi nghe được tin Brian mời hắn thì sẽ nhanh chóng đáp ứng ngay.”

Viên Lộc buông đĩa trái cây trong tay xuống có chút kinh ngạc, “Con chẳng lẽ là không có đồng ý sao?”

“Nó nói sẽ suy nghĩ một chút, lấy tính tình của nó, hơn nữa còn đối với Brian sùng bái như vậy thì hẳn là phải nhanh chóng đồng ý mới đúng chứ.” Hứa Phàm cau mày, đối với hành động của con trai cảm thấy khó nghĩ.

“Có lẽ có cái gì làm cho con nó không thể buông tay co nên hắn không biết lựa chọn như thế nào.”

“Ý em nói là…”

“Nếu trực giác của em đúng thì…”Viên Lộc nghiêng đầu, đối với chồng mỉm cười, “Anh nói A Quân sẽ đi sao?”

Hứa Phàm sờ sờ cái mũi rồi cười nói, “Theo anh thấy, con nó vẫn sẽ đi.”

Viên Lộc từ chối cho ý kiến, “Phải Không?”

“Vậy mỏi mắt mà chờ đợi thôi.” Hứa Phàm nhíu mày, bằng hiểu biết của hắn thì con trai nhà mình tuyệt đối sẽ không buông tay cơ hội tốt như vậy.

Mắt thấy sắp nhanh qua năm mới, Tô Nhan bị Tô đại nương lôi kéo đến các cửa hàng lớn trong thành phố đi dạo một vòng, cuối cùng lấy lòng mua bộ đồ đón năm mới. Đang nghĩ tới cuối cùng thì cái miệng cũng được nghỉ lại bị Tô đại nướng túm đứng lên, kéo vào trong siêu thị mua hàng tết. So với việc mua quần áo mà nói, Tô Nhan đối mặt với việc mua hàng tết nhiệt tình tăng vọt rất nhah, Loại chuyện mua đồ ăn vặt này, cô ăn mà còn không thể không nhiệt tình được sao?

Thời điểm nhận được điện thoại của Hứa Triết Quân, Tô Nhanh chính là mang theo túi này túi nọ đi lên cầu thang.

“Cái gì? Ngày mai?” Tô Nhan kinh ngạc, lỗ tai của cô không có nghe nhầm, vậy khẳng định chính là đầu óc của Hứa Triết Quân đầu kia điện thoại bị mắc lỗi rồi, “Ngày mai đã là ngày 30 cuối năm rồi, anh tại sao lại tới đây được chứ?”

“Như thế nào? Em không muốn anh sang đó sao?” Giọng nói Hứa Triết Quân ôn hòa làm cho Tô Nhan sợ hãi.

“Làm sao có thể chứ? Đại nhân người có thể đến đây, tiểu nhân tôi tất nhiên phải hoan nghênh rồi.” Đối với chính mình không hề có cốt khí hành vi, Tô Nhan sớm cũng đã chết lặng hoàn toàn.

Hứa Triết Quân có thể tượng tượng ra biểu tình đáng thương của Tô Nhan giờ phút này, ánh mắt nhất định là đang trừng lớn, cánh môi nhỏ nhắn mân lại, bộ dạng rất đáng thương. Nghĩ đến đây, Hứa Triết Quân không khỏi bật cười, mây đen mấy ngày liền hoành hành trong lòng giờ khắc này cũng bị xem nhẹ đi hoàn toàn, “Cha mẹ anh nói năm nay qua nhà ông bà nội đón năm mới cho nên sẽ về lại bên đó.”

“A, như vậy à.” Tô Nhan buông này nọ, trở về phòng mình.

“Cứ như vậy sao?” Hứa Triết Quân cười khẽ, “Xem ra em một chút cũng không có nhớ đến anh.”

Tô Nhan vừa cầm hộp khoai lên thì cứng đờ, những lời này cô nên trả lời như thế nào? Vì sao cách nhau khoảng cách xa xôi như vậy mà cô cũng thấy sau lưng lạnh lẽo như thế chứ? Nếu nói thật, chờ ngày mai Hứa Triết Quân trở lại thì cô khẳng định sẽ không có trái cây ngon mà ăn. Nhưng là nếu nói dối… chẳng lẽ nói em nhớ anh muốn chết sao? Loại lời nói này cô không có khả năng nói lời.

Đi từng bước tiến đến con đường chết phía trước, lui ra phía sau từng bước là vách núi đen… Tô Nhan tuyệt vọng.

“Nhưng là anh rất nhớ em. Tô Nhan, làm sao bây giờ?” Trong mắt Hứa Triết Quân tràn đầy sự giãy giụa, hắn là luyến tiếc nhưng cũng không muốn buông tha.

Không biết vì sao, căn bản hẳn là lời nói tỏ tình ngọt ngào nhưng giờ khắc này Tô Nhan lại cảm thấy có chút thản nhiên đau thương, hắn là không vui sao? Tô Nhan nhíu mày, giọng nói cũng không tự chủ mà mềm mại đi vài phần, “Anh đang nói ngốc cái gì vậy? Không phải ngày mai là có thể gặp mặt rồi sao?”

Hứa Triết Quân nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi trả lời “uh, ngày mai có thể gặp em rồi.”

“A Quân.” Không hiểu sao Tô Nhan có chút lo lắng.

“Sao em?”

“Anh không vui sao?”

Hứa Triết Quân sửng sốt một chút, lập tức cười nói, “Làm sao có thể? Trong đầu của em cả ngày toàn miên man suy nghĩ cái gì đâu không thế?”

Tô Nhan bĩu môi, có chút buồn bực, “Quan tâm cái người không có lương tâm như anh không bằng đi quan tâm Tiểu Bạch còn hơn.”

“Tô Nhan.” Hứa Triết Quân co giật khóe miệng, giọng nói có hơi hơi đề cao lên vài phần “Em dám?”

“Có cái gì không dám?” Tô Nhan tức giận.

“Phải không? Vậy em nên để ý chút, trăm ngàn lần đừng để Tiểu Bạch cắn chết.”

“Anh rủa em.” Tô Nhan giận, “Họ Hứa, đừng để cho em nhìn thấy anh. Em thấy anh liền cắn chết anh.”

Hứa Triết Quân hé miệng cười, đè thấp giọng nói mang theo ý tứ khiêu khích nhè nhẹ, làm cho tim Tô Nhan không khỏi đập nhanh thêm vài phần “uh. Anh sẽ chờ em đến cắn anh.”

Lời nói ái muội như vậy làm cho mặt Tô Nhan lập tức đỏ ửng lên, “Anh đi chết đi. Không thèm nghe anh nói nữa.”

Cơ hồ xem như là chạy trối chết, Tô Nhan không đợi Hứa Triết Quân nói gì nữa mà ngắt điện thoại.

Nghe được thanh âm đô đô đầu kia điện thoại, Hứa Triết Quân cũng là cười đến vui sướng hơn, không cần nghĩ cũng biết Tô Nhan giờ phút này chắc chắn sẽ có khuôn mắt ửng hồng giống như đít khỉ. Nhưng mà cười xong lại chỉ lưu lại cảm giác vắng vẻ, Tô Nhan như vậy làm như thế nào buông tay đây? Nhưng là cơ hội kia, hắn cũng không thể nào bỏ qua. Hứa Triết Quân nắm chặt di động, khóe miệng nhếch lên, cúi đầu nên không nhìn ra hắn đến tốt cùng là suy nghĩ cái gì.

Lần đầu tiên, hắn không biết nên lựa chọn như thế nào.

Thời điểm Hứa Triết Quân nhìn thấy Tô Nhan, cô mặt một áo bông màu hồng nhạt, giày màu socola xen lẫn trong tuyết, hướng hắn mà chạy tới, mái tóc dài có phần xỏa ra ở xung quanh, rất đẹp.

Bởi vì chạy một đường tới đây, hai má Tô Nhan lộ ra nét hồng hồn, đỏ bừng làm cho người ta rất yêu thích. Tô Nhan chạy đến trước người Hứa Triết Quân, khi Tô Nhan vừa chạy đến đã hướng Hứa Triết Quân cười cười, giọng nói thanh thúy, “Vị tiên sinh này, đã lâu không gặp.”

“Uh, đã lâu không gặp.” Hứa Triết Quân vươn tay đem Tô Nhan ôm vào trong ngực, cằm để lên đỉnh đầu cô, khẽ cười mà nói.

Nơi hai người hẹn nhau là ngã tư đường giao nhau giữa Kim Quế Hoa Viên cùng với Ngân Quế Hoa Viên, bình thường lui tới nhiều người, lại đủ người quen. Tô Nhan như thế nào cũng không nghĩ tới, Hứa Triết Quân thế nhưng đột nhiên lại ôm lấy cô khiến cô muốn giãy dụa thoát ra. Sau đó lại nhìn phải trái trước sau một vòng, phát hiện không có người quen mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tô Nhan.” Đối với hành động của Tô Nhan, Hứa Triết Quân rõ ràng rất bất mãn liền nhíu mày nhìn cô.

Tô Nhan bĩu môi, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Nếu như bị người quen nhìn thấy, nói cho cha mẹ em thì em sẽ bị chôn sống không chừng đó.”

Hứa Triết Quân nhíu mày, khẽ nhếch môi, khuôn mặt thản nhiên lộ ra vẻ nguy hiểm, “Như thế nào? Anh còn không thể quanh minh chính đại gặp người yêu của mình sao?”

Tô Nhan hé miệng phản bác,”A…. cái kia cũng không phải.”

“Nếu như em nói không phải vậy thì qua năm mới anh nên đi chào hỏi bác trai bác gái một tiếng rồi?” Khóe miệng Hứa Triết Quân nhếch lên, vẽ nên một nụ cười yếu ớt.

“Hả?” Tô Nhan há miệng thở dốc, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, “Phiền toái anh lặp lại lần nữa…”

“Anh nói nếu không phải thì qua năm mới anh nên đi chào hỏi bác trai bác gái một tiếng rồi?” Hứa Triết Quân nói chậm lại, đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa.

Những lời này đối với Tô Nhan mà nói không khác nào đột nhiên ném lên mặt cô một quả bom, hoặc là cũng có thể nói trời nắng mà có sấm làm cho cô hoàn toàn lờ mờ đi. Qua một hồi lâu, cô mới lắp bắp nói, “Này… này… vẫn là không cần đi.” Nói xong cô còn vụng trộm quan sát biểu tình của Hứa Triết Quân một chút, sợ hắn bùng nổ.

Hứa Triết Quân không nói gì thêm, chính là cười cười với cô rồi nắm lấy tay cô, “Chúng ta đi ra mặt sau công viên một chút đi.”

“A Quân, anh xem anh xem, em sau khi trở về mỗi ngày đều ăn bốn bữa cơm, còn phải uống thuốc bổ đắng chết trong vòng một tuần nhưng là một chút cũng không có béo lên. Mẹ em đều đang rối rắm muốn chết.”

“Ngày hôm qua em đi theo mẹ mua hàng tết, bà ấy còn liên tiếp nhắc tới chuyện này nữa.”

“Em ngày hôm qua mua rất nhiều đồ ăn vặt về nhà, có thể ăn đến hết kỳ nghỉ đông này mới thôi.”

Tô Nhan líu ríu nói không ngừng, giống như muốn đem những chuyện tình gần nhất nói ra cho hết trong một lần mới tốt. Trên mặt Hứa Triết Quân mang theo nụ cười nhợt nhạt, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, còn lại thời gian đều để cho cô nói. Hắn thực hưởng thụ thời gian như vậy, cái gì đều không quan trọng, chỉ cần có người trước mắt này cười vui vẻ như vậy là đủ rồi.

“Anh không vui.” Lần này Tô Nhan vô dụng đã hỏi một câu, chính là trần thuật một chuyện có thực. Cô dừng lại cước bộc, lôi kéo tay Hứa Triết Quân kèm theo một đôi mặt mở to tràn ngập lo lắng “A Quân, anh làm sao không vui vậy?”

Hứa Triết Quân mỉm cười, dừng chân lẳng lặng nhìn Tô Nhan, không nói gì.

“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?” Gặp Hứa Triết Quân không nói lời nào, Tô Nhan càng thêm lo lắng.

“Giáo sư Brian mời anh đi Princeton.”

“Princeton?” Tô Nhan sửng sốt một chút, không phản ứng được Princeton là cái gì.

“Nước mỹ, Princeton University.”

“Thật sự sao?” Tô Nhan hô to một tiếng, lập tức nhảy đến trên người Hứa Triết Quân, “Thật tốt quá.”

Hứa Triết Quân tiếp nhận được thân thể của Tô Nhan nhảy đén, trong lúc nhất thời không biết nói như thế có phải là tốt hay không nữa. Mấy ngày nay hắn vẫn rối rắm vẫn đề đi hay ở, còn chưa kịp nghĩ tới phản ứng Tô Nhan là như thế nào. Tô Nhan dán chặt trên người Hứa Triết Quân, lộ ra khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt lóe sáng sự sùng bái. Cô đã nói, “A Quân, anh thật lợi hại.”

“Hứa Triết Quân sửng sốt một chút rồi hỏi, “Tô Nhan, em muốn anh đi sao?”

Tô Nhan gật gật đầu, trên mặt là vẻ mặt đương nhiên, “Vô nghĩa, cơ hội tốt như vậy, không đi mới là kẻ ngốc.”

Hứa Triết Quân đưa tay vỗ vỗ đầu của Tô Nhan, “Nhưng là anh đi rồi, em làm sao bây giờ.”

“A… đúng rồi. Anh mà đi thì hai đứa mình bị ngăn cách hai bờ đại dương rồi.” Tô Nhan bĩu môi, lúc này mới phản ứng lại. Nếu Hứa Triết Quân đi Mỹ, hai người bọn họ liền phải chia cách.

“Nếu như phải chia cách như vậy, em không thương tâm sao?” Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan, nét cười nơi khóe miệng không biết khi nào đã không còn thấy, trong ánh mắt đen sâu khi có lời nói không nên, làm cho hô hấp của Tô Nhan cũng dần trở nên kìm hãm lại.

Gặp Tô Nhan không nói gì, đáy mắt Hứa Triết Quân buồn bã, khóe môi gọi lên một nụ cười tự chế giễu. Bọn họ trong lúc đó từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình hắn cố gắng, Tô Nhan đã tiếp nhận rồi nhưng đối với hắn cũng lại càng ngày càng ỷ lại, nhưng chung quy vẫn là bất đồng. Nhân loại luôn vô cùng vô tận, không hiểu được những thứ đã chiếm được trước kia có phải đủ rồi hay không, đủ thỏa mãn chưa? Nhưng cho tới bây giờ, lại vẫn hi vọng cô ấy có thể giống như mình, muốn đem đối phương dung hòa vào cuộc sống của chính mình, giống mình không muốn cách xa người mình yêu một chút nào, giống như không thể vứt bỏ đi một chút nào của người ấy.

Đầu ngón tay của Hứa Triết Quân chạm tới hai má của Tô Nhan, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn, “A Nhan, em thật sự không thương tâm sao?”

“Đối với em mà nói thì anh ở hay đi đều giống nhau có phải không?”

“Không phải.” Tô Nhan lắc lắc đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy sâu không đáy này cô chỉ có thể mân miệng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Hứa Triết Quân thu lại ánh mắt, cười khổ một chút, “Anh biết kỳ thật vẫn đều là anh đang ép em. Bức em đối mặt, bức em nhận. Nếu anh không bức em, em tuyệt đối sẽ không lựa chọn cùng anh hẹn hò, đúng hay không? Giống như hiện tại, anh cũng đang ép em vậy. A Nhan, nói cho anh biết, đối với em mà nói anh rút cuộc là gì?”

Tô Nhan ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Triết Quân, biểu tình bất đắc dĩ lẫn bi thương kia làm cho trong lòng Tô Nhan đau xót. Cô đây là làm tổn thương hắn sao?

Tay cô giữ chặt lấy tay của Hứa Triết Quân, cắn môi lại không biết nên nói như thế nào mới tốt, gấp đến độ hai con mắt đều đỏ rực.

“A Nhan, đối với em mà nói, anh rút cuộc là gì?” Nhìn biểu tình thiếu chút nữa khóc thành tiếng của Tô Nhan, Hứa Triết Quân đau lòng nhưng cũng không muốn buông tha cho cô, lại hỏi lại một lần. Nếu bỏ qua cơ hội này, không cho cô hiểu được tâm ý của mình thì sợ là không có cơ hội nữa.

“Bạn trai…” Đợi nửa ngày, Tô Nhan mới thốt ra hai chữ như vậy…

Nghe được đáp án như thế, Hứa Triết Quân thở dài, trong lòng thất vọng. Chẳng lẽ chỉ có mình hắn thôi sao?

“Em biết, em thích anh không có nhiều như anh thích em, em vẫn luôn biết điều đó.” Tô nhan nhìn chằm chằm tay của mình nằm trong lòng bàn tay của Hứa Triết Quân, mở miệng thì thào, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất rõ ràng, “Nhưng là em vẫn cần phải cố gắng, cố gắng càng ngày càng thích anh thêm một chút. Tuy rằng em không biết chính mình rút cuộc là thích anh nhiều như thế nào…”

“Nhưng là em vẫn biết, em thích cũng chỉ có một mình anh, cũng chỉ có một mình anh thôi mà….”

Tô Nhan còn chưa nói xong, miệng đã bị môi Hứa Triết Quân che lại, vội vàng, nóng bỏng, đầu lưỡi tham lam quyết luyến, quấn quanh đầu lưỡi Tô Nhan, tiến thêm một bước làm sâu nụ hôn này.

“A Nhan, anh rất vui vẻ.” Hứa Triết Quân ôm Tô Nhan, cúi đầu cưới yếu ớt, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.