Edit: Min
Vân Lâm Quân trầm mặc thật lâu, dời ánh mắt, không phản ứng Tây Ngạn Du, cất bước rời đi.
Tây Ngạn Du: "......"
Lúc Tần Du Đường tới, liền nhìn thấy Tây Ngạn Du đứng một mình ở góc đường, vẻ mặt mất mát, héo rũ.
Không đợi xe ngựa dừng lại, Tần Du Đường vội vàng nhảy xuống, hai ba bước chạy đến trước mặt Tây Ngạn Du: "Làm sao vậy? Sao ngươi lại đứng một mình ở chỗ này? Có người bắt nạt ngươi?"
Tây Ngạn Du lắc đầu.
Phát hiện không thấy Tây Ngạn Du đâu, quản gia đi ra ngoài tìm người, thấy Tây Ngạn Du đang cùng Tần Du Đường nói chuyện, vội vàng tiến lên hành lễ, sau đó nói: "Tiểu công tử, như thế nào mà lại ở chỗ này?"
Ông nhìn Tần Du Đường một cái, "Muốn cùng Vương gia đi ra ngoài chơi sao? Thế ta đi chuẩn bị xe ngựa."
Tần Du Đường nhìn quản gia, "Không cần. Ông trở về đi, ta dẫn cậu ấy đi là được."
Nói xong, lôi kéo cổ tay Tây Ngạn Du lên xe ngựa của mình.
Quản gia nhìn theo xe ngựa rời đi, lắc đầu, trở về phủ.
Xe ngựa một đường chạy tới thành Nam, Tần Du Đường đem mèo con ngủ đánh thức, giơ trước mặt Tây Ngạn Du đang cúi đầu rầu rĩ không vui, cười nói: "Xem, ta mang Đại Ngoan đến nè, meo~"
Tây Ngạn Du nhìn hắn một cái, lại nhìn mèo con, chớp chớp mắt, nhận lấy mèo con ôm vào trong ngực vuốt ve, không nói lời nào.
Tần Du Đường: "......"
Hắn thấy Tây Ngạn Du nhắm mắt, giống như không muốn nói chuyện, cũng không lên tiếng quấy rầy, vẻ mặt đầy lo lắng.
Chẳng được bao lâu, Tần Du Đường nghe thấy thanh âm thì thầm kêu đói của cái bụng, liền nhìn về phía Tây Ngạn Du.
Không biết Tây Ngạn Du mở mắt ra từ lúc nào, trừng mắt uy hiếp, hắn cười vội vàng xoay đầu, đẩy bức màn ra phân phó xa phu chạy nhanh hơn.
Dòng người trên phố ăn vặt hôm nay đông hơn so với hôm qua, hai người vừa xuống xe ngựa, không ít ánh mắt giống như vô tình dừng ở trên người Tây Ngạn Du.
Ngày hôm qua Tây Ngạn Du cùng Tần Du Đường cũng không chú ý, nhưng Tây Ngạn Du là một đại mỹ nhân đi dạo trên phố nguyên một ngày, được rất nhiều người bàn tán say sưa. Hôm nay không ít người nghe danh mà đến, xem có thể may mắn gặp được hay không.
Thật không ngờ, hôm nay mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong lời đồn cũng tới.
Nhóm người đi đường cố ý vô tình vây quanh Tây Ngạn Du, trộm ngắm Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du không để ý.
Tần Du Đường cũng không để ý hôm nay nhiều người hơn, chỉ mãi nghĩ xem vì sao Tây Ngạn Du không vui, cũng không có hứng thú ăn đồ ăn vặt, vừa đi vừa xem bên đường có món gì giúp Tây Ngạn Du vui vẻ.
Tần Hoài Hoang đi theo ở phía sau rất xa.
Đôi mắt đào hoa của Tây Ngạn Du nửa mở, lông mi che khuất hơn phân nửa đồng tử, không thấy rõ thần sắc, đáng vẻ lười biếng ôm mèo bước đi.
Nhìn đệ đệ nhà mình hết sức chuyên chú hỏi quán ăn vặt, Tần Hoài Hoang không còn gì để nói.
Một cái ánh mắt, nhóm ám vệ xen lẫn trong đám người không dấu vết ngăn cách những người không có ý tốt tới gần Tây Ngạn Du.
Tần Du Đường nhìn quán hoành thánh, rồi quay đầu nhìn Tây Ngạn Du đi bên cạnh, đối phương mặc áo choàng rộng thùng thình, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối mong manh, nhưng không hiểu sao lại có chút quen mắt.
"Muốn ăn hoành thánh không?" Hắn nhớ rõ ngày hôm qua Tây Ngạn Du rất thích ăn cái này.
Tây Ngạn Du lắc đầu, vẻ mặt hứng thú tẻ nhạt.
Lại đi về phía trước , Tần Du Đường hỏi: "Thế khoai nướng thì sao? Ngửi rất thơm."
Tây Ngạn Du lắc đầu.
Nhìn bộ dáng nhàn nhạt của Tây Ngạn Du, Tần Du có chút không biết phải làm sao.
Lại đi qua mấy cái quán nhỏ, Tần Du Đường thật cẩn thận hỏi: "Ăn hạt dẻ rang đường không?"
Tây Ngạn Du: "...... Ừm."
Tần Du Đường thấy Tây Ngạn Du rốt cuộc cũng giương mắt nhìn qua, trong lòng vui vẻ, vội vàng mua một túi giấy hạt dẻ rang đường đưa cho Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đưa mèo cho hắn, Tần Du Đường duỗi tay nhận lấy, nhìn Tây Ngạn Du cầm túi giấy, cúi đầu lấy một hạt từ bên trong ra bóc, cuối cùng mới buông tâm.
Nhìn bộ dáng hèn mọn của đệ đệ, Tần Hoài Hoang mặt trầm như nước, đem ám vệ gọi trở về.
Hai người tiếp tục đi dạo, lại lục tục mua đồ ăn vặt. Tần Du Đường đã nhìn ra, hôm nay Tây Ngạn Du không có tâm tư ăn cơm, liền dẫn người đi mua đồ khô của một quản nhỏ.
Hắn đi đến trước quán nhỏ bán đồ khô, nhìn nhìn mứt khô bên trong.
Đúng vào lúc này, một nam tử vội vã đi tới, sắp đâm thẳng vào lòng Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đang cúi đầu yên lặng bóc hạt dẻ ăn, bỗng nhiên phía sau truyền đến một đến lực đạo nhẹ nhàng túm lấy cậu, sau lưng liền đụng phải lồng ngực của ai đó.
Hạt dẻ mới vừa bóc cũng bay đi.
Tây Ngạn Du mở to hai mắt, duỗi tay, không với tới.
Một bàn tay to thon dài trắng nõn vớt lấy, hạt dẻ rơi vào lòng bàn tay
Tây Ngạn Du đuổi theo hạt dẻ nhìn lại, liền thấy......
Phân tiên (thân) số 1 của tiểu thần tiên —— thầy bói đang cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên.
Vân Lâm Quân dời đi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía nam tử lỗ mãng suýt đâm trúng người kia.
Nam tử cùng Vân Lâm Quân đối diện tầm mắt, run lập cập, vội vàng chạy đi.
Tây Ngạn Du vui vẻ từ trong lòng ngực tiểu thần tiên đứng thẳng, xoay người lôi kéo ống tay áo hắn: "Sư phụ!"
Vân Lâm Quân: "......???"
Vân Lâm Quân đầy mặt phức tạp, một lời khó nói hết nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "Sư phụ, đã lâu không thấy được người, gần đây người đi nơi nào vậy?"
Vân Lâm Quân buông ra cậu, "Đi một chuyến đến Diêm Vương điện."
Tây Ngạn Du: "?"
Tần Du Đường nghe được động tĩnh xoay người nhìn qua, nhìn thấy thầy bói, sửng sốt một chút.
Hả? Hắn còn sống sao?
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du tươi cười, trong lòng bỗng nhiên có chút hụt hẫng, ngữ khí chua lòm: "Vị này chính là?"
Tây Ngạn Du cười nói: "Đây là ân nhân cứu mạng kiêm sư phụ của ta."
Tần Du đều: A, hoá ra là như thế.
Là sư phụ.
Thế không có việc gì.
Trong mắt rút đi địch ý, Tần Du Đường nhìn Vân Lâm Quân, đi tới nói: "Xin chào sư phụ."
Vân Lâm Quân nhìn hắn một cái, xoay người bước đi.
Tần Du Đường: "......"
Làm sao bây giờ, hình như sư phụ không quá thích hắn.
Tây Ngạn Du đuổi kịp Vân Lâm Quân, từ trong tay đối phương nhận lấy lá cờ vải, "Sư phụ, để đồ nhi cầm giúp người."
Vân Lâm Quân liếc cậu một cái, Tây Ngạn Du cười đến ngoan ngoãn vô hại.
Đi một lúc, Tây Ngạn Du đem túi hạt dẻ rang đường kia đưa cho Vân Lâm Quân: "Sư phụ, ta giúp người khiêng lá cờ vải, người giúp ta bóc hạt dẻ."
Vân Lâm Quân cười như không cười nhìn cậu một cái, đi về phía trước, từ trong túi lấy ra một hạt, răng rắc một tiếng, vỏ hạt dẻ tách làm đôi, lộ ra thịt hạt dẻ bên trong. Nhìn thoáng qua, đem thịt lấy ra, đưa cho Tây Ngạn Du.
Đôi tay Tây Ngạn Du bận ôm lá cờ vải, liền cúi đầu, ngậm lấy.
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân quét xung quanh một vòng, đi ra bên ngoài, giống như cản gió, thực chất là ngăn cách những ánh mắt trộm nhìn lại đây cùng những kẻ không có ý tốt tiếp cận.
Hai người một bên đi dạo, một bên bóc hạt dẻ ăn.
Một lát sau, Tây Ngạn Du mệt mỏi, đem lá cờ vải đưa cho Tần Du Đường yên lặng đi theo phía sau, buông thõng đôi tay, cúi đầu chờ ăn.
Một tay Tần Du Đường cầm lá cờ vải, một tay ôm mèo con, nhìn bóng dáng hai người phía trước.
Cuối cùng cũng biết vì sao cái áo choàng kia của Tây Ngạn Du nhìn quen mắt.
Này không phải cùng một kiểu dáng sao?
Chính là bộ quần áo kia không vừa thân hình Tây Ngạn Du, cho nên nhìn mới giống áo choàng to rộng.
Nhìn kiểu dáng quần áo đồng dạng, hai người hết sức hài hòa, Tần Du Đường cảm giác mình không nên gọi Tần Du Đường, mà gọi là —— thật dư thừa.
Vân Lâm Quân bóc rất nhanh, Tây Ngạn Du có chút ăn không hết, đem chúng đặt ở trong tay, vừa đi vừa ăn, hai má phình phình giống như sóc con.
Một lát sau, ăn đủ hạt dẻ rồi, Tây Ngạn Du đem một túi quả phỉ đưa cho Vân Lâm Quân: "Cái này cũng chưa bóc."
Vân Lâm Quân dừng bước chân, nhận lấy, lấy ra một quả, nhìn Tây Ngạn Du, nhẹ nhàng dùng một chút lực —— "Bộp", vỏ của quả phỉ cứng rắn chia năm xẻ bảy.
Tây Ngạn Du yên lặng lui về phía sau một bước, rụt rụt cổ.
Chẳng được bao lâu, ngẩng đầu nhìn Vân Lâm Quân, tiến lên hai bước, duỗi tay kéo tay Vân Lâm Quân, lấy phần thịt ra, bỏ vào trong miệng nhai nhai.
"Thơm!"
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du cười với Vân Lâm Quân, đôi mắt cong cong như lưỡi liềm, "Còn muốn ăn."
Vân Lâm Quân nhìn cậu, mặt lạnh mang ý cười, bước đi mấy bước, từ trong túi lấy ra một quả phỉ, nắm tay đem nó bóp nát.
Tây Ngạn Du đuổi kịp, từ trong lòng bàn tay hắn nhặt thịt quả phỉ ăn.
Quần áo Tây Ngạn Du không hợp thân, vai quá rộng, đi trong chốc lát, cổ áo xộc xệch, lộ ra một mảnh trắng nõn cùng nửa bên vai.
Tần Du Đường theo ở phía sau, ánh mắt không tự chủ được mà dừng ở mảnh tuyết trắng phía trên, mặt hơi hơi phiếm hồng.
Vân Lâm Quân vươn một cái tay khác, sửa sang lại cổ áo cho Tây Ngạn Du, nhàn nhạt ngoái đầu liếc Tần Du Đường một cái.
Tần Du Đường lấy lại tinh thần, xấu hổ quay đầu nhìn về phía khác.
Tây Ngạn Du mỹ mãn ăn quả phỉ, nhìn quần áo Vân Lâm Quân đi bên trái mình, nghĩ đến cá nướng lần đó, nhìn chằm chằm vành tai Vân Lâm Quân, hơi hơi để sát vào, nhẹ cười xấu xa nói:
"Sư phụ, người nói xem quần áo của chúng ta, có giống quần áo tình lữ không?"
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân rũ mắt, quét một vòng quần áo trên người cậu, khóe môi hơi cong, thong thả ung dung nói:
"Ta thấy —— giống quần áo gia đình."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du giận lắm.
"Ý gì hả?"
Vân Lâm Quân nhìn bộ dáng cậu tức giận, cười khẽ ra tiếng.