Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn

Chương 33: Ăn dưa



Edit: Min

Quản gia ở một bên hỗ trợ gắp đồ ăn là người đầu tiên nhìn thấy tướng quân nhà mình.

Quản gia: "Tướng quân, ngài đã trở lại."

Quý Dạ Vân nhìn ông một cái.

Quản gia: "?"

Nghe thấy thanh âm của quản gia, Tây Ngạn Du và Vân Lâm Quân cùng nhau nhìn qua.

Đánh giá sắc mặt của Quý Dạ Vân một phen, Tây Ngạn Du cười khanh khách nói: "Tướng quân, ngài đã trở lại? Vừa lúc, hôm nay có món heo sữa nướng cùng gà hầm nấm mà ngài thích nhất."

Quý Dạ Vân đứng ở tại chỗ, nhìn Tây Ngạn Du trong chốc lát.

Dáng vẻ Tây Ngạn Du lười biếng hắn đã gặp qua, cùng hắn đoạt gối đầu đã gặp qua, tức giận không để ý tới người cũng đã gặp qua, nhưng lúc này dưới ánh đèn vàng ấm áp, ý cười tự nhiên của Tây Ngạn Du, là Quý Dạ Vân chưa bao giờ gặp qua.

Tây Ngạn Du giống như là uống chút rượu, ánh cười trong mắt tràn ra chút hơi nước, nhìn qua như sương mù mênh mông, phá lệ say lòng người.

Quý Dạ Vân giờ phút này sâu sắc cảm nhận được cái gọi là: Đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở nụ cười tươi.

Hắn nhìn lướt qua Vân Lâm Quân đang uống trà, đi đến bên cạnh Tây Ngạn Du, vén áo bào ngồi xuống.

Quản gia: "......"

Như thế nào mà có cảm giác không khí có chút không đúng?

Tây Ngạn Du giới thiệu nói: "Vị này chính là sư phụ của ta, lúc trước tướng quân đã gặp qua ở đại doanh kinh giao, là người đem ta từ trong tay bọn bắt cóc cứu ra, còn mang ta tới tìm tướng quân. Lúc trước ngài ấy hay đi nơi khác du lịch, vừa mới tới kinh thành được mấy ngày, ta mời ngài ấy qua đây ở một thời gian."

Quý Dạ Vân nhìn về phía Vân Lâm Quân: "Sư phụ?"

Vân Lâm Quân nhìn thoáng qua tiểu hồ ly nghẹn một bụng ý xấu.

Tây Ngạn Du: "Đúng vậy. Ngài ấy xem bói rất lợi hại, vừa mới tính cho mọi người, tướng quân muốn tính một quẻ hay không?"

Quý Dạ Vân nhìn lướt qua quản gia cùng nhóm người hầu thiệt tâm đối đãi Vân Lâm Quân, nhàn nhạt nói: "Không cần."

Lúc này, nhóm người hầu cũng phát giác như có cái gì không đúng, từng cái đầu cúi thấp, im như ve sầu mùa đông.

Quản gia yên lặng lấy cơm cho Quý Dạ Vân.

Duy nhất Tây Ngạn Du, giống như cái gì cũng không phát hiện ra, vẻ mặt vui vẻ dùng đũa chung gắp một miếng gà hầm nấm vào trong chén của Quý Dạ Vân, lại dùng dao nhỏ cắt một khối heo sữa nướng cho hắn: "Mới vừa mang lên, mời tướng quân ăn trước."

Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du một cái.

Quý Dạ Vân ban đầu lạnh mặt, nhìn đồ ăn trong chén, lại nhìn gương mặt tươi cười mong chờ của Tây Ngạn Du: "......"

Quý Dạ Vân liếc Vân Lâm Quân một cái, khóe môi gợi lên độ cung rất nhỏ, cầm lấy đôi đũa thong thả ăn hai miếng.

Tây Ngạn Du: "Ăn ngon không?"

Quý Dạ Vân rũ mắt nhìn Vân Lâm Quân yên lặng uống trà, rồi lại nhìn về phía Tây Ngạn Du đang ngoan ngoãn, giơ tay sờ sờ tóc Tây Ngạn Du: "Ăn ngon."

Tây Ngạn Du cười.

Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du hôm nay phá lệ nhiệt tình cùng cẩn thận, âm thầm thở dài một tiếng, quyết định cho Tây Ngạn Du cái mặt mũi, tạm thời buông tha Vân Lâm Quân.

Chỉ là tạm thời thôi.

Hắn cầm lấy đũa chung, cũng gắp gà  hầm nấm cùng heo sữa nướng cho Tây Ngạn Du: "Ngươi cũng nếm thử."

Tây Ngạn Du ăn một ngụm, ánh mắt sáng lên, "Ăn ngon!"

Quý Dạ Vân cười: "Ăn nhiều một chút."

Nói xong, lại gắp tiếp cho cậu.

Tây Ngạn Du cảm thấy mỹ mãn, ăn đồ trong chén, nhưng đôi mắt ngắm tôm hấp dầu cách đó không xa.

Vân Lâm Quân buông chung trà, cầm lấy một con lớn nhất, bắt đầu lột vỏ tôm.

Tây Ngạn Du: "!" Đó là ta nhìn trúng!

Trong miệng cậu phình phình, trừng mắt Vân Lâm Quân.

Vân Lâm Quân nhàn nhạt cười, lột xong vỏ tôm, dưới ánh mắt khiến trách của Tây Ngạn Du, đem tôm đặt vào chén của cậu: "Không phải lúc trước nói thích ăn tôm nhất sao, ăn nhiều một chút."

Đôi mắt Tây Ngạn Du cong lên, nuốt cơm miếng xuống, kẹp lấy con tôm cho vào trong miệng, thỏa mãn nheo đôi mắt lại.

Vân Lâm Quân giơ tay sờ sờ đầu Tây Ngạn Du, "Ngoan."

Tây Ngạn Du: "!"

Cậu nuốt đồ ăn xuống, giận trừng trừng: "Ngài vừa lột tôm xong, tay còn chưa rửa mà đã sờ tóc của ta!"

Lão thần Vân Lâm Quân vẫy vẫy tay, "A, đã quên."

Tây Ngạn Du làm bộ muốn đánh hắn, "Đáng giận!"

Quý • nhìn hai người đùa giỡn • Dạ Vân: "......"

Hắn thu hồi câu nói trước đó, đêm nay  cho người giết tên này.

Quản gia cùng nhóm người hầu yên lặng lui về phía sau một bước, run bần bật.

Tây Ngạn Du không chịu bỏ qua, đem tay Vân Lâm Quân túm ra, phát hiện là sạch sẽ, lúc này mới hừ một tiếng từ bỏ.

Tây Ngạn Du ăn hai ngụm cơm, bỗng nhiên phát hiện hai người bên cạnh cũng chưa động đũa, trái nhìn Vân Lâm Quân, phải ngó Quý Dạ Vân, buông chén, rót rượu cho hai người, giơ ly rượu lên: "Gặp mặt tức là có duyên, tới tới tới, uống một ly."

Vân Lâm Quân: "......"

Tây Ngạn Du mắt trông mong nhìn Vân Lâm Quân một cái.

Vẻ mặt Vân Lâm Quân không sao cả bưng ly rượu lên.

Tây Ngạn Du lại mắt trông mong xem xét Quý Dạ Vân.

Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du, cuối cùng bưng ly rượu lên, ba người chạm ly, uống một hơi cạn sạch.

Tạm thời buông tha hắn.

Hai ngày.

Vân Lâm Quân lại lột tôm, đặt vào trong chén Tây Ngạn Du. Thấy thế, Quý Dạ Vân cũng gắp vây cá cho Tây Ngạn Du

Dần dần, đồ ăn trong chén của Tây Ngạn Du chất đầy như ngọn núi nhỏ, Tây Ngạn Du ăn trong chốc lát, liền rót rượu cho hai người, còn thường thường chạm chạm ly.

Cuối cùng chờ đến ăn no, Tây Ngạn Du cũng đã say như điếu đổ.

Vân Lâm Quân nhìn thoáng qua Tây Ngạn Du ngủ say ghé vào trên bàn, như suy tư gì.

Quý Dạ Vân buông ly rượu, nhìn Vân Lâm Quân một cái, đứng dậy nâng Tây Ngạn Du lên, nhàn nhạt nói: "Không tiễn."

Quản gia đứng như gỗ đóng cọc cả đêm, khách khí cười cười với Vân Lâm Quân: "Tiên sinh, ta mang ngài đi nghỉ ngơi."

Vân Lâm Quân đứng dậy, mới vừa đi một bước, Tây Ngạn Du say khướt, mơ mơ màng màng túm chặt ống tay áo Vân Lâm Quân, "Sư phụ, người muốn đi đâu?"

Nhìn Tây Ngạn Du bắt lấy ống tay áo Vân Lâm Quân, Quý Dạ Vân phất tay, một chưởng chặt đứt ống tay áo.

Sát tâm nổi lên.

Quý Dạ Vân nhìn Vân Lâm Quân phảng phất như nhìn thấu hết thảy, cười như không cười, lạnh lùng nói, "Đi thong thả."

Vân Lâm Quân đi theo quản gia.

Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nửa ống tay áo trong tay, túm túm quần áo Quý Dạ Vân, mông lung trừng trừng nhìn hắn, "Sư phụ đi nghỉ ngơi?"

Quý Dạ Vân cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du: "Ừ."

Tây Ngạn Du cười, "Được ~"

Quý Dạ Vân: "......"

Tạm thời bỏ qua cho tên kia.

Một ngày.

Ban đầu Quý Dạ Vân mang Tây Ngạn Du đi quán thất rửa mặt trước, nhưng vừa đến quán thất, Tây Ngạn Du đã hoàn toàn ngủ say. Quý Dạ Vân trầm mặc thật lâu, nhắm mắt thở dài một tiếng, vẫn là đỡ Tây Ngạn Du ra khỏi quán thất, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Đem người đặt ở trên giường, Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du say rượu, do dự một lát, chuẩn bị thay quần áo cho Tây Ngạn Du, cúi đầu nhìn bộ đồ bố sam giống thầy bói.

Quý Dạ Vân: "......"

Nghĩ đến ánh mắt Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du, lại nhìn nhìn bộ quần áo này.

Tây Ngạn Du lẩm bẩm: "Sư phụ, đừng đi......"

Quý Dạ Vân: "......"

Đêm nay cần phải giết tên kia.

Tay hắn vừa mới duỗi đến đai lưng của Tây Ngạn Du, chuẩn bị giúp Tây Ngạn Du cởi nó ra, bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm hô to gọi nhỏ:


"Tướng quân! Tướng quân không xong rồi! Cứu mạng! Quốc công phủ có thích khách! Tướng quân mau đi xem một chút đi! Chân của lão gia bị thích khách đánh gãy!"

Quý Dạ Vân: "......"

Trấn Quốc công phủ loạn thành một đống, lúc Quý Dạ Vân đến chủ viện, chủ viện bị thị vệ trong phủ vây quanh một vòng lại một vòng, trong phủ từ trên xuống dưới loạn thành một đoàn, kinh hoảng thất thố.

Hắn vừa xuất hiện, phảng phất như định hải thần châm, vẻ mặt kinh hoảng của mọi người tức khắc hòa hoãn rất nhiều.

Quý Dạ Vân nhìn đùi phải kẹp ván của Trấn Quốc công đang nằm ở trên giường gào sói quỷ khóc, quản gia vội vàng hỏi hỏi tình huống ngay lúc đó.

Nghe được mọi người miêu tả, Quý Dạ Vân: "......"

***

Sau nửa đêm, Quý Dạ Vân mới từ Trấn Quốc công phủ trở về, thích khách tự nhiên là không bắt được, có điều......

Một đạo hắc ảnh xuất hiện ở thư phòng của Quý Dạ Vân, "Tướng quân, là thuộc hạ làm việc không tốt."

Quý Dạ Vân nhàn nhạt nói: "Đừng để cho hắn sống qua tối nay."

"Vâng!"

Mười lăm phút sau.

Oanh một tiếng, tiểu lâu ở khách viện của Tướng quân phủ ầm ầm sụp xuống.

Mọi người trong phủ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, sôi nổi nhìn về phương hướng kia, nhưng không ai dám động.

Trước đó nghe được Trấn Quốc công phủ có thích khách, không biết có phải thích khách kia đi tới Tướng quân phủ hay không.

Thị vệ trong phủ lập tức chạy tới nơi xảy ra sự việc.

Cách đó không xa, Quý Dạ Vân nhìn hắc y nhân bị Vân Lâm Quân đánh cho mặt xám mày tro, tạm thời mất đi năng lực hành động, lại nhìn Vân Lâm Quân lông tóc vô thương từ trong đống phế tích thản nhiên đi ra, liền rút trường đao ra, cùng Vân Lâm Quân đánh nhau.

Lúc Tây Ngạn Du cùng nhóm người hầu đi tới, liền thấy bên trong phế tích khách viện, dưới ánh trăng, hai bóng người thân hình mau lẹ, ngươi tới ta đi, toàn chiêu trí mệnh.

Này vẫn là lần đầu tiên Tây Ngạn Du nhìn thấy Quý Dạ Vân rút trường đao ra khỏi vỏ, thân trường đao màu đen, ở dưới ánh trăng một chút ánh sáng cũng không có, ám ảnh như u linh trong nguy hiểm, như liệp báo đen trong đêm tối, làm người khó lòng phòng bị. Đao thế bá đạo sắc bén mà hung ác, không một chút màu mè, tất cả đều là trên chiến trường rèn luyện ra sát chiêu.

Mà Vân Lâm Quân chỉ lấy lá cờ vải, lá cờ vải kia không biết làm từ chất liệu gì, đón đỡ lưỡi đao sắc bén lại không hề hư hao.

So với sát khí sắc bén của Quý Dạ Vân, Vân Lâm Quân có vẻ thản nhiên tự tại hơn rất nhiều, hắn không chỉ dùng lá cờ vải đón đỡ lưỡi đao, ngẫu nhiên còn sử dụng một ít ảo thuật giang hồ che mắt, di hình đổi ảnh, thường thường dưới chân dẫm lên huyền diệu nện bước, như là trận pháp.

Quý Dạ Vân lúc đầu có hơi chần chờ, lúc sau cơ hồ là không bị ảnh hưởng, đao đao đâm thẳng vào điểm yếu hại của Vân Lâm Quân.

Vân Lâm Quân lại không nhanh không chậm, mỗi lần lưỡi đao sắp tiếp cận điểm yếu hại, hắn lại lặng yên né tránh, cực kì thành thạo.

Thế lực hai người đánh ngang nhau, tương đương xuất sắc.

Tây Ngạn Du: Này không thể so với những giang hồ biểu diễn bán nghệ lúc trước đi?

Nhóm người hầu phía sau cậu chỉ nhìn vài lần, liền sợ tới mức không dám nhìn nữa.

Tây Ngạn Du quay đầu lại phân phó vài câu, nhóm người hầu trầm mặc một lát, chỉ chốc lát sau, liền chuyển ghế thái sư, bàn nhỏ cùng trái cây điểm tâm nước trà đến.

Tây Ngạn Du thoải mái ngồi vào ghế thái sư, lấy điểm tâm ăn một ngụm, nhìn hai người trong đám phế tích ngươi tới ta đi, tán thưởng: "Lợi hại lợi hại!"

Cắn hạt dưa, phun rớt vỏ, "Trâu bò, trâu bò!"

Cầm lấy một miếng dưa hấu gặm một ngụm, vỗ tay: "Oa! Xuất sắc xuất sắc!"

Uống ngụm nước trà: "Sư phụ cố lên!" "Tướng quân cố lên!"

Quản gia: "......"

Nhóm người hầu: "......"

Nửa canh giờ sau, Vân Lâm Quân cùng Quý Dạ Vân hai người đánh mặt xám mày tro, từ trong phế tích đánh qua nơi khác, bỗng nhiên nghe được từng tiếng: "Cố lên" "Xuất sắc"......

Tìm theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy có người ngồi cách đấy không xa, bỗng sửng sốt.

Hai người không hẹn mà cùng thu tay lại, nhìn kỹ.

Liền thấy Tây Ngạn Du ngồi xếp bằng trên đệm mềm của ghế thái sư, một bên ăn dưa hấu một bên đôi mắt sáng lấp lánh phấn chấn nhìn bọn họ.

Vân Lâm Quân: "......"

Quý Dạ Vân: "......"

Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du ở kia ăn dưa ăn phá lệ hăng say, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, không hề có men say, cười giống như tiểu hồ ly, trong ánh mắt còn phảng phất viết "Rốt cuộc là có đánh nhau nữa hay không", bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Lại ngẫm lại biểu hiện khác thường đêm nay của Tây Ngạn Du, tức khắc hiểu ra cái gì.

Suốt ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt.

Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du, bỗng nhiên cười.

Hắn xoay người nhìn về phía Quý Dạ Vân, giơ tay, lấy ra hai món đồ vật một lớn một nhỏ dùng tơ lụa bao lấy, "Lễ gặp mặt, mong rằng tướng quân vui lòng nhận cho."

Quý Dạ Vân nhìn Vân Lâm Quân một cái, duỗi tay tiếp nhận, mở ra vừa thấy, lại nhìn Vân Lâm Quân, "Tiên sinh có tâm."

Hắn vẫy tay gọi quản gia tới, không bao lâu, quản gia mang một cái hộp lại đây. Quý Dạ Vân đem hộp đưa cho Vân Lâm Quân, "Đây là chiến lợi phẩm lúc trước tác chiến cùng Bắc Nguỵ, là la bàn phong thuỷ quý báu, hi vọng tiên sinh thích."

Vân Lâm Quân nhận lấy cất đi, sau đó nhìn về phía Tây Ngạn Du.

Quý Dạ Vân cũng xoay người nhìn Tây Ngạn Du.

Hai người cơ hồ là cùng bước ra một chân.

Tây • đang ăn dưa • Ngạn Du: "?"

Nhìn hai người mang theo cảm giác áp bách cực hạn, từng bước một đi tới chỗ cậu, cả người tản ra nguy hiểm hơi thở.

Tây Ngạn Du phun ra một hạt dưa hấu: "......"

Các đại ca, Tây mỗ có hơi sợ........

___________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.