Edit: Min
Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: "Thời công tử, cơm sáng đã chuẩn bị xong."
Tây Ngạn Du: "......"
Hừ!
Cậu liếc Vân Lâm Quân một cái, xoay người thở phì phì đi mở cửa.
Sau khi nhóm người hầu đem đồ ăn đặt lên bàn rồi rời đi, Tây Ngạn Du quay người lại, liền thấy Vân Lâm Quân từ trên giường đứng dậy, không ho khan, cũng không ốm yếu, nhìn qua đã rất tốt.
Vân Lâm Quân cười đi về phía bàn, "Vi sư đã rất tốt, bữa sáng hôm nay thật phong phú......"
Tây Ngạn Du nhìn hắn, hừ một tiếng, "Thế sư phụ từ từ ăn đi."
Nói xong, ngáp một cái, xoay người rời đi.
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du trở lại phòng của mình, nằm ở trên giường mềm mại lăn một hồi, đôi mắt nhắm lại, ngủ đến trời đất tối sầm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vân Lâm Quân đang muốn ra cửa, nửa đường gặp Tây Ngạn Du giang hai tay ngăn chặn.
"Sư phụ, người muốn đi đâu?"
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du tinh thần còn tính no đủ nhưng thoạt nhìn không mấy vui vẻ, từ từ nói: "Hôm nay vi sư khá hơn nhiều rồi, muốn ra ngoài đi dạo."
Tây Ngạn Du với vẻ mặt u oán nhìn hắn, "Không được."
Vân Lâm Quân: "?"
Tây Ngạn Du: "Bên ngoài rất nguy hiểm, vì an toàn của sư phụ, gần đây sư phụ vẫn không nên ra cửa."
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du, cười, gập ngón tay gõ trán Tây Ngạn Du, "Ngươi đây chính là không được ra cười, liền không cho vi sư ra cửa sao?"
Tây Ngạn Du che trán, trừng hắn.
Vân Lâm Quân ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, kỳ thật vi sư còn có chút không thoải mái, đồ nhi đỡ vi sư trở về đi."
Tây Ngạn Du lui về phía sau hai bước, rũ rũ tay, nhìn Vân Lâm Quân, "Đinh! Ngài đã hết kỳ thử nghiệm đồ nhi ngoan, thỉnh kịp thời nạp phí bổ sung."
Vân Lâm Quân: "......?"
Tây Ngạn Du: "......"
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du: "......"
Ta ám chỉ như thế, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tây Ngạn Du nhìn Vân Lâm Quân mờ mịt đứng tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vân Lâm Quân: "......"
Biểu tình mờ mịt biến mất vô tung.
Nhìn bóng dáng thở phì phì của Tây Ngạn Du, Vân Lâm Quân cười khẽ ra tiếng.
***
Thời tiết gần đây dần dần nóng lên, Tây Ngạn Du vẫn luôn ở nhà thuỷ tạ, mát mẻ vô cùng.
Buổi sáng tỉnh dậy, Tây Ngạn Du cơm nước xong, mặc một thân áo trong trắng tinh, tóc rối tung, lười biếng ngồi trên sàn nhà của nhà thuỷ tạ, nghiêng người dựa vào cây cột, tay trái cầm một cái đài sen lột hạt sen ăn, tay phải khuấy nước trêu cá.
Vân Lâm Quân đứng từ xa nhìn một lát, mới đi tới.
Tây Ngạn Du ngước mắt nhìn hắn, rồi quay đầu đi nhìn mấy con cá trong nước.
Vân Lâm Quân chậm rãi đi đến gần, vươn tay, giọng điệu đầy ý cười: "Đưa lễ vật cho đồ nhi."
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên, quay đầu lại, liền thấy trong tay Vân Lâm Quân cầm một cái lắc tay làm từ 12 ngọc bích viên màu xanh biển.
Tây Ngạn Du nhận lấy, cầm ở trong tay có cảm giác lạnh căm căm, lăn qua lộn lại nhìn xem sờ sờ, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, đôi mắt sáng long lanh.
"Hả?"
Tây Ngạn Du nhìn lắc tay tinh mỹ, phát hiện một viên ngọc bích có khắc một chữ màu vàng hơi hơi toả sáng ở bên trong, nhìn kỹ, là chữ "Thần" khắc bằng chữ triện nhỏ, còn có một con tiểu kim long ở bên trong du tẩu.
Bên dưới góc phải chữ Thần, còn có chữ "Bảy" nho nhỏ.
Giờ Thìn bảy khắc.
Thế mà là lắc tay có thể hiển thị canh giờ.
Tây Ngạn Du lại nhìn mặt khác, không thấy chữ cùng không động vật khác, giơ tay săm soi dưới ánh mặt trời, cũng không nhìn ra cái gì, lại loáng thoáng có thể thấy mỗi viên đá quý đều có đường cong sâu xa tạo thành phù văn phức tạp.
"Oa ~"
Tây Ngạn Du kinh ngạc cảm thán.
Vân Lâm Quân cười: "Thích không?"
Tây Ngạn Du gật đầu mãnh liệt, tầm mắt lưu luyến không rời.
Vân Lâm Quân nói: "Lắc tay này còn có thể thông qua phù văn cùng vi sư liên hệ, dù có ở xa, vi sư cũng nhận được tin."
Tây Ngạn Du quay đầu lại nhìn hắn.
Trong mắt Vân Lâm Quân đầy ý cười, giọng điệu cực kì đứng đắn, "Chỉ cần ở trong lòng mặc niệm: Sư phụ tốt nhất khắp thiên hạ, rồi chạm vào canh giờ đá quý hiện tại là được."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du bán tín bán nghi liếc hắn một cái, ở trong lòng mặc niệm một lần, chạm vào đá quý, liền thấy 12 viên đá quý lóe lên.
Tây Ngạn Du lại nhìn Vân Lâm Quân, Vân Lâm Quân tự giác đi ra xa, cụ thể là đại môn của nhà thuỷ tạ, đứng ở ngoài cửa.
Tây Ngạn Du:.....
Để sát vào lắc tay: "Sư phụ?"
"Hửm?"
Giọng nói của Vân Lâm Quân ở bên tai vang lên.
Tây Ngạn Du xoa xoa lỗ tai.
Giọng nói tiếp tục truyền đến: "Như thế nào? Vi sư không lừa ngươi chứ?"
Tây Ngạn Du tò mò vuốt ve lắc tay, "Còn có công năng gì nữa không?"
Thanh âm hơi mang ý cười: "Ngươi mang theo lắc tay, dù ở bất kì nơi nào, ta cũng có thể tìm được ngươi."
Tây Ngạn Du: "......"
Đây chẳng phải là đồng hồ cho trẻ em sao?
Vân Lâm Quân: "Nạp phí bổ sung thành công chưa? Đồ nhi ngoan."
Tây Ngạn Du: "Cảm ơn. Ngài đã thiếu phí. Hẹn gặp lại."
Dứt lời, lại lần nữa chạm vào đá quý, treo lắc tay (máy).
Vân Lâm Quân: "???"
Hắn chậm rì rì đi vào, "Được rồi, nếu không thích, thì trả cho vi sư đi."
Tây Ngạn Du nhìn hắn một cái, lập tức đeo lắc tay, dùng ống tay áo to rộng phủ lên, nâng cằm, "Hừ. Nằm mơ."
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân: "Thế hôm nay vi sư có thể ra ngoài được không?"
Tròng mắt Tây Ngạn Du đảo đảo, "Được nha."
Vân Lâm Quân mới vừa ra khỏi cửa lớn của Vương phủ không bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tây Ngạn Du:
"Sư phụ sư phụ, nghe thấy không?"
Vân Lâm Quân: "Ừ."
"Lúc ra ngoài, sư phụ nhìn xem trên phố ăn vặt có món nào ăn ngon không, rồi mang về cho ta nha ~"
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du: "Tới nơi liên hệ ~ bye bye ~"
Vân Lâm Quân: "......"
***
Non nửa tháng sau, lời đồn đãi trong kinh thành về ba người Quý Dạ Vân, Tần Du Đường cùng Tây Ngạn Du không những không bình ổn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Tây Ngạn Du ngẫu nhiên cũng sẽ từ nhóm người hầu trong Vương phủ nói chuyện phiếm, mà "Trùng hợp" nghe được vài câu.
Hôm nay, Tây Ngạn Du trên đường đi dạo từ hoa viên trở về, tiếp tục nghe được bên tai, trở lại nhà thuỷ tạ, Tây Ngạn Du ghé vào bên cửa sổ, rầu rĩ không vui.
Không bao lâu sau, Tần Du Đường mang theo Đại Ngoan cùng Tiểu Ngoan tới tìm cậu, nhìn thấy bộ dáng uể oải ỉu xìu của cậu, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy? Hôm nay không vui sao?"
Tây Ngạn Du xoay người ôm lấy Đại Ngoan, vuốt vuốt lông cho nó, thở dài một tiếng, "Mọi người đều nói ta là họa thủy. Còn nói cái gì, nếu Quý Dạ Vân đánh giặc bất lợi, muốn ta chịu trách nhiệm. Không thể hiểu được. Ta cùng hắn đã nói rõ ràng, nhất đao lưỡng đoạn, hắn đánh thua đánh thắng có liên quan gì tới ta? Còn nói ngươi nói bậy."
Tần Du Đường lắc đầu, "Ta cũng không hiểu, bọn họ nói chuyện tình tay ba gì đó. Chỉ là...... Bên ngoài nói về ngươi so với những lời này còn quá đáng hơn."
Tây Ngạn Du: "Còn quá đáng hơn so với họa thủy?"
Tần Du Đường: "Những lời này người không nên nghe, ngươi không biết cũng tốt."
Tần Du Đường nghĩ đến cái gì, mày nhíu lại, "Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan bọn họ, cũng không biết là người nào ở sau lưng gây sóng gió."
Tây Ngạn Du: "Đúng vậy đúng vậy."
Tần Du Đường nhìn bộ dáng tức giận bất bình của đối phương, trầm mặc một lát, "Chuyện này mấu chốt chính là, lúc trước Quý Dạ Vân không cho ngươi một cái danh phận."
Tây Ngạn Du mờ mịt: "Danh phận?"
Tần Du Đường: "Đúng. Nếu lúc trước hắn cho ngươi danh phận, các ngươi có chuyện gì đi chăng nữa, người ta cũng sẽ không nhàn thoại này kia."
Tây Ngạn Du: "Đúng vậy, ta là được hắn mua về, khế bán mình của ta hình như vẫn còn ở chỗ hắn."
Tần Du Đường nghiêm túc nhìn Tây Ngạn Du, "Tiểu Chanh, ngươi có muốn danh chính ngôn thuận đem khế bán mình lấy về, nhập hộ tịch bình thường không?"
Tây Ngạn Du: "Đương nhiên." Nói xong, Tây Ngạn Du mất mát cúi đầu, "Nhưng ngày đó ta đã nói với họ Quý kia, hắn không đưa cho ta."
Tần Du Đường có chút do dự: "Kỳ thật có một biện pháp......"
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên: "Biện pháp gì?"
Tần Du Đường tránh đi tầm mắt của cậu, nhẹ giọng nói: "Bổn triều có thể cưới nam thê, nếu ta cưới ngươi làm Vương phi, ta có thể lấy cái danh nghĩa này đi tới phủ Tướng quân chuộc lại khế bán mình giúp ngươi nhập tịch. Mặc dù đến lúc đó phủ Tướng quân không cho, nhưng ngươi vốn dĩ không phải người Đông Tề, ta cũng có thể nghĩ cách giúp ngươi xử lý hộ tịch mới."
Tây Ngạn Du trầm mặc trong cái chớp mắt, không thể tưởng tượng được, nói: "Ngươi? Cưới ta?"
Tần Du Đường ho nhẹ một tiếng, cười nhìn về phía Tây Ngạn Du, "Như thế nào, không được sao?"
Tây Ngạn Du gãi gãi đầu, "Nhưng ta không thích ngươi."
Tần Du Đường: "......"
Tần Du Đường làm bộ che ngực, "A ~ ta thật thương tâm quá đi ~"
Tây Ngạn Du nghiêng đầu nhìn hắn.
Tần Du Đường phụt cười một tiếng, "Yên tâm, chỉ là quá trình giúp ngươi xử lý hộ tịch bình thường mà thôi, chờ xử lý xong rồi, qua một đoạn thời gian, hai ta hòa li là được."
Tây Ngạn Du phảng phất như mở ra cánh cửa thế giới mới, mở to hai mắt: "Còn có thể như vậy sao?"
Tần Du Đường cười: "Đương nhiên là có thể. Nhiều cách thay đổi hộ tịch lắm."
Vẻ mặt Tây Ngạn Du vui sướng: "Sau khi có hộ tịch bình thường, ta không cần cùng họ Quý nhấc lên quan hệ."
Tần Du Đường: "Đương nhiên! Đến lúc đó ngươi chính là người tự do, không phải bị mua bán gì. Hắn cũng không thể bắt ngươi như thế được."
Tây Ngạn Du: "Thật tốt quá! Nhưng mà......"
Cậu nhìn Tần Du Đường, gãi gãi đầu, "Vậy chẳng phải là có hại cho ngươi sao?"
Tần Du Đường sang sảng vỗ vỗ bả vai Tây Ngạn Du: "Nói cái gì vậy, chúng ta chính là huynh đệ tốt! Hơn nữa, chờ ngươi trở thành Vương phi trên danh nghĩa của ta, ta liền có lý do đi trừng trị những kẻ nói lung tung đó."
Tây Ngạn Du cũng cười, hào sảng vỗ vỗ bả vai Tần Du Đường: "Thế cảm ơn ngươi nhé, huynh đệ tốt!"
***
Rất nhanh, Tần Du Đường thả ra tin tức mình sắp nghênh thú Tây Ngạn Du làm Vương phi, triều đình khiếp sợ, kinh thành dân gian càng là sôi trào.
Thư phòng Tần Du Đường.
Hắn đang ở cùng nhóm quan thuộc Vương phủ bàn chuyện đại hôn, trên nét mặt trộn lẫn hưng phấn, vui mừng cùng một tia áy náy.
Dù như thế nào, dù hắn có dùng thủ đoạn gì cũng không để cho chuyện này gặp trở ngại, mọi chuyện hắn muốn đang theo hướng phát triển, không lâu nữa, Tiểu Cam chính là Vương phi danh chính ngôn thuận của hắn.
Còn chuyện sau đó, lúc sau lại nghĩ cách.
Tuy rằng trong thời gian này, ca ca cùng mẫu hậu và một số người khác sẽ phản đối, nhưng dù sao hắn cũng đem tiếng gió thả ra trước, làm cho người ta có cảm giác hắn đã hạ quyết tâm tuyệt không sửa đổi, ca ca và mẫu hậu sẽ phải suy xét một ít để tránh bị ảnh hưởng tới hắn.
Việc cấp bách hiện tại đó chính là dao sắc chặt đay rối, nhanh chóng đóng cửa lớn lại.