Edit: Min
Tần Hoài Hoang: "......"
Tần Du Đường: "!!!"
Vân • ở trên cây cách đó không xa quan sát tình hình • Lâm Quân: "......"
Tần Hoài Hoang nhìn Tây Ngạn Du một cái thật sâu, nâng tay, Tây Ngạn Du lập tức rút lui ra phía sau Tần Du Đường.
Tần Hoài Hoang liếc Tần Du Đường, chụp lên trán hắn một cái, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Tần Du Đường: "???"
Huynh đánh ta làm gì?
Tây Ngạn Du từ phía sau Tần Du Đường ngó ra, thấy bóng dáng Tần Hoài Hoang đi xa, giơ tay sờ sờ trán Tần Du Đường, "Không có việc gì chứ?"
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du, cái trán được Tây Ngạn Du nhẹ vỗ về, rồi nhìn ánh mắt lo lắng của Tây Ngạn Du lo, tâm lập tức hoá mềm.
Hắn thở dài một tiếng, "Hết giận?"
Tây Ngạn Du buông tay, thở ra một hơi thật dài, "Thoải mái hơn nhiều, làm ta nghẹn vài ngày."
Tần Du Đường bật cười: "Ngươi nha, lúc này như thế nào mà không sợ Hoàng huynh ta chém đầu?"
Tây Ngạn Du: "Hừ, không phải có ngươi chống đỡ ở phía trước sao? Hắn cũng đánh không đến ta."
Tần Du Đường: "......"
Nhìn bộ dáng đắc ý của Tây Ngạn Du, Tần Du Đường giơ tay sờ sờ tóc của cậu, cười lắc đầu, "Ngươi......"
Tròng mắt Tây Ngạn Du đảo quanh, nắm ống tay áo của Tần Du Đường, "Hắn vừa mới đánh ngươi, ngươi đi tìm Thái Hậu cáo trạng, để Thái Hậu đánh hắn!"
Tần Du Đường cười to, "Ha ha ha, được, đi. Xem ta mang cho ngươi thứ tốt gì?"
Nói xong, đưa cho Tây Ngạn Du một túi giấy.
Tây Ngạn Du nhận lấy, mở ra vừa thấy, "Hộ tịch của ta đã làm xong?"
Tần Du Đường cười gật đầu.
Tây Ngạn Du: "Thế khế bán mình của ta tiêu hủy rồi?"
Tần Du Đường thở dài một tiếng, "Phủ Tướng quân không đưa khế bán mình của ngươi, nhưng mà không sao, có cái này, khế bán mình kia liền không tính."
Đôi mắt Tây Ngạn Du sáng lấp lánh nhìn Tần Du Đường: "Thật tốt quá! Ngươi quá lợi hại!"
Tần Du Đường ngượng ngùng cười cười.
"Meow ~"
Đúng lúc này, Đại Ngoan ngậm Tiểu Ngoan từ sau thân cây nhô đầu ra, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hai người.
Tây Ngạn Du quay đầu lại, nửa ngồi xổm xuống vỗ vỗ tay, Đại Ngoan liền ngậm Tiểu Ngoan nhảy nhót vào trong lòng ngực cậu.
Tây Ngạn Du sờ bộ lông mượt của Đại Ngoan, dùng gương mặt cọ cọ, cười thích ý cực kỳ.
Tần Du Đường cũng ngồi xuống duỗi tay vuốt lông Đại Ngoan, nhưng khoé mắt vẫn dừng ở trên mặt Tây Ngạn Du.
Một lát sau, hai người tiếp tục chơi đùa với Đại Ngoan và Tiểu Ngoan.
Trên cây nơi xa, Vân Lâm Quân nhìn bộ dáng của hai người vừa nói vừa cười đùa, xoay người rời đi.
***
Khoảng cách ngày đại hôn càng ngày càng gần, Tần Du Đường vội đến chân không chạm đất, Tây Ngạn Du vẫn nhàn nhã như cũ, giống như đại hôn cùng cậu hoàn toàn không quan hệ.
Tần Du Đường cũng không nỡ để cậu mệt, trừ bỏ thử lễ phục, còn lại đều không cần Tây Ngạn Du ra mặt.
Ngày thử lễ phục, nhìn Tây Ngạn Du mặc hỉ phục màu đỏ, đẹp không gì sánh nổi, Tần Du Đường mặt đỏ bừng, hắn cũng đang mặc một thân hỉ phục màu đỏ thẫm.
Càng bận công việc đại hôn, hắn càng vui vẻ.
Hôm nay, Tây Ngạn Du tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, lười biếng nằm bò trên lan can ở nhà thuỷ tạ lắc lắc tay.
Tiểu thần tiên đã thật lâu không xuất hiện, người của Vương phủ cũng không ai gặp qua, thông qua lắc tay cũng không liên hệ được.
Cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, gần đây hình như là không trêu chọc đến tiểu thần tiên?
Tây Ngạn Du trong lòng mặc niệm: Sư phụ tốt nhất khắp thiên hạ ~
Chạm vào đá quý một cái.
"Sư phụ sư phụ, người ở nơi nào? Ta muốn uống nước ô mai ở phố ăn vặt, chừng nào thì người trở về?"
Không có ai đáp lại.
Tây Ngạn Du nhìn chằm chằm lắc tay, sau một lúc lâu ——
Hừ.
Cậu hầm hừ dùng tay áo che lắc tay không hề phản ứng, quay đầu trừng mấy con cá trong nước tự do tuần tra lui tới, vừa muốn vươn ngón tay tội ác, một hắc y nhân lặng yên xuất hiện.
Tây Ngạn Du quay đầu.
Thiên La?
Tây Ngạn Du lập tức chấn kinh, đứng dậy như muốn bỏ chạy.
Thiên La lắc mình ngăn đường đi của Tây Ngạn Du, cười nói: "Tiểu công tử, bệ hạ muốn gặp ngươi, theo ta đi một chuyến."
Tây Ngạn Du lui về phía sau một bước, cười: "Được, chờ ta đi thay quần áo."
"Không cần phiền toái." Thiên La nhếch miệng cười, xách cổ áo Tây Ngạn Du, phi thân dựng lên, rất nhanh đã biến mất khỏi Vương phủ.
Đông Noãn các của Dưỡng Tâm Điện.
Tần Hoài Hoang đi vào, liền thấy Tây Ngạn Du cực kì vui vẻ ngồi ở trên ghế.
Thiên La đứng ở một bên với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Tần Hoài Hoang: "?"
Ngồi vào ghế chủ vị, Tần Hoài Hoang uống ngụm trà, nhìn về phía Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du cúi đầu, nghịch ngón tay của mình.
Tần Hoài Hoang: "Lần trước không phải ngươi nói rất hay sao? Lần này như thế nào mà không nói?"
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du tiếp tục yên lặng nghịch ngón tay.
Trong noãn các cực kì an tĩnh, tổng quản cùng Thiên La đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Tần Hoài Hoang thản nhiên phẩm hương trà.
Cuối cùng, Tần Hoài Hoang buông chung trà, hừ lạnh một tiếng: "Nói đi, như thế nào mới bằng lòng rời khỏi Du Đường?"
Tây Ngạn Du: "......"
Tần Hoài Hoang: "Tài phú, địa vị, thân phận, tự do...... Ngươi muốn, trẫm đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi rời khỏi nó."
Tây Ngạn Du: "......"
Giọng nói của Tần Hoài Hoang lạnh dần: "Trẫm tuyệt đối không cho phép Du Đường cưới ngươi làm Vương phi. Hiện tại, trẫm vì nể tình Du Đường nên không muốn giết ngươi, ngươi tốt nhất nghĩ cho kỹ. Không cần kỳ vọng đến người không nên kỳ vọng."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du ngẩng đầu, nhìn Tần Hoài Hoang, vươn một ngón tay, thật cẩn thận nhưng nói năng cực kì khí phách: "Hoàng kim, mười vạn lượng."
Tần Hoài Hoang: "......"
Tổng quản cùng Thiên La đều không thể tưởng tượng trước công phu ngoạm sư tử của Tây Ngạn Du.
Tần Hoài Hoang cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên là vì mấy thứ này."
Tần Hoài Hoang phân phó tổng quản một câu, tổng quản lui xuống, chỉ chốc lát sau, bưng một cái hộp lại đây, đặt tới trước mặt Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du tò mò mở hộp ra, bên trong đều là ngân phiếu, cậu đếm đếm, mắt sáng rực lên.
Một vạn lượng, ngân phiếu.
Nhìn Tần Hoài Hoang một cái.
Tần Hoài Hoang lạnh lùng nói: "Cầm lấy, rời khỏi Vương phủ, muốn đi đâu thì đi."
Tây Ngạn Du ôm hộp, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến một nửa, quay đầu lại nhìn Tần Hoài Hoang: "Ta không biết đường."
Tần Hoài Hoang nhìn Thiên La.
Thiên La: "......"
Tây Ngạn Du nhìn Thiên La đi tới, cười nắm lấy cổ áo đối phương: "Cất cánh đi, Thiên La đại nhân ~"
Thiên La: "......"
Thiên La mang theo người phi thân rời đi.
Tần Hoài Hoang: "......"
Tổng quản: "......"
Tần Hoài Hoang uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Thả nó ra đi."
Cánh cửa của gian bên cạnh bị mở ra, Tần Du Đường mặt không biểu cảm nhìn Tần Hoài Hoang, đem vải bố trong miệng ném ra.
Tần Hoài Hoang: "Nghe thấy chưa? Ta đã nói cậu ta lừa gạt ngươi mà ngươi không nghe, người xuất thân từ chỗ kia, cực kì giỏi về đùa bỡn tình cảm...... Cậu ta chỉ là nhìn trúng quyền thế cùng tài phú của ngươi thôi."
Tần Du Đường nhấp chặt môi, trong mắt toàn là thất vọng, trên khuôn mặt anh tuấn giống Tần Hoài Hoang năm sáu phần, hiện lên một mạt tàn nhẫn.
Hắn một lời chưa nói, bóng dáng cô đơn đi ra khỏi noãn các.
Tần Hoài Hoang tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở ra.
Tần Du Đường trở lại Vương phủ, một đường bước đi trầm trọng mà thong thả đi vào nhà thuỷ tạ, đứng ở trước cửa phòng ngủ của Tây Ngạn Du, nắm chặt tay lại buông ra, trầm mặc thật lâu, mới đẩy cửa đi vào, liền thấy Tây Ngạn Du đang ngồi ở bên cạnh bàn vui vẻ đếm tiền.
Ánh mắt Tần Du Đường sâu thẳm đáng sợ.
Tây Ngạn Du nhìn thấy hắn, đôi mắt sáng lên, cao hứng đứng dậy chạy tới giữ chặt tay áo hắn, "Ngươi tới đúng lúc lắm."
Dứt lời, lôi kéo Tần Du Đường ngồi vào bên cạnh bàn, từ trong tráp lấy ra một tờ ngân phiếu, đặt trước mặt Tần Du Đường, "Tới tới tới, phân tiền thôi ~ ngươi một tờ."
Lại lấy ra một tờ đặt ở trước mặt mình, "Ta một tờ."
"Ngươi một tờ, ta một tờ......"
Tần Du Đường ngốc tại chỗ.
Tây Ngạn Du phân xong, cầm năm ngàn lượng ngân phiếu kia đếm lại, mặt mày hớn hở: "Ngươi không biết, Hoàng đế ca ca ngươi hỏi ta như thế nào mới bằng lòng rời khỏi ngươi, ta cảm thấy hắn thật sự phiền, liền nói 10 vạn lượng vàng, kết quả, hắn thế mà không nói hai lời liền cho ta có 1 vạn lượng."
"Hầy!"
"Tự nhiên tiền bay vào trong túi, tới tới tới, đừng khách khí, hai ta mỗi người một nửa."
Tần Du Đường: ".................."
Qua một hồi lâu, Tần Du Đường mới tìm lại giọng nói, hắn nhìn Tây Ngạn Du vui vẻ ra mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy ngươi sẽ rời khỏi ta sao?"
Tây Ngạn Du đắc ý dào dạt: "Sao có thể? Hắn cũng không phải đưa 10 vạn."
Tần Du Đường: "......"
Tây Ngạn Du nhìn về phía hắn, vẻ mặt tò mò: "Ngươi nói xem, nếu lúc ấy ta nán lại một chút, hắn có thật sự đưa 10 vạn không? Ta không biết Hoàng đế Đông Tề các ngươi có bao nhiêu tiền, mười vạn lượng vàng là tùy tiện có thể lấy ra sao? Thế nếu hắn thật sự cho ta 10 vạn lượng rồi bắt ta đi thì làm sao bây giờ? Ta có phải nên cho hắn thiếu hay không?"
Tần Du Đườnh nhìn bộ dáng phát sầu của Tây Ngạn Du, bật cười.
Hắn cười hồi lâu, thấy Tây Ngạn Du bất mãn nhìn mình, vội che miệng ho nhẹ một tiếng, thần bí hề hề nói nhỏ: "Cái này ta biết, nếu ca ca thật sự cho ngươi 10 vạn lượng, ngươi liền nói không được, phải 100 vạn lượng. Cái này gọi là tăng giá vô tội vạ."
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên: "Được nha!"
Hai người nhìn nhau, phảng phất như tìm được cách kiếm tiền tiêu vặt mới, vỗ tay hoan hô ~(*^▽^)╯╰(^0^* )~