Mấy ngày nay không biết lâu chủ đi đâu, Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương cũng lười quản Tây Ngạn Du, cho nên mỗi ngày cậu trải qua rất hạnh phúc.
Tiên nhân Tuyết Hoa Lạc cũng đã lâu không thấy online.
Bây giờ không cần vừa mở mắt, liền không thể bỏ qua sự tồn tại nào đó, cũng không cần làm bộ như nhìn không thấy, Tây Ngạn Du miễn bàn có bao nhiêu khoan khoái.
Cậu muốn làm một con cá mặn, lúc tiên nhân có mặt còn phải nỗ lực diễn kịch, thật sự quá đáng thương.
Tây Ngạn Du ăn xong cơm chiều, nhóm tiểu ca ca trộm dẫn cậu đi vào một nhã gian, ngồi xem ca vũ dưới lầu.
Bởi vì hôm nay khó có được hai đại hoa khôi cùng nhau biểu diễn, Xuân Phong Lâu càng thêm náo nhiệt. Nhã gian này là lâu chủ cấp cho Ngọc Thanh Sương cùng Ninh Chiếu dùng, người mới bọn họ thi thoảng sẽ tới nơi này quan sát học tập.
Biểu diễn chưa bắt đầu, Tây Ngạn Du lười biếng dựa vào lan can, một bên cắn hạt dưa cùng ăn điểm tâm, một bên nghe nhóm tiểu ca ca bình luận các đại nhân vật dưới lầu, mồm năm miệng mười, đạo lý rõ ràng.
Còn có một ít tiểu ca ca vây quanh bên người Tây Ngạn Du, nhân lúc Tây Ngạn Du không chú ý, liền trộm niết gương mặt cậu một cái.
Hoà thuận vui vẻ.
Không bao lâu sau, buổi biểu diễn bắt đầu.
Ánh đèn cùng khung cảnh đều cực kỳ rực rỡ, tuyệt nhất chính là Ngọc Thanh Sương đàn, Ninh Chiếu hát, quả thực như là thịnh yến.
Đặc biệt là tiếng ca của Ninh Chiếu, rất dễ nghe, khác với tiếng đàn của Ngọc Thanh Sương, sang hèn cùng hưởng.
Dưới lầu có rất nhiều khách nhân mê tiếng hát của hắn, thường xuyên tới đây để nghe hắn hát.
Tức khắc nhã gian an tĩnh rất nhiều, tuy rằng, có tiểu ca ca không quá thích tính cách bá đạo của Ninh Chiếu, nhưng nghe hắn hát lại như si như say.
Tây Ngạn Du ghé vào lan can nhìn xuống sân khấu, một bên ăn điểm tâm, một bên uống trà, mỹ tư tư.
Nhưng vào lúc này, Ninh Chiếu bỗng nhiên nhìn lại đây, hung hăng trừng Tây Ngạn Du một cái.
Ánh mắt kia quá sắc bén, Tây Ngạn Du yên lặng rụt đầu về, một lát sau, mới thăm dò ngó ra xem tiếp.
Một khúc kết thúc, lầu trên lầu dưới Xuân Phong Lâu trầm trồ khen ngợi, tiền thưởng ném ra không ngừng.
Sau khi màn biểu diễn của hai người kết thúc, bọn họ đi xuống, những người khác lên thay tiếp tục màn ca múa.
Chân của Ninh Chiếu đã tốt, bước đi như gió, nổi giận đùng đùng đi vào nhã gian, một chân đá văng cửa phòng, ánh mắt sắc bén đảo qua, liền nhìn thấy Tây Ngạn Du.
Giữa một chúng mỹ nam tử, Tây Ngạn Du như là hạc trong bầy gà, làn da trắng sáng, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Tên này còn trông rất hưởng thụ.
Ninh Chiếu tay ngứa, nhưng không tìm được roi da, trách mắng: "Mấy ngày nay ta không quản ngươi, ngươi muốn lật trời đúng không? Chữ viết được chưa? Đàn đánh được khúc gì? Cờ đi được mấy nước? Hả?"
Ngọc Thanh Sương đi theo ở phía sau bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Thôi, hắn ở chỗ này xem, ít nhiều cũng hun đúc được chút, cái gì không hiểu sẽ dễ thông suốt hơn."
Ninh Chiếu nghe vậy, suy nghĩ thật lâu, tức giận trên mặt biến mất, lần đầu tiên tán đồng quan điểm của Ngọc Thanh Sương
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói:
"Đây là mỹ nhân mà lão Thất mới có được sao? Quả nhiên là tuyệt thế vô song."
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử tuổi trẻ đứng giữa đám tuỳ tùng, từ nhã gian cách vách đi đến.
Công tử kia quần áo sang trọng, quý khí bức người, bộ dáng cùng Lục Thiên Ánh có hai ba phần tương tự.
Ngọc Thanh Sương: "Ngũ...... Công tử."
Ánh mắt người tới rời khỏi trên người Tây Ngạn Du, dừng ở sắc mặt cực kì khó coi của Ninh Chiếu, câu môi cười:
"Đã lâu không gặp. Tiểu hầu gia."
***
Trong rừng cây của sơn trang ngoài thành, Lục Thiên Ánh phóng ngựa chạy như bay đuổi theo con mồi.
Người hầu cận Tiểu Phương đi theo phía sau, nhìn dáng người mạnh mẽ của Lục Thiên Ánh, trong lòng cảm thán:
"Từ lúc đến Vĩnh Khê Thành, sinh hoạt của chủ thượng đã lâu không quy luật như vậy, sáng sớm luyện công, ban ngày đi săn, trời vừa tối thì đi ngủ, sắc mặt gần đây rất tốt."
Hắn còn nhớ rõ lần đó chủ thượng từ trong Thời Tiểu Chanh ra, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Trở lại phòng, việc đầu tiên chủ thượng làm chính là bắt mạch cho mình, ngay sau đó, sắc mặt cực kì đáng sợ.
Hắn hầu hạ ở bên người, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lại không có dũng khí hỏi, liền nhìn chủ thượng nhắm mắt, cầm lấy bút viết một phương thuốc, sai hắn đi bốc thuốc, cũng dặn dò hắn đích thân sắc thuốc, không được để cho người khác nhìn phương thuốc cùng bã thuốc.
Hắn lúc ấy còn tưởng rằng chủ thượng bị bệnh nặng gì đó, cho nên bị dọa sợ, liền vội vàng đi bốc thuốc.
Tới hiệu thuốc, tiểu nhị cầm phương thuốc, đánh giá hắn trên dưới một cái, nhỏ giọng nói thầm:
"Này nhìn không phải khá tốt sao, không nghĩ tới cũng có bệnh kín...... Xem ra, vẫn là y thuật ta không tới a, thế nhưng nhìn không ra......"
Tiểu Phương khi ấy ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới phản ứng lại, sắc mặt cũng giống như là thấy quỷ.
Thẳng đến khi tiểu nhị bốc thuốc, hắn mới đè nén khiếp sợ xuống, miễn cưỡng khôi phục thần sắc ngày thường.
Tâm tình phức tạp nhận thuốc, tiểu nhị lời nói thấm thía, lặng lẽ dặn dò: "Người trẻ tuổi, vẫn nên yêu quý thân thể....."
Tiểu Phương: "......"
Vì không muốn bị chủ thượng diệt khẩu, Tiểu Phương làm bộ cái gì cũng không biết, sắc thuốc, đưa thuốc.
Chờ chủ thượng uống xong, Tiểu Phương nghe thấy chủ thượng thở dài, rồi đi ngủ sớm.
Tiểu Phương xử lý bã thuốc rất chuyên nghiệp.
Sáng sớm ngày hôm sau đưa cơm cùng thuốc, Tiểu Phương vẫn hầu hạ bên người như cũ, thấy lâu chủ uống xong thuốc rồi bắt mạch cho mình, sắc mặt âm trầm tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng từ hôm nay, chủ thượng bắt đầu tu thân dưỡng tính, còn phân phó hắn yến tiệc cùng xã giao đều từ chối hết.
Không quá mấy ngày, chủ thượng liền mang theo đám người Tiểu Phương đi tới sơn trang ngoài thành ở tạm.
Tiểu Phương còn nhớ rõ trước khi xuất phát, một tên tùy tùng hỏi: "Chủ thượng, có muốn mang theo mấy mỹ nhân mới tới để hầu hạ hay không?"
Tiểu Phương thay vị huynh đệ này đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may chủ thượng không có giận chó đánh mèo, quyết đoán nói: "Không cần."
"Một người cũng không được mang theo."
Chủ thượng mang theo bọn họ đi vào trong núi cũng đã nhiều ngày, mỗi ngày mặt trời mọc đi săn, không uống rượu, thức ăn cũng đều là chủ thượng tự mình phân phó, đám tùy tùng đi theo, thoạt nhìn tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Sắc mặt lâu chủ cũng càng ngày càng tốt, xem ra, bệnh tình hẳn là giảm bớt.
Buổi tối ngày hôm nay, Tiểu Phương mới vừa đem bã thuốc xử lý sạch sẽ, sơn trang có người ngoài tới, là người trong lâu.
Hỏi người tới chuyện gì, Tiểu Phương chần chờ một lát, vẫn là gõ cửa phòng Lục Thiên Ánh.
Bên trong, truyền đến giọng nói hơi tức giận của Lục Thiên Ánh: "Không phải ta đã nói đừng tới quấy rầy ta sao?"
Tiểu Phương thật cẩn thận nói: "Chủ thượng, trong lâu đã xảy ra chuyện."
***
Lục Thiên Ánh trở lại lâu, vừa tới đến cửa nhã gian, liền nghe được tiếng chén trà ném tan, cùng với một giọng nói trào phúng.
"Con của tội thần, cũng dám ở trước mặt bổn vương làm càn!"
Lục Thiên Ánh dừng lại ở ngoài cửa.
Vừa nghe đến giọng nói này, trong đầu gã liền hiện lên vô số hình ảnh khi còn bé——
Lãnh cung ẩm ướt hàng năm không thấy ánh mặt trời, mẫu phi gầy yếu điên khùng, đám nô tài cắt xén cơm canh, động một chút đánh chửi mẫu tử bọn họ mẫu, ánh mắt các hoàng tử cùng công chúa cao cao tại thượng trào phúng châm biếm, khuôn mặt hoàng đế lạnh lùng, mẫu phi trước khi chết vô cùng thê thảm......
Lục Thiên Ánh rũ mắt xuống, tay nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau, mới đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Tây Ngạn Du bị Ngũ ca của gã là Lục Huyền Kỳ ôm vào người, Lục Huyền Kỳ cầm một chùm nho đặt ở trước mặt Tây Ngạn Du, tựa hồ như muốn đút cho Tây Ngạn Du. Ai ngờ Tây Ngạn Du vặt xuống một quả tự bỏ vào miệng, chậm rì rì ăn xong, lại thêm quả nữa, con ngươi nửa mở, lười biếng dựa vào Lục Huyền Kỳ.
Lục Huyền Kỳ giơ chùm nho nhìn Tây Ngạn Du, làm như không đoán được Tây Ngạn Du tự mình ăn, cũng không biết là ai hầu hạ ai, Lục Huyền Kỳ không nói chuyện, đôi mắt nhìn chăm chú.
Tóc Tây Ngạn Du lại dài một ít, vừa lúc quét đến cái cổ mảnh khảnh, đen nhánh sáng bóng, chứ không có khô vàng khi mới gặp, càng làm cho làn da thêm trắng như tuyết. Ngày tháng ở trong lâu ăn uống no đủ, làn da oánh nhuận, vô cùng mịn màng. Môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, bút mực khó vẽ, đẹp không sao tả xiết.
Một tay khác của Lục Huyền Kỳ yêu thích không buông tay, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Tây Ngạn Du.
Trong lòng Lục Thiên Ánh bùng nổ một cỗ hỏa khí.
Ninh Chiếu bị chén trà đập vỡ đầu chảy máu, nửa quỳ rạp trên mặt đất, nhìn về phía Lục Thiên Ánh, lại thấy Lục Thiên Ánh nhìn chằm chằm vào Tây Ngạn Du, ánh mắt không khỏi buồn bã, âm thầm cắn răng.
Lục Huyền Kỳ nhìn Tây Ngạn Du ăn gần xong một chùm nho, dư lại mấy quả nhìn không ngon lắm, Tây Ngạn Du nhìn một lúc lâu sau, vẻ mặt có chút ghét bỏ.
Lục Huyền Kỳ vui vẻ, gắt gao nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du: "Vỏ cùng hạt nho đâu? Bổn vương vẫn luôn chờ ngươi phun hạt ra."
Tây Ngạn Du: "Nuốt."
Lục Huyền Kỳ nhìn Tây Ngạn Du, trong lòng ngứa, duỗi tay nâng cằm Tây Ngạn Du lên, dùng sức nhéo nhéo: "Phải không? Bổn vương không tin, hé miệng cho bổn vương nhìn xem."
Tây Ngạn Du rũ lông mi dài như cánh quạt xuống, không nói lời nào.
Làm như có chút không cao hứng, lại tựa hồ không phải.
Hầu kết Lục Huyền Kỳ lăn lộn, ánh mắt tối sầm, chớp mắt một cái: "Chẳng lẽ là sóc con biến thành? Bổn vương phải nhìn một chút."
Nói xong, cúi đầu sát vào, giống như muốn hôn lên.
Lục Thiên Ánh bị làm lơ không thể nhịn được nữa, hạ giọng nói: "Ngũ ca."
Lục Huyền Kỳ mắt điếc tai ngơ, nhìn Tây Ngạn Du như cũ.
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ, biết đây là đoạn nào của cốt truyện.
Có điều, thảm nhất nơi này chính là Thời Tiểu Chanh. Trong truyện, lúc này Thời Tiểu Chanh đã có chút động tâm cùng ỷ lại Lục Thiên Ánh, không nghĩ tới Lục Thiên Ánh vì tránh đi mũi nhọn, đem Tây Ngạn Du đưa cho Lục Huyền Kỳ mấy ngày, còn đặc biệt bình tĩnh dặn dò "Nhớ rõ đưa trả lại, còn hữu dụng đối với ta."
Vẻ mặt Thời Tiểu Chanh không thể tin nổi bị Lục Huyền Kỳ mang đi.
Lục Huyền Kỳ làm nhục đùa bỡn Thời Tiểu Chanh, Thời Tiểu Chanh mấy độ muốn tìm chết lại được cứu trở về, cũng trong quá này, Lục Huyền Kỳ bị Thời Tiểu Chanh hấp dẫn.
Nhưng một tháng sau, tình cảm hai người còn chưa kịp tiến thêm một bước phát triển, liền có ý chỉ của hoàng đế Tây Tần truyền đến, kêu Lục Huyền Kỳ nhanh chóng hồi kinh, không cần can thiệp vào chuyện của Lục Thiên Ánh.
Lục Huyền Kỳ muốn mang Thời Tiểu Chanh đi, lại bị Lục Thiên Ánh dẫn người ngăn chặn, nói Thời Tiểu Chanh có tác dụng quan trọng. Lục Huyền Kỳ tất nhiên không muốn làm cho Lục Thiên Ánh nhìn ra mình động tình với Thời Tiểu Chanh, trở thành nhược điểm kiềm chế của hắn, vì thế, liền tùy ý đem Thời Tiểu Chanh ném tới trước ngựa Lục Thiên Ánh, đầu không quay lại, tuyệt tình mà đi.
Lúc này, tâm của Thời Tiểu Chanh đã như tro tàn, sau khi bị Lục Thiên Ánh mang về Xuân Phong Lâu, lại là một đoạn thời gian ngược thân ngược tâm, Lục Thiên Ánh đem người dỗ dành.
Dỗ dành......
Ồ.
Tây Ngạn Du không nói gì một lát.
Mặt sau của quyển sách này, Thời Tiểu Chanh được dạy cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, dựa theo kế hoạch của Lục Thiên Ánh, sau khi ly gián quân thần Đông Tề, Lục Thiên Ánh đem Thời Tiểu Chanh từ Đông Tề cướp về. Vốn tưởng rằng, hai người rốt cuộc cũng có thể bên nhau lâu dài, không nghĩ tới ở Tây Tần, Lục Huyền Kỳ bắt đầu cùng gã tranh đoạt, lại là kẻ hại nước hại dân của Tây Tần.
Nhớ tới cốt truyện, Tây Ngạn Du nhàm chán che tay áo ngáp một cái.
Dư quang nhìn đến cửa sổ không biết mở ra khi nào, tiên nhân Tuyết Hoa Lạc offline đã lâu đang nghiêng người ngồi dựa bên cửa sổ, giống như là không muốn nhìn Tây Ngạn Du, lần này, hắn ngồi ở bên ngoài, đưa lưng về phía Tây Ngạn Du, vui vẻ thoải mái xem diễn.
Lại về rồi à?
Tây Ngạn Du mới vừa tự tại mấy ngày, mặt mày liền gục xuống.
Gió lạnh từ cửa sổ bên kia thổi vào, trong phòng đốt địa long, kỳ thật cũng không lạnh. Nhưng nơi này có một con ma ốm yếu mong manh.
Tây Ngạn Du quay đầu hắt xì một cái, rồi lại một cái.
Bộ dáng mỹ nhân hắt xì cũng dễ coi, có một loại đáng yêu nói không nên lời, chọc người thương tiếc.
Còn có một chút thú vị.
Lục Huyền Kỳ bị chọc cười, cảm giác trong lòng như có một cái móc câu, nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du không chớp mắt, phát hiện gương mặt Tây Ngạn Du mất tự nhiên đỏ ửng, bộ dáng mơ màng sắp ngủ, duỗi tay sờ sờ trán Tây Ngạn Du, nhíu mày: "Phát sốt?"
Dứt lời, liền cho tùy tùng của mình một cái ánh mắt.
Tùy tùng tiến lên "Rầm" một tiếng đóng cửa sổ lại.