Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 40: Phối trí linh dược!



- Tiêu tiên sinh, lúc nào rảnh rỗi, có thể đến Tào gia làm khách hay không?

Đây là một tên Tiên Thiên Tông Sư nha, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của hắn, Tào gia có thể rút ngắn vài thập niên phấn đấu.

Tiêu Trần không cho ý kiến, nhìn về phía hai người Nghiêm Thông, hỏi:

- Hai vị cao thủ Nam quyền xã này, có quan hệ như thế nào với Tào gia.

Nghiêm Thông nghe vậy, xấu hổ đáp:

- Tiểu nhân chỉ có chút thực lực, sao lại có thể xưng là cao thủ trước mặt đại nhân.

Tào Chấn Hoa đáp lại:

- Thiếu xã trưởng của Nam Quyền xã sắp đính hôn với cháu ta, sau này sẽ là người một nhà, cho nên ta mới có thể mời được huynh đệ Nghiêm gia đến.

- Thì ra là thế!

Tiêu Trần gật đầu, hắn chỉ thuận miệng hỏi, đối với Tào gia cùng Nam quyền xã đều không có hứng thú.

- Bành Siêu, đồ vật lần trước ta để ngươi tìm, ngươi đã tìm ra chưa?

Bành Siêu giật mình một cái, thầm nghĩ thiếu chút nữa đã quên cái này, vội vàng nói:

- Tiêu nhân đã gọp nhặt được một chút.

Nói xong, hắn để thuộc hạ mang ra một cái rương.

- Tiêu tiên sinh, đồ vật ngày cần đều ở trong.

Cái rương được đóng kín, Tiêu Trần cũng không có ý định xem tại chỗ, vung tay về phía cái rương.

Xử dụng huyền hóa chi thuật.

Lập tức, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, cái rương biến mất trong hư không.

- Tiêu tiên sinh, cái này…

- Không cần kinh hoảng, ta đã thu đồ vật lại.

Tiêu Trần thản nhiên nói.

Mọi người đều nhìn nhau, nội tâm hít một ngụm khí lạnh.

Tuy Tiêu Trần nói hời hợt, nhưng bọn họ không thể làm như không nhìn thấy được.

Một cái rương lớn như vậy, cần hai người khiêng, kết quả là Tiêu Trần chỉ phất tay, liền biến mất không còn, ngay cả thực lực của Tiên Thiên Tông Sư cũng không thể giải thích, chỉ có thể gọi là tiên nhân.

- Khả năng của Tiêu tiên sinh thật là vô biên, chúng ta không thể đo lường được!

Tiêu Trần quá thần bí trong mắt của mọi người.

- Hôm nay như vậy thôi, thời gian không còn sớm, ta phải trở về!

- Tiêu tiên sinh, chúng ta tiễn ngài!

Đoàn người cẩn thận đi theo Tiêu Trần ra phía ngoài.

Cũng chính lúc này, có hai chiếc xe đi đến, có hai gã thiếu niên nhảy xuống.

- ba, các ngươi đã làm xong rồi sao, ta đến đón các ngươi!

Hai gã thiếu niên này đi về hướng Lương Vĩ Tân cùng Hà Viễn Bình.

Tiêu Trần liếc mắt nhìn hai người, rồi quay về phía Lương Vĩ Tân cùng Hà VIễn Bình hỏi:

- Con trai các ngươi?

- Ngươi là ai?

Một tên thiếu niên vóc dáng tương đối cao, nhìn về phía Tiêu Trần, thấy Tiêu Trần tuổi tác không khác mình lắm, ngữ khí lại không biết điều như vậy.

Ta cùng ba ta nói chuyện, có liên quan gì đến ngươi mà nói vào?

Nhưng mà câu nói này lại để Hà Viễn Bình sợ hãi.

Ba!

Hắn gõ một cái vào đầu thiếu niên, nổi giận quát lên:

- Tiểu tử, sao lại nói chuyện với tiên sinh như thế, nhanh xin lỗi!

- ba, ta không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?

Mặt mũi thiếu niên ủy khuất, không rõ vì sao ba mình lại làm vật.

Tiêu Trần nói:

- Hà tam gia, con trái ngươi này có đức hạnh giống người đó, là di truyền sao?

Phù phù!

Hà Viễn Bình lập tức quỳ trên mặt đất, thần sắc thấp thỏm.

Trước đó hắn trào phúng Tiêu Trần, còn không biết Tiêu Trần có tức giận hay không, mà lúc này, con mình lại chống đối Tiêu Trần, nếu Tiêu Trần phất tay một cái, vậy phụ tử hắn phải chết.

Điểm mấu chốt là, bọn họ chết đi, Hà gia cũng không dám báo thù cho bọn họ.

Một tên Tiên Thiên Tông Sư, thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần nói một câu, liền có vô số thế lực nguyện ý hủy diệt Hà gia.

- Tiêu tiên sinh, tiểu nhi không hiểu chuyện, ngai đại lượng, đừng tính toán cùng hắn!

Hà Viễn Bình không ngừng cầu xin tha thứ.

Thiếu niên kia cho dù có ngu xuẩn, cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng, nhìn về phía Tiêu Trần khiếp đảm.

Bằng vào thân phận của ba hắn, lại quỳ xuống trước Tiêu Trần cầu xin, thân phận của Tiêu Trần, đã không phải dùng từ kinh khủng để hình dùng.

- Đứng lên đi, ta đã nói gì đâu.

Tiêu Trần dở khóc dở cười, người hắn nên giết nhất định sẽ giết, nhưng mà người không nên giết hắn cũng lười để ý.

- Kỳ thực, ta thấy bọn hắn mới hiếu kỳ hỏi một câu thôi. Được rồi, Triêu Lang đưa ta trở về, các ngươi giải tán đi.

Tiêu Trần đi đến chiếc BMW của Triệu Lang rồi rời khỏi nhà xưởng.

- Tiểu Quang, Tiêu tiên sinh có quen biết với các ngươi sao?

Hà Viễn Bình thấy có gì đó là lạ.

Thiếu niên kia cũng mờ mịt lắc đầu:

- Không biết, ta cũng chưa thấy quá.

Lương Vĩ Tân cùng Hà Viễn Bình nhìn nhau, đều nói lời cảnh cáo:

- Bây giờ đã thấy qua, nhớ kỹ, sau này gặp hắn, thì không được đắc tội, có biết không?

- Ba, hắn là người nào? Tuổi chỉ bằng chúng ta thôi, vì sao phải sợ hắn như vậy?

- Các ngươi chỉ cần biết, một câu nói của Tiêu tiên sinh có thể diệt cả gia tộc chúng ta. Nếu như các ngươi đắc tội hắn, liền cả cái xác cũng không ai dám nhặt.

Hai ngã thiếu niên nghe thế, sợ đến trắng bệch mặt, trong lòng nhớ kỹ lời nói này.

Bọn họ tuy là công tử quần là áo lụa, nhưng không phải là không có đầu óc. Phụ thân đã cảnh báo như thế này rồi, bọn họ hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.



Lúc Tiêu Trần về đến nhà, Tiêu Vũ Phỉ đã đi làm về.

- Ngươi đi đâu mà trễ như vậy mới về?

Tiêu Vũ Phỉ thuận miệng hỏi một câu.

Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng là Tiêu Vũ Phỉ chất vấn hắn thật lâu, nên hắn đã tìm một cái cớ.

Nhớ kỹ lại, lúc vừa tới Thành phố Lan Ninh, hắn biến mất ở trước mặt Tiêu Vũ Phỉ, đã làm cho nàng lo lắng nửa ngày.

Nghĩ đến khoảng thời gian ở chung này, Tiêu Vũ Phỉ đã nhân ra hắn trưởng thành rồi, đối với hắn tương đối yên tâm.

- Đi ra ngoài dạo một vòng!

Tiêu Trần cũng thuận miệng đáp lại.

- Đi ra ngoài dạo nhiều cũng là một chuyện tốt, Thi Vận không phải đã nói là mấy ngày nghỉ không có dự định gì sao, ngươi có thể tìm nàng.

- Ngươi không đi cùng, ta và nàng không có tiếng nói chung!

Tiêu Vũ Phỉ ngẩng đầu lên:

- làm sao vậy? chẳng nhẽ quan hệ các ngươi không phải tốt lên sao?

Tiêu Trần lắc đầu, không giải thích.

- Ta lực bất tòng tâm rồi, ngay mai tiếp tục xuống xưởng tuần tra, sự việc của ngươi tự giải quyết cho tốt.

Tiêu Trần nói:

- Không bằng ta cũng đi giúp ngươi một chút?

Tiêu Vũ Phỉ sửng sốt, nói tùy ý:

- Không cần, ngươi an tập đọc sách là được rồi, ngày nghỉ liền giải lao một chút.

- Được thôi!

Tiêu Trần nhún vai.

Ngày thứ hai, Tiêu Vũ Phỉ liền rời đi từ sáng sớm, Tiêu Trần đem cái rương tài liệu của Bành Siêu chuẩn bị mở ra.

Bên trong rương chứa thảo dược, dược liệu, linh ngọc.

Nhưng mà Tiêu Trần cũng không vội, cái rương này, đủ để hắn dùng một đoạn thười gian.

Hắn đi ra ngoài muốn mua một chút khí cục, lại về nhà bắt đầu đem dược liệu phân loại, sau đó nghiền nát, lấy tỉ lệ đặc thù trộn vào nhau, dùng lửa đun nóng.

Hiện tại hắn không có điều kiện luyện đan, nhưng phối trí một chút linh dược cơ bản, không có vấn đều.

Từ sáng đến tối, ròng rã hơn 12 tiếng, hắn dùng dược liệu phối ra dược bốn dược dịch.

Cái hiệu suất này là cực nhỏ, nhưng không còn cách nào khác, điều kiện hà khắc, không bột khó gột nên hồ, mặc dù là đời trước hắn là tiên hoàng cũng chỉ là được như vậy.

- Có thể tìm một chỗ để thử hiệu quả!

Tiêu Trần suy nghĩ một chút liền ra khỏi cửa.

Sau nửa canh giờ, hắn đi tới tủng tâm mua sắm phố đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.