Theo như quy tắc chơi xúc xắc, người thua phải kêu trước, mọi người đong đưa cốc, nhìn về phía Nam Tạm-----
“Mười lăm sáu!” Nam Tạm hô.
“Mười sáu bốn!” Lý Khanh ngồi bên cạnh Nam Tạm nói tiếp.
“Mười sáu năm!” Sau Lý Khanh là Thù Man.
Thù Man vừa dứt lời thì “Mở!” Lưu Nhiên và Lý Khanh cùng kêu lên hô mở, một người ôn hòa, một người hơi gấp rút.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn
lê quý đôn.
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Thù Man cười, nhìn về phía hai người, thì thầm: “Gấp như vậy sao? Đúng là nhìn không ra.” Nói xong liền xốc chén lên, số 1.
“Là em thua rồi, anh không có!” Nam Tạm để lộ ra cốc của mình, cười đắc chí vừa lòng.
“Hinh Nhi, lần này em thua rồi, anh thắng.” Lý Văn Hoa vẫn cười ôn hòa như
thế: “Khanh Tử và A Tu đều là 8, thêm nữa em cũng không đủ 16 số nha.”
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Phú Tu và Lý Khanh để mở cốc ra, đúng là như vậy----
“Đúng là thua thật rồi”, Thù Man thầm thì một câu, nhìn về phía Nam Tạm và
Lưu Nhiên, lông mi nhấp nháy, ánh mắt sáng trong, giống như mắt mèo:
“Vậy thì nhóm các anh đồng thời kêu mở, xem như người đó thắng đi?”
“Đều đã tính xong rồi!” Nam Tạm kết luận.
Lưu Nhiên không nói gì, chỉ là cười nhẹ nhìn về mấy người khác, hình dáng không sao cả, tất nhiên là được tính trước kỹ càng----
“Kết quả này, tôi không đồng ý, nói sao cũng là tôi chịu thiệt.” Thù Man lắc đầu.Truyện được chuyển ngữ bởi Rea.
“Vậy thì em muốn như thế nào?” Lý Khanh nhìn Thù Man đang lắc đầu, vẻ mặt cân nhắc hỏi.
“Nếu không thì em chọn một người đi?” Phú Tu tham gia, chỉ sợ không đủ nháo.
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Bạch Thành quét mắt qua mọi người, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng xem thú vị mười phần.
“Được thôi.” Thù Man nhìn vẻ mặt chờ mong của Nam Tạm, lại nhìn Lưu Nhiên ôn
hòa, ngón tay trỏ xanh nhạt trơn bóng duỗi ra, chỉ về Lưu Nhiên: “Tôi
chọn Văn Hoa!”
“Tại sao?” Vẻ mặt của Nam Tạm không cam lòng.
“Bởi vì tôi đã nói qua rồi, tôi đối với Văn Hoa vô cùng hứng thú, vô luận là thân vẫn lại là tâm.” Thù Man cười tươi, ánh mắt vô tư, lại còn mang
theo tà khí.
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Nói xong liền đứng dậy, đang chuẩn bị đi lấy rượu, thì chai rượu đã đến trước mặt, giương mắt nhìn----
Chỉ thấy Bạch Thành đang đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, trêu tức
cô, có chút mùi vị nhìn xuống. Mặc dù Thù Man cũng đứng, người cũng
không thấp, cô cao 1m65, nhưng Bạch Thành lại cao hơn một cái đầu có dư.
Thù Man vẫn giữ nụ cười yếu ớt, tiếp nhận chai rượu trong tay Bạch Thành,
giơ lên, uống một hơi, không nhanh không chậm, sau hơn mười phút chai
rượu đã thấy đáy----
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Sau khi cồn
có tác dụng, gương mặt cô ửng đỏ, môi diễm lệ, mắt mê ly, thân thể có
chút say đi đến bên cạnh bàn, để chai rượu xuống, liếc mắt về người đàn
ông vẫn duy trì vẻ nho nhã ôn nhu, trong lòng thầm than: “Anh ta đúng là loại người giống mình nha!”
Ngoắc ngón tay với Lưu Nhiên, mị
nhãn như tơ nhìn chăm chú vào anh, âm thanh mềm mại giống như là lông
chim đang bay: “Văn Hoa, đến đây.”
Người đàn ông cười lại gần Thù Man, cánh tay duỗi ra, đem cô ôm vào lòng, hô hấp nhẹ nhàng vỗ về đôi
má của Thù Man: “Yêu tinh, em mị hoặc như vậy là muốn quyến rũ người
nào? Vẫn nói, có phải ở đây em cũng không muốn buông tha ai không?”
“Ha ha….” Mặt cô vùi vào ngực anh, Thù Man cười run rẩy hết cả người: “Ai tôi cũng không muốn quyến rũ, chỉ muốn đem anh…..”
Nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, hai tay đặt lên gáy anh, kéo đầu anh xuống, ánh
mắt mê ly đối diện với mắt anh, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước chạm
vào vành tai anh, lưỡi mềm mại nhẹ liếm: “Đã nghĩ rằng, làm sao để lừa
gạt anh lên giường, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm, được không?”
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
“Yêu tinh!” Lưu Nhiên thì thầm một tiếng, trực tiếp khi dễ đôi môi đỏ tươi
ướt át của cô, hung hăng hôn, hoàn toàn tương phản với sự nhu thuận hằng ngày.
“Uhm….” Thù Man rên ra tiếng, hoàn toàn khống tránh né,
ngược lại đón nhận anh, hai người hôn đến điên cuồng, hôn đến quên mình, càng hôn càng xuất thần, cực nóng----
Nháy mắt nhiệt độ trong
phòng tăng vọt lên, hai người đang ôm hôn xuất thàn kia, nhiệt độ như
sốt cao, như muốn đem người chung quanh hong khô, hóa đá----
Tay
Thù Man trượt vào áo sơmi của anh, tìm đến quả cầu nho nhỏ, vuốt ve, lôi kéo, đổi lại làm thân thể người đàn ông nháy mắt cứng ngắc----
“Yêu tinh, Em muốn anh ở chỗ này muốn em sao? Hô hấp của Lưu Nhiên gần như
tắc nghẽn dồn dập, buông môi của Thù Man ra, thở phì phò, bàn tay to bắt lại bàn tay của cô đang làm loạn trước ngực anh, nhìn vào mắt cô, âm u, đen tối, giống như vòng xoáy, dẫn người hãm sâu vào.
Giờ phút
này anh đang cảnh cáo thiên hạ trong lòng, hy vọng cô có chừng mực, anh
không phải là người quân tử gì, không phải là Liễu Hạ Huệ, nếu như cô
còn tiếp tục, anh không ngần ngại ở chỗ này, trước mặt nhiều người như
vậy mà muốn cô.
Thù Man sao có thể không biết, những yêu nghiệt này là người như thế nào, cô sẽ sợ sao? Sẽ để ý sao?
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Giờ phút này, cô chỉ muốn được giải phóng----toàn thân nóng quá----ma quỷ
tươi đẹp ở đáy lòng chỉ muốn cắn nuốt lý trí của cô----
Nóng quá----Cô biết, ở đây đã có người lén trộn rượu rồi----
Không để ý tới Lưu Nhiên, kiễng chân lên chộp lấy môi anh, vuốt ve môi mềm
mại, liếm láp, đầu lưỡi miêu tả hình môi---ánh mắt mê ly, giống như có
một màn sương mỏng, âm thanh nhẹ nhàng nức nở như con mèo: “Văn Hoa, Em
thích anh, Văn Hoa, em biết em và anh là người giống nhau….”
Bộ
ngực sữa cao ngất kề sát anh, cọ cọ, đầu ngón tay xuyên qua tóc anh, đáy mắt sương mù phản chiếu gương mặt tuấn duật của anh, mắt âm u, để cho
Lưu Nhiên thấy rằng, giờ phút này, cô---trước mắt cô gái xinh đẹp như
yêu tinh này----chỉ có anh---
Ôm lấy cô gái không ngừng tức giận
vào lòng, hướng vào phía sofa, trực tiếp đem cô đặt dưới thân, hôn lên
môi của cô, cổ, gáy, lan tràn đi xuống, in lại một cái hoa hồng diễm lệ, gieo xuống dấu vết của Lưu Nhiên anh----
“Nóng quá….Văn Hoa….Uhm….” Thù Man vặn vẹo thân thể, xé rách quần áo trên người, đầu vai trần bại lộ dưới ánh đèn ái muội.
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Lưu Nhiên nhìn người dưới thân đã mất đi lý trí, ánh mắt mê loạn, nhìn đôi
bàn tay nhỏ nhắn kia không ngừng xé rách quần áo của chính mình, quay
đầu---
Nhìn mấy người đang hứng thú và ánh mắt hưng phấn, trong lòng liền hiểu rõ---hiển nhiên bọn họ cũng thường xuyên làm như vậy---
“Hinh Nhi, em….” Vỗ vỗ vào đôi má của tình nhân, thấp giọng gọi, “Hinh Nhi, Hinh Nhi, em tỉnh lại đi….”
“Văn Hoa, Văn Hoa, dẫn em đi, dẫn em đi…Em không nên ở đây…” Bảo vệ tia lý
trí cuối cùng trong đầu, Thù Man gọi anh dẫn cô ra khỏi nơi này, cô
không ngờ lại bị bỏ thuốc, thật bá đạo.
“Được!”
Nghe câu trả lời của anh, Thù Man đã yên tâm, tia lý trí sau cùng cũng đã bị cắn nuốt mất----
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Lưu Nhiên chỉnh lại quần áo cho Thù Man, ôm lấy cô gái đang vặn vẹo trên sôpha---
“Văn Hoa, cậu làm thật sao?” Lý Khanh nhìn Lưu Nhiên, không thể tin nổi.
Mấy người khác lại càng kinh ngạc, anh ta--- là Văn Hoa mà họ biết sao? Là
người trông ôn hòa, nhưng kỳ thực luôn máu lạnh Lưu Nhiên?
“Tôi đối với cô ấy cảm thấy hứng thú, cho nên cô ấy là của tôi.” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, sắc mặt ung dung.
Nói xong, ôm lấy Thù Man đi ra khỏi phòng, không hề để ý tới mấy người đang có tâm trạng khác nhau