Bọn họ lái xe đi đến một nhà hàng kiểu tây cách đó 3 dặm, sau khi xuống xe thì cùng nhau đi vào. Gió ban đêm mang theo hơi nóng đầu hè và mát mẻ của cuối xuân thổi qua người làm váy của Thù Man tung bay, gió phất qua cả trên mặt làm cho mọi người cực kỳ thoải mái.
Người phục vụ trắng trẻo dễ nhìn dẫn 3 người đi vào, không bên trong phòng rất rộng rãi và được trang trí tao nhã, ngọn đèn không sáng cũng không quá tối nhìn thật đẹp mắt.
Không khí trong bữa ăn khá tốt. Đồ ăn đều là những món cao cấp, được sắp xếp thứ tự trước sau ngay ngắn trước mặt. Rượu vang, món chính là ốc sên hấp, thịt bê rán, mùi vị tuyệt hảo, vừa thơm lại vừa mềm.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lleeqquuyyddoonn
Món tráng miệng ngọt được chính đầu bếp ở khách sạn 5 sao đặc biệt đích thân chế biến. Là Tiramisu với màu sắc đúng chuẩn và hương vị rất ngon.
Trong lúc dùng bữa, người phục vụ vô cùng chu đáo cẩn thận cùng với người quản lý nhà hàng lại tự mình ân cần hỏi thăm, hiển nhiên Chu Nham Hải chính là khách quen ở đây, mà ảnh hưởng của anh thìkhông hề tầm thường. Bọn họ cùng hưởng thụ một bầu không khí bữa tối tốt đẹp khiến tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
Sau khi dùng xong món chính, cả 3 người cùng nhàn hạ nhấm nháp một chút thức uống. Thù Man đang uống trà xanh, hương thơm thoang thoảng còn Chu Nham Hải và Khuynh Hữu lại uống cà phê mùi thơm nồng.
Họ đều không nói gì, chỉ ngồi im lặng nghe tiếng nhạc jazz cổ điển, khép hờ mắt lại suy nghĩ và tận tình hưởng thụ sự bình yên này.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, ở những trang web khác là hàng coppy không xin phép.
Khuynh Hữu ngồi đối diện Thù Man, tầm mắt anh đang như có như không đánh giá cô, giống như đánh giá một đồ vật, lại giống như có lời muốn nói….nhưng anh vẫn không mở miệng.
“Anh muốn nói cái gì?” Thù Man liền mở mắt ra, bình thản nhìn người đàn ông đang muốn nói lại thôi, cô khẽ cười nhạt, giọng nói cũng ôn hòa.
“Tôi có thể nói ra lời nói từ đáy lòng không?” Ánh mắt Khuynh Hữu cực kỳ phức tạp cùng thái độ chân thành.
“Đương nhiên, có gì mà không thể.” Thù Man liền thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay thon dài của cô bắt đầu ma sát thành chén sứ.
“Tôi có thể hỏi cô 1 vấn đề không? Có lẽ vấn đề này….Ừhm, nói trắng ra có chút tàn khốc.”
“Đương nhiên.” Ý cười của Thù Man vẫn như cũ, giọng điệu ôn hòa cùng sắc mặt bình thản.
“Tôi cảm nhận ….Phải nói là.. Tâm tư của cô rất thâm trầm, hoặc nói đó là tính cách của cô, mặc dù là cô cười, rất đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy những thứ này không phải là chân thật, cô làm cho tôi không có biện pháp nhìn thấu!” Lời nói của anh rất thành thật, cũng không che giấu nỗi lo sợ nghi ngờ của mình.
“Ừhm, còn gì nữa?” Thù Man cười đáp lại, cô nhìn Khuynh Hữu có chút đùa giỡn.
“Còn có….Cô bây giờ, là người khiến cho đàn ông động tâm.”
“Ha ha….” Thù Man liền cười nhẹ ra tiếng, cười cười nhìn anh, thái độ có chút ngạo mạn: “Nói như vậy là Khuynh Hữu….Anh đã động tâm với tôi rồi sao?”
“Cũng không phải, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi.” Khuynh Hữu liền trả lời cực kỳ thành thật.
“Một người đàn ông thăm dò một người khác phái đến cùng, đó là dấu hiệu nảy sinh tình cảm, hoặc đó là dấu hiệu nguy hiểm khi rơi vào tay giặc.” Tục ngữ nói đúng, lòng hiếu kỳ là một cái gì đó khó nói nên lời, nó không những hại chết mèo mà còn có thể hại chết người.
Về sau mà nói, Thù Man cũng không có ý gì nhưng cô rất tin tưởng, đáy mắt mình đang truyền đạt ý tứ mà người đàn ông ngồi đối diện lại hiểu rất rõ ràng- anh ta là một người thông minh cơ trí, đầu óc lại cực kỳ sáng suốt.
“Ha ha….” Người đàn ông liền thấp giọng cười, âm thanh êm tai, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Hinh Nhi, cô…thật thú vị…”
“Vậy sao?” Ánh mắt Thù Man chứa đầy thâm ý, môi cô khẽ nhếch lên: “Tôi sẽ xem những lời này là lời khen ngợi của anh.”
“Có thể.” Anh liền hào phóng thừa nhận, hứng thú trong mắt ngày càng sâu.
“Cám ơn.” Thù Man chân thành nói.
Giờ phút này, trong lòng Khuynh Hữu đã sáng tỏ, sự đau đớn, vùng vẫy của Nham Hải…Đều nằm ở sự thay đổi độc đáo này của cô! Tẩy chay những trang web coppy truyện không xin phép.
“Cô cho là, đoạn tình cảm này đối với Nham Hải là tình yêu sao, sẽ được bao lâu, hoặc là nói cô cảm thấy sẽ có kết quả sao?” Khuynh Hữu liền rất nhanh đã thay đổi, sắc mặt anh âm trầm, mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thù Man vẫn đang cười nhạt, anh nhìn thấy cô hơi cong môi lên, mắt cô không chút gợn sóng nhưng anh lại muốn thấy được biến hóa ở nơi đó, dù chỉ là một chút nhỏ nhất.
Hiển nhiên là Khuynh Hữu đã thất vọng, trong mắt cô vĩnh viễn là dịu dàng, cũng là cực kỳ lạnh lùng trong ve, giống như loại chuyện đó không liên quan đến mình- “A, là yêu sao, tôi cũng không thể nào biết được đâu, hiện tại nói tới có vẻ hơi xa, về phần tới khi nào thì bây giờ có nói hay không thì tôi và anh trai cũng không thừa nhận đó là yêu đương, tôi cho rằng đây chỉ là chúng tôi cần lần nhau-là phương thức an ủi cấm kỵ mà thôi.”
“Hay là nói, chuyện này chỉ là một trò chơi cấm kỵ kích thích, có bắt đầu hay không cũng không sao cả, không phải sao?” Thù Man cười rất nhạt, ánh mắt chuyển về phía Chu Nham Hải đang im lặng nãy giờ, giọngnói bình thản ôn hòa như cũ: “Anh trai, đừng bảo là anh nghe không hiểu đấy.” Lời nói của cô lại lãnh khốc tàn nhẫn, những câu nói đó giống như con dao đã cắt trên thân thể của anh, chảy ra máu tươi không nhìn thấy được.
Sự lạnh nhạt dịu dàng này đã hung hăng xé rách lục phủ ngũ tạng của Chu Nham Hải, làm anh vô cùng đau khổ.
Anh đã vùi trong đó sâu như vậy, không có cách nào tự kiềm chế cũng không ai có thể cứu thoát anh.
Khuynh Hữu liền nghiêng đầu nhìn về phía anh, mày rậm nhăn lại, giọng nói thật sự bất đắc dĩ: “Nham Hải, cậu hà tất phải như vậy?” Cô ấy căn bản là không có tính toán, cũng không muốn đáp lại, cô ấy nói….Đây chỉ là trò chơi của cô ấy mà thôi, cô ấy nói rõ ràng như vậy, không hề giấu giếm, cậu cũng nghe rõ mà?
Chu Nham Hải hơi nhíu mày, trong mắt đều rõ ràng là đau lòng, nhìn cô gái đang khẽ cười duyên lại cực kỳ lạnh nhạt, nỗi đau đã đâm xuyên trái tim anh, lan tràn đến tứ chi-ngay cả trên da cũng thấy đau.
Anh liền nhẹ nhàng gật đầu: “Em ấy chưa bao giờ nói qua cái gì, cho tới hôm nay đều là tôi đơn phương-mà tôi, vẫn không cách nào bỏ xuống được, vì em ấy-tôi nguyện ý, không hối hận!” Âm thanh của anh trầm thấp khổ sở, hàm chứa mùi vị bi thương rất nồng đậm, nhưng lời nói và ánh mắt của anh vẫn kiên định như lúc ban đầu.
Cô ấy-đã trở thành chấp niệm.
“Cậu…” Khuynh Hữu không biết nên nói với người đàn ông này cái gì bây giờ, “Tùy cậu, dù sao loại đau khổ này không ai có thể thay thế được.”
“Hinh Nhi, chỉ cần có thể yêu em, anh dù làm cái gì cũng nguyện ý.” Tay của anh liền lướt qua mặt bàn đem tay của Thù Man nắm trong tay mình, ánh mắt hết sức chân thành tha thiết, bên trong hàm chứa si mê không hối hận cùng cam nguyện….
Nhưng sự thâm tình cố chấp, hết sức chân thành của anh lại làm cho Thù Man cảm thấy vô vị, tẻ nhạt, đây không phải là kết quả mà cô mong muốn-cô chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông lạnh lùng như anh sẽ lại dễ dàng đắm chìm, giao phó trái tim mình như vậy.
Cô sẽ tiếp tục chơi đùa với anh sao? Thù Man tự hỏi lòng mình…..Đại não cô có chút hoảng hốt, lại không tìm được đáp án.
Trùng sinh sống lại, mặc kệ cô dùng loại dáng vẻ nào, cố ý tiếp cận người nào, phóng đãng cũng được, yêu nghiệt tươi đẹp cũng tốt.
Kết quả Thù Man mong muốn, không đơn giản là nhìn thấy kích thích đạo đức cùng với **, mà là điên cuồng vô vọng.
Cô muốn đền bù lại cho kiếp trước tịch mịch và trống rỗng của mình.
Những thứ này, chẳng qua là tới tô vẽ thêm cho linh hồn và sinh mạng không rõ trắng đen của cô.
Nhưng mà, kết quả lại không được như cô mong muốn.
Như Lưu Nhiên, người đàn ông này Thù Man cũng không có cách nào giải thích tại sao anh lại tồn tại. Nếu không có cách giải thích, cô liền cho anh xâm nhập vào sinh mạng kỳ lạ của mình, anh là một người kỳ lạ, mà cô cũng không muốn né tránh sự kỳ lạ đó.
Nhưng chỉ là một mình Lưu Nhiên anh mà thôi, những người khác Thù Man không nghĩ sẽ cho phép bọn họ trở thành những người kỳ lạ khác.