“Thù Man à, anh chính là….” Chu Nham Hải vừa mới mở miệng, lời nói chỉ nói được một nửa thì đã …….
“Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mơ hồ của một người đàn ông. Tôi đã cố gắng để nhìn rõ anh ta nhưng cố thế nào cũng khôngnhìn thấy được.”
“Nhưng tôi biết rằng anh ta rất quan trọng đối với tôi, tôi không thể, cũng không được phép quên anh ấy.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nghe vô cùng êm tai.
Nhưng những lời nói này lại đâm vào trái tim của hai người đàn ông nọ. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, nếu bạn nhìn thấy nó ở những nơi khác thì đó là hàng coppy không xin phép.
Khiến cho họ cảm thấy sợ hãi vô cùng!
Hình ảnh mơ hồ của một người đàn ông ư?
Rất quan trọng với cô ấy, không thể quên cũng không được phép quên ư?
Là ai vậy?
Là Lưu Nhiên sao?
Khả năng này cũng rất lớn!
Khuynh Hữu liền cảm thấy đau nhức cả đầu, anh nhìn sang cô gái đang ngồi dựa lưng vào giường………
Sao Lưu Nhiên lại đặc biệt như vậy? Sao đối với cô anh ta lại quan trọng như thế?
Vẻ mặt của tiểu Phật rất lạnh lùng, dù sao việc này cũng không hề liên quan đến anh. Nhưng có thể khiến cho cô nhớ mãi không quên, đã bị thôi miên rồi mà vẫn không thể quên, người đàn ông tên là Lưu Nhiên kia khiến anh rất muốn gặp anh ta một lần.
Người bị kích động nhất vẫn là Chu Nham Hải, vẻ mặt của anh rất đau khổ, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo, nỗi đau trong lòng khó mà nguôi ngoai được………
Chính là người đàn ông kia sao?
Anh vì cô mà hao tổn toàn bộ tâm trí,
Chỉ vì muốn cô quên đi những người đàn ông đang dây dưa với cô, nhất là Lưu[Preiya] Nhiên.
Mà lúc này, cô hẳn là đã quên ..…….
Cô đã quên đi tất cả mọi người, thậm chí còn không nhớ rõ cả bản thân mình.
Nhưng lại vẫn nhớ rõ tên Lưu Nhiên kia.
Tuy vậy hiện tại Thù Man không nhớ gì về anh ta, nhưng nhớ lại có phải là chuyện sẽ xảy ra sớm hoặc muộn hay không?
Không chừng vừa thấy mặt hắn ta là cô sẽ nhớ lại.
Chuyện này làm sao có thể được?
Anh cảm thấy mình quá buồn cười, cũng quá ngu xuẩn.
Anh cho rằng khi thôi miên cô rồi sẽ đạt được kết quả mà mình muốn, để từ nay về sau cô sẽ không rời khỏi anh nữa……..
Kết quả là,
Anh đã tự đánh mình một bàn tay, tự nâng cục đá mà đập vào chân mình!
Trái tim của anh hiện tại vô cùng giận dữ, oán hận, không hề giống một người đàn ông độ lượng.
Thà rằng anh không đối xử độ lượng với cô thì đã không….. Sát ý chợt nổi lên khiến lục phủ ngũ tạng của anh bị tổn thương, anh muốn đem những thứ tồi tệ này để che giấu sự đau đớn trên người mình.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Anh chính là độc ác như vậy, bản tính tự nhiên đã bị mất đi rồi.
Thù Man, em đã liên tiếp cắt nát trái tim của anh rồi, em muốn anh phải chết sao!
Chu Nham Hải nhìn cô gái trên giường, bàn tay anh liền siết chặt lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt gây đau đớn nhưng đau đớn trong lòng anh còn kịch liệt gấp trăm lần.
Vừa rồi ánh mắt mà cô nhìn anh rất lạnh lẽo, trên mặt đều là ghét bỏ, cô từ chối anh đụng vào người cô.
Kết quả như vậy chính là báo ứng phải không?
“Nham Hải, chúng ta ra ngoài trước đi, để cô ấy được yên tĩnh đã.” Ngạn Thủ liền đi đến bên cạnh Chu Nham Hải, giơ tay vỗ vỗ lên đầu vai anh. Cái vỗ này của anh dùng khá nhiều sức, âm thầm an ủi người đàn ông yếu đuối này.
Chu Nham Hải thở dài một tiếng, nhưng giận dữ trong lồng ngừng vẫn chưa giảm. Anh nhìn cô gái lạnh lùng đang dựa vào giường kia, mệt mỏi liếc nhìn cô thêm cái nữa rồi nhắm mắt lại, xoay người đi ra ngoài.
Ba người đàn ông đã ra ngoài hết.
Thân thể của Thù Man dựa vào giường, cô không hề muốn mở mắt ra- mặc kệ cho ba người kia có ở đây hay không.
Cô cảm thấy trên người mình hiện tại không còn chút sức lực nào, cơ thể cần được nghỉ ngơi còn những cái khác không quan trọng.
Bọn ho kêu cô là Thù Man, vậy thì cô chính là Thù Man. Không vì bất cứ lý do gì, cô cảm thấy được, cái tên này vốn chính là của mình.
Cô liền chậm rãi tiếp nhận trí nhớ trống rỗng của bản thân. Như vậy cũng tốt, rất tốt! Điều này khiến cho cô vô cùng thoải mái, cô chưa từng thấy thoải mái như vậy. Thân thể và ý thức trong nháy mắt đều sắp mọc cánh bay đi, có thể là bay đến bất cứ đâu.
Từ nay về sau, trời cao đất rộng, không còn trói buộc, không còn bị khống chế, không có ràng buộc tồn tại, không còn liên lụy tới ai……..
Có thể tự làm mọi việc một mình, không còn vướng mắc với ai, hoặc là tùy ý điên cuồng..
Không cần để ý tới kết quả, không quan tâm đến sẽ làm tổn thương ai!
Như vậy thật tốt, rất tốt!
Tại đại viện quân khu số 4………….
Trong phòng khách nhà họ Phú, già trẻ đều tề tựu đông đủ, không khí vô cùng căng thẳng.
Mẹ Phú đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt của bà rất đờ đẫn, mắt nhìn vào đứa con trai đang quỳ gối dưới đất, đáy lòng đang kinh hãi còn chưa thể bình tĩnh lại được.
Tình huống như vậy, chuyện hoàng đường thế này làm sao bà có thể tiếp nhận được đây?
Bà cũng không ngờ được là, con trai bảo bối của bà, đứa con cao ngạo không ai bì nổi lại bị một người làm cho rung động đến như vậy, tìm về cho bà một đứa “con dâu” sao?
“Năm người!”- Tất cả những đứa trẻ đó đều là những người anh tuấn mà trong vạn người mới tìm được 1 người, đều là bảo bối trong gia đình, là những đứa trẻ mà bà đã nhìn chúng lớn lên.
Bọn trẻ đều bướng bỉnh như nhau, muốn năm người đàn ông và một cô gái cứ như vậy mà sống chung ư?
Mà họ lại cùngrung động vì 1 cô gái “nổi tiếng” như vậy!
Rung động! Trừ bỏ rung động ra thì còn lại là kinh sợ, chuyện như vậy làm sao bà có thể tiếp nhận được?
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt bà liền rơi xuống không ngừng như những hạt châu, bả vai cũng vì vậy mà rung lên……
Mẹ Phú nói chuyện cũng không được rành rọt, bà liền khóc thút thít: “Nghiệp chướng, chúng ta đã nghiệp gì sao..Tu Nhi…Sao con lại điên rồ như vậy chứ?” Thật đau lòng quá, đứa con độc đinh của nhà họ Phú bọn họ sao lại một cô gái mê hoặc đến mức này đây?
Nó đã bị cô ta mê hoặc đến nỗi gần điên rồi.
Trong lòng bà không thể chấp nhận nổi yêu cầucủa con mình, bà rất đau lòng!
Yêu tinh hại người của nhà họ Chu kia!
Ba Phú rất thất vọng và đau khổ, ông liền ôm lấy vợ mình vào lòng, nhẹ giọng an ủi bà: “Liễu Nhi, Liễu Nhi, em đừng tức giận, xem anh trừng trị đứa con đại nghịch bất đạo này đây.” Ông chỉ thấy bất đắc dĩvà tiếc nuối khi rèn sắtkhông thành thép.
Phú Tu đang quỳ dưới sàn, vẻ mặt của anh rất kiên định, trong mắt chính là cố chấp và không muốn thỏa hiệp. Để chống lại vẻ mặt bình tĩnh của ông nội anh, anh liền khom lưng xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất 3 cái, gây ra tiếng “bang, bang.”
“Ông nội, cháu của ông chính là đứa bất hiếu vô liêm sỉ, từ nhỏ cháu đã được ông yêu thương, lúc trưởng thành còn không thể để ông bớt lo lắng về cháu, cháu đã phụ kỳ vọng của ông, làm cho ông đau lòng, bây giờ cháu xin thỉnh tội với ông.” Lời xin lỗi của anh là nói thật từ tận đáy lòng mình.