Yêu Nghiệt

Chương 2



Sáng sớm, 1 chiếc BMW màu bạc chạy với tốc độ cực nhanh trên đường lớn, người lái xe là một chàng trai trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn khẩn trương căng thẳng, các đốt ngón tay cầm tay lái hơi hơi trắng bệch. Hắn không có kiên nhẫn vượt qua 1 chiếc lại 1 chiếc xe phía trước, rốt cục phanh chói tai dừng lại. Hắn bước ra khỏi xe, mạnh mẽ đóng cửa xe lại, còn tức giận ấn chuông điện.

Cánh cổng sắt lớn già cỗi, loang lổ chạm rồng khắc hoa không chịu được sức công phá của hắn, liền lay động hai cái "Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!". Xuyên qua cửa lớn nhìn vào bên trong liền thấy một khu vườn không có bàn tay con người chăm sóc, tự sinh tự diệt.

1 phụ nữ nhỏ gầy từ bên ngoài căn nhà lớn có chút cũ kỹ chạy ra, thở hồng hộc kéo hai cánh cửa lớn."Tứ… Thiếu gia!" Vẻ mặt bà ta chấn kinh nhìn người trẻ tuổi chưa hề xuất hiện ở chỗ này lần nào, và đây là lần đầu tiên. Sao hắn lại tới đây?!

"Cô gái đó đâu?" Tứ thiếu gia €€€€ Tống gia tứ công tử Tống Thiên Diệp bước nhanh lướt qua bà, đi trên con đường nhỏ rải đá tiến vào trong. Không ngờ bày trí trong nhà hoàn toàn trái ngược với bề ngoài, sau khi tu sửa, trang hoàng, bên trong căn nhà mang đậm phong cách châu Âu, gia cụ cùng sàn nhà đều làm từ gỗ hồ đào, trầm ổn mà vẫn mang một chút khí tức xa hoa."Ông già bỏ nhiều tiền cho cô ta thật đây, chậc chậc, con gái ruột còn chưa tốt đến vậy đâu." Hắn khinh miệt hừ lạnh 1 tiếng, giày da giẫm trên nền nhà "Cộc! Cộc!", đại sảnh vốn yên tĩnh nay lại ồn ào vang động.

"Tiểu thư vẫn chưa dậy, đang ngủ trong phòng ở tầng hai." Người phụ nữ kia chậm chạp đáp. "Tiểu thư? Hừ!" Tống Thiên Diệp lại hừ lạnh một tiếng, hắn cực độ không thích cách xưng hô này, "Không, cô ấy không phải tiểu thư. Cô ấy là tiểu công chúa, tiểu công chúa duy nhất nhà họ Tống chúng ta!" Hắn vừa nói vừa giẫm mạnh bước chân lên tầng hai. Lười hỏi, hắn mở từng cánh cửa ra tìm, không thèm khống chế lực đạo, để mặc ván cửa vọt tới đập vào vách tường sau lại bắn trở về, nhất thời cả tầng hai vang lên một trận náo động ầm ầm. Sau khi mở ra mấy căn phòng trống, hắn đẩy ra cánh cửa nhìn vào căn phòng tối om. Tuy rằng bên trong gần như không có ánh sáng khiến người ta căn bản không thấy gì, nhưng một cỗ hương thơm thiếu nữ cùng tiếng hít thở đều đặn nhỏ nhặt đã tiết lộ rằng nơi đây có người.

"Tách." Đè lên công tắc cạnh cửa, ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh vụt sáng, hắn nhanh chóng tìm đến thiếu nữ đang cuộn tròn ngủ trên giường.

"Dậy." Hung ác lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng, gần như kéo nàng rớt xuống đất, còn Nhân Dụ ngay lập tức tỉnh táo. Cô cầm lấy chăn mền rơi dưới đất, xa lạ nhìn người đàn ông trẻ tuổi chưa từng gặp mặt trước mắt.

"Thì ra cô chính là "Bảo bối" lão nhân giấu suốt 16 năm nha! Cũng không có gì khác người cả, tôi còn tưởng là quốc sắc thiên hương." Hắn duỗi tay ra, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt cằm cô, kéo mặt cô lên, ánh mắt càn rỡ đánh giá cô từ trên xuống dưới."Chỉ có đôi mắt xem như tạm ổn, còn lại…" Cuối cùng, bàn tay to lớn còn vuốt lên vuốt xuống da thịt thiếu nữ non mềm, "Chậc! Chậc! Làn da như bóng loáng tơ lụa, không hổ là tiểu công chúa nhà họ Tống chúng ta, được ông già nuôi dưỡng đến mềm mại."

Nhân Dụ chán ghét hắn đụng chạm vào mình, cau mày muốn thoát khỏi hắn."Buông tôi ra, anh là người nhà họ Tống?"

Tống Thiên Diệp sắc mặt âm trầm, hai mắt xinh đẹp híp lại, "Xem "em gái" thân ái còn không chịu nhận anh, anh chính là tứ ca Tống Thiên Diệp của em, em còn có 4 ca ca nữa đang chờ em ở nhà. À, quên nói, "Ba ba" chúng ta phái anh tới đón em, ông ta nói có chuyện rất "quan trọng" nhất định muốn chúng ta cùng ở đó mới tuyên bố. Hiện tại €€€€ tiểu công chúa thân ái, anh cho em 10 phút, em muốn mặc quần áo cũng được đánh răng cũng được, tóm lại, 10 phút đồng hồ sau anh muốn em ngồi trên xe của anh. Sau đó, anh đưa em đi, rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh ba ba chúng ta, nghe một chút ông già hắn lại muốn tuyên bố cái gì đáng giá cho chúng ta phải vượt đường xa tới nghe."

"Bà tới đây €€€€" hắn kêu người phụ nữ đứng bên cạnh cửa, "Giúp tiểu thư rửa mặt chải đầu trang điểm, nhanh lên! Hiện tại bắt đầu đếm ngược thời gian, 10 phút đồng hồ sau gặp lại, tiểu công chúa!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tiểu thư?" Ngọc tẩu €€€€ người phụ nữ kia mắt nhìn Tống Nhân Dụ thoáng vẻ lo âu, "Đừng nói, lấy quần áo giúp tôi đi." Nhân Dụ xoay người xuống giường, đến gần bên cửa sổ nhìn người đàn ông tự xưng là tứ ca của cô ngồi vào chiếc xe thể thao màu bạc. Dường như …, cô có loại dự cảm không tốt.

10 phút đồng hồ sau, Nhân Dụ ngồi trong xe của Tống Thiên Diệp, cô chậm rãi buộc mái tóc chưa kịp kẹp lại thành 2 bím tóc. Một chiếc áo len màu đen, bên ngoài khoác một cái áo bông màu phấn hồng, sau thắt lưng còn có 1 cái nơ con bướm khéo léo, chiếc váy cùng màu nhuốm hồng, bởi vì bên trong có váy lót lụa trắng, cho nên váy ngoài bồng bềnh,rất đẹp. Đôi tất màu trắng dài đến đầu gối, giày cũng màu trắng. Trách không được hắn gọi cô là công chúa, quần áo của cô toàn bộ đều mang phong cách công chúa, váy bồng, nơ con bướm, các loại áo váy đều là tơ lụa,có đường viền hoa, cả bao tay, tất. Bất quá, tất cả đều là do "Ba ba" của cô định ngày đưa tới, hắn thích trang điểm cho cô thành búp bê, sau đó liền nói: "Công chúa của ta thực xinh đẹp, càng lúc càng giống mẹ."

Kỳ thật cô 1 điểm cũng không giống mẹ, trừ đôi mắt chút yêu dị, đó là điểm giống duy nhất, cũng là thứ xinh đẹp nhất trên cơ thể cô. Trong tấm ảnh,mẹ cô là 1 mỹ nhân tuyệt đại phong hoa, 1 cái nhấc tay nhấc chân, hồn nhiên liền biến thành phong tình vũ mị dụ hoặc chúng sinh.

Cho nên, lão gia tử nhà họ Tống €€€€ Tống Đạt Cơ, vừa thấy mẹ cô liền giật nảy mình, không quan tâm mẹ cô đã mang thai cô sáu tháng, khăng khăng giữ bà bên cạnh. Khi hắn biết trong bụng bà mang thai con gái, Tống Đạt Cơ luôn luôn trọng nam khinh nữ quay ngoắt thái độ khác thường, chẳng những sớm cho người bố trí phòng trẻ con, còn mỗi ngày quấn lấy người phụ nữ sắp chuyển dạ nhất quyết canh chừng không chấp nhận rời đi. Từ khi cô ra đời, hộ tịch liền bị dời vào Tống gia, lấy thân phận con gái nuôi trở thành con gái duy nhất nhà họ Tống.

Tống Đạt Cơ cả cuộc đời phong lưu, gia thế hùng hậu anh tuấn hào phóng bên ngoài không ít mỹ nữ nhảy vào ôm ấp, mà vợ hắn €€€€ 1 người xuất thân hào môn, nhưng tiền tài quyền thế không thep kịp thiên kim tiểu thư nhà họ Tống, đối với ông chồng hoa tâm cho dù oán hận cũng không thể than thở. Chỉ có thể nhìn hắn ở bên ngoài nuôi 1 ả lại 1 ả, sinh 1 đứa lại 1 đứa con. Tóm lại hắn có tất cả 28 người con, mười ba trai và 15 gái, nếu như là con gái trừ sinh hoạt phí mỗi tháng ra, chờ sau khi trưởng thành, để cho một tấm chi phiếu sau đó cắt đứt quan hệ. Mười ba con trai chỉ có 4 người được hắn mang về Tống gia,bốn người bọn họ vào lúc mười hai tuổi phải thông qua dung mạo, trí lực, năng lực đợi kiểm tra mới có cơ hội mang họ " Tống" này.

Thế nhưng Tống gia không có bất kỳ quan hệ gì với cô,cô lại có thể hưởng thụ loại vinh hạnh đặc biệt này, chỉ sợ là Tống Đạt Cơ yêu ai yêu cả đường đi thôi. Bất quá, người mẹ xinh đẹp của cô lại không có phúc hưởng thụ vinh hoa phú quý. Tình trạng thân thể vốn không tốt, sau khi sinh nở lại ngày càng sa sút, cuối cùng đến khi cô được 1 tuổi, mẹ cô bị bệnh truyền nhiễm mà qua đời. Sau đó, cô ở lại căn nhà Tống Đạt Cơ đặc biệt sửa sang lại vì mẹ cô. Cô không có đi học, mỗi ngày đều có giáo sư tới dạy kèm ở nhà, cô cũng không có ra khỏi cửa, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều có người chuẩn bị tốt, ngay cả quần áo, giày tất, cũng toàn cũng dựa theo phong cách thẩm mỹ của "Ba ba" mà chế tác, sau đó nhồi vào tủ quần áo của cô.

Xe đi hồi lâu sau, quẹo vào 1 con đường rừng, đi tiếp gần 10 phút, cổng sắt cùng bức tường rào cao vượt đầu xuất hiện sừng sững trước mắt cô.

"Răng rắc!" Âm thanh mở khóa và âm thanh cánh cửa mở ra vang lên,đến đại trạch nhà họ Tống!

Giống như rừng rậm toàn đại thụ cao trong công viên vừa nhìn đã thấy vô tận, chủ trạch Tống gia ở chỗ sâu nhất trong khhu rừng rậm ấy. Có lẽ nơi này là Disney – chỗ vui chơi, bởi vì ai nhàm chán đến mức mang cổ bảo châu Âu dời đến thổ địa phương đông.

Không sai!

Tống gia chủ trạch chính là 1 toàn cổ bảo châu Âu cao lớn, chẳng khác gì cung điện của hoàng tử, công chúa. Chiếc bmw quẹo nhanh như sao băng dừng trước chủ trạch, "Mau lên! Đừng kì kèo mè nheo chậm chạp nữa." Tống Thiên Diệp vứt chìa khóa xe cho người sớm cung kính đợi một bên – Bát Tùng?

"Đúng, bà thu xếp quần áo và đồ dùng của tiểu thư lại, đợi lát nữa sẽ có xe tới lấy, cứ như vậy đi." 1 người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng bên cạnh cửa gọi điện thoại, hắn thấy Tống Nhân Dụ đi vào, lập tức đón chào: "Tiểu thư, cô cuối cùng cũng tới. Lão gia đợi cô rất lâu, mau cùng tôi vào trong đi. Các thiếu gia cũng ở đây."

Người đàn ông này cô quen, mỗi lần Tống Đạt Cơ tới thăm cô, hắn đều ở bên cạnh, là quản gia nhà họ Tống, cô gọi hắn là "Chú Vinh ".

"Chú Vinh, ba ba muốn nói gì vậy?" Cô lên tiếng hỏi.

Thân thể hắn bất giác cứng đờ, "Tiểu thư, lão gia muốn nói cái gì, chúng ta làm hạ nhân không thể biết rõ. Dù sao đợi lát nữa cô cũng sẽ biết, không phải sao?" Hắn dẫn cô đi qua tiền sảnh khí phái phi phàm, đi qua 1 cái hành lang rồi ngừng ở trước một cánh cửa. Cửa mở, 1 người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn, soái khí, khuôn mặt nam giới yêu mị lập tức khiến người hoa cả mắt. Nhân Dụ bỏ qua bọn họ đi tới chỗ người đàn ông đứng tuổi uy nghi ngồi ở trung tâm."Ba ba, con tới đây!"

"Nhân Nhân!" Ông lập tức đứng lên, lộ rõ kích động cầm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình."Để ba ba nhìn xem €€€€ Nhân Nhân của ta lớn lên thế nào nha. Bất quá càng lúc càng giống mẹ con."

Tống Đạt Cơ đã là một ông già, Tống Nhân Dụ ra đời lúc hắn 52 tuổi, hiện tại hắn 68 tuổi, tóc bạc trắng cùng nếp nhăn cũng đã bò lên khóe mắt, trán. Trước kia khi cô còn nhỏ, hắn thường xuyên đi thăm cô, mấy năm gần đây thân thể hắn không tốt bằng lúc trước, số lần thăm cô cũng ít đi, lần trước bọn họ gặp nhau đã cách đây nửa năm rồi.

"Người đã đông đủ, có thể bắt đầu đi!" Tống Thiên Diệp có chút nóng vội nói.

1 người đàn ông mang gọng kính mắt vàng, ngoại hình giống Tư Văn có nồng đậm dáng vẻ thư sinh đang xem văn kiện, hắn ngẩng đầu nhìn Tống tứ thiếu, lại quét mắt nhìn ba ba bên cạnh Tống Nhân Dụ, để văn kiện đã ký xong đưa cho mỹ nữ bên cạnh."Nhã Thanh, cô về công ty trước, hội nghị dịch thời gian xuống buổi chiều, chuyện ở đây xong tôi sẽ tới."

"Được. Luật, em đi trước." Cô cho văn kiện vào cặp công văn, đi đến bên cạnh Tống Đạt Cơ: "Bác Tống, cháu về công ty trước, bác hãy chú ý thân thể. Hẹn gặp lại."

"Ừ!" Lão nhân không thân thiện đáp lại, "Trương luật sư, có thể bắt đầu. Mấy đứa cũng đi xuống trước đi." Hắn ra hiệu cho các cô con gái.

"A! Vậy mời các vị thiếu gia ngồi xuống, tôi đọc một chút về tài sản mà Tống lão tiên sinh phân chia cho mọi người."

Chia tài sản?! Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến ba ba đột nhiên có quyết định này.

"Tin rằng mọi người cũng biết rõ thân thể Tống lão tiên sinh mấy năm gần đây vẫn không tốt, lần trước bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện nguy hiểm vạn phần, bác sĩ yêu cầu nhất định phải tuyệt đối nghỉ ngơi. Bởi vậy, Tống lão tiên sinh quyết định dọn đến đảo tư nhân ở Thái Bình Dương an dưỡng, đem toàn bộ tài sản nơi này chia cho con trai con gái €€€€ chính là các vị."

Luật sư dừng lại một chút, hắn đẩy đẩy gọng kính đen, "Ách, 5 vị Tống thiếu gia được chia mười phần trăm cổ phần "Tống thị xí nghiệp", đông, nam, tây, bắc mỗi nơi một căn nhà, ngoài ra 5 tòa biệt thự vùng ngoại thành,10 chỗ bất động sản hải ngoại, mà Tống tiểu thư được chia mười phần trăm cổ phần "Tống thị", 2 tòa biệt thự vùng ngoại thành, 2 chỗ bất động sản hải ngoại,1 đảo tư nhân. Ân €€€€ còn có, cái này €€€€" luật sư sắc mặt rất kỳ quái, hắn hắng giọng một cái, lại bắt đầu lên giọng: "Bất quá, các vị Tống thiếu gia, các cậu muốn được mười phần trăm cổ phần này phải có điều kiện. Đó là nhất định phải cùng Tống Nhân Dụ tiểu thư sinh con trai – người thừa kế sau đó, mới có khả năng cầm chút cổ phần này, hơn nữa, vị thiếu gia đầu tiên sinh con trai thừa kế, ngoài 10 phần trăm kia còn có thêm 30 phần trăm cổ phần kế thứa khác. Nói cách khác, ai là người đầu tiên cùng Tống tiểu thư sinh con trai, sẽ có được bốn mươi phần trăm cổ phần "Tống thị", trở thành tổng tài "Tống thị". Mà Tống lão tiên sinh cũng quy định, chỉ có con trai do Tống tiểu thư sinh mới được hưởng quyền thừa kế "Tống thị", các thiếu gia sinh con trai với người khác không được hưởng quyền thừa kế."

"Như vậy, chính là nói mỗi người chúng ta đều phải lên giường với cô gái này, sau đó nỗ lực làm cô ta mang thai sinh ra con trai mới có cổ phần phải không? Ba ba thân ái?" Yêu mị nhị công tử €€€€ Tống Văn Vũ chỉ vào Nhân Dụ đang ngây ngốc.

"Không sai, sinh con gái sẽ không được. Các con muốn kết hôn với ai, muốn luyến ái với ai cũng không quan hệ, nhưng, chỉ có cô gái này €€€€" bàn tay già đời khô héo nắm tay Tống Nhân Dụ, đem thiếu nữ tươi mới như hoa đẩy vào miệng ác ma, "Mới là mẹ của những đứa con thừa kế của các con sau này."

"Ba ba!" Cô không thể tin nhìn người cô gọi là ba, hay là năng lực lý giải của cô có vấn đề sao? Vì cái gì bọn họ ai cũng nói những lời khó tưởng tượng như vậy.

"Nhân Nhân, ta nhất định sẽ hoàn thành hứa hẹn với mẹ con, hảo hảo chăm sóc con."

Đây gọi là chăm sóc cô sao? Cô hoàn toàn không có biện pháp lý giải!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.