Cố Hàn Yên không biết phải làm gì bây giờ nữa, mẹ cô cơ bản không hiểu được tâm trạng của cô lúc này.
Đến khi yên vị trong phòng riêng ở nhà hàng, Cố Hàn Yên và Trần Sâm ngồi sát cạnh bên nhau, cô mất tự nhiên đẩy cái ghế nhích qua hướng Cố Hữu Quyền, ông thấy thế liền vỗ vỗ vào tay cô, thầm thì nói: "Hay ba đổi chỗ cho con nhé?"
Sau khi Hàn Tuệ chọn món xong thì trả thực đơn cho phục vụ, con mắt rảnh rỗi bắt đầu đảo quanh về phía Trần Sâm và Cố Hàn Yên, cười khanh khách hỏi: "Tiểu Trần, cháu thích con gái như thế nào, có ngoại hình hay có học vấn?"
"Ngoại hình không phải điều quan trọng nhất, cháu tìm bạn gái đương nhiên kết hôn là mục đích chính, theo cháu cần nhất là tính tình tốt, có hiếu với ba mẹ cháu, vậy là cháu thấy đủ rồi."
Hàn Tuệ gật gù, chuyển đề tài: "Vậy cháu thấy Hàn Yên nhà cô thế nào?"
Trần Sâm ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cô, Hàn Yên rất tốt, tính cách ổn, vừa có nhiệt tình vừa có hiếu, cô ấy làm gì cũng rất có trách nhiệm."
"Mẹ, lúc ăn cơm thì tập trung ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói đau bao tử bây giờ?"
Cố Hàn Yên bất mãn gõ gõ chiếc đũa, bà biết rõ Trần Sâm có ý với cô, còn cố ý hỏi mấy chuyện này làm gì?
"Người ta đã mang đồ lên đâu, con gấp làm gì?"
"Chiều nay con còn phải đi làm, sao con không vội được?"
"Bây giờ còn sớm, con ngồi nghiêm túc cho mẹ." Hàn Tuệ đưa chân đá Cố Hàn Yên một cái ở dưới bàn, còn liếc mắt ra hiệu cho cô. Cố Hàn Yên buồn bực ngoảnh mặt qua một bên.
"Haha, con bé này là vậy đó, có lúc chả biết lớn nhỏ gì hết." Hàn Tuệ đổi sang gương mặt tươi cười: "Tiểu Trần, cháu xem, cháu và Hàn Yên quen biết lâu rồi, cháu đối với nó có ý gì, cô và ba nó cũng biết. Kỳ thực Hàn Yên cũng rất cảm động nhưng ngại ngùng không dám nói ra, con trai như cháu bây giờ rất hiếm thấy, cô rất vừa ý. Cháu xem, hai đứa cháu hợp tuổi, tính cách cũng hợp nhau, thử tiến tới xem sao?"
"Mẹ…" Cố Hàn Yên hoảng hốt, vừa định phản bác thì lại bị đá thêm một cú. Vẻ mặt Trần Sâm vừa mừng vừa sợ, lập tức thấp thỏm nhìn sang Cố Hàn Yên: "Hàn Yên, cô nói thật à? Hàn Yên à, em cũng nghĩ vậy sao?"
Cố Hữu Quyền thấy tình hình chuyển biến, lập tức kéo áo Hàn Tuệ nói thầm: "Bà lại giở trò gì ra vậy, chẳng bàn bạc gì với con trước đã hứa hẹn với Tiểu Trần! Bà đang chọn con rể chứ đâu phải chọn chồng cho bà, đừng có độc đoán quá như thế!"
"Ông đừng có xía vào!" Hàn Tuệ hất tay ông ra: "Tôi tự biết tính toán, một người đàn ông tốt như thế mà Hàn Yên không động lòng thì thật là ngốc. Nó không nói ra miệng thôi."
Cố Hàn Yên mệt mỏi đỡ trán: "Mẹ, bây giờ con không có sức để nghĩ mấy chuyện này, chúng ta từ từ rồi nói được không?"
"Từ từ, con còn muốn từ từ mấy năm nữa. Hở chút là muốn kéo dài, phụ nữ càng lớn tuổi càng khó kết hôn, chưa kể tuổi tác ảnh hưởng đến việc sinh con. Tiểu Trần đợi con lâu lắm rồi, con cũng phải cho người ta câu trả lời đi chứ. Ngày hôm nay mẹ đứng ra làm chủ, hai người các con cứ thử bên nhau xem, nếu không hợp thì tính sau."
"Cô, không sao đâu, cô đừng ép Hàn Yên. Con có thể chờ mà, hiện giờ sức khỏe của chú còn chưa bình phục hoàn toàn, cô ấy không có tâm trạng nghĩ đến chuyện hai chúng cháu đâu, cháu không muốn gây áp lực cho Hàn Yên, cứ như bây giờ là tốt rồi."
Hàn Tuệ lướt qua vẻ mặt thất vọng thoáng qua của hắn: "Vậy sao được, cháu giúp nhà cô nhiều việc như vậy, trong lòng cô thực ra đã sớm coi cháu…."
"MẸ!!" Cố Hàn Yên không nhịn được nữa, dằn cái cốc lên bàn một cái thật mạnh rồi đứng lên. Trần Sâm và Cố Hữu Quyền đều kinh ngạc nhìn cô: "Hàn Yên, em.."
"Ngại quá, con thấy khó chịu, con muốn đi về, mọi người ăn trước đi." Cố Hàn Yên nói xong lập tức xách túi ra ngoài, Trần Sâm vội vàng đứng lên kéo cô: "Haiz, Hàn Yên, em sao vậy, em mất hứng à? Em đừng để ý, cô vì tốt cho em thôi, cô rất quan tâm đến em. Anh nói rồi anh sẽ không gây áp lực cho em, em không cần phải khổ tâm vậy đâu."
"Không liên quan gì đến anh." Cố Hàn Yên kéo tay hắn ra, miễn cưỡng cười nói: "Anh đối với em rất tốt, quả thật em rất cảm động. Nhưng ngày hôm nay em thấy khó chịu trong người, em muốn về nhà ngủ một lát."
"Con dám đi!" Hàn Tuệ sầm mặt lại vỗ bàn một cái: "Được ngày tốt ăn bữa cơm với ba con cũng không thể hay sao, con đi đi, đi rồi thì đừng quay lại nữa!"
"Bà làm cái gì vậy!" Cố Hữu Quyền cau mày trừng bà: "Con gái không khỏe thì để nó về nhà nghỉ ngơi, ăn bữa cơm thôi quan trọng đến vậy sao? Tôi hôm nay chủ yếu muốn mời Tiểu Trần để cám ơn nó, để Tiểu Trần ở đây là được rồi, Hàn Yên mệt thì về nhà ngủ đi, bà hung hăng cái gì. Hàn Yên, không sao đâu, con về đi, Tiểu Trần để ba tiếp được rồi."
"Hàn Yên, em khó chịu thật à?" Trần Sâm lo lắng quan sát sắc mặt của cô, "Hay để anh đưa em về nhé?"
"Không cần phiền anh đâu, ba em muốn nói chuyện với anh, anh ở lại đi, em đi trước."
"Hàn Yên, con mà đi thì đừng hỏi mẹ lấy lại điện thoại!"
Cố Hàn Yên chỉ liếc qua bà một cái rồi đi thẳng ra cửa. Chiêu này không còn tác dụng, Hàn Tuệ tức giận đến mức run rẩy nửa ngày cũng không nói được một lời: "Cái con nhóc chết tiệt kia, càng ngày càng khó dạy!"
"Thôi thôi, bà để con được tự do thân thể chút đi." Cố Hữu Quyền tức giận nói: "Ai mà có mẹ như bà cũng phát phiền!"
———————-
Tâm trạng Cố Hàn Yên rối bời bắt xe về nhà, nghĩ đến nhà rồi sẽ kiếm điện thoại cũ gọi cho Tô Vũ Khởi, mở cửa vào mới phát hiện nhà cửa trông có vẻ là lạ. Cô bỏ túi xách xuống rồi đi thẳng đến phòng ngủ, phát hiện trong phòng dọn dẹp chỉnh tề, mở tủ quần áo ra, tất cả đồ đạc của Tô Vũ Khởi hết thảy đều biến mất.
Cô bắt đầu hoảng loạn, sao Tô Vũ Khởi bỗng nhiên dọn hết tất cả quần áo đi đâu rồi, cô ấy chuyển ra ngoài sao? Chuyển đi đâu cơ chứ?
Tay chân luống cuống lấy điện thoại trong ngăn kéo ra sạc, gọi điện thoại cho Tô Vũ Khởi nhưng bên kia tắt máy. Cố Hàn Yên lo lắng cuống cuồng, vì mình cả đêm không về lại liên lạc không được nên cô ấy tức giận bỏ đi sao? Nhưng mà đây không giống hành vi thường ngày của Tô Vũ Khởi, dù có không tìm được mình, cô ấy cũng sẽ không bỏ đi âm thầm. Cố Hàn Yên nhớ lại biểu hiện của mẹ mình sáng nay, lẽ nào bà đi tìm Tô Vũ Khởi?
Cô gọi liên tiếp mấy cuộc nhưng điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy. Đành gọi cho Lý Hinh, điện thoại được kết nối rất nhanh, Cố Hàn Yên không đợi đối phương lên tiếng đã vội vàng hỏi: "Lý Hinh, em biết Vũ Khởi đi đâu không?"
"Alo, Hàn Yên à, em, em không biết Vũ Khởi đi đâu, chị không tìm được cậu ấy à?"
"Chị vừa mới về, phát hiện em ấy mang quần áo đi hết rồi, em thật sự không biết em ấy đi đâu sao? Chị rất lo lắng cho Vũ Khởi, tối qua chị bị mẹ nhốt ở nhà nên không cách nào liên lạc Vũ Khởi được, bây giờ em ấy bỏ đi rồi, chị sợ em ấy xảy ra chuyện gì, xin em nói cho chị biết Vũ Khởi ở đâu được không?"
"Em thật sự không biết" Lý Hinh nói lắp: "Bây giờ trước mắt chị đừng có rối, nói không chừng cậu ấy có việc gì đó quan trọng cần làm nên mới không nói với chị.."
"Em lừa chị, nhất định em biết Vũ Khởi ở đâu đúng không!" Cố Hàn Yên siết chặt điện thoại: "Nếu em không biết em ấy ở đâu, bình thường em đã tức giận mắng chị rồi, Lý Hinh, chị van em nói cho chị biết, có phải Vũ Khởi đang ở cùng em không? Em để em ấy nghe điện thoại của chị được không, chỉ cần mấy phút thôi, để chị nghe giọng em ấy, chỉ một chút thôi được không?"
Lý Hinh dừng lại một nhịp, thở dài nói: "Cậu ấy thật sự không ở chỗ em. Hàn Yên, nếu, nếu cậu ấy không muốn gặp chị, vậy xem như kết thúc đi, giữa hai người, dù gì cũng phải có một kết quả.."
"Trước đây em chưa từng nói như vậy." Cố Hàn Yên nghẹn ngào: "Lẽ nào em không hiểu chị không tìm được Vũ Khởi chị sẽ lo lắng sốt ruột đến cỡ nào sao? Có phải, có phải Vũ Khởi đã biết chuyện gì rồi không… nhưng mà, nhưng mà đó không phải điều chị muốn.. chị thật sự không cố ý…. em nói chị biết em ấy đang ở đâu được không, chị xin em, chị thật sự rất muốn gặp Vũ Khởi.. chị rất muốn… mấy ngày nay chị sắp điên rồi, chị không vượt qua được, thấy em ấy không vui chị rất khổ sở… chị không muốn mất em ấy như vậy…. xin em nói cho chị biết, Vũ Khởi ở đâu…"
"Nhưng chị tìm được cậu ấy rồi thì sao? Hàn Yên, lẽ nào chị có thể chính miệng nói lời chia tay với cậu ấy sao?" Lý Hinh nghe thấy tiếng cô khóc, mềm lòng nói: "Thái độ của mẹ chị, còn có bệnh tình của ba chị… Vũ Khởi biết rất rõ.. Cậu ấy không muốn chị phải khó xử, cậu ấy làm như vậy là muốn giúp chị, chị còn không hiểu sao?"
"Chị không hiểu! Chị không nghĩ gì được cả… Chị chỉ muốn gặp Vũ Khởi thôi.."
Cố Hàn Yên ngồi xuống giường, co chân lên, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống: "Chị không cần em ấy như vậy.. không cần… Chị nhớ Vũ Khởi, rất nhớ, nhớ hơn bất kỳ lúc nào. Tụi chị ở bên nhau đã không dễ dàng, dù cho muốn chia tay…thì cũng không phải bằng cách này.. Lý Hinh, chị đã quen có Vũ Khởi bên cạnh, muốn chị từ bỏ chị làm không được, thực sự làm không được.. Chị yêu Vũ Khởi… Em nói cho chị biết đi, chị phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc chị phải làm gì thì người thân và người yêu chị mới không bị tổn thương? Mỗi một ngày chị đều tự hỏi lòng mình vấn đề này, nhưng chị không tìm được đáp án…"
"Hàn Yên, chị đừng tự trói buộc mình như vậy, đây cơ bản không phải lỗi của chị." Lý Hinh cay mũi, nỗi khổ của cô ấy sao cô lại không hiểu? Bị kẹp giữa tình thân và tình yêu, khó xử biết bao nhiêu, cô ấy mới là người khổ nhất trong chuyện này.
"Chị xin em.. em nói chị biết bây giờ Vũ Khởi đang ở đâu đi.."
"Hàn Yên…" Nghe tiếng nức nở ở đầu dây bên kia, Lý Hinh do dự. Tô Vũ Khởi đã dặn cô không được nói cho Cố Hàn Yên biết, nhưng khi thấy cô ấy khóc thành như vậy, cô làm sao đủ nhẫn tâm không nói bây giờ? Có đôi khi cô từng nghĩ, tình yêu Cố Hàn Yên dành cho Tô Vũ Khởi, thật sự có bao nhiêu xuất phát từ thật tâm, có bao nhiêu xuất phát từ không đành lòng? Đến bây giờ, rốt cuộc cô đã có đáp án nhưng lại càng thêm khó chịu. Cố Hàn Yên buộc phải gánh trách nhiệm trêи vai, không có gì đáng trách. Cô không bình luận trong chuyện này ai đúng ai sai, cho dù biết thì điều còn lại cũng chỉ là nỗi đau. Có ai không đau nếu buộc phải từ bỏ tình yêu của mình? Giữa Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi, cuối cùng vẫn phải có một người ra đi trước.
Cố Hàn Yên vẫn đang khổ cực cầu xin: "Lý Hinh, em nói chị biết Vũ Khởi đang ở đâu được không? Chị xin em!"
"Cậu ấy.. cậu ấy…" Lý Hinh cắn môi dưới, cau mày, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Cậu ấy chuyển về nhà cũ trước đây."