Yêu Người Cô Đơn

Chương 84: Lời Nói Dối



"Tô Vũ Khởi… Tô Vũ Khởi… Tô Vũ Khởi!!!"

"Vâng, dạ dạ dạ!"

Tô Vũ Khởi giật mình mở mắt ra: "Sếp cần gì ạ?"

Cô vẫn ngái ngủ vén chăn lên, mới phát hiện mình không phải đang ở văn phòng mà vẫn nằm trêи giường.

Bên cạnh có tiếng cười sằng sặc, Tô Vũ Khởi ngẩn ngơ quay mặt lại, nhìn thấy Tân Lạc Ngữ đang ở dưới đất lăn qua lộn lại cười ngả nghiêng ngả ngửa, cô với tay cầm cái gối bên cạnh đập tới: "Đồ quỷ sứ! Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, em còn hù chị!"

"Hahaha, không phải em cố ý đâu, tại chị bảo chín giờ nhớ gọi chị dậy, chị quên phải đi chợ với em đúng không."

Tô Vũ Khởi ngã vật xuống giường, thở ra một hơi: "Cho dù vậy em cũng không thể dùng cách gì dịu dàng chút gọi chị tỉnh lại sao?"

"Được thôi, xin hỏi Tô mỹ nữ, có phải muốn Tiểu Ngữ công chúa dùng một nụ hôn ngọt ngào để đánh thức không?"

Tân Lạc Ngữ vừa nói vừa chu môi ra thật dài, còn có vẻ mặt chẳng quyến rũ tí nào từ từ bò đến gần Tô Vũ Khởi, cô lập tức giơ chân ra đạp Tân Lạc Ngữ qua một bên: "Chị không muốn sáng sớm đã nghe mùi tỏi đâu."

"Này, em đang nhai kẹo bạc hà đó, tỏi hồi nào, thật là.. Nhanh lên chút đi, còn nói là đi chợ buổi sáng, đợi chị cà kê xong là đã giữa trưa rồi."

"Không phải chị dậy rồi sao, nói nhiều quá à." Tô Vũ Khởi vẫn mặc áo ngủ ngáp một cái, bước vào nhà vệ sinh, con mắt nửa nhắm nửa mở lấy sữa rửa mặt xịt lên bàn chải đánh răng, đến khi chải hai cái mới cảm thấy sai sai, vội vàng phun ra toàn bộ. Tân Lạc Ngữ một tay cắm vào túi áo một tay cầm cây tăm xỉa răng nói: "Em nói đây là lần thứ mấy rồi, lần trước là dùng kem đánh răng rửa mặt, kỳ này lại dùng sửa rửa mặt đánh răng, lần sau sẽ đến cái gì?"

"Ngậm miệng của em lại." Tô Vũ Khởi liếc một cái, hung hăng giơ quả đấm lên: "Đi ra ngoài chờ, phòng vệ sinh đã nhỏ rồi, đứng ở đây làm gì."

"Ừ ừ.. Xì."

Ở Vân Nam, nơi được mệnh danh là thánh địa du lịch và phong cảnh tươi đẹp này, Tô Vũ Khởi lúc nào cũng có cảm giác ngủ không dậy nổi, không biết vì không khí nơi đây quá mới mẻ hay vì du lịch thời gian quá dài, nên đến khi đi làm lần nữa vẫn thấy chưa quen?

Tô Vũ Khởi vừa nghĩ vừa rửa mặt, đi đến đây, tất cả mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu. Thành phố mới, phong tục mới, môi trường làm việc mới, những mối quan hệ cũng mới. Một khi tất cả đều mới, cô mới có thể thực sự có một khởi đầu mới.

Ăn xong bữa sáng do Tân Lạc Ngữ nấu xong, Tô Vũ Khởi đi theo Tân Lạc Ngữ ra ngoài, phương tiện giao thông là một chiếc xe đạp vẫn còn mới 80%.

Tân Lạc Ngữ đoán đúng như thần, đi chợ giờ này rau cải đã bán hết sạch, chợ buổi sáng đã sớm đóng cửa. Các cô không còn lựa chọn nào khác ngoài chuyển qua một ngôi chợ bán thức ăn khác cũng ở gần đây.

Tô Vũ Khởi rất thích môi trường hiện tại, hài hòa thoải mái, không cần thiết phải che giấu điều gì, người ở đây đều bình đẳng như nhau, lắm lúc còn có thể trả giá, không cần lo lắng có nói gì sai hay không. Các tiểu thương ở đây luôn có vẻ vui tươi, nụ cười lúc nào cũng nở trêи môi. Cuộc sống thanh bình này nếu có thể tiếp diễn liên tục thì thật là tốt.

————————–

"Được rồi được rồi, con biết rồi, con về đến nhà rồi. Con đi mua ít đồ, đã đến dưới lầu đây rồi, không lạc được đâu, vâng con biết rồi."

Cô chiến tranh lạnh với Trần Sâm đã hơn nửa tháng nay, khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở nhà Trương Mạn, mặc kệ Trần Sâm có gọi bao nhiêu cú điện thoại cô đều không nhận. Lần này cô thực sự bị hắn làm cho tức giận, chẳng còn chút tâm trạng nào để nói chuyện nữa.

Hàn Tuệ nghe Trần Sâm kể khổ việc con gái hơn nửa tháng nay không trở về nhà nên rất sốt ruột, tính tình Cố Hàn Yên vốn thích mềm không thích cứng, nếu cứng rắn chắc chắn cô không bao giờ nghe nên mới tìm cớ gọi Cố Hàn Yên về nhà dùng cơm, sau đó âm thầm gọi Trần Sâm đến, định khuyên nhủ Cố Hàn Yên và Trần Sâm làm hòa.

Cố Hàn Yên không nghĩ nhiều như vậy, cô biết trong chuyện này khẳng định Trần Sâm lại mời mẹ mình đứng ra làm thuyết khách, có điều Trần Sâm thì cô còn có thể không để ý nhưng cha mẹ thì không thể. Nghĩ tới dù sao cũng đã lâu cô chưa về nhà nên Hàn Tuệ vừa mở miệng, cô đã đáp ứng.

Sáng nay từ lúc mới bước chân ra ngoài cô đã bắt đầu thấy khó chịu trong người nhưng không nói rõ đây làm cảm giác gì. Tâm trạng không tốt nên khi Hàn Tuệ gọi liên tục mấy cú điện thoại giục giã làm cô rất mất hứng.

Hàn Tuệ nói ba cô hôm nay sẽ đích thân xuống bếp nấu canh cá, nên bảo cô chừng nào về đến thì mua thêm rau cải trắng và hành lá. Sau khi Cố Hàn Yên mua hết những thứ ba cô cần, nghĩ rằng ở nhà thường ít đồ ăn dự trữ nên còn mua thêm một giỏ trứng gà và cải bó xôi.

Cô xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào chung cư nhà ba mẹ, theo thang máy đi đến tầng bảy, nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Cô nghĩ chắc hai ông bà đang bận rộn trong bếp nên đành bỏ hết túi xuống đất, tự lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa mở ra, cô liền loáng thoáng nghe thấy tiếng máy hút khói u u trong phòng bếp, nhíu nhíu mày, máy này dùng lâu năm rồi nên âm thanh ồn ào quá mức, có lẽ phải đổi máy mới cho ba mẹ thôi.

"Ba mẹ, con đến rồi."

Cố Hàn Yên đổi dép ra, nghe thấy tiếng hát của Cố Hữu Quyền trong bếp, cô cười cười, đem rau cải bỏ lên bàn ăn. Tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng trò chuyện của ba mẹ ngắt quãng truyền đến.

"Được rồi được rồi, mới sáng ra ông đã phát khùng rồi! Chả biết sáng nay ông uống nhầm thuốc gì nữa. Trời ạ im đi, đừng hát nữa, khó nghe muốn chết!"

"Haha, bà không biết sao, nhà chúng ta có song hỷ lâm môn, đương nhiên tôi phải vui rồi!"

"Song hỷ lâm môn? Không phải chỉ là Hàn Yên về nhà ăn cơm sao, còn chuyện gì nữa?"

"Bà biết không, hôm qua tôi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát, kết quả tất cả đều tốt! Hahaha, xem ra sau khi tôi cai thuốc cơ thể càng ngày càng tốt rồi.."

"Kiểm tra? Ông không có gì làm đi kiểm tra làm gì?"

"Còn không phải do bà với Hàn Yên hù tôi sợ sao! Ngày nào cũng hết người này đến người kia hầu hạ hỏi han đủ kiểu, trước đây có bao giờ như vậy đâu. Ngày xưa những lúc Hàn Yên bận việc, có khi mấy tháng cũng không gọi điện cho tôi, bây giờ cách ngày là gọi, còn lần nào về cũng mua rất nhiều thứ nữa, sao tôi không suy nghĩ nhiều được! Tôi nghĩ lần trước nằm viện không biết có phải bác sĩ chẩn đoán được cái gì không, cho nên tôi mới đến chỗ nằm viện hôm trước kiểm tra tổng quát một lần nữa, ngày hôm qua tôi mới đi lấy kết quả đó. Này, bà nói xem tôi gặp ai, là y tá trưởng hôm tôi nằm viện, người ta vẫn nhận ra tôi, còn hỏi thăm bà nữa, trước đây hai người là bạn học sao bà không nói tôi biết. Nếu lúc ấy tôi biết thì đã mời người ta ăn một bữa cơm rồi…"

Cố Hàn Yên dừng lại, cô xoay người đi đến cạnh cửa, nghe được tiếng của mẹ vọng ra.

"Đừng nói nữa!"

"Ơ! Bỗng dưng bà lớn tiếng vậy làm gì! Làm tôi sợ muốn chết! Đồ xào còn xém rơi xuống đây này!"

"Tôi nói cho ông biết, chuyện ông đi kiểm tra sức khỏe tuyệt đối không được nói với Hàn Yên, có biết chưa?"

"Tại sao? Không phải chỉ đi kiểm tra thôi sao? Cần gì rống lên làm tôi muốn đứng tim."

"Không có gì, tôi sợ con gái suy nghĩ nhiều. Ông không nói nó biết là được, hiểu chưa?"

"Được rồi, bà đúng là kỳ quái. Bà bưng đồ ăn ra đi."

Tiếng ồn trong phòng bếp nhỏ lại, cửa bếp vừa mở ra, Hàn Tuệ đang bưng một mâm thức ăn nhìn thấy Cố Hàn Yên thì giật mình, toàn bộ thức ăn đổ xuống đất vỡ tan tành, nước chảy tràn ra đất.

"Sao thế?"

Cố Hữu Quyền nghe tiếng đi ra, nhìn thấy Cố Hàn Yên thì rất vui vẻ: "Hàn Yên đến rồi à, bà cũng thật là, nhìn thấy con gái thôi làm gì đến mức quăng cả mâm cơm."

Dáng vẻ Hàn Tuệ rõ ràng vô cùng hoảng hốt, cố nặn ra nụ cười: "Hàn Yên, con về hồi nào?"

Cố Hàn Yên không nói một lời, chỉ nhìn bà chằm chằm, trong đôi mắt không có chút nhiệt độ nào. Những lời hai người vừa nói làm lòng cô triệt để lạnh lẽo từ đầu đến chân.

"Hàn Yên, em đến rồi à!"

Cửa chính mở ra lần nữa, Trần Sâm trở về ngay đúng lúc khó xử này, hắn cầm cái túi màu đen hào hứng đi tới, hoàn toàn không chú ý thấy vẻ mặt kỳ lạ của mọi người trong nhà: "Hôm nay ba xuống bếp nấu canh cá em thích nhất đó, anh còn mua được cá to chưa này, em xem xem, vẫn còn sống đấy."

Mùi cá nồng nặc theo bước chân hắn đến gần phả vào mặt, Cố Hàn Yên đột nhiên cảm thấy trong bụng mọi thứ đều nháo nhào, vội vã đẩy Trần Sâm ra rồi vọt vào toilet.

Trần Sâm bị Cố Hàn Yên đẩy mạnh một cái nên mất thăng bằng dẫm phải nước vừa nãy vẫn còn trêи mặt đất, té lộn nhào, cái túi trong tay rớt ra phòng khách làm con cá bên trong vùng vẫy thật mạnh như muốn thoát thân. Hắn và Hàn Tuệ nhìn nhau kinh ngạc nghe tiếng nôn mửa không ngừng phía sau cánh cửa đóng chặt.

Cố Hàn Yên chống tay bên bồn rửa mặt, không đứng thẳng nổi. Sau khi nôn xong, dạ dày đã dễ chịu hơn nhiều, cô mở vòi, lấy nước xối lên mặt, thở hồng hộc rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong gương hiện lên rất rõ dáng vẻ tiều tụy của chính cô. Sắc mặt vàng như nghệ, mắt thâm quầng, đầu tóc xốc xếch dính bết lên mặt, đôi môi trắng bệch nhìn phát khϊế͙p͙.

Cô bỗng nhiên cầm lấy xà bông trêи bồn rửa rồi ném thật mạnh vào tấm gương, lảo đảo lùi về phía sau, vô lực dựa vào bức tường lạnh lẽo rồi ngồi xuống đất, đau khổ che đôi mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.