Hôm đó là cuối tháng Bảy, ngày mà điểm thi đại học được công bố. Đôi mắt màu sapphire hiếm có của Mạt Tĩnh Y rưng rưng nhìn điểm thi của mình, trong lòng mừng rỡ nghĩ thầm: Với số điểm hiện tại, có thể bước chân vào trường đại học S thật sự là không còn khó khăn gì nữa. Rốt cuộc cô cũng đã có thể học chung với Lạc Minh Thần thêm bốn năm nữa.
[... "Minh Thần, cậu định học trường đại học nào thế?"
"Nguyện vọng 1, đại học S." Người nam cũng không nhìn cô gái, nhàn nhạt đáp
"Được, mình sẽ cố gắng thi vào đại học S, học chung với cậu."
"Đến đại học vẫn không chịu buông tha cho tôi à?" Giọng nói lộ ra sự bất mãn
"Còn chưa làm bạn gái cậu, còn lâu mình mới bỏ cuộc." Cô gái đương nhiên nhận ra chàng trai đang khó chịu với mình. Gạt qua tia hụt hẫng, bất đắc dĩ cười cười, núm đồng tiền hiện rõ trên má. Dù sao, cậu ấy như vậy cũng không phải lần đầu tiên, cô quen rồi....]
Nghĩ một lúc lâu, Mạt Tĩnh Y quyết định vẫn là nên gọi điện báo tin mừng đến Lạc Minh Thần đầu tiên. Cô lưu loát bấm một dãy số quen thuộc dường như đã khắc sâu trong tiềm thức, nhấn nút gọi. Một lúc lâu, đầu dây bên kia không bắt máy, Mạt Tĩnh Y nghĩ là Lạc Minh Thần đang bận gì đó, cũng không nghĩ nhiều. Chỉ gửi một hàng tin nhắn: Điểm của mình có thể vào đại học S rồ, Lạc Minh Thần cậu chịu thua đi, cậu sẽ trở thành bạn trai của mình sớm thôi.
Đại học S vốn phải học giỏi chuyên sâu các môn tự nhiên mới có hy vọng vào được. Bạn nghĩ Mạt Tĩnh Y rất giỏi môn tự nhiên sao? Hoàn toàn sai. Mạt Tĩnh Y giỏi bên xã hội, khả năng vận dụng tiếng Anh lưu loát, có sở trường viết văn vượt trội. Nhưng đến khi cô đặt bút điền nguyện vọng 1 là trường đại học S, các thầy cô cùng bạn bè của Mạt Tĩnh Y đều đồng loại thất thanh: Mạt Tĩnh Y, não em/cậu bị úng ước rồi à? Một người đến xác suất chỉnh hợp đạo hàm còn sai lên sai xuống, lại nói nghe đâu hoá hữu cơ cô còn từng bị điểm 4 trong một bài kiểm tra định kì hàng tháng. Một người chật vật không biết xoay sở qua môn tự nhiên thế nào lại muốn theo trường đại học dành cho người chuyên tự nhiên?
Chỉ là bạn bè truyền tai nhau bảo Mạt Tĩnh Y vì Lạc Minh Thần mà cố gắng thi vào đại học S, nghe có vẻ như một câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa đậm chất ngôn tình nhưng thật ra nó giống cố chấp cùng ngu ngốc hơn là dùng từ "cao cả" "chung thuỷ" để hình dung.
Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo Mạt Tĩnh Y thích Lạc Minh Thần như vậy chứ. Ngay từ khi mới vào cấp ba đã tuyên bố cho cả trường biết sẽ theo đuổi được đại nam thần thư sinh mà lạnh lùng này. Lúc đầu, bởi vì Mạt Tĩnh Y như cái đuôi nhỏ quấn quít đeo bám không buông, Lạc Minh Thần có đuổi đi bao nhiêu lần, nói ra bao nhiêu lời khó nghe cô vẫn không chịu từ bỏ, anh mới mặc cho cô muốn làm gì thì làm, dường như Lạc Minh Thần đã ngầm chấp nhận Mạt Tĩnh Y rồi.
Dường như vẫn chỉ là dường như, không thể chắc chắn thì không thể khẳng định, tự ảo tưởng bản thân lên cao quá, đến lúc rơi xuống sẽ rất thê thảm.
Tối ngày gửi giấy báo trúng tuyển, lớp Mạt Tĩnh Y hẹn nhau đi bar, cả năm học hành cày ngày cày đêm, đến một dịp đi chơi cũng không có thời gian, chỉ hận một ngày không thể có 25 giờ để ôn tập thêm chút nữa. Mấy ngày này, Mạt Tĩnh Y không thể liên lạc được với Lạc Minh Thần, nhân tối nay có thể được gặp hắn, tâm trạng của cô không kìm được nảy lên tia vui mừng.
Tối nay Mạt Tĩnh Y mặc một chiếc đầm xoè voan lưới màu trắng kết hoa, bình thường cô luôn mặc chủ yếu là quần jean hay kaki kèm với áo thun trông đơn giản vô cùng, bây giờ khoác bộ váy trắng tinh khiết lên, thoạt nhìn như một tiểu thư khuê cát nào đó, xinh đẹp lộng lẫy đến kinh người. Khoác tay Cẩn Tuyết Ninh-bạn tốt của cô bước vào quán bar, vẫn là lần đầu Mạt Tĩnh Y đặt chân vào nơi phù phiếm thế này, những chuyện tốt xấu trong quán bar, cô ít nhiều cũng biết, rụt rè bước nhanh qua những ánh mắt thèm thuồng của những gã đàn ông.
Mở cửa bước vào một căn phòng đã được đặt riêng từ trước, mọi người đa số đã đến đông đủ nhưng không khí tĩnh lặng đến mức đáng sợ, cái lạnh của điều hoà toả ra càng làm người ta rùng mình. Trong phòng có vài người đứng lên, vài người cười nhỏ chờ kịch hay, mọi sự chú ý đều tập trung vào Mạt Tĩnh Y.
"Mạt Tĩnh Y, rốt cuộc cũng tới rồi? Tôi còn muốn tìm cậu tính sổ, cậu lại tự tìm tới cửa."Người phát ra câu này chính là Doãn Nhược Âm. Cô ấy chính là hoa khôi của trường, học cùng lớp với Mạt Tĩnh Y. Cô ấy là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với Lạc Minh Thần, cô ấy thích Lạc Minh Thần từ nhỏ, cũng biết cô thích Lạc Minh Thần nhưng chưa bao giờ gây sự hay khiêu khích cô chỉ vì cô thích trúc mã của cô ấy, so với đám con gái suốt ngày ý ới sinh sự tranh giành Lạc Minh Thần kia thì trưởng thành hơn nhiều.
Hiện tại, Doãn Nhược Âm sao lại trở thành bộ dạng thế này?
"Mạt Tĩnh Y, tôi thật khâm phục trình độ mặt dày của cậu, cậu bám Lạc Minh Thần như keo dán giấy, rốt cuộc thì sao? Cậu ấy đã chuyển sang Mĩ du học rồi, có khi sẽ định cư không trở về nữa, cậu vừa lòng chưa?" Doãn Nhược Âm nói như hét lên, từng câu từng chữ hận ý đều rõ ràng.
"Không thể nào... Minh Thần sẽ không chuyển đi, sẽ không..."Mạt Tĩnh Y giống như nghe sự ý chỉ của thần chết, cả người thẩn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, Lạc Minh Thần sao có thể chuyển đi, lúc trước còn nói sẽ vào trường đại học S mà, làm sao có thể...
"Doãn Nhược Âm cậu thôi đi, Lạc Minh Thần chuyển đi đâu thì liên quan gì tới tiểu Y, cậu ở đây phát điên cái gì?" Cẩn Tuyết Ninh tức giận khản kháng lại, sao mỗi lần Lạc Minh Thần có chuyện gì đều do Mạt Tĩnh Y gây ra chứ?
Mạt Tĩnh Y chạy qua khỏi căn phòng đó tựa như chạy trốn khỏi thú dữ, tay quơ loạng xạ tìm điện thoại, cô khóc không thành tiếng nhấn một dãy số gọi đi. Không bao lâu sao đầu dây kia đã bắt máy. Mạt Tĩnh Y cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, không thể tiếng khóc của mình làm giọng trở nên lạc đi.
" Lạc Minh Thần, cậu đang ở đâu?"
"Sân bay." Đầu dây bên kia lạnh lùng cất tiếng.
Mạt Tĩnh Y cảm giác như hít phải một ngụm khí lạnh, nước mắt chảy ra mỗi lúc một nhiều.
"Tôi đi tìm cậu." Đến lúc này cô vẫn còn cố chấp như vậy. Biết rõ câu trả lời vẫn muốn chính tai nhận đáp án của hắn.
"Không cần. Mạt Tĩnh Y, cậu từ bỏ đi, cậu có thích tôi bao lâu tôi vẫn sẽ không thích cậu. Đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi nữa."Lời câu từng chữ đều như ở trong hầm băng thoát ra, đánh vào người Mạt Tĩnh Y trận lạnh lẽo.
Mạt Tĩnh Y tựa vào vách tường trượt xuống, khóc một trận lớn. Mối tình đơn phương của cô, tựa như mây khói, mỗi phút mỗi giây đều yêu như con thiêu thân vào lửa, không được đáp lại bằng tình yêu, chỉ có đau đớn cùng bi thống
Cuộc sống của Mạt Tĩnh Y, sẽ không còn 3 chữ "Lạc Minh Thần" nữa.