Yêu Người Có Đủ Đậm Sâu

Chương 2: Cuộc sống mới



Ba của Mạt Tĩnh Y có một người bạn khá thân ở thành phố X, bác ấy bảo nếu tốt nghiệp đại học xong thì có thể đến công ty của bác ấy làm việc. Ban đầu Mạt Tĩnh Y nhất quyết không chịu, cô nghĩ tự dựa vào năng lực của bản thân cố gắng kiên trì nhất định sẽ có nơi công nhận cô, nhận cô vào làm. Nhưng mà giữa giấc mơ và hiện thực cách nhau thật lớn, thực tế cuộc sống này không hề công bằng như vậy, chỉ năng lực giỏi thôi vẫn chưa đủ, muốn xin được một công việc tốt căn bản phải quen biết người có địa vị, ông to bà lớn, con ông cháu cha, còn một yếu tố quan trọng chính là phải có một món tiền lớn được chuẩn bị từ trước. Đồng tiền đổi lấy một công việc tốt, há chẳng phải mười mấy năm học hành đều đổ sông đổ biển sao? Cuộc sống là thế, ta không thể thay đổi nó thì phải chấp nhận thôi.

Sau cùng Mạt Tĩnh Y không ồn không nháo như lúc đầu nữa, cô đồng ý đến thành phố X làm việc trong công ty của bác Hà. Mọi người đều dùng quyền lực, đồng tiền của cha mẹ mà kiếm được công việc thuận lợi, rốt cuộc bây giờ cô cũng giống như bọn họ, dựa vào quen biết để mà sinh tồn. Nhưng ít ra cô vẫn còn có cái mà kiêu ngạo, cô vẫn tự tin về năng lực của mình. Dựa vào quen biết để tìm công việc, về sau để duy trì công việc này tốt thế nào là do cô quyết định.

Ngoài lý do tới đây làm việc, cô còn có một lý do khác. Thời cấp 3, Mạt Tĩnh Y vô tình biết Lạc Minh Thần luôn mang theo một bức ảnh nhỏ, mỗi phút mỗi giây đều nâng niu giữ gìn thật cẩn thận. Bức ảnh có lẽ đã lâu rồi, hình ảnh quá mức mờ nhạt, Lạc Minh Thần cũng không cho ai xem nó, cô chỉ thấp thoáng nhìn thấy một dãy địa chỉ ở mặt sau của bức ảnh.

Địa chỉ: XXX Trúc Lâm Yên Tử, thành phố X

Mạt Tĩnh Y đặt chân đến thành phố X, không khí ở đây thật êm dịu thanh bình, cô lấy tay che ánh nắng mặt trời đang chiếu vào mắt mình. Ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ tay, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng tựa như lông hồng, không hề nắng gắt như nơi cô sống.

Lạc Minh Thần, cậu muốn đến nơi này sao?

Nhiều lúc cô muốn mắng bản thân thật thậm tệ, sao mình thật ngu ngốc như thế. Rõ ràng mà bị người khác coi thường, tình cảm của bản thân đối với người ấy không đáng một đồng, nhưng lại cư nhiên đối với người ấy toàn tâm toàn ý như vậy. Cô vẫn còn để tâm tới Lạc Minh Thần, cô thừa nhận bản thân vẫn chưa quên được cậu ấy, nhưng dũng khí để theo đuổi một lần nữa đã không còn nữa rồi.

Mạt Tĩnh Y đứng trước một khu chung cư nhỏ, đây có lẽ mình nơi thuê phòng ưng ý nhất mà từ sáng đến giờ cô tìm được. Nó không to lớn cầu kì cũng không nhỏ bé cũ kỹ, khu chung cư này chỉ có ba tầng nhưng trông lại khá sạch sẽ thoáng mát. Cô không đủ phi phí để thuê một căn phòng lớn sang trọng cũng không thể vì tiếc tiền mà thuê phòng ở một nơi nhếch nhác được.

Vị chủ khu chung cư là một cặp vợ chồng già, nói chuyện dễ gần, tính lại thân thiện, cô đối với bọn họ vừa nhìn liền sinh ra tia thiện cảm. Khu chung cư chỉ còn dư một căn phòng trống, là phòng của cháu trai của bọn họ, nghe bà chủ bảo là anh ấy đi làm tự mua nhà riêng cách đây 2 km. Anh ấy muốn tự lập, không muốn dựa vào gia đình bảo bọc nên dọn ra ở riêng nhưng mỗi tuần đều bỏ thời gian về đây phụ giúp việc nhà, cùng ông bà ăn bữa cơm gia đình. Trong lòng Mạt Tĩnh Y không ngừng cảm thán, nghe ông bà chủ nói như vậy chắc hẳn là một người đàn ông rất tốt.

Bởi vì căn phòng này đã bỏ trống từ lúc anh ấy học đại học ở thành phố lớn, sau này trở về liền mua nhà riêng trả góp nên nó trở thành phòng chứa đồ đạc. Mạt Tĩnh Y phải bỏ ra cả buổi chiều mới dọn xong được, cô mệt mỏi ngả người trên giường. Cả người rã rời mắt nhắm mắt mở rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết. Chỉ khi tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô giật mình tỉnh giấc chạy ra mở cửa.

"Cháu đã ăn tối chưa? Nếu chưa vì xuống đây ngồi ăn tối với chúng ta một bữa." Giọng bác gái ôn tồn mà ấm áp làm Mạt Tĩnh Y có chút cảm động.

"Như vậy có phiền không ạ?" Cô chỉ người một người xa lạ đến nơi đất khách quê người, đột nhiên ăn một bữa cơm lại có chút đường đột.

"Không phiền. Cháu đi tắm rồi xuống nhà cùng ăn với chúng ta."

Mạt Tĩnh Y cảm thấy mình thật may mắn. Tìm được việc làm, thuê một căn phòng tốt chủ nhà lại rất hoà hảo, xem ra cuộc sống này còn chừa cho người ta một con đường dễ thở một chút.

"Tiểu Y năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?" Bác trai vừa gắp cho cô một miếng gà kho vừa mỉm cười hỏi.

Tiểu Y, thật dễ nghe.

"Cháu vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đã gần 23 rồi ạ." Mạt Tĩnh lễ phép đáp lại.

"Ồ thế cũng xấp xỉ tuổi của cháu trai nhà bác rồi. Đúng rồi, nó có nói hôm nay sẽ về cùng chúng ta ăn tối, bây giờ vẫn chưa thấy về." Bác Trai quay sang hỏi bác gái, cháu trai của ông bình thường về nhà rất sớm, còn phụ giúp nấu cơm nữa, hôm nay lại về trễ như vậy làm ông có chút lo lắng.

"Có lẽ là công việc gần đây khá bận thôi. Nó nói về thì nhất định sẽ về."

Tíng ting

Tiếng chuông cửa nhà vang lên, hàng lông mày của bác trai dãng ra, bác gái thở nhẹ ra rồi cười với ông.

"Để con đi mở cửa." Mạt Tĩnh Y kéo ghế đứng lên gật đầu với hai bác rồi đi đến cửa. Chắc hẳn là cháu trai của bọn họ về rồi.

Thời điểm Mạt Tĩnh Y mở cánh cửa đó ra, cô dường như không thể thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.