Đêm đó hot search đã được kích nổ bởi những bức ảnh trên thảm đỏ của buổi lễ.
Lâm Lạc Tang mang theo lông chồn của mình lên tổng cộng ba cái hot search, một cái #Lâm Lạc Tang mặc lông chồn#, một cái #Lâm Lạc Tang cởi áo khoác#, còn thêm cái #Bùi Hàn Chu#, cuối cùng tặng kèm mẩu #bức ảnh giết người trong chớp mắt của nữ diễn viên #.
Phổ biến nhất là bức ảnh cởi áo khoác, gần như toàn mạng đều đang chia sẻ gif cô phóng khoáng vung áo khoác ra, khen ngợi chị gái dễ dàng tấn công vào tình yêu của tôi
【 Thứ cho em nói thẳng, tất cả hình tượng nữ minh tinh khoe chồng trên mạng, chẳng có một ai khiến em buồn cười hơn gif Lâm Lạc tang đêm nay tiện tay ném áo khoác. 】
【Ôi trời lại mang theo một chút gợi cảm nhỏ hồn nhiên trời sinh, cứu mạng với rốt cuộc là khí chất thần tiên gì thế này, em đã nhéo nhân trung mình xin mình đừng nổi điên. 】
【 Tui có thể phủ phục quỳ lạy làm thần tử dưới váy TAT】
Ngay cả Bùi Hàn Chu xưa nay cách biệt với tin đồn của giới giải trí cũng hiếm khi nhấn vào hot search tùy ý nhìn xem.
Sau khi nhìn thoáng qua một cái, topic hot nhất đập vào mắt kia đang mắng anh.
【 Cái gì? Người đẹp mặn mà ngọt ngào đáng được coi là báu vật của nhân loại này thực sự đã kết hôn hả? Chẳng phải cô ấy nên vĩnh viễn được thế nhân cung phụng ở phía trên sao? Tôi không tin, hot search hôm nay đã khiến tình yêu của tôi bắt đầu và cũng khiến tình yêu của tôi tan vỡ, giết Bùi Hàn Chu bằng ngàn nhát. Bây giờ tôi đi cho nổ tung Tại Châu để Tang Tang và ông ly hôn. 】
Lần đầu tiên bị người ta phẫn hận như thế nên Bùi Hàn Chu nhíu mày, nhấn vào trang chủ của người nọ.
Mười ba phút trước đăng một trạng thái mới: 【 Cả thế giới ngủ ngon ( ngoại trừ Bùi Hàn Chu) 】
Bùi Hàn Chu:?
Anh nhìn chằm chằm vào người đang cuộn mình trong chăn bông để tổng hợp nhạc phim, có lẽ là ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Lâm Lạc Tang cảm giác được điều gì đó, lo sợ nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn anh, sau đó kéo một bên tai nghe xuống: “Anh sao vậy?”
Anh không nói chuyện mà chỉ liếc nhìn khung thoại ở góc dưới bên trái của cô, bên kia Kỷ Ninh nói muốn ngủ, cô đáp lại rằng ngủ ngon.
Dường như cả thế giới chỉ nợ mình anh một câu ngủ ngon, sếp Bùi hổng vui, trầm giọng hỏi: “Vì sao em không nói chúc tôi ngủ ngon?”
Lâm Lạc Tang:……??
Ánh mắt cô do dự mà hoảng hốt, giơ tay sờ sờ trán anh lại chạm chạm vào mình, nói thầm: “Không phát sốt mà.”
Bùi Hàn Chu:?
Cô lại lùi về trong chăn, túm chăn đặt phía dưới cằm: “Boss Bùi hôm nay hơi thiếu tình yêu đúng không.”
Anh không đáp lời.
“Tôi có cách.”
“Anh đăng một tấm ảnh tự sướng trên Weibo không có một ngọn cỏ, đêm nay không những có thể thu hoạch được mấy chục ngàn lượt chúc ngủ ngon, còn tặng kèm bao nhiêu tin nhắn chồng ơi đẹp trai quá, chồng yêu anh tới rồi, ông xã moah moah, muốn cái gì có cái đó,” cô liếm khóe môi, cười một chút, “Thậm chí đều không cần nằm mơ.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Lên tiếng xong, Lâm Lạc Tang dụi mắt, ngáp dài rồi nói: “Buồn ngủ quá.”
Rồi sau đó cô tắt máy tính đặt ở tủ đầu giường, lúc nghiêng người lơ đãng nói một câu.
“Ngủ ngon.”
Đầu ngón tay anh khựng lại, còn chưa kịp chuẩn bị cái gì, cô gái nhỏ thẹn thùng cũng không dám đối mặt với cảm xúc của mình…
Nghe thấy cô nhấn vào nút, thêm chủ ngữ vào lời nói vừa rồi: “Cây đèn ngủ nhỏ.”
Ngủ ngon, cây đèn ngủ nhỏ.
À.
Mặt anh không cảm xúc tắt cây đèn bên cạnh.
*
Ngày hôm sau lúc rời giường, Lâm Lạc Tang phát hiện Tưởng Mai cũng lên hot search.
Lần này hot search không quá giống nhau, bởi vì Weibo hiện tại có chức năng bày tỏ cảm xúc, ngẫu nhiên phía sau một ít hot search sẽ đại diện cho cảm xúc của số đông, mà sau cái hot search kia của Tưởng Mai là một cái cảm xúc hơi phẫn nộ màu đỏ.
Hóa ra trên thảm đỏ đêm qua, Tưởng Mai cũng không phải là không có sức nóng, mọi người sôi nổi cảm thấy cô ta đoạt vị trí Center ăn mặc xinh đẹp hở hang là hơi phản cảm, hơi sụp đổ hình tượng. Nhưng bởi vì Lâm Lạc Tang bên này quá hot dẫn tới topic bên Tưởng Mai cũng không nhảy ra sóng to gì.
Vào rạng sáng, độ hot của Lâm Lạc Tang giảm dần, mấy cái account marketing bị loại, độ hot của Tưởng Mai phấn khởi tiến lên, bắt đầu chạy nước rút lên top 10 hot search.
Cuối cùng, 11h30 trưa nay đã vọt tới vị trí đầu tiên.
Tưởng Mai không chỉ bị cư dân mạng phát hiện ra chi tiết vài bức ảnh trợn mắt ném tàn thuốc khắp nơi mà còn vạch ra rằng đoạn ăn uống mà cô ta đăng tải đều trải qua có người biên tập, không hề có phần nuốt chửng, thật ra chỉ là nhai vài cái rồi nhổ đi.
Cuối tháng trước video cô ta đăng lên càng không cẩn thận tự tay vả mặt, không biết là studio không kiểm tra kỹ hay là kéo tay ngủ gà ngủ gật, tóm lại có một chỗ nhả đồ ăn không cắt đi, dường như được mọi người lấy ra làm quả vui vẻ tùy ý truyền xem, còn bị lấy ra làm hiện trường giả vờ bị vả mặt.
Mọi người càng đào càng tường tận, phát hiện bằng cấp của cô ta cũng không có thần kỳ như công ty đã thổi phồng, rất nhiều giấy chứng nhận đều là mua tới, luận văn cũng có dấu vết người khác đã xử lý. Thậm chí còn nghi ngờ về số phiếu của cô ta ở 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 không quá thích hợp. Tiến thêm nữa thì phát hiện chiêu bài gốc của cô ta, dường như lời và nhạc không phải tự cô ta viết?
Đầu tiên là ở chương trình khác đến khi được MC đề cập biểu diễn một đoạn ngắn, Tưởng Mai không chỉ hát sai lời mà còn chơi sai giai điệu. Khi được hỏi về cảm hứng và việc biên soạn ca khúc cũng mập mờ cho qua, hoàn toàn không nói đến vấn đề đó, cuối cùng còn dùng “Ca khúc này được tôi viết rất lâu trước đây nên nhớ không rõ lắm” để cứu vãn mình.
Thậm chí, người trong cuộc còn tiết lộ rằng trong quá trình ghi hình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, nghệ sĩ khác đều đóng cửa không ra ngoài vùi đầu sáng tác còn cô ta hai ba bận gặp gỡ nhạc sĩ khác, ở trong đó đến vài giờ.
Điểm nổi bật nhất là bài 《 Chụp ảnh chung 》 bị phát hiện có độ cao tương đồng với bài 《 Hợp phách 》của Nghiêm Thang cách đây khá lâu, thậm chí từ vựng thông thường cũng giống nhau, sự chuyển đổi âm nhạc thậm chí còn mang theo tươi sáng mãnh liệt đặc sắc.
Mà trước khi viết bài hát này, cô ta đã gặp Nghiêm Thang vài lần.
Hình tượng đại dạ dày vương sụp đổ, hình tượng nữ thần thanh lịch tao nhã cũng sụp đổ, ngay cả hình tượng ca sĩ có thể coi là công việc duy nhất cũng sụp đổ đến mức hủy diệt cả thế giới.
Mọi thứ trong lúc nhất thời trở nên lúng túng bốn bề, bên quan hệ công chúng của studio Tưởng Mai hoàn toàn game over.
Weibo đứng đầu mọi người hóng chuyện đến quên cả đất trời:
【 Thừa nhận ca khúc là do mình viết thì chính là sao chép, không thừa nhận đó chính là viết giùm, móa nó tiến thoái lưỡng nan ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha để cho người ta trả lời làm sao bây giờ! 】
【 Bắt đầu từ khi chị ta trộm chữ viết bằng bút lông của bạn em và giả vờ là tự mình viết thì em đã cảm thấy chị ta đặc biệt dối trá, hot search hôm nay thật sự khiến em hả lòng hả dạ. 】
【 Tưởng Mai còn mỗi ngày dính chặt Lâm Lạc Tang để đăng thông báo đấy, mặt phẫu thuật thẩm mỹ cũng không ước lượng xem mình mấy cân mấy lượng, còn dám ăn vạ người đẹp tuyệt thế và nhà sáng tác thiên tài của chúng ta, mắc ói. 】
【 Lúc ấy tui còn xem tập thứ sáu của chương trình, cảm thấy đề của Lâm Lạc Tang nhận được rất muộn, tại sao Tưởng Mai biết đề sớm như vậy? Anyway, sớm biết rằng cũng vẫn thua thảm như vậy, cô ả thật sự không xứng đứng trên sân khấu. 】
Nhanh chóng, Lâm Lạc Tang đã nhận được điện thoại của người đại diện, Nhạc Huy đối diện vô cùng vui và hỏi cô: “Thế nào, nhìn thấy hot search của Tưởng Mai chưa cưng?”
“Ừm, em mới vừa xem xong.”
“Cho nên mới nói,” Nhạc Huy vui sướng mà kéo dài âm cuối, “Dựng hình tượng, sớm hay muộn cũng phải vả mặt.”
“Trước kia con nhỏ đó không bị đào ra thật sự chỉ là do không có nhiều tiếng tăm, mọi người đều không biết đến nó. Tối hôm qua bức ảnh của em lên top 1, cô kỹ nữ kia bị chọc tức đến ngất trời. Người cho dù không quan tâm đến cô ta cũng sẽ tò mò, muốn đi xem người này rốt cuộc vì sao bị người ta chán ghét đến vậy.”
“Nghiêm Thang moá nó cũng là đồng đội heo, cho dù cảm thấy nhạc của mình trước kia không lỗi thời thì cũng không thể bởi vì độ phổ biến thấp là tùy tiện sửa sửa bán cho Tưởng Mai, Internet nó có ký ức cả!”
Lâm Lạc Tang cụp mi mắt: “Trước đó em nghe nói tổ đạo diễn có kế hoạch để Tưởng Mai sống lại đánh trở về, hiện tại phỏng chừng khó khăn rồi.”
“Đó là điều chắc chắn rồi! Vừa rồi bạn anh còn nói với anh là ê-kíp chương trình lại mở họp khẩn cấp, tìm một ca sĩ tài năng đã bị loại trước đó trở về, đã hoàn toàn không định dùng Tưởng Mai nữa, ông đây cười cmn xỉu up xỉu down.” Nhạc Huy nói xong lại cảm thán một câu, “Con nhỏ này cũng coi như là một điển hình của tự mình tìm đường chết cho mình. Paparazzi người ta ngồi xổm cửa chụp Kỷ Diễn, kết quả không chụp được Kỷ Diễn mà chụp được cô ta gian lận. Tên Tưởng Mai à, sửa tên gọi là xui xẻo đi.”
Lấy nhà đầu tư phía sau Tưởng Mai, nếu cô ta an tĩnh không tác quai tác quái, ít nhiều gì cũng sống không tệ.
Đáng tiếc Tưởng Mai không có bao nhiêu bản lĩnh còn thích khoe khoang loạn xạ, thiếu kiên nhẫn còn cực dễ đắc ý vênh váo. Nếu không phải tối hôm qua gấp không chờ nổi muốn chèn ép Lâm Lạc Tang một bậc dẫn tới ăn hành thì cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện này.
Lâm Lạc Tang đứng dậy đi thay quần áo, lúc thay xong bước ra vừa lúc gặp phải Bùi Hàn Chu đưa lưng về phía cô cài cúc áo.
Tư duy cô linh hoạt, theo bản năng muốn hỏi anh làm gì, nghĩ lại thì nói nhiều tất lỡ lời, vì thế im lặng mà ngậm miệng lại, ngồi vào bàn nhấm nháp một lát bánh mì nướng nguyên chất, cái miệng nhỏ uống sữa tách béo ấm.
Chờ cô ăn xong rút ra khăn giấy lau miệng thì anh cũng thu dọn gần xong. Lúc đi ngang qua cô tựa như nhớ tới cái gì, cài lại dây đồng hồ rồi thuận miệng hỏi: “Tôi đi thành phố C, em có đi hay không?”
Lâm Lạc Tang: “Đi làm gì thế?”
“Có hội đấu giá nguyên thạch.”
Nguyên thạch chính là ngọc thạch còn chưa qua gia công, ngày thường cô mua nhiều là thành phẩm tạo hình thiết kế tốt, hiếm khi tham gia bán đấu giá, càng đừng nói là nguyên thạch chưa cắt ra.
Lâm Lạc Tang vốn hứng thú với việc nghiên cứu những thứ mới mẻ, đương nhiên lúc này gật đầu lia lịa không thể nghi ngờ, tính toán mượn gió đông của chồng đi phòng đấu giá tìm tòi thực hư.
Chỗ ngồi của họ là hàng ghế VIP, ở vị trí trung tâm phía trước.
Hầu hết các cuộc đấu giá sẽ là phỉ thuý nguyên thạch, ngoài cùng sẽ có nhiều lớp vỏ đá, một số vỏ đá sau khi cắt sẽ chuyển sang màu xanh lục, tức là có phỉ thuý, một số vỏ đá cắt ra không có gì.
Việc đặt cược là liệu cắt ra có màu xanh hay không còn phải xác định lời hay lỗ căn cứ vào kích thước màu xanh lớn hay nhỏ. Có đôi khi một đao cắt xuống là có gia tài bạc triệu, có đôi khi một đao đi xuống lại là tán gia bại sản.
Cô không có nhiều nghiên cứu sâu về những thứ này, vốn dĩ không định ném nhiều tiền vào ra sức đánh cuộc một lần chỉ là bầu không khí bên trong sân thật sự không tồi. Ba viên đá thô đầu tiên bị canh gác chặt chẽ được đưa ra buổi bán đấu giá, cô cũng khó tránh khỏi hơi nóng lòng muốn thử.
Bùi Hàn Chu nhìn ra cô ngo ngoe rục rịch, thản nhiên nói: “Thích thì đấu giá.”
“Lỡ như không có màu xanh, chẳng phải là lỗ sao?”
“Lỗ thì lỗ, cũng không có gì to tát,” anh cười nhẹ, “Mấy triệu mấy chục triệu em vẫn có thể tùy tiện chơi đùa.”
“Chẳng lẽ em cảm thấy em đấu giá mấy cục đá không ra màu xanh thì tôi sẽ phá sản à?”
Được thôi.
Hóa ra rất nhiều người thắp hương bái Phật chỉ cầu cục đá ra màu xanh, ở trong mắt tổng giám đốc Bùi chẳng qua là đồ chơi tầm thường mà thôi.
Lâm Lạc Tang nhún nhún vai rồi lại nhìn thoáng qua màn hình, dự định chọn số 5 thuận mắt nhất làm mục tiêu của mình.
Lúc kết thúc đấu giá số 4, Bùi Hàn Chu vừa lúc nhận được điện thoại, tạm thời rời khỏi để liên lạc công việc.
MC nói: “Đấu giá phía dưới chính là nguyên liệu thô số 5, được sản xuất tại khu vực khai thác của Myanmar và giá khởi điểm là 5 triệu.”
Lâm Lạc Tang không có dây dưa dài dòng, trực tiếp giơ tấm biển lên: “6 triệu.”
Rồi sau đó cục đá lại được tăng thêm ba lần giá, lên đến 7 triệu rưỡi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói theo, “8 triệu.”
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng cô, mang theo mấy phần bén nhọn nhất định phải được…
“10 triệu.”
Việc tăng giá không phải là một sự kiện gây sốc nhưng sự thù địch trong giọng điệu của người này đã quá rõ ràng và còn khá là quen thuộc.
Lâm Lạc Tang quay đầu lại, phát hiện Tưởng Mai quả nhiên ngồi ở cách đó không xa.
Làm sao đấu giá cục đá cũng có thể đụng trúng nhỉ?
Tưởng Mai dính chặt người vào đại gia, giống như là bị dính vào chỗ dựa, dáng vẻ bệ vệ cũng tự dưng bắt đầu khoa trương.
Chắc hôm nay tiết mục bị cư dân mạng mắng mỏ ghét bỏ nhẫn nhịn một bụng tức giận, mà mọi người lại bởi vì Lâm Lạc Tang mới công kích mình. Tưởng Mai vì xả ra cơn giận này mới định giá cao chặn Lâm Lạc Tang thích khối nguyên thạch này lại chỉ vì để cô cũng không thoải mái.
Lâm Lạc Tang cạn lời mà thở dài, không muốn cô tới tôi đi với Tưởng Mai nên nói thẳng: “15 triệu.”
Đám đông ồ lên.
“Đó là ai vậy, một hơi bỏ thêm 5 triệu?”
“Bà xã của Bùi Hàn Chu, ca sĩ đang rất nổi tiếng gần đây, con trai ông tối hôm qua còn xem tiết mục của cổ đấy, ông không nhớ rõ à?”
Tưởng Mai hung ác liếc xéo qua cô, không tính toán từ bỏ: “16 triệu.”
Sắc mặt của đại gia bên cạnh đột nhiên thay đổi.
Tiếng thảo luận càng lúc càng lớn: “Điên rồi, cục đá khởi điểm 5 triệu đấu tới 16 triệu……”
Lâm Lạc Tang: “Mười tám triệu.”
Tưởng Mai: “Hai chục triệu.”
Nghe thấy mức giá cao và ly kỳ như vậy, mặt đại gia chất đầy thịt mỡ run lên, rút cánh tay Tưởng Mai từ trong lồng ngực ra, như là mở ra giới hạn cho thấy bản thân cũng sẽ không thanh toán vì Tưởng Mai chơi trội vào giờ phút này.
Lâm Lạc Tang cũng tức thì không nói gì, nghĩ không ra người này vì ép cô một bậc mà thậm chí không tiếc nổi điên.
Cô xoay người, không định so đo với kẻ điên nữa, ai biết ngay lúc cây búa thứ ba sắp rơi xuống, có giọng nói vang lên: “30 triệu.”
Trong tiếng ồn ào Bùi Hàn Chu ngồi vào bên cạnh cô, bình tĩnh như thường mà ngước mắt.
Anh ra giá xác thật rất cao nhưng Tưởng Mai lại muốn đi theo battle, nhìn ánh mắt của đại gia daddy cũng không dám giơ cao biển nữa.
Tình hình của Lâm Lạc Tang bên này rất không khác.
Cô nhỏ giọng chất vấn Bùi Hàn Chu: “Anh điên rồi? 30 triệu đấu giá cục đá 5 triệu?”
Anh càng thêm thản nhiên: “Không phải thiếu một đôi hoa tai sao?”
Cô sờ sờ vành tai.
Vừa mới lên máy bay cô quả thật đã mở miệng nói mình quên mang hoa tai, không nghĩ tới anh còn có thể nhớ kỹ.
Cho nên tình huống hiện tại là Bùi Hàn Chu đang nhân cơ hội giúp cô đè bẹp Tưởng Mai từ khí thế và tiền tài, còn tính toán dùng mấy chục triệu mở ra phỉ thuý…… Lấy tới làm hoa tai cho cô?
Anh có phải còn điên hơn Tưởng Mai hay không??
Cô nghĩ mình cần phải nhắc nhở anh, nếu không mở ra phỉ thuý thì mấy chục triệu này sẽ mất trắng: “Lỡ như không mở ra …”
Anh tiếp tục mây trôi nước chảy: “Vậy thì mua cho em một đôi khác.”
?
Sếp này, trọng điểm của anh có phải sai sai rồi hay không?