Yêu Người Đắm Say

Chương 82: 82: Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Bánh Bao 2




Buổi tối hôm nay, đối mặt với lời đề nghị “Sinh đứa con trai thử xem” của chồng, Lâm Lạc Tang tất nhiên là đưa ra lời từ chối với lời lẽ chính đáng, nguyên nhân là bản thân quá mệt mỏi.
Đương nhiên, lời từ chối của cô cho tới bây giờ đều không có tác dụng gì: )
Cô vốn dĩ đang chờ bé Bố Lôi khóc rống để anh buông tha cho mình một lần trước trong hai ngày này, nhưng kế hoạch thất bại, mấy tháng qua lần đầu tiên…
Bé Bố Lôi ngủ say cả đêm, thậm, chí, ngay, cả, một, cái, lật, người, cũng, không, có.
Có vẻ như cũng đang chờ mong sự xuất hiện của một em trai hoặc em gái.
Lần đầu tiên Lâm Lạc Tang cảm nhận được sự tuyệt vọng bên trong cha con liền tâm.
Tuy rằng Bùi Hàn Chu thốt ra lời thề son sắt, thậm chí giới tính và tên của cái thai thứ hai cũng đã quyết định xong, thời gian cũng đã lựa chọn thời điểm tốt nhưng Lâm Lạc Tang vẫn cứ không tin lần này anh cũng có thể chuẩn như vậy.
Trước kia cô cảm giác mình là cô vợ trời chọn của họ Bùi đã đủ hoang đường lắm rồi, chẳng lẽ người đàn ông này còn là con trai của trời, nói mang thai là mang thai ư? Chuẩn xác tạo ra một bé Bố Lôi, còn có thể đoán trước được một đứa em trai?
Ngay sau đó, hiện thực đã cho cô đáp án…
Chiều hôm đó cô mới hoàn thành bản demo của ca khúc, định nghỉ ngơi một chút rồi chỉnh sửa nên buông máy tính mở TV ra, chuyển qua một bộ phim Disney mình rất thích.
Đơn thuần xem phim hơi buồn tẻ nhạt nhẽo, tựa như trên tay và trong miệng đồng thời thiếu chút gì đó, Lâm Lạc Tang không khỏi vươn tay tìm kiếm quanh mình mấy lần, cuối cùng thu hoạch được hai hũ pudding.
Cô sẽ không chuẩn bị bất cứ món ăn vặt gì ở nhà, nghĩ đến cũng là do người đàn ông thích ngọt như mạng đặt tại đây.
Mà lý trí của cô còn chưa quyết định xong thì động tác trên tay cũng đã rất thành thật mở ra trước, cũng múc ra một muỗng đưa vào trong miệng.
Thơm ngon ngọt thanh nhẵn nhẵn, là một người bạn đồng hành xem phim truyền hình đủ tư cách.
Cứ như vậy, cô vừa tập trung tinh thần xem phim vừa thuận theo bản năng giải quyết pudding, bản thân còn chưa nhận ra đã ăn xong rồi hai hũ, thậm chí nhìn đáy hũ rỗng tuếch cô còn liếm khóe môi, vẫn chưa được thỏa mãn.
Cô cúi đầu tìm kiếm thêm, trên bàn đã không còn pudding.
Bùi Hàn Chu mới vừa mở ra một hũ khựng lại, đưa một hũ cuối cùng cho cô.
Lâm Lạc Tang cười mím chi nhận lấy, tiếp tục lặp lại động tác mới vừa rồi của mình.

Khi cô ăn đến miếng thứ ba mới ý thức được không thích hợp.
Cô cắn hờ cái muỗng, phần thân trong suốt ngăn chặn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, phồng lên hai viên thịt nho nhỏ mềm mại.
Dường như hơi mê mang, động tác căng thẳng của cô thả lỏng trong vài giây.

Lúc này cô mới trợn to đồng tử nhìn Bùi Hàn Chu rồi nhìn về phía mấy cái hũ không trên bàn như là đang hỏi sao mình lại ăn nhiều như vậy, mà anh làm sao có thể nối giáo cho giặc…
Còn chưa kịp dùng ánh mắt nghi ngờ xong thì anh cũng đã nhận thấy được có cái gì bất thường, bàn tay to rộng phủ lên trán cô, vài giây sau mới hỏi: “Muốn kiểm tra một chút hay không?”
Lâm Lạc Tang còn tưởng rằng người đàn ông đáng chết này muốn hỏi mình mập lên mấy cân nên lập tức mẫn cảm nheo mắt lại: “Làm gì?”
Bùi Hàn Chu trầm giọng nói: “Anh cảm thấy em mang thai.”
“……”

“Có phải anh muốn con đến điên rồi hay không?” Cô cũng chồm người qua sờ trán anh, lập tức nói liên tục, “Em đã không buồn nôn cũng không muốn nôn, mọi thứ đều cảm thấy bình thường chỗ nào giống mang thai hả?”
“Anh cảm thấy vậy.”
Vì tránh cho cô không phối hợp kiểm tra, anh dùng một chân đá dép lê của cô vào gầm ghế sô pha, trực tiếp ôm cô phóng lên bồn cầu, cũng thuận tiện nhét que thử thai vào trong tay cô: “Kiểm tra một chút, nghe lời.”
Cô khá phê bình kín đáo mở ra que thử thai, sau khi đợi anh đi ra ngoài đóng cửa lại, Bùi Hàn Chu mới nghe thấy bất mãn cãi lại ở trong phòng: “Chẳng lẽ đời trước anh coi bói sao?”
“Bản thân anh đoán mò cũng thôi đi, còn một hai muốn em phối hợp, em đã trả giá quá nhiều cho cái nhà này…”
Nói được một nửa đột nhiên im bặt.
Bên trong im lặng ước chừng một phút.
Bùi Hàn Chu thúc giục: “Làm sao vậy?”
Ngay sau đó, bên trong truyền đến một tiếng vang OO@@, Lâm Lạc Tang rửa sạch sẽ tay với vận tốc ánh sáng kéo cửa phòng ra rồi đưa bàn tay còn đang dính nước tới dưới mí mắt anh, ánh mắt tha thiết tựa như còn mang theo tia sáng vỡ vụn.
Bùi Hàn Chu không hiểu bỗng nhiên xảy ra chuyện gì nên nhíu mày nói: “Cái gì?”
Đầu ngón tay cô khẽ cuộn tròn lại, thật cẩn thận nuốt nước miếng: “Thần tiên, giúp em tính xem khi nào có thể lấy Grammy?”
“……”
Thấy cô đi chân trần đứng trên mặt đất, đôi tay anh luồn qua chân cô bế cô lên, cô cũng thuận theo bám lấy cổ anh, hai chân vòng qua hông anh, thật lâu mới thở dài.
Cứ như vậy ôm mặt đối mặt, cô có thể cảm nhận hơi thở của anh phả vào bên tai rất rõ ràng.
Bùi Hàn Chu xác nhận: “Có phải mang thai hay không?”
“Đúng vậy,” cô vẫn cảm thấy rất ly kỳ, “Cuối cùng làm sao mà anh đoán được, ai báo mộng cho anh hả?”
“Anh thấy mấy ngày nay thân nhiệt của em có hơi cao.” Anh phân tích từng điều, “Hơn nữa cũng ăn ba hũ pudding.”
Thân nhiệt của thai phụ sẽ cao hơn thường ngày, cũng sẽ thích ngủ hơn ngày thường, ăn cũng nhiều hơn.
Nghe xong lời anh nói, cô cười khúc khích: “Quả nhiên còn nhớ thương ba hũ pudding kia.”
Sau khi đến sô pha Lâm Lạc Tang cũng không buông tay, vững vàng siết chặt cổ anh, kéo mặt anh lại gần thêm chút, khi gương mặt dùng sức thì chóp mũi hơi nhăn lại, dặt dẹo trừng mắt nói: “Chẳng qua anh ghét bỏ em ăn hết đồ ăn vặt của anh.”
Bùi Hàn Chu không dùng sức, nửa chân khuỵu trên sô pha, khoảng cách này quá gần cứ như là tư thế chuẩn bị trước khi hôn, thậm chí có thể nhìn thấy hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn hiện ra khi môi trên của cô khẽ nhếch lên.
Có vẻ như rất hung dữ nhưng không có tí tính công kích nào.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, anh khẽ bật cười, dường như càng thêm xác định.
“Nhất định mang thai.”
“Có ý tứ gì,” cô thấy chết không sờn húc đầu anh, “Anh nói em vô cớ gây rối có đúng không?”
Anh xoa đầu cô.
“Không có, khen em đáng yêu.”
Có lẽ do hai lần đoán chính xác trước tiếp thêm cho anh sự tự tin, không biết như thế nào, Bùi Hàn Chu chắc chắn trong bụng cô là con trai.

Để an toàn, cô uyển chuyển nói không bằng chuẩn bị thêm một cái tên cho con gái nhưng anh chỉ lắc đầu, nói không cần.
Cũng may Lâm Lạc Tang lanh trí, bởi vì ba hũ pudding dẫn đến xảy ra một loạt sự kiện nên cô đặt tên ở nhà cho đứa thứ hai là “Pudding”, bất luận là sinh con trai hay sinh con gái đều có thể dùng.
Bé Pudding hoạt bát hiếu động nên thời gian mang thai của Lâm Lạc Tang không nhẹ nhàng, thường xuyên nửa đêm bật dậy vì bị quậy nên dứt khoát đến ban công dạo bước ngắm cảnh đêm.
Mà bất luận trễ cỡ nào, chỉ cần cô rời giường thì Bùi Hàn Chu cũng sẽ vén chăn lên ở bên cô khiến cô cảm giác được yên ổn, cũng sẽ không cảm thấy lẻ loi chiến đấu một mình nữa.
Cô vốn nghĩ rằng chồng đều như vậy, cho đến khi gia nhập một nhóm giao lưu, cô mới biết được các mẹ bầu thống khổ mà số lượng các ông chồng ngủ ngáy o o cũng không ít.
Có đôi khi cô và Bùi Hàn Chu chỉ ngồi trên ghế mây, chẳng nói điều gì nhìn ánh đèn bảng hiệu rực rỡ phía xa, cô khoác chăn nửa mộng nửa tỉnh, anh cố hết sức không phát ra tiếng động.
Chia sẻ của anh có thể có hạn nhưng lại dùng phương thức của mình cho cô an ủi và năng lượng, quá trình như vậy càng thêm quan trọng hơn kết quả.

Sự quan tâm và đồng hành ẩn chứa trong từng mảnh vụn vặt hằng ngày, lời âu yếm dễ nghe thế nào đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng.
Giáo dục trước khi sinh thuộc về bé Pudding là hội họa, Lâm Lạc Tang mua đủ loại tranh tô màu, còn mua rất nhiều bột nước thuốc màu, thậm chí bắt đầu học vẽ ký hoạ.

Buổi tối ngày nọ cô vẽ một bức bé Bố Lôi thì bắt đầu ca tụng tình thương vĩ đại của mẹ.
Cô hỏi Bùi Hàn Chu: “Anh có biết vì sao em lại mua nhiều vật liệu vẽ tranh như vậy không?”
Một câu “Vì con cái gì em cũng có thể” còn chưa nói thành lời thì nghe thấy anh thản nhiên “ừ” một tiếng: “Bởi vì tự em muốn chơi.”
Lâm Lạc Tang liếc mắt một cái bị nhìn thấu: “……”
*
Lúc vẽ ký hoạ đến bức thứ 33, cô thuận lợi sinh bé Pudding.
Như Bùi Hàn Chu dự đoán, thật sự là con trai, quả thực giống anh hồi còn bé y như đúc, ngay cả độ cong mím môi cũng giống hệt.
Lâm Lạc Tang hoài nghi anh thực sự đang nắm giữ kịch bản của nhà tiên tri, bởi vậy chuyện đầu tiên sau khi xuất viện là hơn nửa đêm lặng lẽ kéo anh vào ổ chăn, bật đèn pin trong bóng tối đen kịt và không rõ ràng, soi sáng lên vân tay mình.
“Thật sự không thể giúp em nhìn xem khi nào lấy Grammy sao?”
Bùi Hàn Chu: “……”
Vào năm ba tuổi bạn nhỏ Bùi Tinh Hà đã trổ mã càng thêm đẹp trai, ngay cả Lâm Lạc Tang cũng không khỏi khen cậu thật sự khỏe mạnh cao lớn.
Không chỉ thừa hưởng vẻ bề ngoài mà tính cách cũng di truyền.

Bạn nhỏ Bùi Tinh Hà ở nhà coi trời bằng vung là ông tướng con nhưng ra bên ngoài lại biến thành ngọn núi băng nhỏ ít lời, trêu chọc làm sao cũng sẽ không cười tựa như trong thân thể được sắp đặt một hình tượng nam chính phim thần tượng.
Lớn lên giống ba là chuyện tốt, dù sao mấy cô bé trong viện đều mong muốn chơi với cậu bé.

Ở cái tuổi chưa hiểu gì, ngay cả chơi nhà chòi cũng có vô số người giành giật làm vợ cậu.

Nhưng cũng…… Không phải chuyện gì tốt.
Ba nói con trai phải kiên cường, không thể luôn khóc giống con gái; con trai phải khiêm nhượng, phải hiểu nguyên tắc ưu tiên phụ nữ; con trai phải mạnh mẽ, phải ga lăng thay mẹ và chị lấy đồ.
Đạo lý cậu đều hiểu, cậu cũng biết dành tình cảm cũng như vậy nhưng vì sao ba dịu dàng với chị hai thế kia? Vì sao chứ??
Vì thế ở lứa tuổi không rành thế sự, bạn nhỏ Bùi Tinh Hà lại sinh ra phiền não đầu tiên trong đời…
Bởi vì chị hai giống mẹ, cho nên ba luôn mềm lòng, làm sao bây giờ?
Theo thời gian trôi qua, Lâm Lạc Tang cũng dần dần phát hiện ra vấn đề này.
Anh yêu ngang nhau nhưng phương thức biểu hiện đều không tương đồng.

Thời gian anh chơi và giáo dục con trai càng nhiều hơn, nhưng một khi phương thức giáo dục dời đến trên người con gái thì cũng chỉ có một chữ…
Chiều.
Bốn chữ, chiều chết đi được.
Ngày đó ăn xong cơm chiều, bốn người như thường lệ sẽ tản bộ ở công viên cách đó không xa.
Hai bình nước trẻ em được đặt song song trên ngăn tủ, đầu tiên anh cầm lấy cái màu xanh, sau đó kêu Bùi Tinh Hà đến để cậu bé tự lấy nước cho mình.

Bùi Tinh Hà ngoan ngoãn đi đến cạnh máy lọc nước tay làm hàm nhai, Bùi Hàn Chu nhìn toàn bộ quá trình sợ con trẻ bỏng tay.
Sau khi xác nhận đã rót nước xong, anh treo bình nước ở trên vai bạn nhỏ Bùi Tinh Hà và hỏi: “Có nặng hay không?”
“Không nặng!” Ánh mắt bạn nhỏ Bùi kiên định, “Có thể vác được ạ!”
“Được.”
Anh gật đầu, sau đó thuận thế cầm lấy bình nước màu hồng ở một bên, chuẩn bị thay con gái xếp gọn.
Lâm Lạc Tang vươn tay ngăn lại, sau đó gọi bé Bố Lôi đến: “Lộ Lộ, lại đây tự múc nước cho mình.”
Bé Bố Lôi đang xem TV, nghe vậy lề mà lề mề tuột xuống từ trên sô pha, sau đó ném một ánh mắt tội nghiệp qua cho ba.
Bùi Hàn Chu nắm lấy cổ tay Lâm Lạc Tang, giữ im lặng ôm tất cả nguyên do lên trên đầu mình.
“Gần đây anh thích múc nước cho cái bình màu hồng.”
Lâm Lạc Tang vắt ra một cái dấu chấm hỏi khó hiểu: “Tự anh nghe một chút xem điều này thích đáng sao?”
Bùi Hàn Chu: “……”
“Được,” Lâm Lạc Tang cũng tiếp nhận mạch suy nghĩ của anh, nói theo, “Gần đây em thích xem Lộ Lộ múc nước.”
“Chọn anh thích hay là em thích?”
“……”
“Em thích.”
Sau đó bé Bố Lôi tủi thân lấy nước cho mình.
Nhưng bởi vì sống dưới sự cưng chiều của ba nên đã lâu rồi cô bé không tự mình múc nước, cuối cùng không đóng nắp chặt, nước văng lên ghế.
Nước nhanh chóng lan tràn thấm xuống đệm mềm, bé Bố Lôi sợ tới mức lui thẳng về phía sau.

Bùi Hàn Chu theo bản năng bước về phía trước, muốn thay con gái xử lý nhưng Lâm Lạc Tang nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại, hỏi bé Bố Lôi: “Trên bàn có phải có khăn giấy hay không?”
“Dạ……”
“Ba mẹ không trách con.”
“Lộ Lộ tự mình làm đổ nước tự mình lau, chịu trách nhiệm cho chuyện của mình, được không con?”
Bé Bố Lôi phồng má gật đầu.
Cứ như vậy, Lâm Lạc Tang vừa áp chế sức mạnh thần bí trong cơ thể Bùi Hàn Chu vừa trần thuật để bé Bố Lôi xây dựng nên ý thức hành vi chính xác, chờ cô nhóc chậm rãi lau xong đã qua mười phút.
Nhưng Lâm Lạc Tang nói được thì làm được, cũng không trách tội và trách phạt cô bé, bốn người cuối cùng cũng ra khỏi nhà đi đến công viên.
Sau công viên có một con đường nhỏ có dốc nghiêng, trên đường có đường ray, ngẫu nhiên mới có xe lửa chạy qua.
Bé Pudding vô cùng thích con đường kia, bởi vậy bọn họ thường xuyên đi trên nó.
Nhưng bé Bố Lôi cũng chưa quen thuộc với con đường này, khi vượt xà ngang thì không cẩn thận té ngã một cái, mếu máo đang muốn khóc lóc cầu ôm thì nghe thấy giọng mẹ dịu dàng nhưng đanh thép.
“Tự con đứng lên trước, sau đó ba ôm, được không?”
Lâm Lạc Tang biết cô bé ngã không nghiêm trọng lắm, vì thế cổ vũ cô bé tự đứng lên.

Bé Bố Lôi cũng coi như là bé ngoan nghe lời, vừa khóc lóc vừa tự bò dậy, sau đó nhanh chóng nhào vào cái ôm của ba.
Lâm Lạc Tang rút ra khăn giấy ướt, vừa lau bụi bặm trên người bé Bố Lôi vừa than với Bùi Hàn Chu: “Chúng ta vẫn phải để con bé thiết lập nhận thức giải quyết vấn đề của riêng mình, anh cũng không thể cưng chiều con bé, vĩnh viễn mở đường và xử lý vấn đề cho con cả đời được.”
“Có thể,” anh đáp nhẹ nhàng, “Vì sao không được?”
“……”
Nhìn bé Bố Lôi được Bùi Hàn Chu bế lên, Lâm Lạc Tang hỏi bé Pudding: “Muốn mẹ ôm con không?”
“Không ạ, con có thể tự đi.”
Sức sống của cậu bé là vô hạn, bạn nhỏ Bùi đang nhảy hăng hái bên trên cục đá.
Hôm nay thời gian tản bộ quá lâu, Lâm Lạc Tang mang giày có hơi cao, đi hơn hai tiếng nên hơi mệt, cô dừng lại xoa mắt cá chân.
Anh quay đầu lại: “Chân đau sao em?”
“Dạ, có chút.”
Thường xuyên mang những đôi cao gót quá cao, năng lực chịu đựng của đôi chân cô sẽ yếu ớt đi một ít.
Nghe vậy, Bùi Hàn Chu buông bé Bố Lôi trong ngực ra, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cô cười: “Anh cõng em hả?”
“Ừ.”
Cứ như vậy, bé Bố Lôi mới vừa nãy được cưng nựng nhanh chóng bị thả xuống, gian nan tay nắm tay đi trên con đường nhỏ với em trai, thưởng thức bóng lưng ba cõng mẹ chậm rãi đi dưới ngọn đèn đường.
Bé Pudding tựa như người đi trước, mang theo giọng điệu nhìn thấy “Đường dài còn lắm gian truân”, tỏ rõ chân lý: “Mẹ mới là nhiệm vụ hàng đầu quên đi tất cả.”
Bé Bố Lôi bình bịch hai bước tiến lên, hỏi với vẻ ngây thơ không hiểu: “Không phải mẹ là người trưởng thành rồi sao, người trưởng thành mệt…… Cũng muốn người khác cõng ạ?”
Bùi Hàn Chu xóc người trên lưng lên rồi lắc đầu.
“Không phải, ở chỗ ba mẹ vĩnh viễn là công chúa nhỏ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.