Lúc Vương Tiêu Lăng tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ lớp học mặt trời đã lặn thay vào đó là ánh trăng sáng tỏ, vườn trường mọi khi ầm ĩ nhộn nhịp bây giờ lại yên tĩnh không tưởng tượng nổi.
Vừa tức giận đã bắt gặp ánh mắt ôn nhu bình tĩnh của Nghiêm Tử Hiếu khiến nàng lập tức tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc đi về nhà cùng hắn.
Trên đường đi hai người không nói thêm bất cứ cái gì chỉ chăm chú nắm tay nhau, ven đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, hoặc tiếng mèo kêu trên mái nhà.
Cho đến khi về đến cửa nhà, nhìn thấy vị khách không mời mà tới, cảm giác hưng phấn lập tức bị phá hủy.
“Hi!! Nghiêm Tử Hiếu, tôi nghe nói cậu sẽ không về Mỹ trong thời gian ngắn nên phải cất công tới Đài Loan thăm”- Bộ dạng lười biếng có chút khiêu khích đọng lại trên mặt của nam tử ngoại quốc có thân hình cao gầy nhưng cường tráng.
“Cậu tới đây làm gì?”- Cách một lớp kính, ánh mắt Nghiêm Tử Hiếu sắc đến nỗi thiếu chút nữa có thể giết cả tên nam tử phong lưu luôn tỏ vẻ vô hại này.
Rosser và hắn cùng chỉ huy cuộc thí nghiệm, nhưng khác ở chỗ Rosser làm ở phòng khác, hắn ta cũng là thiên tài nhảy lớp. Tuy làm chung trong cùng một khu nghiên cứu mà Nghiêm Tử Hiếu rất ít quan tâm tới hắn, nhưng cái tên người ngoại quốc này lại vô cùng tinh tế.
Điều hắn thích làm nhất là đùa giỡn, nếu hắn có hảo cảm tốt với cô gái nào đều lợi dụng những ưu thế của mình để cua gái, sau cô ta thành bạn gái sau đó đi đến trước mặt Nghiêm Tử Hiếu khoe khoang.
Lần này hắn ta đột nhiên đến đây, chỉ sợ không đơn thuần là đến thăm, mà đến đây để quấy phá Nghiêm Tử Hiếu, chọc giỡn hắn. Nghĩ tới đó, Nghiêm Tử Hiếu không khỏi cừng đờ người, sau đó quay sang nhìn Vương Tiêu Lăng.
Căn cứ vào những kinh nghiệm, nếu Vương Tiêu Lăng có bất cứ phản ứng gì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hắn ta. Khi ánh mắt Nghiêm Tử Hiếu nhìn sang bên cạnh, Rosser cũng phát hiện tiểu mỹ nhân Đông phương đang đứng bên cạnh hắn.
Đây là tiểu mỹ nhân bị Nghiêm chiếm giữ sao? Tuy lớn lên ở Mỹ một nơi tư tưởng khá rộng rãi, chung quanh có nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng khi so sánh .. hắn cảm thấy mỹ nhân này tốt hơn. Rosser trong lòng thầm nghĩ, khẽ cười trong bụng.
Kéo kéo ống tay áo Nghiêm Tử Hiếu, Vương Tiêu Lăng hào hứng ngẩng đầu hỏi: “anh ta là ai thế?”
Oa! Thật khó mà nhìn thấy người ngoại quốc gốc như thế khiến cho nàng ngứa ngáy trong lòng muốn nói vài câu tiếng Anh cùng hắn, xem trình độ anh văn sau một thời gian đạt được kết quả ra sao?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng, trong lòng Nghiêm Tử Hiếu cảm thấy lạnh lẽo, bình thản như không có chút sóng nhưng gương mặt hiện lên chút giận dỗi, bàn tay đột nhiên dùng sức bóp tay nàng khiến nàng kêu lên đau.
“Đau quá!! Nghiêm Tử Hiếu, anh nắm chặt quá!!”- nàng nhíu mày, lắc lắc tay, không biết Nghiêm Tử Hiếu rốt cuộc lại phát điên gì nữa
Không phải lúc nãy còn đang rất vui sao? Hơn nữa hắn còn dịu dàng nói chuyện cùng nàng, sao bây giờ lại làm bộ mặt đó còn phát điên bóp tay làm nàng đau như vậy?
Rosser thích thú nhìn gương mặt Nghiêm Tử Hiếu tuy không biểu lộ chút phản ứng nhưng rõ ràng có chút ganh ghét, làm hắn càng muốn khiếu khích giới hạn chịu đựng tối đa của Nghiêm Tử Hiếu: “Tiểu thư, cho anh tự giới thiệu, anh là đồng sự ở trung tâm nghiên cứu của Nghiêm Tử Hiếu, anh gọi là Rosser”- Cách mở màn vươn tay rất hoàn hảo, trên mặt hắn hiện lên tia cười đắc ý.
Khoan đã…. Sao tên ngoại quốc này lại nói tiếng Trung lưu loát như thế? Không phải hắn nên dùng tiếng anh hỏi sao? Nghi hoặc bốc lên tận đỉnh đầu, nhưng theo xã giao, Vương Tiêu Lăng cũng mỉm cười tính nắm lấy tay hắn. Nàng vừa mới chìa tay ra liền bị người khác lôi đi.
“Làm cái gì vậy?”- Nàng tròn mắt, không nghĩ cũng biết là cái tên âm dương quái khí kia lại làm ra chuyện tốt này.
Hắn hôm nay bị làm sao thế? Lúc thì ôn nhu, lúc lại tức giận, cái tên thiên tài Nghiêm Tử Hiếu lúc nào cũng tỉnh táo căn bản là không bình thường.
Nghiêm Tử Hiếu mím môi không nói câu nào, tay vòng qua người nha, đôi mắt đen trực tiếp nhìn về phía nam tử tỏ vẻ vô tội. Nàng cười, vẻ đẹp của nàng đều là của một mình hắn, làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm dù chỉ nửa phần.
Huống chi tên Rosser này tâm tính không thiện lương, làm sao hắn có thể thờ ơ đối với việc tiếp xúc giữa nàng với Rosser chứ.
“Ít cùng hắn tiếp xúc đi”- Nghiêm Tử Hiếu không kiềm chế được giận dữ móng to, đôi mắt đen tràn ngập sát khí, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên nam tử đang hả hê.
“Nghiêm Tử Hiếu, anh phát điên làm gì? Anh không vui thì liền giận cá chém thớt, hơn nữa sao em phải nghe lời anh chứ?”
“Bởi vì em là vị hôn thê của anh, anh là chồng tương lai của em”- Nghiêm Tử Hiếu không vui hét lớn
Nhìn xem hai người đứng trước cửa nhà cải nhau rùm beng Rosser càng xem càng thú vị, hơn nửa vị trí của tiểu mỹ nhân Đông Phương này trong lòng hắn lại thăng lên một điểm.
Hắn dám đánh cuộc, nếu hiện tại hắn quay phim dáng vẻ tức giận của Nghiêm Tử Hiếu sau đó lan quyền sang phòng nghiên cứu ở Mỹ biết đâu có thấy lấy được giải quán quân phim nhựa hay nhất năm nay/
Vì tên nam nhân Nghiêm này biết tức giận rất lạ!! Cho dù người khác có làm hỏng thí nghiệm, Nghiêm Tử Hiếu cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt sau đó không có phản ứng gì hết, bây giờ lại ở trước nhà mình tức giận hét to chỉ vì một nữ sinh còn mặc đồng phục.
Nếu hắn không tận mắt thấy. chỉ sợ cũng không tin nổi “người tủ lạnh” như Nghiêm Tử Hiếu cũng có cái gọi là thất tình lục dục. Bất quá thú vị thì thú cv, hiện tại hắn còn vấn đề rất cấp bách phải giải quyết.
“Hai người….”
“làm gì vậy a?”- Vương Tiêu Lăng không kiên nhẫn nói. Nghiêm Tử Hiếu cũng lạnh lùng trừng mắt với hắn.
Không biết hai vợ chồng người ta đang cãi nhau sao? Phiền quá đi!!
Rosser cười khan một tiếng: “Có thể cho ta vào nhà trước không? Ta bây giờ muốn mượn cái toilet một tí”
So với sự sống của chúng sinh thì việc cãi nhau của hai vợ chồng son quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa, vì chờ hai người, hắn đứng ở bên cạnh a
ất lâu có bao nhiêu bức thiết cần giải quyết a!
Hét!! Nghiêm Tử Hiếu đầu heo kia, nàng thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ gì!! Khổng Tử đã nói: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải rất vui sao?” Sao hắn vừa mới nhìn thấy anh bạn người Mỹ này liền trở nên quái dị như thế?
Từ sau khi Rosser tới, cả người hắn âm dương quái khí, giống như là gặp cừu nhân. Nhưng nói hai người là cừu nhân thì không phải… Được rồi!! Nhiều lắm chắc cũng chỉ là đối thủ cạnh tranh của nàng.
Nhưng nàng thì liên quan gì?
Lúc nhìn thấy Rosser, mới chỉ chào hỏi mà hắn đã bày cái mặt thối cả ngày của mình ra cho nàng xem. Ngay lúc Rosser lại mỉm cười với nàng, hắn liền giống như kẻ điên hề hề hà hà, chẳng những bày gương mặt thối ra còn bắt đầu kiểm soát nàng, làm cho nàng cả ngày mệt chết đi được giống như con chó cưng, không cách nào chống lại hắn chỉ có thể ngã đầu đi nằm ngủ.
Khoa trương hơn, chỉ cần nàng cùng Rosser có bất kì sự thân mật nào, hắn bất chấp tất cả, bắt đầu trừng mắt, cuồng mắng chửi người, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày.
Nói đến đó đâu phải chỉ mình hắn nổi điên mà ngay cả nàng cũng muốn điên đây!! Không thể để tình cảnh này tiếp túc diễn ra mỗi lúc một tệ như thế. Nàng nhất định phải tìm cách.
Nhưng cách gì bây giờ…?
Nằm trên giường lăn qua lăn lại, Vương Tiêu Lăng phiền não nhíu lông mày, nhưng vẫn không thể nghĩ ra ý gì hay. Bởi vì bình thường nàng bị chén ép, đối với Nghiêm Tử Hiếu, nàng cũng đã có kinh nghiệm đối phó hơn, nếu để hắn chiếm tiện nghi lần nữa, không bằng nàng nhanh chạy đi đầu thai còn hơn, biết đâu kiếp sau cũng chẳng phải chịu cảnh thế này
Đối với cuộc sống này!! Nàng hoàn toàn hết hy vọng rồi. Trong lúc đó, đầu óc lại hiện lên tia sáng, ánh mắt lại nhìn sang vách phòng sát bên của tên “hỏa chủng”, sau đó phát ra tiếng cười xảo trá.
Nàng không có cách đối phó với Nghiêm Tử Hiếu, nhưng Rosser từ trước tới nay đều quảng cáo bản thân mình rùm beng tự cho bản thân phong độ… chưa chắc đã không có cách!!
Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, nàng liền lập tức phóng qua căn phòng nhà sát bênh, nghênh ngang đá văng cửa phòng khách Nghiêm Tử Hiếu.
“Này!! Rosser, tôi có chuyện muốn hỏi anh”- Nàng dùng khẩu khí của đại tiểu thư ra lệnh, hoàn toàn không để ý trên người Rosser chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn nông rộng.
Thân thể của nam nhân, ngoại trừ Nghiêm Tử Hiếu không ai có thể khiến cho nàng đỏ mặt, cơ thể của những người khác mà nói chẳng qua cũng chỉ mô hình người, căn bản chẳng đáng xem.
Chỉ là nàng thì nghĩ đơn giản như thế nhưng người khác lại không nghĩ vậy. Rosser xấu hổ lui về sau vài bước, trên mặt biển hiện vẻ kinh hoàng.
Ông trời ơi!! Nghiêm Tử Hiếu sao lại chẳng nói với hắn vị hôn thê chẳng những hoạt bát xinh đẹp thậm chí còn hào phóng, thấy trên người hắn chỉ có mặc quần ngắn mà mặt không biến sắc.
“Này này, em cứ như thế chạy vào không sợ Nghiêm nhìn thấy sẽ giận sao?”- Mấy ngày nay, Nghiêm trong nom nàng có thể nói là rất kỹ, hơn nữa còn không tin tưởng hắn luôn cẩn thẩn đề phòng.
Vương Tiêu Lăng phất phất tay, vẻ mặt đắc ý: “Hôm nay, anh ấy bị thấy giáo gọi đến trường học để phụ đạo đặc biệt, cho nên tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ có nhiều thời gian để từ từ làm”
Từ Từ làm? làm cái gì? Đôi mắt màu xanh của Rosser khẽ rung động gương mặt đáng yêu luôn nở nụ cười của hắn mang theo vài phần tà khí.
“A?? Vậy em nói chúng ta có thẻ từ từ làm,… là làm gì đây?”- Rosser thay đổi bản thân vừa mới lùi xuống tỏ vẻ e sợ nay lại tiến một bước không khách khí quyến rũ nàng
“Ừ!! Này anh tha cho tôi đi, nghe giọng mà muốn nôn”- Nàng hất tay hắn ra, làm động tác nôn mửa, trên mặt lộ rõ sự chán ghét. “Tôi chỉ muốn nghe anh giải thích vì sao Nghiêm Tử Hiếu đối với anh lại nhạy cảm như thế, tôi đối với anh không có hứng thú, nên không cần nói giọng đó”.
Hừ!! Vương Tiêu Lăng dù không giống vương trong bảo khố giữ gìn suốt 18 năm nhưng cũng có thể lập đền thờ trinh tiết cho người khác biết mà giữ? Cái tên thối Rosser này tưởng có thể dùng mỹ nam kế với nàng sao? Xem ra quá xem thường nàng rồi.
Kỳ quái!! Ở Mỹ mỗi lần hắn nói bằng giọng quyến rũ như thế thì lớn nhỏ đều bị ăn sạch!! Chỉ có cô gái nhỏ này không cảm nhận được lại còn muốn nôn mửa.
“”Này em xác định không muốn suy nghĩ lại lần nữ sao? Khó có cơ hội Nghiêm không có ở đây”- Rosser nháy mắt một cách mị hoặc.
“Xem ra chúng ta không thể nói chuyện được, vậy tôi đi”- Thật là lãng phí thời gian của nàng.
“Này, em không phải muốn hỏi sao? Nhanh như thế đã buông tay”- Nhìn nàng sảng khoái bước đi không hề quay đầu ngược lại làm cho Rosser lo lắng giữ chặt nàng.
Hắc hắc!! Trúng kế!! Đây là thủ thuật bí mật ở chợ “giả vờ không mua” như thế người ta sẽ tự để lộ sự thật.
Nàng nhịn không để cười to xúc động, ngoài mặt còn tỏ vẻ miễn cưỡng, quay đầu nói: “Sao nào!! Chẳng phải anh không muốn kể sao, tôi tự đi tìm hiểu, không cần”- nàng làm bộ quay đầu đi
“Được rồi, được rồi, anh nói. Anh nói là được chứ gì”- Rosser thở dài, một thiên tài như hắn lại bị cô gái nhỏ này đùa giỡn trên tay: “Đại Tiểu thư, Liệu anh có nên nói cho em biết không đây?”
Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà, nghĩ xem Rosser hắn tung hoành trên tình trường nhiều năm nay lại bị nữ nhân coi thường, chẳng để vào mắt.
“Trước tiên, nói về chuyện Nghiêm Tử Hiếu vì sao lại phản cảm với anh như thế, bời vì anh chuyên đoạt nữ nhân của hắn. Nói cho chính xác là đám nữ nhân tự ngã vào lòng hắn, cho nên Nghiêm Tử Hiếu trong phòng hắn luôn giống như phòng trừ ma, thiếu chút nữa là không cấm nguyên cây thập tự để trừ tà thôi”
“Nữ nhân”- Vương Tiêu Lăng nheo mắt lại, muốn xem hắn có ăn nói bậy bạ không: “Ý anh nói là rất nhiều sao?”.
Rosser cũng không cách nào che dấu sự thật, chỉ nhẹ gật đầu, xem như thừa nhận.
Hắn cùng Nghiêm học chung đại học đến phòng nghiên cứu trình độ có thể xem là đứng nhất, nói rất nhiều chỉ là nói cho ngắn gọn, nếu mà tính chính xác ít nhất cũng tới 10 chữ số.
“Anh đều đoạt đi sao?”- Để tránh oan uổng nàng lập lại lần nữa.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không chút biểu hiện xấu hổ ngược lại còn lộ bẻ tư đắc. Hắn có thể đem tất cả đám nữ sinh ái mộ Nghiêm Tử Hiếu đưa vào danh sách của hắn, nếu như không phải hắn vừa đẹp trai vừa may mắn thì tuyệt đối không ai khả năng làm được,
“Hạ lưu!! Không biết xấu hổ”- Nàng khinh bỉ phun nói.
Cái gì!! Nàng vừa mới mắng hắn!! Hắn có nghe lầm không?? Rosser không dám tin nhìn nàng, không thể tin có người lại không hề coi trọng một thiên tài, soái ca, có địa vị như hắn, cười nhạt hắn nói: “Em còn nói anh hạ lưu không biết xấu hổ?”- Nói hắn như thế khiến hắn có biết bao ô nhục a.
“Tôi nói sai à!!”
“Em đúng là không có mắt nhìn người”- Rosser hung dữ nói, sau đó nở một nụ cười quỷ dị: “Nhưng nếu em biết gia cảnh của anh rồi còn có thể nói như vậy sao?”
“Gia cảnh”
“Anh sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Mỹ, không thể không nói đến ba gia tộc lớn, trong cả nước thì có nhiều danh gia vọng tộc, gia tộc của anh ba đời này đều được quốc gia tin tưởng nể trọng, chỉ cần anh muốn bọn họ sẽ đáp ứng tất cả, nếu trở thành tình nhân của anh vinh hoa phú quý hưởng không hết lại còn được rất nhiều lợi”- Hắn không tin nói đến đây mà nàng không động tâm.
Tiền tài, địa vị hơn nữa còn là rất rất nhiều tiền… trong lúc đó, ba chữ kia không ngừng chạy nhanh qua đầu Vương Tiêu Lăng. Trong đầu nàng linh quang hé lên: “Vậy so với Vương Vĩnh Khánh nhiều tiền hơn sao?”
Ặc ặc ặc.
Trong phút chốc, Rosser có cảm giác như có một bầy quạ đen bay qua đầu hắn, nhất là hắn nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt đen đơn thuần sáng ngời viết lên chữ hiếu kì cùng nghi vấn, hắn không biết nàng đang giỡn hay đang nói thật, nhưng nàng làm sao có thể nghĩ như thế chứ!! Ông trời ơi!! Tên Nghiêm này tìm đâu ra một thiên binh vừa ngu ngốc vừa đơn giản thế chứ!! Hắn thật sự thua rồi!!
Hắn nhịn cười nhưng cuối cùng cũng cười to, làm cho Vương Tiêu Lăng không hiểu trong lời nói của mình có gì buồn cười mà hắn cười đến như thế. Những thiên tài đều kì lạ thế sao!!
“Không có gì, không có gì”- Tay hắn quơ quơ, ngừng cười lại: “Anh chỉ cảm thấy anh nên bỏ cuộc thôi”
Bỏ cuộc cái gì?? Bỏ cuộc gì chứ? Hắn có bắt đầu gì đâu mà buông tha. Vương Tiêu Lăng hoàn toàn không biết do sự ngây ngốc của mình mà làm cho kẻ đang tận lực dụ dỗ nàng, ra sức đặt bẫy mất đi công hiệu, còn ngây thơ không hiểu gì hết.
“Xem ra Nghiêm cuối cùng cũng đã có bạn gái, nếu không ta còn tưởng hắn là một thiên tài cổ quái!!”
“Cổ quái?? Sao lại cổ quái!”- Vương Tiêu Lăng kinh hô, hai chữ này khiến giống như đẩy lùi hình ảnh Nghiêm Tử Hiếu đang tỏa sáng bên trong nàng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc hồn nhiên không biết nói gì của nàng, làm cho Rosser ngây ngẩn cả người. Không thể nào? Mọi người ai cũng biết rằng Nghiêm Tử Hiếu “nghiện âm thanh”, chẳng lẽ tật xấu này khi tới Đài Loan không thuốc mà tự khỏi a? Vậy thì đúng là kì quái
“Em… em thật sự không biết sao?”- Rosser cẩn thận hỏi
Nàng không vui trừng mắt liếc hắn, sao hắn lại đi hỏi một câu vốn dĩ đã có đáp án rõ ràng như thế chứ: “Nếu biết, tôi còn tới hỏi anh làm gì?”
Vừa nghĩ tới Nghiêm Tử Hiếu vẫn còn lựa gạt nàng khiến nàng tức giận, hơn nữa giận hơn là, nàng đã vinh dự trở thành bạn gái hắn vậy mà một chuyện về hắn cũng không biết, phải đi hỏi tên nước ngoài này mới rõ. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn nàng lửa giận đầy mặt, ngược lại làm cho Rosser thầm nghĩ. Nếu nàng đã không bị hắn mê hoặc, chi bằng lợi dụng bí mật này để kích động hai người. Trong lòng hắn ác độc nghĩ.
Dù sao cũng là chuyện của người khác không phải của mình, dù chia tay, cũng chỉ có thể nói hai người không có duyên phận, không thể trách hắn được? Hơn nữa vợ chồng son nếu vượt qua được nguy cơ lần này thì tình cảm càng thắm thiết!! Đến lúc đó không chừng phải cảm ơn hắn.
“Kỳ thật cũng không có gì..”- hắn tỏ vẻ nhăn nhó, lâu lâu lại làm bộ khó xử, chính mình muốn triệt để khơi dậy sự hiếu kì của nàng: “Hơn nữa chắc Nghiêm cũng không muốn cho người khác biết..”
Vương Tiêu Lăng là kiểu người vừa “ngu ngốc vừa đơn thuần” chưa nói tới 3 câu đã bị trêu chọc nổi giận. Nghiêm Tử Hiếu, anh giỏi lắm, vẫn còn giấu diếm em điều chưa nói, không phải là sưu tầm đồ nội y phụ nữ hay thích gặm móng chân đó chứ?
“Rosser, không sao, anh cứu nói đi”- Những vọng tưởng trong đầu làm nàng phát điên, nhưng nàng giở vờ trấn tĩnh, chuẩn bị tinh thần trước đáp án sắp được công bố.
Không sao!!! Nàng tin tưởng nàng chống đỡ được, dù đáp án thế nào, ann2g cũng không kinh ngạc….a!!
“EM thật sự muốn biết”- Hắn nghiêm túc hỏi.
“Thật”
“Vậy anh nói đây”- hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói cho nàng nghe: “Kỳ thật Nghiêm Tử Hiếu có sở thích rất kì quái đó là “nghiện âm thanh””
“Nghiện âm thanh”?? Ý gì chứ?
Nàng không cười nữa mà xấu hổ: “Là tôi nghe lầm hay không hiểu ý anh, hình như nghe không hiểu lắm”
Hắn duỗi ngón tay ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại: “Không!! Em không có nghe nhầm, chính là nghiện âm thanh, nói rõ ra, chính là yêu thích một loại âm thanh nào đó”
“Anh đang đùa sao?”- Nàng giả vờ nhẹ nhàng hỏi, hy vọng có thể khẳng định đáp án lần nữa.
Nhưng lời nói kế tiếp của Rosser, lại làm cho nàng tuyệt vọng.
“Anh không có đùa”- Rosser cười hì hì xem ra sự kích động của hắn có hiệu quả, hắn quyết định thêm mắm thêm muối nói: “Hơn nữa, âm thanh mà Nghiêm thích là do hắn tự chọn đối tượng”
“Anh nói sao?”- Hắn còn cổ quái tới mức chọn đối tượng?
Rosser nhìn thấy nàng nhanh phát điên không ngần ngại nói tiếp, quyết định tăng liều kích thích, bổ sung câu cuối: “Đúng vậy!! Đó còn là một nữ nhân”
“Nghiêm Tử Hiếu, anh tốt nhất giải thích cho rõ ràng, bằng không.. Hừ hừ”- Nàng bẻ mấy đầu ngón tay, mắt xẹt qua tia sát khí.: “Em tuyệt đối không tha cho anh”- Một tiếng hét điên cuồng vang lên đến tận trời xanh.
Mà kẻ gây ra họa thì đang ôm bụng cười thầm
A!! Ông trời à!! Thật sự rất thú vị nha!! Hắn thật sự muốn biết nữ nhân ngu ngốc này sẽ xử tên Nghiêm cổ quái thể nào đâu, hay sẽ tức giận với hắn a…