Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 11



62. Tôi cực kỳ sợ lạnh, rất ngại ra đường vào mùa đông.

Áo lông cần mặc hai cái, áo lông mỏng chồng thêm một áo lông mỏng, lại thêm áo lông dày, mũ, khăn quàng cổ, chỉ chừa lại hai con mắt. Tôi lười trang điểm, thật sự giống y như bà già, bôi lớp kem lên mặt rồi ra cửa.

Áo lông mùa đông là cảm giác an toàn của tôi.

Tuy tôi cực kỳ thích trang phục váy len liền thân trắng, áo bành tô khoác ngoài, xinh đẹp, thanh lịch nhưng thể chất không cho phép.

63. Khi tôi đến mọi người đã đến, tôi chen chúc trên tàu điện ngầm, đến nơi thì vừa mệt vừa nóng, hai cái áo lông là quá nhiều!

Tôi bước vào phòng, mọi người ngẩng lên nhìn tôi, mặt tôi đỏ bừng vì nóng. Lớp trưởng hỏi: “Sao? Cậu chạy bộ tới à? Sao lại nóng đến thế này?”

Cả bàn cười ầm lên.

Tên khốn kiếp này!

Tôi hào sảng cởi áo khoác, ngồi cạnh cậu ta: “Chứ còn gì nữa? Tôi chạy nhanh nhất đường vành đai số 2, xe kẹt hết.”

C Quân đá đểu tôi: “Mày với tao đi cùng một đường vành đai số 2 à?”

Mọi người lại phá lên cười.

64. Nhiều năm như vậy, nhóm chúng tôi thỉnh thoảng vẫn tụ tập lại vào ngày Tết.

Một năm không gặp chẳng ảnh hưởng đến tình cảm, tình cảm thuở thiếu niên trở thành mối quan hệ chân thành nhất trong cuộc đời này. Mọi người nói chuyện về công việc, kể cho nhau những sự cố, nói chuyện xưa, nói chuyện hiện tại, nói về tình yêu, hôn nhân, sau đó thì nói tới tôi...

Cô dâu đến đúng lúc, muốn chết nhất là còn dẫn theo chú rể, cả đám đứng dậy đón người mới. Cô dâu rất dễ mến, vui vẻ, hoạt bát, cười nói: “Tớ chưa ăn nên đói xỉu, để tớ ăn trước được không? Còn anh ấy mọi người cứ xử lý.”

Mọi người cười vang, chú rể cười bất lực.

Lùi về mười mấy năm trước, không bao giờ anh nghĩ có một ngày mình lại bị cả lớp đàn em lớp dưới làm cho á khẩu không nói nên lời.

Chú rể còn gian manh hơn cô dâu, lướt một vòng thấy không quen mặt ai, tôi đang định gác đầu lên vai lớp trưởng thì đã bị anh ấy khóa chặt mục tiêu.

Anh ấy đánh đòn phủ đầu: “Đàn em Tiểu Cố, sao Từ sư huynh còn chưa đến?”

Lớp trưởng nhạy bén!

“Bạn học Cố, cậu đừng dựa gần tớ như vậy, lát nữa tớ không tiện giải thích đâu, thời bây giờ mọi người không thích nghe giải thích.”

Cả phòng cười ồ lên.

65. Hai người sắp cưới tính tình rất tốt, trước đám cưới một ngày mọi người đã đúng hẹn. Dâu phụ là C Quân vì cô ấy đáo để nên cô dâu tự tay chọn. Rể phụ là bạn cùng lớp chú rể, C Quân nói với tôi vẻ tiếc nuối: “Tao còn tưởng Từ tiên sinh nhà mày sẽ làm rể phụ, nhưng tao sai lầm."

Ui chà! Đừng tưởng tao không biết ý nghĩ xấu xa của mày.

Nhưng ngày hôm sau mọi người mới biết, Từ tiên sinh là tổng quản đám cưới, anh là anh em họ với chú rể.

Cả ngày anh ở địa điểm tổ chức lễ cưới đi lại, tiếp đãi, sắp xếp mọi thứ gọn gàng chu đáo. Trong lúc chúc rượu bị uống vài ly, đương nhiên không thể thiếu công lao của C Quân.

Đám cưới náo nhiệt, ấm áp, đặc biệt là phần hồi tưởng, mọi người cùng nhớ lại thời thanh xuân, quả thực là một buổi tiệc trong sáng, thuần khiết, hai nhóm người trong cùng một trường học, những câu chuyện hoàn toàn khác nhau nhưng cùng chung nỗi cảm động. Một vài người lén lau nước mắt.

Đến khi hôn lễ kết thúc, nhóm bạn học chơi đến cuối cùng. Từ tiên sinh còn đang tiếp đãi họ hàng lớn tuổi, đưa tiễn khách quý dự tiệc.

Khi các bạn học mệt mỏi, mọi người ngồi nói chuyện suông, anh cùng người giúp đỡ kiểm kê thuốc lá, rượu, sắp xếp lại những việc cuối cùng.

C Quân chọc chọc tôi: “Ê! Cổ mày có gắn trục hả? Quay đầu cả ngày vậy không khó chịu sao?”

“Quay đầu lâu quá nên cổ cũng vẹo rồi, hay là mày bẻ lại cho tao?”

Cô ấy quay lại nhìn Từ tiên sinh, thở dài: “Mắt nhìn của mày thật độc! Lúc mới mười mấy tuổi mà sao lại có thể nhận ra cực phẩm thế chứ?”

Tôi đắc ý: “Bây giờ mới nhận thấy mắt tao như Titan không phải là nói khoác?”

Cô ấy khịt mũi xem thường.

66. Kết thúc thì mọi người đều hơi say, mấy người còn tỉnh táo như chúng tôi chịu trách nhiệm khuân vác bọn họ về.

Tôi kéo lớp trưởng ra cửa, thấy Từ tiên sinh đứng trong bóng tối, chỉ mặc áo sơ mi trắng, hơi ngửa đầu đặt tay lên trán. Có lẽ anh đang rất mệt, nhắm mắt. Áp lực công việc của anh lớn hơn tôi rất nhiều, Tết âm lịch được nghỉ nhiều nhất chỉ 3 ngày, 3 ngày này lại dốc hết sức lên kế hoạch tổ chức đám cưới, cả ngày nay không thấy anh dừng lại một lúc nào cả. Tôi đưa lớp trưởng đến xe đi về, anh đã đổi chỗ, đứng dưới gốc cây hút thuốc, động tác rất chậm, có vẻ không phải vì nghiện thuốc lá mà chỉ để nâng cao tinh thần.

Đừng hỏi vì sao tôi lại quan sát cẩn thận như vậy, nếu đó là người bạn yêu, bạn thử xem!

Tôi đến gần anh, nhìn anh, anh cúi đầu nên phải một lúc sau ngước lên mới thấy tôi. Nhìn thấy tôi thì mỉm cười.

Tôi cũng cười với anh. Đột nhiên cảm thấy thế này khá tốt. Chúng tôi gặp nhau như vầy, nhìn nhau mỉm cười, không cần nói cũng hiểu. Giống như bạn cũ, cũng giống người thân.

Tôi hỏi anh, “Mệt quá?”

Anh cười nói: “Anh đã không chợp mắt suốt 48 tiếng.” Nói rồi lại bổ sung thêm: “9 giờ sáng mai phải bay.”

Tôi quay đầu nhìn về phía khách sạn, “Người đã tan dần rồi, anh có lái xe không? Tôi có thể miễn cưỡng làm tài xế miễn phí để anh khỏi phải lái xe mệt thêm.”

Anh vẫn cười: “Có.”

Tôi không mặc áo lông nên hơi lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh.

“Vậy anh đợi tôi, tôi thu xếp cho họ xong đưa anh về nhà.” Nói rồi nhanh chóng rời đi.

Mọi người đã được thu xếp gần xong, chỉ còn mấy người còn tỉnh táo. Trước tiên tôi giải quyết bản thân trước, ném C Quân, cầm áo lông đi. Ra cửa mới thấy Từ tiên sinh đang cùng người của khách sạn xác nhận tình hình phòng ở, đưa một tờ giấy cho người quản lý. Thấy tôi đến, anh vẫy tay với tôi, tôi đến gần mới nghe anh nói: “Còn lại những thủ tục thì ngày mai cậu tôi sẽ sang hoàn tất, đây là thông tin chi tiết của ngày hôm nay, bên dưới có phương thức liên hệ của tôi, có điều gì không rõ có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào.”

Anh làm việc luôn rành mạch rõ ràng, rất khó để người khác không thích anh.

Trên xe anh còn vương mùi thuốc lá, rượu.

Áo khoác của anh không biết đang ở chỗ ai, cứ thế ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Tôi tưởng anh đã ngủ, lặng lẽ lái xe, không gây ra tiếng động.

Đột nhiên anh hỏi: “Gia đình em có thúc giục em kết hôn không?"

Tôi chần chừ một lúc rồi hỏi anh: “Nhà anh giục anh?”

Anh mở mắt nhìn tôi, tầm một phút mới nói: “Không có. Chỉ là nhìn thấy hôn lễ đột nhiên muốn hỏi em.”

Chẳng lẽ tôi có liên quan gì đến đám cưới này?

Chuyện chúng tôi trước kia quá phức tạp, không biết hai người sao lại nhảy qua hỏi han những vấn đề nhạy cảm.

Anh lại hỏi: “Nếu tất cả thuận lợi, mười năm trước em có bao giờ nghĩ mười năm sau này em sẽ làm gì không?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, 17-18 tuổi là thời điểm không hiểu nhiều thứ, cái gì cũng tò mò, sao có thể quy hoạch, năm tôi tốt nghiệp đại học còn mờ mịt, không biết tương lai sẽ diễn ra thế nào. Đáng tiếc là, mãi đến bây giờ, tôi vẫn không có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

Haizzz! Đề tài thật thất bại!

“Khi đó tôi chỉ xác định, mười năm sau tôi chắc chắn sẽ kết hôn, nhưng mà, vẫn không.” Tôi bắt đầu lảm nhảm.

Anh nhắm mắt lại không nói tiếp chủ đề này, cũng là chấm dứt đề tài.

++++

Tui đã về, lap vẫn chưa sửa, đọc tạm đi vì tui lười beta quá. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.