84. Tôi cố gắng giữ lão Cố lại nhưng tiếc là ông không đồng ý, thấy tôi không sao thì yên tâm về nhà. Khi tôi đưa ông ra sân bay, hai tay chúng tôi trống trơn, không có cảm xúc ly biệt. Tựa như ông ra cửa dạo một vòng rồi về nhà, làm hại tôi muốn tích cóp cảm xúc cũng không nổi.
Sau khi vào quầy đăng ký, ông mới quay lại nói với tôi: “Nếu con thấy công việc không suôn sẻ thì cứ đi học tiếp đi, ba chu cấp. Chuyện kết hôn không cần vội.”
Không hiểu sao tôi đột nhiên bật khóc. Không đau khổ, chỉ là gào khóc.
Ông bất đắc dĩ đi tới ôm tôi, trong miệng vẫn là câu nói kia: “Đã bao lớn rồi, sao mà nói đến là khóc, nói đến là khóc.”
Ui ui! Tôi phải kiềm lại, không thể khóc ở sân bay thế này.
Huống chi Từ tiên sinh lại đi cùng chuyến bay với lão Cố, cứ thế giương mắt nhìn toàn bộ quá trình tôi gào khóc ở sân bay.
Đối tượng mà tôi mới nhắc tới đã chạm mặt lão Cố như thế.
Lão Cố tôi là người rất kiệm lời, không hề trò chuyện với bạn bè tôi và chị. Bạn cùng lớp đến nhà chơi ông chỉ cười, không chuyện trò gì với mọi người. Khi đó bạn học tôi tới nhà đều nói lão Cố là ông chú đẹp trai chết người.
Tôi há miệng kinh ngạc nhìn Từ tiên sinh cả phút.
Từ tiên sinh chào hỏi lão Cố trước: “Chào bác, cháu là bạn học với Cố Tiểu Thanh.”
Lão Cố rất nhạy bén, ông liếc nhìn tôi, mỉm cười với Từ tiên sinh, không nói gì.
Khí thế lão Cố nhà tôi mạnh mẽ. Thói quen không tán gẫu với mọi người đúng là bùng nổ vẻ đẹp ngầu cực!
Từ tiên sinh nhìn tôi như có điều suy nghĩ.
Tình huống này tôi phải làm sao? Sao tôi biết?
Hai người lên đường bình an!
85. Tiễn ba đi rồi, tôi mới bắt đầu suy xét việc của mình. Tiếp tục học là một khả năng, cho dù tôi đã ở tuổi này. Tất nhiên, tinh thần sức lực trước tiên vẫn phải dồn cho công việc, sau đó mới đến việc cá nhân.
Tôi không thể cả đời không kết hôn.
Những gì Từ tiên sinh nói hôm đó, với tôi nhiều hơn cả sự cảm động, là thư thái.
Tôi luôn tình nguyện đơn phương thích anh, không cần quấy rầy anh.
Tôi thích những người mạnh mẽ, ưu tú lại thú vị. Nếu có thể trở thành người bạn đồng hành là vinh hạnh cả đời tôi. Người ấy có thể luôn là người dẫn đường cho tôi, nhìn xa hơn tôi, thảo luận về tương lai với tôi, hơn nữa lại còn thú vị, không hề nhàm chán.
Người như vậy, tôi chưa bao giờ gặp được một người trong số 3 tỉ người. Vì vậy cảm thấy tính khả thi trong phạm vi mình có được, gặp được một người chơi thân đã là khó có được.
86. C Quân đi công tác về đến thẳng nhà tôi, mang theo một quyển tạp chí, tất cả đều là sơ lược lý lịch nhân vật. Cô ấy giới thiệu từng người với tôi, tình cờ trong đó có Từ tiên sinh, giữa những người tinh anh, anh ấy cực kỳ nổi bật, nhưng C Quân nói: “Đó hoàn toàn là do vỏ não mày quá ấn tượng với anh ấy, nhận thức có sự nhận định sai lầm. Nói thô thiển thì là: đầu mày có lỗ hổng!”
Đầu mày mới có lỗ! Còn là lỗ khó lấp!
Tôi vặc lại: “Anh ấy thổ lộ với tao, hỏi tao thế nào? Tao nói để nghĩ lại. Nhìn đi! Chị mày không phải là không ai thèm! Hiểu không?”
C Quân kinh ngạc không đóng nổi tạp chí lại mà vẫn còn nhớ nói: “Tao không cảm thấy mày không có người muốn, tao vội vàng tìm đàn ông để mày điều hoà âm dương, mày y như King Kong barbie, tao đã nghĩ là mày thích tao! Vậy mày còn chờ gì nữa? Lúc này không ‘làm’ thì khi nào nữa? ‘Làm’ anh ấy đi!”
Mẹ kiếp! Không nên nói chuyện phiếm với mày!
Hạ thấp chất lượng bà đây!
87. Tôi lục tục gửi các tài liệu làm việc còn tồn cho “ngài em vợ”, gửi các file mềm qua email cho “ngài em vợ”.
“Ngài em vợ” nhanh chóng phản hồi, là cậu nhóc thức thời, văn phong không tồi: Quản lý Cố, tôi trịnh trọng xin lỗi cô về thái độ ngày hôm ấy vì tôi đã nhận được bài học. Hôm đó cô quá thản nhiên, có vẻ đã sớm biết tôi sẽ bị vấp ngã cho nên cô mới không để tâm đến sự vô lý của tôi, thật sự xin lỗi. Tôi rất hối hận vì đã ký vào đơn từ chức của cô, không nên để cô đi. Dự án này trong tay tôi không ai có thể quản lý, khiến tôi phải tự mình chạy đi chạy lại như ngựa con. Thảm không thể nào nói hết…
Tôi bật cười, cậu thanh niên này sẽ có tương lai sáng lạn, anh ta có bản lĩnh của người lãnh đạo, khi nào nên cúi đầu, lúc nào nên thị uy.
Tôi nghiêm túc trả lời anh ta: Nghỉ việc nửa chừng thì không lãnh đạo nào ôn hoà được, tôi nghỉ việc là do đã cân nhắc kỹ lưỡng. Xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho anh, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ việc đi theo làm tuỳ tùng, bởi vì chúng ta đều biết rằng đó là một khởi đầu không tồi. Cho đến nay, mọi tài liệu trong tay tôi đều đã bàn giao cụ thể. Tạm biệt!
Không đầy ba phút sau “ngài em vợ” đã gọi điện thoại đến, hơ! Cậu nhóc này giống ai thế? Không thuận theo thì không tha?
88. “Ngài em vợ” gọi điện thoại đến là nói ngay: “Chị Cố, em gọi chị là chị được không?”
Tôi hung hăng đáp: “Tôi còn nhỏ hơn anh ba tháng, tiếng “chị” này sao mà gọi được? Anh nói tôi nghe thử xem?”
Anh ta “a” lên một tiếng, có vẻ là ngốc đơ ra rồi.
Giống như nhân viên trực đường dây nóng dịch vụ khách hàng nói: “Rất vui được phục vụ ngài.”
Bạn hỏi lại người ta: “Cô vui đến mức nào?”
Tóm lại, người trẻ tuổi nói chuyện khắp nơi là hố.
89. Đề tài hơi nhàm chán, hai bên tâng bốc, dò xét lẫn nhau. Tôi thực sự không thích cấp trên nói chuyện khéo léo giả trá, thẳng thắn thành thật thì kết quả thực sự sẽ tốt hơn. “Ngài em vợ” rất thích giọng điệu này khiến tôi khó chịu.
Anh ta không phục hỏi: “Tiền lương, chế độ đều dễ thương lượng, triển vọng phát triển công việc khả quan, vì sao nhất quyết ra đi?”
Tôi đỡ trán bất lực, đành phải nói: “Tôi muốn đi lấy chồng, công ty có đảm bảo cho tôi có chồng sinh con không? Đảm bảo thì nói, tôi sẽ để công ty tự do định đoạt.”
Tôi không thích tâm sự với người khác, nhất là loại vô nghĩa thế này.
Đời tôi thật sự phục những người phụ nữ có thể lải nhải ba giờ đồng hồ, đao kề cổ tôi thì tôi chỉ có thể nói được tầm nửa giờ. Muốn nói chuyện với người khác cũng không biết nên nói thế nào.
90. Chờ lão Cố về đến nhà, tôi điện thoại hỏi thăm, mẹ nói: “Ba con về thì lật album xem, xem ảnh con rồi khóc thầm một mình. Con nói gì với ông ấy?”
Tôi ngây người, tôi đâu trêu chọc gì ông.
Ông đang ngày càng già đi, tôi không dám có bất cứ hành động nào cho thấy mình trưởng thành trước mặt ông, phần lớn thời gian ở trước ông đều nói chuyện kiểu đợi ông chỉ dạy. Tôi không dám để ông có cảm giác ông già rồi, từng thời khắc tôi luôn thận trọng hỏi ý kiến ông, có quyết định quan trọng thì thông qua mẹ hỏi ý ông. Ông không thích nói nhiều, cũng không trò chuyện với tôi, rất dễ thấy cô độc.
Ông thích chơi cờ, tôi mua cho ông bàn cờ, tải trò chơi về ipad, cố gắng hết sức bù đắp sự vắng mặt của tôi bên cạnh. Cố gắng hết mức để làm giảm đi sự thật là hai người già nhàn rỗi.
Nhưng mà mẹ tôi lại cho tôi một tin tức như quả bom nổ dưới nước: Chị tôi sắp quay về…
Đậu má! Rốt cuộc tôi có bạn!! Hai người dỗ dành hai người già hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều!!
91. Tôi gọi video call cho chị.
Màn hình bên kia xuất hiện cái quỷ gì vậy?
Chị hỏi: “Sao em không tăng ca? Giờ này mà kiếm chị là lạ à nha!”
Cha mẹ tôi là hai người nghiêm túc đến thế, sao lại sinh ra hai chúng tôi lạ lùng thế này?
Nếu không phải cùng bụng mẹ tôi chui ra, tôi thật muốn bò qua đập chết chị.
Chờ đến khi không khí dịu lại, tôi hỏi: “Sao đột nhiên quyết định trở lại? Ngành Y trong nước không tốt lắm, quan hệ bác sĩ bệnh nhân căng thẳng, với cái tính của chị, ba ngày hai bữa là đánh nhau với người ta, làm không xong còn phải mất công em đi trại giam cứu chị, nếu thảm hơn thì chị còn bị trói mà dẫn đi diễu hành trên đường.”
Chị mở mặt nạ đen thui ra, mắng tôi: “Bà đây sợ ai? Chỉ mấy tên giặc tép riu! Nhớ kỹ! Bà đây là người làm việc lớn, cùng lắm thì sau này khi làm phẫu thuật bà đây sẽ dắt gạch bên hông! Sợ bóng sợ gió!”
Tôi thật cmn quỳ với chị! Sao mà nhất định cứ phải như vầy! Có thể văn minh chút không?
Tại sao lại biến thành loại tính cách thường trực như vậy? Trước kia chị không như vậy! Thật. Ít nhất thì nhã nhặn hơn thế này một chút.