Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 37



199. Gần đây tôi thường đi công tác, Từ tiên sinh thì công tác nước ngoài.

Tôi công tác xa nên cắt tóc rất ngắn, tóc dài không có thời gian chăm sóc, tóc chẻ ngọn rất nhiều. Sáng nào không chú ý tới tóc tai thì sếp thấy tôi là gào: “Cô nên để tóc dài đi, để tóc ngắn y như Siêu Saiyan*” (hình minh họa chương ấy)

Tôi???

Từ tiên sinh về nước trước, khi tôi về anh ra đón, thấy tôi cắt tóc ngắn, anh ngạc nhiên: “Một tháng nay không gặp em, dáng vẻ thay đổi làm anh cảm giác như mình đổi vợ vậy.”

Tôi “…”

200. Chị tôi đã lớn tháng rồi nhưng vẫn ngoan cường, 7 tháng vẫn còn phẫu thuật.

Anh rể đón đưa đi làm, chân mẹ tôi đã nhanh nhẹn trở lại, đóng quân ở nhà chị. Bà không tin tưởng chị.

Đến tối tôi sang, anh rể cũng ở nhà.

Chị vác bụng to hỏi tôi: “Sao em lại thành dáng vẻ thế này? Hôm qua đồng nghiệp chị xem hình em còn khen em như thần tiên.”

Tôi không hiểu ra sao: “Em là tiên nữ chứ có phải tiên tóc đâu, chị có thể xác định rõ ra được không?”

Chị thản nhiên vỗ bụng: “Nếu chị sinh con gái mà đẹp như dì thì không tồi.”

Ngài có thể đừng vỗ loạn được không? Đâu phải dưa hấu, nhìn mà lòng tôi nhảy loạn.

201. Từ tiên sinh và anh rể nói chuyện ngày dự sinh, anh rể có lẽ hơi căng thẳng, nói rất chính xác, tôi đoán anh đã hỏi bác sĩ.

Chị không khách sáo phổ cập khoa học cho anh: “Ngày dự sinh chỉ là tính thời gian dự kiến, khi nào sinh thật thì phải xem tâm trạng của thai phụ.”

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh rể biến đổi.

Từ tiên sinh không hiểu mấy chuyện này nên im lặng, tôi khuyên nhủ: “Vậy cũng không hẳn, dù gì chúng ta cũng phải tin vào khoa học chứ.”

Chị chậm rãi nói: “Tin khoa học, khoa học có thể sinh con hay là chị sinh?”

Chị sinh chị sinh! Chỉ mình chị có khả năng!

202. Tối Từ tiên sinh đưa tôi về nhà, đột nhiên anh nói: “Anh xin chuyển chính thức lâu như vậy rồi, sao không có tin tức vậy?”

Tối nay tôi không kịp ăn cơm, đang ăn đồ ăn vặt, không để ý anh nói gì.

Anh nói xong liếc nhìn tôi, không khí chợt yên lặng, tôi tập trung ăn.

Đại khái yên lặng khoảng 5 phút, anh hỏi: “Ý em là anh nên chạy đi nhường chỗ sao?”

Lúc này tôi mới hoàn hồn: “Đi đâu?”

Anh hỏi tôi: “Nãy giờ em đi đâu?”

Cái gì? Anh đang nói gì vậy?

(Sau đó anh kể lại cuộc đối thoại cho tôi nghe)

Buổi tối về đến nhà anh, tôi lười về nhà nên nằm dài trên sô pha lướt điện thoại. Từ tiên sinh đi nấu ăn, TV đang phát chương trình gameshow. Đến khi anh nấu xong thì tôi đã ngủ thiếp đi rồi.

Anh gọi tên tôi, hỏi: “Ngày mốt sinh nhật bà ngoại, em đi cùng anh chứ.”

Tôi giật mình tỉnh lại trong nháy mắt.

“Sao anh không nói với em sớm hơn?”

Anh không hiểu: “Sao vậy? Chỉ là về nhà ăn bữa cơm, em tưởng long trọng thế nào à?”

Ngài thật trâu bò, lần đầu tiên đến nhà tôi anh không căng thẳng chắc?

Rất lâu rồi không gặp bà ngoại, từ lần ông ngoại nhập viện lần trước, chúng tôi tụ họp ở nhà một lần thì đến giờ chưa gặp lại.

Ăn cơm xong, em gái anh nhắn: Chị dâu, anh em có đó không? Mẹ bảo anh ngày mai về nhà.

??

Nhắn lại: Sao em không nói với anh ấy?

Đáp: Anh em giờ là người có gia đình, không giống trước.

Em gái, không giống chỗ nào? Anh em đâu phải làm thiếp cho tôi, sao mà đến tự do cũng không có?

Đưa điện thoại cho Từ tiên sinh, Từ tiên sinh nhìn qua, nhắn lại: Anh biết rồi, ngày mai về.

Em gái anh nhắn lại một icon hoảng sợ.

Hai người thật biết cách chơi.

Xong rồi tôi hỏi Từ tiên sinh: “Trong mắt người nhà anh thì hình tượng em ra sao vậy? Anh nói cụ thể với em xíu đi.”

Từ tiên sinh chân thành: “Thì là hình tượng con dâu cháu dâu bình thường, chứ không thì sao?”

A, trai thẳng lúc nói chuyện phiếm đều vậy sao?

203. Sáng sớm hôm sau có cuộc họp, gần đây sếp có vẻ “xuân phong đắc ý”, cố gắng lâu như vậy, anh ta đã thoát khỏi đội ngũ phòng không. Dù sao thì người có năng lực, tham công tiếc việc vẫn được tôn trọng ở nơi làm việc.

Sáng sớm tôi sửa lại kế hoạch mà anh ta cần, chuẩn bị quay về văn phòng, anh ta hỏi tôi: “Đề cử cho tôi mấy nhà hàng lãng mạn ở thành phố này đi.”

Chuyện của tôi còn chưa xong, không có thời gian làm cố vấn cho anh ta, đáp: “Đợi chút, tôi thu thập ý kiến quần chúng cho anh.”

Sếp mắng: “Đây là chuyện cá nhân, cô chỉ cần trả lời riêng là được mà.”

Tôi từ chối: “Không thể, vì tôi thật sự không biết.”

Sếp lập tức độc miệng: “Thôi thôi, cái loại độc thân như cô thì cơ bản là không hiểu, đi đi đi đi.”

Tôi liếc anh ta, mọi người trong văn phòng bàn tán anh ta đang thu thập mấy đồ của phụ nữ. Lúc ra cửa vẫn rất tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Con gái hiểu biết tình cảm về cơ bản là không hứng thú với đám thú bông kawaii trong ngăn kéo của anh. Lời khuyên hữu nghị đấy.”

Ra đến cửa nghe thấy tiếng anh ta mắng tôi.

Nhưng mà, who care!

Nhây một chút, tôi vui là được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.