223. Tôi nói với mẹ, “Anh Từ đã cầu hôn con, tụi con thương lượng chuyện kết hôn sớm.”
Mẹ ôm cháu ngoại, phản bác: “Tại sao các con cứ nói là làm vậy? Vội vàng như thế? Mẹ chưa chuẩn bị được gì.”
Mẹ, chúng ta nói chuyện hợp lý chút. Mẹ như vậy, thật sự không được.
Mẹ như vậy, con cảm giác mẹ lừa con tự đem mình gả ra ngoài…
224. Gần Tết, Từ tiên sinh nghỉ phép. Mỗi ngày ở nhà nên hiệu suất việc kết hôn cực nhanh, gọi điện thoại cho tôi nói: “Bên này anh chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, bên ba anh có thể đến nhà thăm hỏi bất cứ lúc nào, mẹ anh luôn có thời gian. Khách sạn bên ba anh có thể chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào.”
Tôi “…”
Người anh em, tôi nên giải thích với anh thế nào, mẹ tôi hình như muốn đổi ý.
Thấy tôi không nói gì, anh hỏi: “Vội vàng trước năm mới có phải không tốt lắm không?”
Tôi lợi dụng kẽ hở: “Ừ, em cũng cảm thấy không tốt lắm.”
Anh nói đầy ẩn ý: “Em chờ bậc thang này của anh lâu lắm rồi phải không?”
Tôi cười hì hì, không đáp.
Anh thở dài: “Năm nay cho em ở nhà. Sang năm thì ở cùng anh”
Tôi “vuốt mông ngựa” nịnh nọt: “Thật ra năm nay em cũng có thể ở với anh. Trong mắt em ăn tết không trang trọng lắm đâu. Ngủ một giấc là qua, không có gì khó.”
Anh bật cười, mắng tôi: “Đồ đầu gỗ.”
Được rồi, cứ yên ổn làm Từ tiên sinh lạnh lùng cao ngạo của anh đi, đừng có phát biểu loạn. Tôi không thích sự cô độc đôi khi anh vô tình toát ra. Mặc dù phần lớn thời gian nhìn anh rất cô độc.
225. Gần đến cuối năm, lớp cấp ba tụ tập những người trong thành phố này, lớp trưởng gọi một đám người. C Quân vác bụng chưa hiện rõ tới, gặp ai cũng kêu: “Tránh xa tôi ra một chút, cẩn thận tôi nhảy lên người cậu.”
Lớp trưởng ngạc nhiên hỏi: “Cậu có bệnh gì, sao thích nhảy lên người tôi?”
C Quân ra vẻ chớ chọc đến mình, sờ sờ bụng: “Trong bụng tôi có chứa Na Tra, đương nhiên phải cẩn thận.”
Lớp trưởng úi chà lên, nhìn chằm chằm cô ấy cả buổi, cười mắng: “Đừng đùa chứ chị hai, trừ khi cậu một bụng sinh ba đứa tôi mới tin cậu mang thai thật.”
C Quân thản nhiên: “Không tin cậu hỏi Cố Tiểu Thanh.”
Tôi xác nhận: “Cô ấy mang thai thật. Mấy cậu đừng có chọc nó, không thì lát nữa nó hưng phấn lên quên mất mình mang thai thì các cậu cứ nghĩ đến kết cục tốt đẹp đi.”
Con trai lớp trưởng đã đi nhà trẻ, cậu ấy cười: “Cậu ấy mà sinh con gái thì chắc chắn con trai tôi chịu không nổi, không chịu đính hôn từ bé. Cố Tiểu Thanh, cậu nhanh lên, tôi còn chờ con gái cậu đấy.”
Anh hai, anh cố chấp kết sui gia với tôi cho con từ bé, vợ anh có biết không?
C Quân bình tĩnh nói: “Vậy cũng không chắc, nói không chừng con trai cậu yêu con trai tôi không thể nào kiềm chế được. Cậu quản được sao?”
Cả bàn cười vang. Lớp trưởng cười, sờ sờ môi, chỉ C Quân mắng: “Cái miệng thúi của cậu, nín ngay, tôi cầu xin cậu đừng có mở miệng.”
226. Bị C Quân ảnh hưởng, không hiểu sao lại trò chuyện với Từ tiên sinh chuyện nếu con thích đồng tính thì sao?
Từ tiên sinh rất cởi mở: “Anh cố gắng bảo vệ, ít nhất nói với con chuyện đó không sai.”
Tôi đặt giả thuyết: “Cả thể cả đời nó không thể quang minh chính đại sống với người mình yêu.”
Từ tiên sinh nhíu mày nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Có phải em sợ hãi trước hôn nhân không?”
Anh nghĩ đi đâu vậy?
Anh khuyên tôi: “Chuyện cưới hỏi năm sau từ từ chuẩn bị, năm sau công việc anh sẽ buông bớt, tập trung chuẩn bị đám cưới, em cứ tập trung cho công việc của em, đừng lo quá.”
Tôi thật sự không lo.
Anh lại nói: “Sau khi cưới rồi chúng ta vẫn ở đây. Mẹ anh đang bận chăm con của em gái, không quản nhiều đến chúng ta, em không phải tiếp xúc nhiều với bà. Tính tình bà không tốt, trong nhà yêu chiều nên tính bà trở nên cứng rắn, thật ra không xấu.”
Người anh em, mẹ anh biết anh đánh giá bà như thế không?
Tôi hỏi anh: “Mẹ đã ép anh làm gì?”
Anh cười, “Chỉ là gợi ý thôi, không có ép buộc. Nhà anh không phải độc tài như em tưởng.”
Tôi hỏi: “Tốt nghiệp đại học anh về nước, có phải bà không hài lòng?”
Anh nói nhẹ nhàng: “Chỉ không hài lòng với công việc của anh, cái khác thì không.”
Tôi biết anh không nói thật. lần đầu tiên tôi gặp mẹ anh, sự cứng rắn của bà làm tôi thấy sợ. Nhưng khi tôi gặp người trong gia đình anh, lại cảm thấy mọi người rất tốt, vì gặp bạn gái anh mà vợ chồng đã ly hôn tề tựu bên nhau, hòa thuận ăn cơm cùng nhau.
Tôi nói với anh: “Tính cách em không tốt nhưng mềm lòng, không thích thấy người khác buồn. Rất hiểu chuyện, chỉ cần nói lý do thì em chưa bao giờ làm người khác khó xử.”
Anh giang tay ôm tôi, cười nhẹ, “Anh biết.”
Nói tới kết hôn, có thể nói rất nhiều, chuyện gì tôi thấy không vừa ý anh sẽ nhận định tôi sợ hãi trước hôn nhân.
Thần kinh trai thẳng ít phân nhánh, nhưng cũng ít phiền não.