18. Tôi luôn cảm thấy quan điểm về tình yêu của mình rất tích cực, vì sao à? Từ cấp 2, thiếu niên thiếu nữ đã có nhiều phương thức để gây chú ý cho người khác phái.
Đương nhiên khi đó chỉ đơn thuần là do hormone, giá trị tinh thần rất dễ bị “súp gà cho tâm hồn” tác động. Vì còn trẻ tuổi cho nên bất kể là thích hay tổn thương đều rất dứt khoát, xem nhẹ những lời đồn đại, dư luận và tổn thương.
Thời trung học, ai yêu ai, ai bỏ ai đều bị mọi người bàn tán, mà mấy nam sinh nói chung đều có chút tự cao tự đại, mang hơi hướm chủ nghĩa đàn ông. Những người bàn tán đều là người ngồi nhìn cuộc vui, không cho đó là vấn đề lớn. Tôi bị đồn là bạn gái Từ tiên sinh lâu rồi thì lại sợ lời đồn anh bỏ rơi tôi, có thể do tâm lý tôi yếu ớt. Hồi học đại học, lần đầu tiên tôi bày tỏ với anh, bị anh từ chối tôi đã từng hỏi anh, tại sao lúc cấp 3 không giải thích với mọi người rằng thật ra chúng ta không có quan hệ gì.
Lúc ấy anh rất nghiêm túc nói: “Dù chúng ta có yêu nhau hay không thì khi bị người ta bàn tán, người bị nói những lời lẽ không hay có thể sẽ là em, điều đó sẽ làm em bị tổn thương.”
Đó là sự tôn trọng và thiện lương mà anh dành cho tôi thời niên thiếu. Đủ để tôi nhớ thương anh suốt ngần ấy năm.
19. Kết quả sau khi uống rượu là đầu đau như búa bổ.
Gần đây chắc ông chủ hồi xuân, không làm khó chúng tôi nhiều. Sếp trực tiếp của tôi đã xin nghỉ phép một tuần, đây là tình huống xưa nay chưa từng có kể từ khi cô ấy nhậm chức. Lúc tan tầm C Quân gọi cho tôi, gần đây tôi rất sợ cô ấy, cô ấy quả thực cập nhật tin tức về tình hình chưa vợ chưa chồng của tất cả những người cô ấy biết với tôi.
Điện thoại tới: “Thanh, hôm nay công ty tao có party, mày tới đây nhanh, tao kiếm cho mày vài người!”
Cô luôn có thể nói chuyện đó vui vẻ như thể đi chợ mua con gà, con cá vậy.
Gần đây tôi không dám chọc tức bà cô nhỏ này nên cọ tới cọ lui rồi thì vẫn phải đi.
20. Tôi đi rồi mới biết, party đâu ra! Đây là cuộc họp quy mô lớn giữa đài truyền hình với một số doanh nghiệp!
Tôi đứng trước khách sạn nghỉ dưỡng, cảm giác rõ ràng tôi thực sự là một dân nhập cư. Là một dân nhập cư không được vào thành phố!
C đầu đất này! Sao không nhắc tôi một tiếng! Ít ra cũng để ăn mặc như người thành phố chứ!
Người nhà quê luôn lúng túng ngại ngùng, lời này không hề sai, sếp cũ của tôi không hề có dấu hiệu gì xuất hiện trước mặt tôi như thế.
Từ khi bước chân vào đời đi làm đến giờ, trong tất cả vị sếp mà tôi gặp, tôi sợ cô ấy nhất.
Danh tiếng “nữ ma đầu” không phải nói suông.
Sau khi cô ấy chấm dứt hợp đồng, đơn thương độc mã xây dựng sự nghiệp khác, cô ấy còn giỏi giang hơn trước, cho nên nói, phụ nữ thành công thì sức hấp dẫn còn hơn đàn ông.
Có vẻ cô ấy khá kinh ngạc khi gặp tôi, “Một mình cô?”
Đã lâu tôi không gặp cô ấy, làm nhân viên dưới quyền cô ấy thời gian lâu thì có cảm giác sợ sệt, “Bạn học hẹn, tôi không có tư cách tham dự tiệc này.”
Cô ấy cười to, không nghiêm khắc như khi còn làm sếp tôi, “Chỉ tán gẫu thôi, ai nói kinh doanh thì phải có tiệc lớn. Tôi đã xem qua kế hoạch cô làm rồi, không tệ.”
Nghe qua tôi hơi ngạc nhiên, kế hoạch đã bị sửa chữa rất nhiều lần, cuối cùng tôi không còn sức để so đo tính toán. Không ngờ cô ấy đã xem qua.
Khi đó cô ấy vẫn còn là sếp tôi, ngay hôm sau ngày tôi nộp đơn xin nghỉ việc thì sếp tôi nộp đơn từ chức, theo trình tự làm việc thì một nhân viên quèn như tôi khá lúng túng. Lúc đó cô ấy từng nghiêm túc trò chuyện với tôi, đánh giá những thành tích và sai lầm của tôi từ khi bắt đầu làm việc. Bạn nghĩ thử xem, một nhân viên nhỏ mới vào công ty chưa đầy hai năm, bị tra tấn ba ngày hai bữa tăng ca, bị sếp tới ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau như vậy cơ bản không chống đỡ được, ngoan ngoãn cầm đơn xin nghỉ việc về tiếp tục tăng ca với người lãnh đạo tiếp theo.
Sau bao nhiêu năm, nhân viên nhỏ vẫn tăng ca, sếp cũ đã “xưa không bằng nay”.
Cô ấy khen tôi như vậy làm mặt già tôi đỏ bừng, cô ấy là người rất ngay thẳng, khen người thẳng thắn, mắng người càng thẳng thừng.
C Quân bước ra thấy tôi đang nói chuyện phiếm với sếp cũ thì cười ngắt lời: “Tao tưởng mày không tới, đang định đi đón mày!”
C à, đừng nói một câu làm tao xấu hổ, được không?
Tôi cười giả lả, sếp cũ nói trước, “Thôi được rồi, chúng ta gặp nhau nói chuyện sau, hai người trò chuyện đi, tôi vào trước.”
Tôi cười nhìn theo cô ấy vào cửa, C khinh thường tôi: “Nhìn lễ độ xong rồi thì quay đầu lại, nhìn tao, nói tao nghe xem sao mày dám ăn mặc thế này đến đây? Hả?”
Tôi lầm bầm, “Mày nói là party, tao nghĩ là chỉ một bàn tiệc...”
Cô ấy rầu rĩ, “Lão Từ nhà mày cũng ở bên trong đó, mày nói tao nghe, mày không làm đám thanh niên “anh tài kiệt xuất” bên trong thất vọng sao?”
Tôi không hiểu, “Một đám “anh tài kiệt xuất” đều coi trọng tao, tao còn chưa vui kìa!”