Ghi chú: Gần đây phải luyện game Thiên Long Bát Bộ. (づ ̄ ³ ̄)づ~♥
…
“Anh biết không? Từ sau lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy bộ dáng khi anh pha rượu rất đẹp mắt.”
…
Quán bar của tôi mở tại phố Lục Bình, bất quá bình thường mọi người không gọi như thế, mà gọi bằng cái tên khác – ‘Phố quán bar’. Chỉ cần người nào đã từng sống qua cuộc sống ở thành phố, chỉ cần nói qua ba chữ kia, cơ hồ không ai là không biết. Trong khu phố vào ban ngày thoạt nhìn bình thường này, chỉ cần khi trời vừa tối, mọi thứ lập tức trở nên náo nhiệt lên, người tăng nhiều, đèn đuốc bảng hiệu cũng sáng trưng.
Đến thứ sáu, quán bar theo lẽ thường mở cửa buôn bán, nhưng tôi cũng không ở trong quán. Tôi đi theo người nam nhân tên Viêm, xuyên qua kho hàng đầy những hình vẽ xấu xí dị hợm, đi vào một gian tầng hầm nằm dưới mặt đất. Nơi đó ánh sáng hôn ám mờ mịt, không khí âm trầm đầy khó chịu, ngoại trừ cái cửa sắt nặng nề thì ngay cả cửa sổ cũng không có, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có bốn bức tường.
…
Tôi cũng không biết tên thật của người này, nhưng người trong giới xã hội đen đều gọi là ‘Viêm ca’, tất cả phụ cận vùng này đều là địa bàn của hắn, nghe nói là một tên côn đồ cực kì hung ác.
Viêm cũng không có đi vào trong, mà tà tà đứng tựa trên cửa sắt, hắn mặc một cái quần jean rách rưới cùng cái áo thun đen bó sát người, tuy lôi thôi lếch thếch nhưng cũng rất có cá tính. Bả vai bên trái còn có hình xăm bọ cạp màu xanh, nhưng nếu tinh tế xem xét, liền có thể nhìn ra đó chỉ là cái hình xăm thô kệch cẩu thả.
Trong góc tầng hầm, có một cô gái nằm co ro, mắt cùng miệng đều bị che kín, chiếc váy trắng dính đầy rêu xanh. Tôi đi qua, ngồi xổm rước mặt cô ấy, rất tự nhiên dò xét đánh giá, ngay cả lỗ chân lông trên mặt cũng không buông tha. Có lẽ là phát hiện ra ánh mắt của tôi, cô cuối đầu xuống, bất an mà cắn cắn môi, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thân thể cũng co rụt lại di đến bên trong.
Tôi đem nhánh tóc của cô vén ra sau tai, cũng thấy rõ được khuôn mặt. Cái mũi thon nhỏ, đôi môi phấn hồng, dù cho không cần nhìn đến mắt, cũng có thể xác định đây là một mĩ nhân.
…
Từ trong góc đi ra, Viêm hỏi: “Sao rồi, đây là người anh muốn đúng không?”
Tôi gật đầu một cái, hắn liền nở nụ cười, khóe miệng kéo ra độ cong tà ác. Tôi lập tức cảm giác tóc gáy toàn thân đều dựng đứng, kì thực vẻ ngoài Viêm không xấu, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lại để cho tôi có cảm giác như mình là con mồi của cậu ta. Nhưng cũng không thể làm gì được, ai bảo tôi chính là người có chuyện nhờ vả.
…
“Đi thôi, đánh bida với tôi.” Hắn nói.
Tôi nhăn nhăn đầu lông mày, bản thân muốn mau chóng xong việc liền rời khỏi đây, nhưng không ngờ chưa kịp mở miệng liền bị hắn vượt trước một bước.
“Anh chẳng lẽ muốn từ chối?” Hắn hỏi, nheo lại đôi mắt dài nhỏ: “ Sao đây, anh muốn giống như lần trước, lại lấy cớ không biết đánh bida?”
Tôi đem lời định vừa muốn ra khỏi miệng nuốt vào trong bụng, nhận mệnh nói: “Dẫn đường đi.”
Theo hắn đi ra phía sau kho hàng, không ngờ ở đây còn có một nhà xưởng, nhưng thoạt nhìn như đã lâu không tu sửa, tường bên ngoài đều chi chít những hình vẽ quỷ dị xấu xí. Vừa đẩy cửa ra, tôi liền bị cái mùi nồng nặc bên trong làm sặc, che lỗ mũi lại, nhìn đến vài đứa lưu manh đang ngồi trên bàn bida nhả khói thuốc lá, vừa thấy Viêm đến đều lập tức đứng dậy tôn kính kêu đại ca.
“ Ông chủ Nhiễm, đức hạnh của bọn lưu manh chúng tôi chỉ có vậy, cả ngày ngoại trừ uống rượu tán gái thì thời gian còn lại là xách dao chém người, ngay cả nơi ở còn không bằng cái nhà cầu, thật sự là đành phải ủy khuất anh rồi.”
…
Không khó để nghe ra ngữ khí tràn ngập châm chọc của hắn, tôi chỉ buông đầu lông mày đang nhăn lại, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cũng không có ý định cùng hắn đấu võ mồm. Nhưng không thể phủ nhận tất cả những gì hắn nói đều là sự thật, cái nơi này quả thật là vô cùng tồi tàn, đàn em của cậu ta cũng là loại lưu manh chuyên đi khắp nơi tác oai tác oái, nhưng chủ các quán bar trên phố không ai không dám giao phí bảo kê, mà ngay cả người thiếu nợ cũng cực kì ít.
Viêm nói một tiếng, đám lưu manh liền huýt sáo rời khỏi, trước khi đi còn không quên đem đống vỏ chai bia nằm la liệt trên bàn xuống. Tôi tùy ý lấy đại cây cơ nào đó, nhìn Viêm dùng tay xếp lại một chút liền đem bi đang tán loạn trên bàn thành hình tam giác ngay ngắn. Hắn hướng phía tôi nở nụ cười, động tác thoải mái, khí thế đường hoàng, mang bộ dáng bạn bè thân thiết.
“Nếu chỉ đấu giao hữu sợ là sẽ làm chậm trễ thời gian của ông chủ Nhiễm đây, vì vậy nên đặt cược một chút, đúng không?” Hắn cầm cơ hỏi.
“Viêm ca tự mình chỉ giáo đã làm tôi thụ sủng nhược kinh, làm sao có thể nói là phiền được.” Tôi cười cười, nghĩ một chút liền nói: “Nhưng nếu muốn đánh cược, vậy thì chơi lớn một chút, không biết ý Viêm ca thế nào?”
“Tốt! Có khí thế!” Viêm sảng khoái cười lớn.
‘Dùng thế bi của Anh* để phân thắng thua được chứ, nếu tôi thắng, tiền bảo kê tháng này sẽ được xóa, Viêm ca trong một năm cũng sẽ không mang anh em đến quán của tôi.” Tôi nói.
“Vậy nếu anh thua?” Hắn hỏi.
Tôi móc ra tờ chi phiếu đặt trên bàn, nói: “Có chơi có chịu.”
“Tôi cũng không thiếu tiền, nhưng khách phải theo chủ, điều kiện của tôi là nếu anh thua phải cởi ra một món quần áo, thấy thế nào?” Hắn cười xấu xa hỏi, sau khi thấy tôi do dự liền nói: “Nếu cược không nổi có thể nói thẳng, tôi cũng không muốn làm khó người khác.”
Tôi khẽ cắn môi, trong lòng hận không thể xé nát khuôn mặt tươi cười đáng ghét của hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đem lửa giận nuốt xuống bụng, hung hăng gật đầu một cái. Cho dù hôm nay có thể sẽ phải cởi sạch tôi cũng muốn thử, bởi cơ hội chỉ có một lần.
Tuy không thích bida cho lắm, nhưng cũng tương đối am hiểu, lúc trước khi còn ở New Zealand tôi cũng từng chơi bida để giết thời gian. Cái trò chơi này nhìn không đơn giản như bề ngoài của nó, người chơi cần phải tâm bình khí hòa, tính toán góc độ, còn có một ít tâm tính đùa giỡn, một khi chính mình gặp tình huống tiến lùi đều không được, cũng phải làm sao cho đối thủ giống như vậy.
…
“Nếu thế tôi phát bi trước.” Viêm nói.
Hắn cuối người, đẩy cơ, bi trắng nhanh chóng lăn đi, đẩy mạnh những trái bi con đủ màu chạy toán loạn, Viêm thu cơ, nâng người lên, vẫn mang bộ dáng không thèm đếm xỉa tới mọi thứ.
Tôi không thể không thừa nhận chính mình đã xem thường cậu ta, cú sốc bóng vừa rồi rất đẹp, mang theo độ chính xác không chê vào đâu được. Biết rõ thực lực của đối phương, tôi cũng chỉ có thể cẩn thận mà ứng đối.
Nửa giờ sau, Viêm không còn mang biểu tình xem thường nữa, hắn nhíu chặt lông mày, cẩn thận tính toán đường đi nước bước, so với vừa rồi nghiêm túc hơn rất nhiều. Break điểm của chúng tôi sát nhau, tình hình thi đấu rất kịch liệt, trên bàn chỉ còn lại bi đen, thắng lợi thuộc về ai, chỉ có thể dựa vào nó để biết.
“Nhiễm Dịch, anh thật làm cho tôi có chút ngoài ý muốn.” Hắn nói.
Không đếm xỉa tới cậu ta, tôi cúi người, tay co lại, hít thở thật sâu đem tất cả tinh lực tập trung tại đầu cơ, mạnh mẽ đẩy một cái. Trái bi nhanh chóng lăn tới viền chắn, lại bắn ngược về, cuối cùng nghiêng một vòng, vào lỗ. Tiếng vỗ tay của Viêm vang lên, khóe miêng nở nụ cười nghiền ngẫm, tầm mắt rơi trên người tôi mang theo cảm giác nóng bức như lửa.
Chuyện Viêm có hứng thú đối với tôi, chỉ cần nhìn việc khi quán bar vừa khai trương hắn liền mang anh em tới đòi thu phí bảo kê liền biết. Nhưng giờ phút này tôi mới ý thức được, có lẽ hắn không chỉ hứng thú đơn giản như vậy, trực giác đàn ông nói cho tôi biết, hắn còn có thêm khát vọng chinh phục.
“Anh biết không? Từ sau lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy bộ dáng khi anh pha rượu rất đẹp mắt.” Hắn từ phía sau ôm tôi nói.
Tôi cúi đầu nhìn vòng tay quanh eo mình, nói: “Cảm ơn đã khen.”
Viêm không kiêng nể gì mà vươn tay vào quần áo của tôi, nhẹ giọng nói bên tai: “Tôi không nghĩ tới khi nãy anh chơi bida còn đẹp hơn rất nhiều, tôi thậm chí còn không có biện pháp nào hình dung được, nếu như không quan sát kĩ, tôi cũng không thể nhìn ra anh là một thợ săn lão luyện như vậy.”
Tôi không khỏi sững sờ, có loại cảm giác như bị nhìn thấu hết tất cả. Người đàn ông này, tuổi trẻ lại khí thịnh, hơn nữa chỉ gặp tôi có một vài lần, tuyệt đối không thể tưởng tượng được cậu ta lại sắc bén đến như vậy.
…
Không thể tiếp tục cùng hắn dây dưa nữa, tôi xoay người, nở nụ cười, đưa tay cởi bỏ áo của mình, muốn mau chóng thực hiện điều kiện đã định lúc trước.
“Tôi đổi ý.” Viêm ngăn cản.
“Vậy cậu muốn như thế nào?” Tôi hỏi.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã từng khẩu giao cho tôi.” Hắn trêu tức mà nhìn tôi, một lát mới hỏi: “Lúc trước anh có phải đã nói, ngoại trừ ân ái thì cái gì cũng có thể?”
Tôi chỉ có thể gật đầu, nhìn hắn lấy từ trong phòng ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra, bên trong chứa khoảng mười lăm trái bida. Nhưng đây toàn bộ là hàng mỹ nghệ, kích thước so với bi thường nhỏ hơn rất nhiều, được làm thủ công rất tinh tế, chất liệu thượng đẳng giống như kim cương dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
“Đây là giải thưởng khi tôi thi đấu giải bida nghiệp dư có được, tôi luôn cất giấu nó như bảo bối, hôm nay nếu tặng cho anh cũng coi như không uổng phí.” Viêm nói.
Tiếp theo, cái tên đáng giận này để tôi dựa sấp trên bàn, cởi quần, đem từng trái bi nhỏ như tiểu cầu nhét vào trong cơ thể của tôi. Tuy trước đó đã làm đủ khúc dạo đầu, khi khuếch trương cũng rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng đương lúc những trái bi lạnh như băng được đẩy mạnh vào dũng đạo, tôi vẫn không thể ức chế mà run rẩy.
“Chỉ chứa được ba trái mà thôi.” Hắn có chút tiếc nuối nói, sau đó mặc quần vào cho tôi nói: “Vậy thì đánh thêm ba ván nữa, đánh xong sẽ lấy ra.”
Lúc này tôi ngay cả bước đi còn khó khăn, tiểu cầu cứng rắn ma sát trong người, chỉ cần một động tác nhỏ liền khiến chúng va chạm lẫn nhau, phải cắn chặt răng mới có thể miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác tê dại này. Tình hình thi đấu kế tiếp, hoàn toàn nghiêng về một bên, trán tôi toát ra một đống mồ hôi, tay cầm cơ cũng muốn không nổi.
Có thề Viêm rất thích trò chơi không công bằng này, thậm chí còn ác ý kéo dài thời gian, chỉ một ván bida cũng làm tôi cảm giác hư thoát bủn rủn. Hắn khơi dậy dục vọng của tôi nhưng lại không cho tôi được thỏa mãn, mặc tôi bị tình dục dày vò khổ không thể tả, ngay cả ở giữa đùi cũng cảm giác dính dính khó chịu.
“Đánh dở quá, lâu như vậy mà anh còn chưa vào lỗ được trái nào.” Viêm đột nhiên nói.
Hắn đi tới, từ phía sau nắm lấy tay đang cầm cơ của tôi, giống như đang dạy tôi học bài, còn có ý tốt mà giúp tôi điều chỉnh góc độ.
“Như vậy mới đúng.” Hơi thở nóng bức của phun gần cổ tôi.
Đương lúc Viêm cầm cây cơ đẩy tới, nam căn cách một lớp vải quần nóng như lửa mà đỉnh tại mông của tôi. Nhịp tim của tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn, hô hấp chậm lại, ngay lúc trái bi vào lỗ tôi cũng đạt tới cao trào, tiếng rên rỉ ẫn nhẫn đã lâu cứ vậy tràn ra.
“Hôm nay tới đây thôi.” Viêm nói.
Tôi nhìn thấy thân dưới của hắn đã trướng thành cái lều nhỏ, còn có biểu tình nghiến răng nghiến lợi, tuy rất muốn cười nhạo hắn, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào. Chỉ có thể tức giận nói: “Ngày mai đem người thả ra, còn có, lấy một cái quần mới cho tôi thay.”
“Được được, ông chủ Nhiễm” Hắn cười ngả ngớn, vươn tay vỗ mông tôi một cái, nói: “Quần lập tức kêu người mua cho anh, nhưng người phải hai ngày nữa mới thả.”
“Cậu……” Tôi quả thực có loại xúc động muốn bóp chết hắn ngay tại chổ.
Tôi còn chưa sắp xếp lại những lời định nói ra, ngón tay của hắn liền vói vào, móng tay chà xát nội bích mẫn cảm một hồi, mới lấy ra những trái bi đang còn trong đó. Khi hắn ác ý mà ngoáy tay ở bên trong, đầu óc tôi một mãng trắng xóa trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được.
Đêm nay thật sự là mệt muốn chết, trở lại căn hộ của mình, tôi lập tức ngã xuống giường ngủ. Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, vội vàng tắm rửa xong, tôi lập tức thay quần áo đi ra ngoài.
…
Đốt điếu thuốc có vị bạc hà, khí tức thanh mát lập tức chiếm cứ khắp đầu óc. Tôi nằm ngửa tại ghế sofa của quán bar, lúc này quán còn chưa mở cửa, trong phòng rộng rãi chỉ có một mình tôi. Tôi rất yêu thích loại cảm giác cô độc này, thích tự hỏi mình, thích đem bản thân ở trong không gian trống rộng lớn, suy nghĩ một chút về những vấn đề sâu thẳm. Tại cái nơi bóng đêm hắc ám dài dằng dặc mà ánh sáng không thể vươn tới, tôi đều đã trải qua.
Viêm sẽ không như ý nguyện thả người nhanh như vậy, tôi ngoại trừ chờ đợi cũng không còn cách nào khác, vấn đề còn lại là phải ứng đối với Hàn Kiến An ra sao, nếu như anh biết rõ nơi Tôn Tiểu Như bị bắt cóc, khẳng định anh sẽ không màng tính mạng đi cứu cô. Tôi không thể để cho anh mạo hiểm được, cho nên chỉ phải nói dối, lấy việc an toàn của Tôn Tiểu Như làm đầu, cũng không thể dùng biện pháp khác đem người trở về.
Thanh âm đột nhiên vang lên làm tôi càng thêm hoảng sợ, quay lại liền thấy Hàn Kiến An mang vẻ vội vã. Xem ra nhẫn nại của anh đã tới cực hạn, nếu không, trời vừa tối anh cũng sẽ không tới quán bar gặp tôi.
“Đã có một ít đầu mối, nhưng tôi cần chút thời gian để xác định lại.” Tôi nói dối anh.
“Cần thời gian? Như vậy phải bao lâu? Tiểu Như đã mất tích hơn một tháng, tôi sợ……” Anh đột nhiên dừng lại, rồi sau đó mang vẻ có lỗi nhìn tôi: “Thực xin lỗi, là tôi nhất thời nóng lòng.”
“Không có việc gì, tôi có thể hiểu được.” Tôi nói.
“Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn, vô luận như thế nào cậu cũng hãy giúp tôi, tôi sẽ không quên đại ân đại đức của cậu.” Hàn Kiến An nói.
Tôi nhìn anh hạ mình, bộ dáng cẩn thận cầu xin mà khổ sở không nói nên lời. Hung hăng hút một ngụm thuốc, phun ra, theo đó là tất cả bi thương tôi ẩn sâu dưới đáy lòng. Hàn Kiến An, anh tại sao phải tự làm khổ mình như vậy, chỉ cần chuyện mà tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ liều mạng để làm cho anh.