Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 21



Chuyện ngoài ý muốn lại liên tiếp phát sinh lần nữa.

Quách Hướng Nam cũng không hề biết chuyện xảy ra hai ngày trước, cho nên mới gọi điện thoại nói cho tôi biết, vì Hàn Như Ý dùng thuốc quá liều nên đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi tôi vội vàng chạy đến bệnh viện, người đã được chuyển từ phòng giải phẫu sang phòng hồi sức, căn cứ theo lời của y tá, lúc Hàn Như Ý vừa được đẩy vào phòng giải phẫu thì luôn trong trong tình trạng hôn mê, hơn nữa miệng còn sùi bọt mép. Bác sĩ đã rửa ruột cho cô ấy hai lần, tiếp theo chỉ có thể phó mặc cho số phận. Đến nỗi độ ảnh hưởng của thuốc và di chứng đối với cơ thể cũng phải đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại mới xác nhận được.

“Không ai biết rõ chị ấy đã uống thuốc gì, số lượng cụ thể là bao nhiêu, Hàn Kiến An là người đầu tiên phát hiện, lúc đó chị ấy đang ngất xỉu trong phòng mình.” Quách Hướng Nam lo lắng nói.

Tôi thuận theo tầm mắt của anh ta nhìn về phía sau, liền thấy Hàn Kiến An đang đứng trước cửa thủy tinh của phòng hồi sức, không thể nào thấy rõ mặt của anh. Ngay cả tôi cũng không thể nào tưởng tượng đến hình ảnh đó, lúc ấy nhất định Hàn Kiến An rất sợ hãi, anh đứng lặng yên không nhúc nhích như thể đã hóa thành pho tượng.



Tôi gạt tay của Quách Hướng Nam ra, từ phía sau anh ta bước lên vuốt eo của anh nói: “Kiến An, nhất định chị của anh sẽ không có chuyện gì đâu, anh qua kia ngồi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ mua cho anh chút đồ ăn được không?”

Hàn Kiến An dùng tay nắm chặt cánh cửa, tựa trán trên mặt kính, hồi lâu không hề trả lời tôi, đang lúc tôi muốn tiếp tục khuyên anh, thanh âm trầm thấp của anh truyền đến: “Cút ngay.”

Tôi giật mình, nắm chặt tay nói: “Tôi sẽ không đi đâu hết, tôi sẽ ở lại đây với anh.”

“Cút ngay……” Anh xoay người, hét lớn lên: “CÓ NGHE HAY KHÔNG! TÔI KÊU CẬU CÚT!”

Giờ phút này tôi không còn cách nào nói ra được gì nữa, không phải bị dọa do thanh âm của Hàn Kiến An mà là bị dọa vì khuôn mặt của anh. Nước loang lổ khắp gương mặt anh, hốc mắt vẫn còn đỏ, đuôi tóc toán loạn rủ xuống dưới, bộ dạng của anh lúc này làm lòng của tôi khó chịu như bị kim đâm.

Tại thời điểm tôi do dự, đột nhiên chuông báo động trong phòng hồi sức kêu không ngừng, thanh âm ‘tít tít’ liên tục truyền đến, âm lượng không lớn nhưng vô cùng chói tai.

“BÁC SĨ! BÁC SĨ!” Hàn Kiến An đẩy tôi ra kích động hô.

Khi anh lao ra gọi người, tôi bước lại gần cửa thủy tinh, chứng kiến Hàn Như Ý nằm im lìm trên giường bệnh, cô đeo bình thở oxy, mặt tái nhợt yếu ớt do thiếu máu. Màn hình máy đo không ngừng nhấp nháy, nhịp tim và lượng huyết áp ngày càng thấp, trong một phần giây ấy, tôi như cảm nhận được nổi thống khổ tuyệt vọng của cô.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng và y tá chạy đến rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy cô vào phòng giải phẫu, lúc ấy, tôi mới phát hiện môi và móng tay của Như Ý đều là màu xanh tím. Quách Hướng Nam đã trở về bệnh viện, trong tay còn xách theo bánh mì và nước uống mới mua được, nhưng giờ phút này không một ai có tâm trạng ăn uống, tôi và anh ta liếc mắt nhìn nhau, đều lựa chọn im lặng làm bạn bên cạnh Hàn Kiến An.



Sự yên lặng càng làm không khí trở nên nghiêm trọng, Hàn Kiến An siết tay thành nắm đấm, mắt không hề chớp, nhìn chòng chọc bảng đèn đỏ trước phòng giải phẫu, ngay cả y tá gọi anh mấy lần cũng không lên tiếng.

“Có chuyện gì?” Quách Hướng Nam hỏi.

Y tá nhìn về phía anh ta nói: “Hiện tại tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, cần dùng cách khác để loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể, nhưng ngân hàng máu tại bệnh viện của chúng tôi không đủ nhóm AB để cung ứng, cho nên chỉ có thể dựa vào người nhà hiến cho.”

“Nhóm AB sao?” Tôi đứng lên từ trên ghế, nói: “Hãy lấy máu của tôi đi.”

“Mời đi lối này.” Y tá xoay người dẫn đường.

Tôi đi vài bước theo sau y tá, lúc đi ngang qua người Hàn Kiến An đột nhiên bị anh túm lại, anh không hề nhìn tôi mà chỉ lạnh lùng mở miệng nói: “Không cần cậu nhiều chuyện.”

Y tá lộ ra biểu lộ hiếu kỳ, nhưng tình huống khẩn cấp, cô chỉ lên tiếng thúc giục sau đó lập tức đi đến phòng hiến máu. Tôi đứng tại chỗ, king ngạc nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, cảm giác như bị người siết lấy cổ họng, đau đớn đến nổi không thể hô hấp. Tôi che ngực, thở từng ngụm từng ngụm, như như thể phổi biến thành cái lỗ đen, dù cố gắng hô hấp thế nào cũng đều là vô ích.

“Cậu không sao chứ?” Quách Hướng Nam ở phía sau vịn vai tôi hỏi: “Sao sắc mặt xấu vậy?”

“Không có việc gì……”

Tôi lùi lại một bước, gạt tay anh ta ra nói: “Tôi có việc phải đi trước, nếu xảy ra chuyện gì làm phiên anh hãy báo cho tôi biết ngay.”

Bất chấp gương mặt đầy biểu tình kinh ngạc của Quách Hướng Nam, tôi chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, sợ rằng chỉ chậm một chút thôi, bản thân sẽ nhịn không được mà làm ra chuyện quá đáng. Ánh mắt lạnh băng vừa rồi của Hàn Kiến An làm tôi như có cảm giác bị lửa thiêu rụi không còn sót lại thứ gì.

Không bao lâu sau tôi đã ngồi trong phòng của club đêm nổi tiếng nhất nhì ở thành phố. Thiết bị lắp đặt xa hoa, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, không hổ là phòng tổng tống, thậm chí bên trong còn có sàn nhảy mini, nguyên bộ bàn đánh DJ, nhưng một mình tôi ngồi trên ghế salon cảm giác như đang ở trong khoang thuyền vũ trụ.

“Quý khách, có cần đợi bạn của anh đến đây rồi mới mang rượu lên không?”

Người đàn ông mặc vest đen hỏi, trước ngực đeo tấm bảng tên màu vàng kim, trên mặt có hai chữ quản lý thật to, mái tóc được vuốt gel cẩn thận, tản mát ra loại hương vị lõi đời khéo léo đưa đẩy.

“Hôm nay chỉ có một mình tôi.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của ông ta, tôi không kiên nhẫn nói: “Các ông mau mang rượu lên đây đi, cũng gọi thêm nhiều người tới cho tôi.”

“Quý khách, hay là như vầy đi, nếu chỉ có một mình anh thì anh có muốn đổi sang phòng nhỏ hơn một chút không?” Ông ta nhìn tôi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“Ông sợ tôi không có tiền trả sao?”

“Không, không, tôi tuyệt đối không hề có ý này.”

“Vậy còn đứng sững sờ ở đây là gì, đầu tiên đem ba bình Rémy Martin Louie XIII(*) đến cho tôi trước, sau đó gọi người tới, đừng quên gọi luôn DJ, tóm lại tôi muốn mọi thứ phải thật sôi động.” Tôi móc mấy cọc tiền mặt trong túi ra.

Nụ cười của tên quản lý lập tức trở nên vô cùng rực rỡ, ông ta chỉa chỉa sân khấu nói: “Vậy có cần dancer luôn không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu nói: “Còn nữa, tôi không muốn nữ, trong đây có phục vụ quan hệ nam chứ?”

“Có, xin anh chờ một chút, tôi lập tức cho người chuẩn bị.”

Quả nhiên, thế giới này đâu đâu cũng đều tràn ngập tham vọng và lợi ích, sau mười phút, trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng thế này đây. Dưới ánh đèn u ám, bên tai là tiết tấu trầm bổng của âm nhạc do DJ đánh ra, trên ghế salon đầy những người đàn ông mang cử chỉ phóng đãng ngả ngớn. Bọn họ tranh nhau mời rượu tôi, mà tôi thì ai tới cũng không từ chối, không khí rất nhanh trở nên nhiệt liệt, đưa mắt nhìn về phía trước, dancer mặc quần da bó sát vào áo sơ mi trong suốt, ôm cột uốn éo như những con rắn nước.

Tiếng trêu chọc, tiếng âm nhạc, li và li cụng vào phát ra âm thanh, hòa thành bản nhạc đầy cám dỗ sa đọa. Có cánh tay khoát lên đùi tôi, vuốt một cách không nặng không nhẹ, lúc này bên cạnh có cậu trai vươn qua, khoác tay tôi giả bộ đáng yêu nhõng nhẽo. Tôi cười giúp cậu ta rót rượu, nhưng cậu ta đột nhiên giựt lại li uống cạn rồi ôm cổ tôi, miệng đối miệng đút rượu tới.

Tôi uống hết ngụm rượu, lại ôm mặt cậu ta, dây dưa môi lưỡi một phen mới chịu bỏ qua, lúc chúng tôi tách ra, bên cạnh truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi. Cậu trai rũ rượi ngã vào trong ngực tôi, trên mặt ửng hồng, ôm lấy cơ thể dao động của tôi, dùng ánh mắt mê ly mà khát vọng trêu đùa.

Đời người bất quá hơn mười năm, chỉ cần tôi muốn, cũng có thể ngày ngày phóng túng không giới hạn, chìm đắm trong hương rượu và tình dục, không hề mất đi cơ hội làm chuyện thoải mái. Nhưng thần kinh trong não luôn hoạt động, từng phút từng giây đều căng thẳng, như dây thừng xỏ xuyên trong tâm trí của tôi, làm tôi không có cách nào toàn tâm thả lỏng.



Không muốn nhớ đến đôi môi tím xanh của Hàn Như Ý, không muốn nhớ đến ánh mắt lạnh băng của Hàn Kiến An. Tôi hận không thể dùng hết tất cả mọi cách trên đời này để có thể quên đi tất cả, thậm chí là những ký ức đen tối đã khắc sâu vào máu thịt tôi kia.

“Cậu tên là gì?” Tôi nắm lấy cằm cậu trai đó, hỏi.

“Tiểu Lạc.” Cậu ta mỉm cười ngọt ngào đáp.

“Chỉ uống rượu thôi thì rất nhàm chán, cậu có muốn làm chút gì đó kích thích hơn không?” Tôi hỏi.

Cậu trai có nhìn tôi có chút đề phòng, một hồi mới nói: “Anh muốn kích thích bằng cách nào?”

Tôi cười cười không đáp, dùng đầu ngón tay trêu ghẹo cánh môi đỏ bừng ấy.

Lúc này, người đàn ông luôn đặt tay trên đùi của tôi chồm tới nói bên tai tôi nói: “Tôi có biết một người, chuyên độc quyền về loại kẹo có thể làm cho người ta quên đi hết mọi buồn phiền, chỉ cần anh có tiền, tôi cam đoan nó sẽ làm cho anh sung sướng hơn cả cảm giác làm tiên.”

Tôi quay đầu lại, chứng kiến một khuôn mặt tinh xảo có đôi mắt xinh đẹp vô cùng, tôi móc tiền nhét vào tay gã ta, gã liền cho tôi một nụ hôn nóng bỏng rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng. Âm nhạc còn đang mở hết cở, tiếng cười còn đang lớn thêm, trong lòng có chút gì đó, không phải đang hồi sinh, mà là đang suy bại.

Nhìn viên thuốc nho nhỏ màu trắng, nhịn không được mà đoán rằng thứ làm cho Hàn Như Ý đang giãy dụa bên bờ vực sinh tử, có phải cũng giống thứ tôi đang cầm trên tay hay không. Hé miệng nuốt xuống không hề do dự, tôi mới biết thì ra cũng sẽ có loại kẹo không hề ngọt.

Rồi sau đó, thế giới yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều biến mất. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng hỗn loạn, đột nhiên có loại cảm giác được chết trong an bình.

“Anh còn biết đường về hả?”

Sáng sớm hôm sau, khi tôi về đến nhà Viêm, liền nghe được thanh âm nổi giận đùng đùng của cậu ta.

“Có chuyện gì chờ tôi tỉnh lại rồi nói tiếp.” Sau một đêm phóng túng, tôi không còn chút sức lực nào đối mặt với cậu ta.

“Nhiễm Dịch!” Viêm nắm lấy cánh tay của tôi, ngăn cản tôi bước lên lầu: “Anh đi từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ mới về, tôi rất lo lắng cho anh, chẳng lẽ anh không muốn giải thích với tôi sao?”

“Cậu là đang lo lắng cho tôi hay đang muốn biết hành tung của tôi?” Tôi buồn cười hỏi.

“Đương nhiên tất cả đều có.”

Tôi kéo tay cậu ta, tức giận nói: “Viêm, cậu đừng có mà vừa bước được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tôi đi đâu không cần cậu quản, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ lập tức trở về khách sạn ở.”

“Ý tôi không phải như vậy……” Viêm nhìn tôi bằng biểu lộ bi thương.

“Được rồi, tôi không quan tâm cậu có ý gì, tóm lại tôi không muốn hỏi bất cứ chuyện gì của cậu, cũng không muốn xen vào, cậu chỉ cần nhớ rõ bổn phận của mình là được, nếu đắc tội với tôi cậu sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Tôi rất chán ghét cảm giác bị quản thúc nên tuôn ra những lời nặng nề với Viêm. Chỉ thấy hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi trừng tôi, nếu cậu ta không hải là người đàn ông chân chính cao 1 mét 7, tôi đây còn tưởng rằng cậu ta đã hóa thân thành bà vợ đang oán hận chồng mình. Lập trường cho thấy, cậu ta cũng không hề muốn đuổi tôi ta khỏi nhà, thế là tôi liền nhấc chân tiếp tục bước lên lầu.

Đột nhiền phía sau truyền đến âm thanh ‘rầm rầm’ của đồ vật gì đó bị ngã, rất là đáng ghét.

Hết chương 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.