Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 3



Sau khi quán bar đóng cửa, trời cũng sắp sáng. Tôi về nhà, đang chuẩn bị móc ra chìa khóa mở cửa, lại nhìn đến bóng dáng ai đó đứng trong bóng tối, sau khi sửng sốt một chút, không khỏi thối lui về sau mấy bước.

“Ông chủ Nhiễm, anh đã trở lại.”

Viêm đi lên phía trước vài bước, cả khuôn mặt cũng sắp dán lên tôi, còn mang theo nụ cười không có ý tốt. Tôi cảnh giác nhìn hắn, xác định ngoài hành lang cũng không có người thứ ba, mới đem chìa khóa cắm vào lỗ.

“Tôi không biết tại sao cậu lại ở chỗ này, nhưng thật xin lỗi, bởi vì nhà tôi rất đơn sơ, cũng không có ý định chiêu đãi khách, mời cậu trở về.” Tôi vừa mở cửa vừa nói.

“Chậc chậc.” Hắn thở ra một hơi, lấy tay ngăn tôi lại: “Tức giận rồi?”

Tôi không nói chuyện, chỉ là hung hăng trừng mắt hắn.

Người này lại cố tình lại đem mặt dán lên, ôm eo tôi nói: “Đừng lạnh lùng như thế, tối hôm qua chúng ta rất vui vẻ nha, lúc ấy chân của anh đều mềm nhũn, còn muốn tôi phải dìu dậy mới có thể đứng lên, nhưng anh trở mặt cũng thật nhanh a.”

Nếu có cách nào có thể làm cho một người biến mất mãi mãi, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, tôi cũng rất tình nguyện đi làm. Nhưng sự thật là không có, hai người đàn ông lớn như vậy đứng trong hành lang ôm ấp thật sự là rất khó coi, bất đắc dĩ, tôi trước tiên phải lui một bước, để cho cậu ta dương dương đắc ý mà bước vào.

“Viêm ca, cậu rốt cuộc muốn thế nào đây? Đừng có được một tấc lại đòi tiến thêm một thước.” Tôi đóng cửa lại hỏi.

Hắn đi vào phòng khách dạo một vòng, rồi mới bắt chéo chân ngồi lên ghế sofa: “Lúc nãy ngoài hành lang tối như vậy anh chỉ nhìn sơ một cái liền biết ngay đó là tôi, vậy bây giờ anh đoán tôi nghĩ sao đây?”

Đưa tay cởi áo khoác, rồi mới đem áo móc trên giá, lại cởi ra giày cùng vớ, để ngay ngắn vào trong tủ giày. Tôi phải tìm một vài chuyện để làm, mới có thể phân tán phẫn nộ từ sâu trong nội tâm sắp bùng phát. Tối hôm qua ngàn không nên vạn không nên đánh bida thắng hắn, chỉ vì tranh một chút, kết quả hôm nay lại đưa tới rắc rối cho mình.

“Trong nhà anh giấu rượu thật nhiều, nếu vậy không ngại mời tôi một ly chứ?” Viêm cười hỏi, hoàn toàn đủ mười phần bộ dáng tiểu nhân vô sỉ: “I da, sao không nói gì? Chẳng lẽ anh giận thật à, vậy hiện tại anh muốn mắng chửi tôi hay giết tôi đây?”

Mắng chửi người, đó là chuyện vô nghĩa mà tôi chưa bao giờ làm. Còn giết hắn, càng không được, nhưng là vẫn có một số cách giải quyết khác. Chuyện mà giờ phút này tôi muốn làm nhất, là đi tới, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt đang tươi cười của cậu ta.

“Hình như có một số việc cậu không rõ ràng lắm thì phải, tôi gọi cậu một tiếng ‘Viêm ca’, chưa chắc là tôi sợ cậu, nói cho cùng, cậu bất quá cũng chỉ là tên lưu manh, cái bạt tai này là muốn nói cho cậu biết, tôi không phải là người cậu có thể đùa giỡn.”

Viêm nghiêng khuôn mặt bị tôi đánh qua, nở nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng quỷ dị, cảm giác giống như bị hàng ngàn con dơi đập vào, như muốn xé rách mặt. Khi còn đang giật mình, hắn liền tát tôi lại một cái, lần nữa tôi mới biết được chênh lệch sức mạnh, ngay cả chân đều đứng không vững, mất đi thăng bằng té ngã trên bàn trà.

“Rốt cuộc là ai không rõ ràng đây?” Hắn đứng lên nhìn tôi từ trên cao.

Má trái đau đớn nóng rát như lửa, bên tai vẫn còn âm thanh ‘ông ông’ khó chịu, cảm giác có chất lỏng dính dính đang chảy xuống từ lỗ mũi, tôi lấy tay lau, nhìn thấy trong lòng bàn tay toàn là một màu đỏ thẫm.

Nhưng không biết tại sao, đột nhiên tôi không thể suy nghĩ gì nữa, nhìn màu đỏ chướng mắt phía trước, phảng phất như có vô số ngàn vạn bàn tay đang quấy trong đầu tôi.

“Hả? Sao không nói gì hết? Cái bộ dáng không sợ chết vừa rồi của anh đi đâu rồi?” Viêm nắm chặt tóc tôi đem cả người kéo lên.

“Phi!” Tôi hướng mặt hắn nhổ một ngụm nước miếng, dùng khóe mắt miệt thị nhìn hắn rồi nói: “Cậu cũng chỉ có chút bản lãnh ấy thôi, đến đây, đánh chết tôi đi, nếu cậu có thể đánh cho tôi cho tôi cầu xin tha thứ thì sau này tùy cậu đùa giỡn thế nào cũng được.”

Viêm thẹn quá hóa giận, nguyên bản một cú đấm này của cậu ta sẽ đánh lên mặt tôi thì nó lại dừng trước mũi, Viêm cong cong khóe miệng, đôi mắt dài nhỏ như một đám ngôi sao mơ hồ mờ mịt. Thế là năm phút sau, liền hiện ra một cảnh tượng thế này.

Tôi cả người trần trụi bị hắn đẩy trên sô pha, Viêm cởi ra thắt lưng, cầm trong tay gập thành hai vòng, sau đó từng bước một hướng tôi đi tới.

“Thì ra là do anh thiếu ngược đãi.” Viêm mắng, đồng thời tay cũng động theo.

“Đồ khốn, khí lực chỉ có nhiêu đây, cậu chưa ăn cơm phải không?” Tôi không chút khách khí đáp trả lại.

Có lẽ là bị thái độ của tôi chọc giận, hắn xuống tay rất độc ác. Dây lưng vung lên trong không trung, một lần lại một lần nặng nề mà rơi trên lưng tôi, tôi cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn truyền đến từ da thịt.

Trong phòng vang lên tiếng leng keng leng keng, làm loại khát vọng không nói nên lời dần dần ấm lên.

“Anh thật sự không cầu xin sao?” Viêm dùng sức mà vung thắt lưng.

Tôi co thân thể lên trừng mắt hắn: “Cũng chỉ có trình độ như thế thôi sao? Đồ vô dụng, nếu cậu đánh không được thì kêu người khác tới.”

“Tiện nhân! Đánh cho anh khóc cũng không được.” Hắn hung dữ nói.

“Đồ hèn nhát! Mắc cười chết người đi được.”

Viêm gia tăng lực đạo, đánh xuống một cái làm cho tôi nhịn không được phải kêu ra tiếng, trên vai liền xuất hiện vệt đỏ dài rất bắt mắt, máu liền chậm rãi chảy ra bên ngoài. Hắn đột nhiên ngừng tay, ngọn lửa giận trong mắt vẫn còn, nhưng lại như có thêm chút ít đắc ý cùng tĩnh mịch.

“Sao vậy? Đánh không được? Nếu cậu muốn giống như con chó liền cút ra khỏi đây, sau này cũng đừng xuất hiện trước mắt tôi.” Tôi nói.

“Anh……” Viêm chỉ nói một chữ liền ngậm miệng lại.

Tôi không kiên nhẫn mắng: “Hoặc là cậu đánh, hoặc là cậu cút đi, đừng như người chết đứng ở đây rất chướng mắt.”

Sau này, tôi mới biết được trước đây Viêm đều thủ hạ lưu tình, bởi vì kế tiếp, cậu ta đều như thể đâm tới tận sâu trong lòng tôi.

Tiếng thét chói tai của tôi, tiếng hơi thở của Viêm, còn có âm thanh dây lưng đánh lên da thịt, cùng nhau dung hợp thành bản hòa âm kịch liệt. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác máu huyết đang sôi trào, khát vọng một mực bị đèn nén trong thân thể thức tỉnh, tôi lớn tiếng rên rỉ, cũng không nhớ rõ chính mình đã phát ra những lời gì, nhưng lại làm cho dây lưng trong tay Viêm càng hung mãnh mà quất trên lên người. Mà ngay cả lồng ngực, bả vai, đùi đều không may mắn thoát khỏi, vết thương trải dài mất trật tự, che kín bộ vị toàn thân, tôi khóc, thanh âm khàn khàn, nhưng dục vọng lại dần dần ngẩng đầu lên.

Trên đời này còn có một loại người, như tôi, ti tiện đến tận xương tủy.

Một lúc sau, tôi mang theo vết thương đầy người quỳ gối dưới chân Viêm, dùng miệng lấy lòng hắn, bên cạnh việc phun ra nuốt vào nam căn cực đại của hắn, còn tự tay cầm lấy dục vọng của mình vuốt ve.

Hơi thở của Viêm ngày càng gấp gáp, nam căn tại khoang miệng của tôi ra vào như chạy nước rút, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy tràn trên cổ. Cuối cùng Viêm ôm chặt đầu tôi, vật nóng như lửa xâm nhập đến tận cổ họng, tại dưới từng cơn hít thở không thông, tôi còn có cảm giác vui mừng như điên.

Nhả xuống tinh dịch của hắn, tôi ho hai tiếng, nhìn Viêm nói: “Nhớ kỹ, tôi không nhận thua.”

Biểu tình của Viêm từ giật mình chuyển đến sửng sốt, một lát sau, hắn mặc vào quần áo nói: “Được rồi, vậy coi như tôi thua.”

Nhìn hắn cài sai hai cái cúc áo, ngay cả thắt lưng cũng nhớ cầm, liền vội vàng mở cửa rời đi. Tôi toàn thân đau đớn ngã vào trên ghế sô pha, hồi tưởng lại bóng lưng khi nãy của Viêm, nhìn như thế nào cũng có cảm giác như đang chạy trốn.

Cực kỳ mệt mỏi, trên người lại đau, tôi không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, đơn giản lấy ra hai viên thuốc ngủ uống vào.

Tôi là do bị chuông điện thoại đánh thức mà tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn đồng hồ mới biết mình lại ngủ đến hai mươi tiếng đồng hồ, cũng bỏ qua thời gian đã hẹn cùng Hàn Kiến An.

Tôi gọi điện thoại cho anh, rồi mới ôm bụng nằm trên ghế sô pha chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, Hàn Kiến An liền chạy tới, nguyên lai là bên ngoài đang mưa, vai cùng tóc anh đều thấm đầy nước. Tôi pha chút cà phê, chứng kiến đến ánh mắt trông mong khi tiếp nhận ly, miệng vết thương dưới áo ngủ của tôi lại ẩn ẩn đau.

“Như thế này, tôi có quen một người ở hắc đạo rất có thế lực, cũng đã đưa

hắn một khoảng tiền nhờ chuẩn bị, nếu như vị hôn thê của anh thật sự bị những người kia bắt cóc, có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ được thả.”

“Thật vậy sao? Cái kia……”

“Trước đừng vui mừng như vậy.” Tôi cắt đứt anh, xoa mi tâm (vùng giữa trán) nói: “Đầu tiên, tôi không thể xác định chắc chắn vị hôn thê của anh có khỏe mạnh không, bởi tôi không phải người trong giới, bọn họ sẽ không nói cho tôi biết sự tình trong đó, tiếp theo, nếu vị hôn thê của anh trở về bình an, chuyện cô ấy bị bắt cóc cũng đừng truy cứu, bằng không tôi sẽ bị làm khó.”

“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu giúp đỡ, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, số tiền kia tôi sẽ mau chóng trả lại cho cậu.” Hàn Kiến An cảm kích nói.

“Không có việc gì, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.” Tôi nói i như lời thoại trên phim truyền hình.

Nhìn ra anh thật sự rất vui vẻ, dù cho tôi một mực luôn dùng ngữ khí không xác định nói, nhưng người bị bức đến đường cùng như anh cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng. Anh không ngừng nói cảm ơn, lại kêu tôi đưa số tài khoản ngân hàng của mình cho anh, như thể nhận định rằng Tôn Tiểu Như nhất định sẽ bình an trở về. Đương lúc khi Hàn Kiến An tạm biệt, còn vỗ vỗ bờ vai của tôi, bởi vì hành động cùa anh quá mức đột ngột, tay vừa hạ xuống liền chạm vào miệng vết thương của tôi, để tôi không tự giác kêu ra tiếng.

“Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tôi làm cậu đau sao?” Hàn kiến An hỏi.

Tôi vội vàng nói: “Không có việc gì, chỉ là bị giật mình mà thôi.”

Hàn Kiến An hiển nhiên không tin, đưa tay đặt trên trán tôi: “Nóng hổi, còn chảy mồ hôi, cậu bị bệnh phải không, cho nên đêm nay mới không ra quán bar.”

Tôi có loại tâm tình dở khóc dở cười, thuận theo ý tứ của anh mà gật đầu.

“Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện hay không?”

“Không cần.” Tôi lập tức nói.

Có lẽ thanh âm của tôi hơi lớn, nghi hoặc dưới đáy mắt Hàn Kiến An càng sâu, ánh mắt này khiến tôi cảm giác mồ hôi lạnh trên trán không ngừng xuất hiện, chỉ có thể cười trừ ứng phó anh.

“ Không cần lo lắng cho tôi, anh trở về nhà chờ tin tức đi.” Tôi nói.

“Kỳ quái.” Hàn Kiến An tò mò nhìn tôi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu lại sẽ đuổi tôi đi, thật sự rấy kỳ quái.” Anh làm ra một bộ dáng tự hỏi.

Tôi không khỏi bị sự hiếu kì của anh bức điên rồi, trước kia mỗi lần anh đến quán bar, tôi luôn lấy cớ mời uống rượu để giữ anh lại, không nghĩ tới anh lại thăm dò tâm tư của tôi. Anh nháy mắt mấy cái, lại nghiêm túc quan sát tôi, khi tôi tránh đi ánh mắt của anh, anh lại kéo thấp cổ áo của tôi xuống. Dù cho tôi có cố gắng ngăn cản, nhưng áo ngủ đơn bạc vẫn bị kéo xuống tới bả vai, rồi nét mặt của anh thay đổi, dị thường giật mình nhìn tôi.

“Cái kia…Tối hôm qua tôi chơi hơi ‘kịch liệt’ một chút…” Tôi ấp a ấp úng nói.

“Chơi cái gì?” Anh nghiêm túc hỏi.

“Ahh?”

Anh làm khó tôi về vấn đề này rồi, nếu như đổi lại là một người khác, tôi có thề dõng dạc nói ‘Chơi SM’, nhưng anh là Hàn Kiến An, muốn tôi ở trước mặt anh nói ra điều đó, anh sẽ nói tôi là biến thái.

“Cậu đừng nghĩ gạt tôi.” Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chòng chọc tôi nói: “Tuy tôi không phải đồng tính luyến ái, nhưng cũng từng nghe khách trong quán bar nói qua, bọn họ nói cậu cao ngạo giống như quốc vương, ai muốn tới gần đều xa cách, càng sẽ không cùng người khác có chuyện tình một đêm.”

Tuy nhận xét của anh về tôi không tệ lắm, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nên đắc ý, tôi nói: “Ai nói sẽ không, chúng ta chẳng phải cũng từng có tình một đêm sao?”

“Lần kia là do tôi uống rượu, cậu có lòng tốt đưa tôi về nhà, rồi mới bị tôi…….” Anh nói đến một nửa, đột nhiên đổi chủ đề: “Cậu đừng nghĩ dời đi lực chú ý của tôi, thành thật nói cho tôi biết, vết thương trên người là sao vậy.”

Thật khó lừa gạt, tôi thở dài một hơi nói: “Đừng hỏi được không?”

Anh cũng thở dài, liền thật sự im lặng.

“Anh đã thấy được, vậy thuận tiện giúp tôi bôi thuốc đi, trong ngăn kéo thứ hai trên giá sách, có thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau.” Tôi vô liêm sỉ mà đòi hỏi phúc lợi.

Hàn Kiến An như thể còn có chút do dự, tôi ngồi trên ghế sô pha, xoay người đem từng cái cúc áo cởi bỏ: “Những nơi khác tôi tự mình làm, phía sau đành nhờ anh.”

Khi đầu ngón tay thấm đầy thuốc của anh đụng tới, trong nội tâm của tôi là thất bại trống không, nói không khó chịu là giả, nhưng ai bảo chính mình đóng vai người tốt. Đáng đời!

“Cùng chuyện của tôi có quan hệ a.” Anh đột nhiên nói.

Tôi chỉ có thể lặng yên, bởi vì ngữ khí của anh cho tôi biết, không tất yếu phải phủ nhận.

“Nói ra đi, tôi muốn biết rõ.”

“Đừng hỏi, chừa cho tôi chút thể diện đi, dù sao tôi cũng là một người đàn ông, những vết thương nhỏ này có thể chịu đựng được, đừng làm như tôi là loại đàn bà suốt ngày khóc sướt mướt mới bằng lòng bỏ qua.” Tôi nói.

“Thực xin lỗi.” Anh nói.

Tay Hàn Kiến An đang phát run, chạm lên người tôi cũng rất nhẹ nhàng, ánh đèn ảm thấp đem lông mi trong bóng tối của anh kéo ra thật dài, làm ra loại cảm giác rất mê người. Ánh mắt của anh ôn như mà thương tiếc, giống như nước, cơ hồ có thể làm cho tôi chết tại trong đó.

Tôi nằm trên ghế sô pha trong khoảng thời gian rất dài, yên tĩnh để anh giúp tôi bôi thuốc, cảm thụ đầu ngón tay của anh trên người tôi lưu luyến.

Tại thời khắc này, bất luận loại ngôn ngữ nào cũng đều rất nhạt nhòa.

Chúng tôi cũng không cách nào hình dung tâm tình lúc này, tuy không quan hệ tới tình yêu, nhưng sự đồng tình và đau lòng là không thể thiếu. Mà tôi lại nhịn không được để phỉ nhổ sự đê tiện của chính mình, muốn cho anh thiếu nợ tôi nhiều một chút, để anh đến hết đời này cũng đừng nghĩ sẽ trả hết.

“Tôi phải làm thế nào mới có thể báo đáp cậu?” Anh hỏi.

“Tôi làm tất cả đều là cam tâm tình nguyện, chỉ cần anh đừng xem thường tôi là được.” Tôi thật lòng nói.

Tôi đã thật lâu chưa từng nói thật, nhưng những chữ vừa rồi đều là sự thực. Hàn Kiến An, chỉ hi vọng sau khi anh biết được quá khứ của tôi, cũng đừng ngay cả tôi cũng không muốn nhìn. Anh là thứ ánh sáng cuối cùng của tánh mạng của tôi, nếu như anh cũng ghét bỏ tôi, vậy thì, tôi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần dần tăng lớn, gõ trên thủy tinh, như thứ nhạc thôi miên.

Tối hôm đó Hàn Kiến An ở lại nhà tôi, nằm trên ghế sô pha bình yên chìm vào giấc ngủ, tôi nhẫn nhịn đau đớn mà bò xuống giường, dưới sàn nhà cạnh sô pha nhìn khuôn mặt của anh, ngồi xuống, suốt cả đêm.

Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.