Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 9



Tôi bị một dòng nước lạnh dội cho tỉnh.

Cảm giác lạnh băng ăn mòn cơ thể của tôi, thần kinh cũng khó có may mắn thoát khỏi, thân mình lạnh run bị treo lên, có lẽ là báo ứng, tôi bị nhốt tại phòng mà trước đây Tôn Tiểu Như từng bị bắt nằm dưới đất.

Viêm đứng trước mặt, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, từ trên cao nhìn xuống tôi, từ ánh mắt của hắn, tôi cảm giác được một cỗ hận ý mãnh liệt.

“Nhiễm Dịch, lâu quá không gặp” Cậu ta lau nước trên mặt tôi, cười hỏi: “Thích nơi này không? Nhà giam tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh đó.”



Còn nhớ rõ lúc Tôn Tiểu Như bị bắt, trong này chỉ có bốn vách tường, rêu xanh bám đầy trong góc, thiếu đèn chiếu sáng làm nơi đây âm u không thôi. Nhưng hôm nay đèn huỳnh quang treo trên trần nhà, chiếu tới đủ loại hình cụ, tôi bị lột áo đi, lồng ngực trần trụi, như tù phạm bị gong xiềng khóa sắt xích lại, mũi chân chỉ có thể miễn cưỡng chạm tới dưới đất.



“Viêm, cậu rốt cuộc muốn làm sao?” Tôi hết sức giữ bình tĩnh hỏi.

Hai tay của cậu ta di chuyển trên ngực tôi, mặt kề sát tôi nói: “Làm sao hả? Đương nhiên là hung hăng trừng phạt anh, tốt nhất là có thể làm cho anh khóc lóc cầu xin tha thứ, hối hận bản thân mình không nên đối với tôi như vậy.”

Đầu ngón tay lạnh như băng lưu luyến trên da thịt tôi, nhưng hơi thở mà Viêm phun trên mặt lại rất nóng, chóp mũi của chúng tôi cơ hồ đụng phải đối phương, cho nên có thể thấy được biểu tình ngiến răng nghiến lợi của hắn. Cậu ta vén lên mái tóc vàng kim, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, dưới mép tóc, có thể thấy một vết sẹo mới lành, nhỏ như đồng xu.

“Nhìn đi, đây là món quà anh tặng tôi, vậy tôi nên đáp lễ cho anh thế nào đây?” Tầm mắt của Viêm dừng bên tường một chút, cuối cùng cầm lên cái roi màu đen.

“Viêm, tôi sẽ làm cho cậu hối hận!” Tôi trừng hắn la lên.

“Thực là mạnh miệng, phải làm cho anh biết rõ hoàn cảnh của mình mới được.” Viêm nói.

Hắn ta nói xong giơ tay lên, roi màu đen vung ra sau nửa vòng cung, tôi vô ý thức nhắm mắt lại. Một giây, hai giây, năm giây, mười giây, đau đớn mà tôi chờ chậm chạp không tới, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Viêm nghiến chặt răng, tay cầm roi còn đang run rẩy.

Tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì ánh mắt người nam nhân hung tàn trong truyền thuyết, thấy được rất nhiều dãy dụa cùng do dự.



Trong căn phòng nho nhỏ dưới mặt đất, rất sáng, rất yên tĩnh, tôi nghe được hơi thở của Viêm. Trong một phần giây đó, tôi sinh ra một loại ảo giác, âm thanh kia tựa như tiếng rên rĩ sâu trong lòng cậu ta.

Viêm buông roi ra, nắm mặt tôi, dùng sức cắn xé đôi môi của tôi.

“Đáng giận! Đáng giận!” Viêm siết chặt tóc tôi, ánh mắt từ tàn bạo dần dần trở nên bi thống.

Nam nhân vừa còn đằng đằng sát khí, giờ thay đổi bất thường, như loài hổ sau khi mất đi lãnh địa. Tôi lặng yên nhìn cậu ta, trong nội tâm đột nhiên sinh ra đồng tình.



“Viêm, cậu thật là vô dụng.” Tôi nói.

“Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cậu là đồ vô dụng!” Tôi lớn tiếng.

Tôi làm một chuyện rất ngu xuẩn, nhổ râu bên miệng hổ, ngay sau đó, roi trong tay hắn đánh xuống. Cảm giác rất khác so với khi bị thắt lưng đánh, chiều dài roi tăng thêm xung lượng, có thể làm cho người ta đau đến trong tâm khảm, cúi đầu, mới thấy được trên lồng ngực đã hồng lên.

“Nói lại lần nữa thử xem?” Viêm nắm cằm của tôi.

“Chẳng lẽ cậu điếc sao? Rốt cuộc muốn tôi nói đến khi nào mới hiểu được?” Tôi chống lại ánh mắt muốn phun lửa của cậu ta, lớn tiếng nói: “Cậu là thứ phế vật!”

“Tiện nhân!”

Viêm chửi lớn, tức giận đến muốn giơ chân, đường roi như mưa mất trật tự rơi khắp trên cơ thể tôi. Căn phòng nhỏ hẹp dưới mặt đất, bực bội đến nỗi làm người ta thở không nổi, cậu ta dùng sức đánh, giống như hận không thể tươi sống đánh chết tôi.

Tôi không có cách nào nhịn xuống, chỉ có thể cắn môi rên rỉ, trong lúc tay cậu lần nữa giơ lên, tôi đã đau đến mức gần hôn mê.



Tời gian như thể trôi qua thật lâu, Viêm cuối cùng cũng mệt mỏi, mà da thịt toàn thân tôi không tìm ra chổ nào hoàn hảo.

Hắn cởi khóa sắt ra, tôi cũng men theo vách tường ngã xuống dưới đất, tôi biết mình bây giờ trông rất chật vật, nhưng toàn thân một chút khí lực cũng không có. Giày da màu đen xuất hiện trước mắt, Viêm từ trên cao nhìn xuống tôi, mồ hôi của cậu ta từ trên trán nhỏ xuống lưng tôi, đau đến vai tôi run lên hạ xuống.

Tưởng rằng cậu ta sẽ tiếp tục tra tấn tôi, hoặc là sẽ hung hăng nhục nhã tôi, nhưng hắn chỉ nhìn tôi thật sâu, rồi quay đầu đi.

Cửa sắt ‘Phanh’ một tiếng đóng lại, tôi ôm lấy đầu gối mình trong bóng đêm, đem thân thể trần trụi co lại, cố sức chống đỡ từng trận không khí rét lạnh.



Đau đớn trên da thịt không phải là thứ tàn nhẫn nhất, đáng sợ hơn đó chính là đả kích từ tinh thần.



Tôi sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ không biết thời gian, sợ sẽ yên tĩnh chết mà đi. Tôi dùng răng cắn chặt mu bàn tay, không chịu rũ xuống mí mặt đã trĩu nặng, dù trong bóng tối không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng tôi vẫn mở mắt thật to.



Đói, lạnh, đau đớn, bất lực……



Những cảm giác này tụ cùng một chỗ, phảng phất như thời gian đã quay trở lại. Thật lâu thật lâu trước đây, nó chính là những người bạn quen thuộc của tôi, cách năm ba ngày lại tới thăm tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được sự hiện hữu của bọn nó.



“Đừng giả bộ chết, nhanh đứng lên cho tôi!”

Mắt bị ánh sáng mãnh liệt chiếu tới gây đau đớn, tôi mới biết được thì ra mình đã ngủ lúc nào không hay. Viêm lần nữa đứng trước mặt tôi, cơn giận của cậu ta không hể giảm bớt, liều mạnh trừng mắt nhìn tôi, như thể muốn từ trên người tôi khoét xuống một miếng thịt. Tôi khó khăn di động thân mình, cảm giác toàn thân đều đông cứng, ngay cả tay chân cũng chết lặng theo.

“Hàn Kiến An là ai?” Hắn nắm chặt tóc tôi.

Tôi rất ghét hành động này của cậu ta, nên chau mày lại, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Nói mau!” Viêm lấy điện thoại di động của tôi ra, hung dữ hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai? Từ khi anh mất tích, hắn không ngừng gọi điện thoại nhắn tin tới, thoạt nhìn quan hệ của hai người không phải tốt bình thường.”

Tin nhắn? Hàn Kiến An gửi? Suy nghĩ hỗn loạn của tôi cuối cùng tạm thời bình tĩnh lại, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại, vội màng mở ra hộp thư. Thật sự là tin nhắn do Hàn Kiến An gửi tới, hơn mười tin, tất cả đều hỏi tôi đang ở đâu, đêm nay có về nhà ăn cơm tối hay không. Tin nhắn cuối cùng, anh nói đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng không thấy tôi trả lời, anh rất lo lắng, còn nói nếu như tôi uống rượu, anh có thể lái xe tới quán bar đón tôi.

Anh đang lo lắng cho tôi, lo lắng cho tôi. Xem hết tin nhắn tôi không khỏi cười lên.



“Tiện nhân! Hôm nay nếu anh không nói rõ ràng tôi sẽ không để yên cho anh!” Viêm hướng tôi đá tới, điện thoại rớt xuống đất, bị hắn một chân giẫm lên nát bét.

Tôi đau đến rên rỉ, ôm bụng nói: “Chuyện của tôi không liên quan tới cậu.”

Tôi lại lần nữa chọc giận hắn, hậu quả rất nghiêm trọng. Viêm lại đem tôi treo lên, đem tất cả hình cụ đều dùng trên người tôi. Hạng quyển, kẹp đầu v*, dương v*t giả, đai trinh tiết……

Thân thể đã lâu không bị tra tấn, lần này bị tra tấn tới triệt để, tôi không có cách nào tỉnh táo lại. Dương cụ trong hậu đình đang chấn động, dục vọng đang cương cứng bị cưỡng chế đè nén xuống, không chiếm được thoải mái, càng muốn dãy dụa thân thể chìm đắm trong khoái cảm bị chà đạp. Viêm ác liệt giật cái kẹp xuống, đau đến nỗi nước mắt tôi đều rơi xuống, hắn ta ngậm lấy đầu v* của tôi, nhẹ nhàng mút vào.

Đang lúc tôi gần như buông lỏng tinh thần, hắn ta đột nhiên giật cái kẹp bên kia.

“Dừng tay……A!” Tôi hét lớn.

Tôi sắp điên rồi, thân thể không ngừng run rẫy, không ngừng dãy dụa, không ngừng khóc lên. Nói không rõ là muốn cậu ta dừng tay, hay là còn muốn nhiều hơn nữa.

“Biết mình sai rồi sao?” Viêm hỏi.

Tôi nghẹn nói: “Biết…Là tôi sai rồi……”

Viêm nâng mặt tôi lên, thô bạo lại ôn nhu mà hôn lên. Tôi khổ sở đến nỗi muốn chết, oán hận cắn lưỡi hắn, Viêm cương người một chút, nắm chặt hàm dưới của tôi, rồi càng thêm nhiệt liệt mà hôn tới, mùi vị rỉ sắt trong miệng dần tản ra.

“Cầu xin tôi đi.” Viêm nâng mặt tôi lên, liếm đi nước mắt nói: “Cầu xin tôi cho anh được giải thoát, cầu xin tôi làm anh, đồng thời thề từ nay về sau là người của tôi.”



Tự tôn đối với tôi, không đáng một đồng, cốt khí đối với tôi, có thể tùy tiện vứt bỏ. Chỉ cần để tôi thoải mái, cho dù kêu tôi quỳ xuống dập đầu, hôn chân của cậu ta, tôi cũng sẽ làm không chút do dự.

Nhưng có một thứ không cùng với tự tôn và cốt khí có quan hệ, một thứ mà tôi đã dùng nhiều năm huyết lệ để đổi được, thứ mà dù tôi có chết cũng tuyệt đối không buông tay. Hắn có thể lãng phí thân thể của tôi, khống chế cảm giác của tôi, nhưng tuyệt không thể cướp đoạt tự do của tôi.



“Sao? Còn muốn cương với tôi?” Hắn nheo hai mắt lại.

Viêm có một thói quen nhỏ mà chính cậu ta cũng không biết, lúc giận con mắt đều híp lại thành một đường. Lần này tôi cắn đầu lưỡi mình, tra tấn trên thân thể làm cho tôi không cách nào khống chế được, sau khi đau đến toàn thân đều run rẫy, trong miệng đều là mùi vị của máu.

Hắn đem dương v*t giả bằng plastic từ trong thân thể tôi rút ra, tiếp đó cầm theo dương v*t giả chạy bằng điện lớn nhất, mặt trên đầy các viên bi, không chút do dự đâm vào hậu đình của tôi. Đau đớn vô cùng mãnh liệt ập đến, tôi thét lên thật to, trước mắt cơ hồ biến thành màu đen, có loại cảm giác thân thể bị xé rách làm hai.

“Nhanh, nhanh cầu xin tôi!” Viêm nói.

Hơi thở hỗn loạn của Viêm phun trên mặt tôi, cắn răng, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Tôi liều mạng lắc đầu, đau đớn kịch liệt làm cho dục vọng bị trói buộc phía trước nhuyễn xuống, khi hắn lần nữa đem dương v*t giả đẩy vào bên trong, tôi nghĩ là mình đã chết rồi.

“Cầu xin tôi đi! Có nghe hay không!” Viêm lớn tiếng nói, thoạt nhìn có chút táo bạo.

“Viêm……” Nhìn về con mắt tràn ngập chờ mong của Viêm, tôi run run nói: “Cùng tôi làm một cuộc trao đổi đi.”



Tôi không biết mình đã bị giam dưới đất bao lâu, khi tôi lần nữa mặc lại quần áo, thời điểm được khôi phục tự do, liền sinh ra loại cảm giác như đã trải qua mấy đời. Tôi đỡ vách tường, từng bước một đi ra khỏi kho hàng, đàn em của Viêm ở xung quanh đều dùng ánh mắt chán ghét cùng căm hận mà nhìn tôi chòng chọc.

Bất chấp nhiều như vậy để làm gì, lúc này tôi chỉ muốn nhanh nhanh rời đi, lái xe đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng trở lại quán bar, tôi dừng chiếc xe Jeep ở ven đường.

Nhìn sắc trời cùng cảnh sắc xung quanh mà dự đoán, hẳn là đã rạng sáng hai giờ, may là giờ này ngoài đường không có ai, nếu không bộ dạng chật vật không chịu nổi của tôi sẽ bị người ta nhìn thấy.

Cái Tết âm lịch đầu tiên trôi qua ở trung quốc của tôi, lại buồn cười như thế. Mang theo thân mình đầy vết thương đi trên đường, mỗi một bước đi đều tác động đến vết thương giữa đùi, mỗi bước đều là sự dày vò thống khổ. Bình thường có thể thoải mái mở cửa xe, lúc này lại muốn dùng hết khí lực toàn thân mới mở được. Tôi ngồi trên ghế lái, mệt mỏi đến độ ngay cả ngón tay cũng không muốn động, chỉ có thể nhắm mắt, chờ thể lực chậm rãi khôi phục.

Để tay lên ngực tự hỏi, tôi cũng không phải loại người hào phóng, thậm chí hoàn toàn tương phản, tôi rất hẹp hòi. Ai làm tôi thống khổ, tôi sẽ ghi hận người đó cả đời, cho đến khi người kia chết mới dừng lại. Nhưng tôi lại không hận Viêm, thậm chí còn muốn buông tha cho hắn, chính là, hắn lại không chịu buông tha tôi.

Nếu như bị tôi chọc giận, cậu ta chỉ cần đem tôi đi tra tấn, rồi quẳng tôi bên đường, có lẽ từ nay về sau chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa. Đây là kết quả tốt nhất, mặc dù cậu ta không chọn nó, nhưng tôi quả thật đã cho cậu ta cơ hội. Viêm ép tôi nhận lời, cũng không phải muốn nghe lời sám hối của tôi, cũng không phải muốn nghe tôi chuộc tội, bất quá là muốn mình có một cái cớ để tha thứ cho tôi.

Suy nghĩ của cậu ta tôi có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ đồng ý.

Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.