Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 35



Tôi gác máy và gục đầu lên cánh tay, chìm đắm trong cảm giác tội lỗi của tình cảnh này. Tâm trạng tôi quá hỗn loạn để có thể diễn tả cảm nhận của mình cho chính bản thân, đừng nói gì là cho Leo, người vừa trở lại phòng khách và giờ đây đang đứng bên cạnh tôi. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn - cho dù bất kỳ sự hợp lý hóa nào mà tôi có thể nỗ lực gợi lên trong giờ khắc này, thực sự chẳng có cách nào vực dậy được mọi thứ từ cuộc nói chuyện gan ruột, tỉnh thức với Suzanne của tôi. Chẳng có cách nào để trở lại điểm mà Leo và tôi gián đoạn. Tâm trạng đã vỡ tan tành, không thể nào cứu vãn được nữa. Leo rõ ràng cảm nhận thấy điều này khi anh ngồi xuống cạnh tôi, trông bứt rứt không yên ngay trên chiếc trường kỷ của chính mình.

"Em ổn chứ?" anh hỏi, trán anh hằn lên những nỗi niềm, anh vươn tay ra đặt nhẹ lên đầu gối của tôi và giữ ở đó trong vài giây trước khi rút lại vào lòng mình.

"Em không biết nữa," tôi nói, bấu víu vào những lời khuyên thẳng thắn rõ ràng nhưng vẫn khó hiểu theo một cách nào đó của Suzanne. "Em không biết em đang làm gì nữa."

Leo thở mạnh vào hai bàn tay úp lại. "Quả thật quá khó… Anh xin lỗi."

Tôi nhìn anh, cố gắng để hiểu được lời xin lỗi ấy, nghĩ rằng đó không phải một lời xin lỗi đầy ăn năn để kiếm tìm sự tha thứ, mà đó là một câu biểu cảm thường được dùng trong hoàn cảnh của những điều không may, chia ly hay chết chóc. Nói theo cách khác, anh biết tình cảnh của chúng tôi thật thảm thương - nhưng không hề nuối tiếc vì nững nụ hôn chúng tôi đã trao nhau hay vì những xúc cảm ở trong anh. Tôi vẫn chưa dám chắc rằng tôi có cảm thấy như vậy không. Còn quá sớm để nói điều đó.

Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn, hay ít ra cũng là thông hiểu khi tôi chợt nhiên nghĩ rằng Suzanne chưa bao giờ thật sự hiểu Leo, hay cảm giác mà tôi dành cho anh. Tôi tự hỏi vì sao lại như vậy, trong lúc tôi buột thốt lên một câu hỏi dường như hoàn toàn lạc đề. "Anh có nghĩ rằng chúng ta đã có thể kéo dài được không?"

Leo nhìn dò hỏi và đôi chút buồn bã, chắc là anh lưu tâm tới cách tôi dùng từ đã thay vì từ sẽ. "Ý em là gì?" anh hỏi.

"Anh biết mà… Nếu chúng ta cùng nhau quay lại lúc trước đây… liệu chúng ta có ở được bên nhau hay không?"

"Mãi mãi?" anh hỏi, giọng điệu của anh đã trả lời câu hỏi cho tôi. Anh không tin vào sự mãi mãi. Chưa bao giờ tin.

Nhưng tôi tin - ít nhất là về mặt lý thuyết. "Phải vậy. Mãi mãi," tôi nói, suy ngẫm về kết hôn và con cái, tất cả những thứ mà giờ đây tôi vẫn rất cần.

"Ai mà biết được chứ?" Leo nói với ánh nhìn thản nhiên, xa xăm.

Tôi nghĩ về sự tan vỡ gần đây nhất của anh, tự hỏi rằng hai kịch bản ấy có phải là rất giống nhau. Tôi đặt ra một câu hỏi thông thường nhất có thể cho hoàn cảnh đó. "Tại sao anh với Carol lại kết thúc?"

"Anh đã kể với em sáng nay rồi mà," anh nói.

"Chưa hẳn," tôi nói, cảm giác rờn rợn.

Anh buông thõng một tay thể như đó là một sự mất mát to lớn khủng khiếp, và chợt gợi lên trong tôi cách anh đã giả vờ mất mát khổ đau về sự tan vỡ của chúng tôi khi đề cập đến chủ đề này trong bữa tối ở Los Angeles.

"Có rất nhiều lý do," anh nói, trong lúc tôi nhìn, anh bắt đầu im lặng. Mí mắt anh nặng trĩu xuống, nét mặt trống rỗng.

"Ví như?"

"Ví như… Anh không biết nữa… cô ấy là một cô gái tuyệt vời… Nhưng cô ấy chỉ… không phải là định mệnh," anh nói.

"Làm sao anh biết cô ấy không phải là định mệnh?" tôi dằn tiếng, tìm câu trả lời cho chính bản thân tôi. Vài ba phép thử âm thầm, bí mật để xác định tình yêu đích thực. Một định nghĩa về tri kỷ tâm hồn.

"Anh chỉ biết thế thôi," anh nói, đưa tay vuốt một sợi tóc mai. "Em luôn luôn hiểu mà."

"Có phải đó cũng là lý do vì sao chúng ta tan vỡ?" tôi hỏi, cảm nhận thấy âm điệu khẩn thiết trong giọng nói của mình.

Leo thở dài nói, "Thôi nào, Ellen." Giọng anh yếu ớt, thoáng chút phiền não trong khoảnh khắc hồi tưởng lại những kỷ niệm day dứt - những kỷ niệm tồi tệ - của quá vãng.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục chủ đề. "Nói em nghe," tôi nói. "Em cần phải hiểu."

"Được. Nghe này. Tất cả những chuyện đó thật sự đã qua rồi… Anh nghĩ sự tan vỡ của chúng ta chỉ thuần túy là vấn đề thời điểm. Hồi đó chúng ta quá trẻ."

"Chúng ta không quá trẻ tới mức đó."

"Đủ trẻ. Hồi đó anh chưa sẵn sàng cho… điều này," anh nói, chuyển hướng sang chuyện hai chúng tôi, và cuối cùng thừa nhận thực tế - rằng đó là anh, chứ không phải tôi. Anh đã chia tay với tôi.

Tôi gật đầu, như thể tôi hiểu cách đánh giá của anh, mặc dù tôi thực sự chưa hiểu. Phải, chúng tôi đã rất trẻ, nhưng theo một cách nào đó, tình yêu tuổi trẻ dường như lại chính là tình yêu mãnh liệt và sâu sắc nhất, không tàn phai bởi những thử thách gian khổ của đời sống thường ngày. Leo đã treo cờ trắng đầu hàng trước cả khi chúng tôi thực sự bắt đầu trải nghiệm. Có thể bởi vì anh đã không muốn trải nghiệm. Có thể bởi vì anh tin rằng chúng tôi chắc chắn sẽ thất bại, Cũng có thể bởi vì, tại thời điểm đó, anh đã không yêu tôi đủ mức.

"Có phải hẹn hò với em cảm giác giống như… sắp đặt?"

Từ sắp đặt dội lên trong trí não tôi, gặm nhắm trái tim tôi và làm tôi rúng động. Đó là từ mà tôi đã tránh nhắc tới trong nhiều tháng liền, ngay cả trong những suy nghĩ riêng tư của mình, nhưng rồi đột nhiên tôi không thể nào né tránh nó thêm được nữa. Theo một cách nào đó, nó thật giống như tâm trạng hốt hoảng trước biến động - nỗi hoảng sợ rằng tôi đã sắp đặt khi nói "Em tin" với Andy. Rằng tôi đã luôn duy trì kiểu tình yêu này. Rằng tôi vốn đã tin một ngày nào đó Leo sẽ quay lại với mình.

"Trời ơi, không," Leo nói, lắc lắc đầu thất vọng não nề. "Không phải là như vậy, và em hiểu điều đó mà."

Tôi bắt đầu ráo riết hỏi anh nhiều hơn, nhưng anh đưa ra một lời giải thích bột phát. "Nghe này, Ellie. Em đã là định mệnh… Em chính là định mệnh… Nếu như điều đó tồn tại…"

Tôi nhìn vào ánh mắt anh, ánh nhìn của anh lạc chìm trong bóng đen phủ mờ quanh nó. Tim tôi quay cuồng khi tôi nhìn sang nơi khác, né tránh bị lôi cuốn vào tia mắt chăm chăm ấy vì như vậy thật quá chừng nguy hiểm.

"Được rồi," tôi nói.

Đó là một câu trả lời hoàn toàn không xác đáng, nhưng là câu trả lời duy nhất đem lại an toàn trong giây phút thành thật gấp gáp này.

"Vậy… Em nghĩ gì?" anh nói. "Em muốn gì?"

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy thời gian ngưng đọng và đôi chút mất phương hướng, cảm giác mà đôi khi ta gặp phải khi tỉnh giấc ở một nơi xa lạ và đột nhiên quên mất mình đang ở đâu. Rồi tôi lại nhìn Leo, chợt hoảng hốt và thoáng khiếp sợ nhận ra rằng sự lựa chọn này, đã bị tước khỏi tay tôi từ nhiều năm trước, đầu tiên là bởi Leo, sau là bởi Margot, và bây giờ là tự tôi tước đi. Chấm hết. Tôi vô tình tưởng tượng ra tôi đang thực sự đứng trên một ngã ba đường, giống như hình ảnh trong những bộ phim hoạt hình kinh dị của Disney. Hai lối đi ngoằn ngoèo, lầy lội. Hai bảng hiệu đường gắn trên những cây xanh rườm rà, chằng chịt, chỉ ra hai hướng đi đối lập. Lối đi này dẫn tới Andy. Còn lối kia là Leo.

Tôi gỡ hai bàn tay đan chéo ra, buông thõng xuống hai bên, đầu ngón tay chạm lướt trên lớp da mềm mượt của chiếc trường kỷ mới trong nhà Leo. Rồi tôi nhớ lại những lời Suzanne nói trước lúc gác máy khi nãy, tự hỏi rằng người chị đau khổ, kém- may- mắn- trong- tình- yêu của tôi đã muốn gửi gắm điều gì. Đó không phải là về việc chuyện gì có thể sẽ xảy ra. Và nó cũng không phải về việc liệu giờ đây tôi có cảm xúc thật sự với Leo không, ẩn núp dưới những lớp vỏ của nỗi luyến tiếc quá vãng, nhục cảm, và một tình yêu không được đáp đền. Những lời ấy hoàn toàn không phải nói về Leo.

Đó là về Andy, rõ ràng, đơn giản.

Đó là về việc tôi có thực sự yêu chồng tôi không.

"Em nghĩ là em nên đi," tôi nói, câu trả lời, đã luôn luôn trong trái tim tôi, giờ cuối cùng cũng dâng trào lên trí não.

Leo lại đưa tay lên chân tôi, lần này đặt mạnh hơn một chút. "Ellen… đừng…"

Tâm trí tôi quay cuồng - khi tôi mới nghe được một nửa nhũng gì anh nói tiếp theo. Một đôi lời về chuyện không muốn để mất tôi một lần nữa. Một đôi lời rằng anh biết tôi đã kết hôn, nhưng chúng tôi bên nhau vẫn thật hạnh phúc. Anh kết thúc bằng câu, "Anh nhớ chúng mình" - câu nói mạnh mẽ và thuyết phục hơn rất nhiều so với lời nhớ tôi đơn thuần - nhất là khi tôi cũng cảm thấy đúng như vậy. Tôi cũng nhớ chúng tôi. Tôi luôn luôn nhớ, và có thể sẽ còn luôn luôn nhớ. Vượt qua nỗi đau khổ và cảm giác mất mát cuối cùng hiển hiện trước mắt, tôi chạm vào tay anh. Đôi khi vẫn không có kết cục hạnh phúc. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sắp đánh mất một điều gì đó, một người nào đó.

Nhưng có thể đó là cái kết cục tất yếu. Tình yêu, không phải giống như một đợt dâng trào của cảm xúc, mà là sự lựa chọn gắn kết với một cái gì đó, một ai đó, bất chấp mọi trở ngai và cám dỗ vẫn kiên trì con đường. Và có thể khi thực hiện sự lựa chọn đó, lần này đến lần khác, ngày nọ sang ngày kia, năm này qua năm khác, tình yêu sẽ được nhắc nhủ nhiều hơn là hoàn toàn không có cái gì để lựa chọn.

Tôi nhìn vào mắt Leo, cảm thấy đau khổ, nhưng vẫn kiên quyết, thấy nhẹ nhõm theo cách nào đó.

"Em phải đi," tôi nói, từ từ đứng dậy, cẩn thận sắp xếp đồ đạc của mình hệt như đang nhập vai trong một thước phim quay chậm.

Leo cũng đứng dậy cạnh tôi, miễn cưỡng giúp tôi mặc áo khoác và đi theo tôi ra cửa, rồi ra tới hiên. Khi chúng tôi đang đi xuống cầu thang, một chiếc taxi dù xuất hiện ở phía xa xa, đang lướt về phía chúng tôi, lao xuống một con đường liêu tịch khác. Điều đó cho thấy xe đang đi đón khách. Tôi vẫn đi ra vỉa hè, bước xuống lề đường, len giữa hai chiếc xe hơi đang đỗ ở đó và vẫy vẫy người tài xế. Leo đứng cách tôi một khoảng, lặng nhìn.

"Em định đi đâu?" anh hỏi. Giọng bình tĩnh, nhưng có những gợn điên cuồng trong đôi mắt anh. Những thứ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Một thời gian ngắn lúc trước, tôi có lẽ đã ngập chìm ấm áp trong ánh mắt đó, cảm thấy hân hoan chiến thắng và hàn gắn, hòa giải. Giờ đây nó chỉ làm tôi thêm buồn não.

"Về khách sạn em ở," tôi nói, gật đầu với người tài xế khi anh ta bỏ đồ đạc của tôi vào cốp xe.

"Em sẽ gọi cho anh khi em tới đó chứ?"

"Vâng," tôi trả lời, rồi băn khoăn tự hỏi liệu tôi có giữ được lời hứa này.

Leo đi lại gần tôi, đặt tay lên cánh tay tôi và gọi tên tôi như một lời khẩn khoản cuối cùng.

"Em xin lỗi," tôi nói, kéo tay ra và ngồi vào ghế sau. Tôi gượng cười để có được sự dũng cảm, trí não tôi mờ đi trong nước mắt nhưng tôi kiên quyết kìm nén lại. Rồi tôi đóng cửa xe hơi, vịn tay vào cửa sổ để chào tạm biệt. Hoàn toàn giống như những gì tôi đã làm trong buổi bình minh sau chuyến bay đêm đó.

Chỉ có điều lần này, tôi không khóc, và tôi không ngoái lại nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.