Nếu như không có cách nào lí giải được hai chữ oan gia ngõ hẹp, thì bây giờ Hiền Vũ Tây cảm nhận tương đối sâu sắc cảm giác này
Nhìn hai đội nhân mã sắc mặt ngưng trọng ngồi đối diện hai bên bàn, nàng không khỏi
suy nghĩ chuyện trùng hợp này sao lại xảy ra chứ.
Sau khi Trì
Hải Bình giải quyết công vụ xong, ba người trực tiếp lái xe đến nhà hàng đã đặt trước để dùng cơm, không nghĩ tới gian phòng bình thường đạt
tiêu chuẩn năm sau mà nhà hàng xếp đặt là đại Ô Long.
DO máy vi
trính bị trục trặc nên sự trùng lặp trong đặt bàn?!! Nếu như vậy thì
không nói làm gì, trong lúc chờ đợi nhân viên nhà hàng xử lí vấn đề,
thình lình phát hiện một đội nhân mã so với bọn họ cũng đang thúi mặt
đứng ở bên quầy hàng.
Mà khéo nhất là cả hai phe nhân mã đều cùng nhìn lên, một nguồn nhiệt hỏa căng thẳng phóng ra, làm cho nàng hiểu được đôi nam nữ quái dị trước mắt cùng nam
nhân bên cạnh nàng có quan hệ không bình thường.
Trì Hải Bình nhìn nam nữ trước mắt, hắn thật sự không thể tránh khỏi sự gượng gạo
trừ việc tỏ ra điềm nhiên trên mặt, lại càng không cần phải lên tiếng
chào hỏi.
Một nam một nữ kia đi về trước, vẻ mặt không chấp thuận, người đàn ông mang theo ánh mắt xấu hổ không dám nhìn Trì Hải Bình.
Nói như thế, nếu có thời gian để xấu hổ thì nên tranh thủ rời đi mới phải, nhưng tên bạch mục vừa xấu hổ vừa không cam tâm, lại la hét bọn phục vụ đặt bàn,
làm cho năm người ngồi thành một bàn, hào khí lúc ban nãy biến hóa thêm
kì lạ.
“Tổng Giám đốc, hôm nay thật trùng hợp, có thể khiến cho em trai cùng em dâu gặp được tổng giám đốc”- Tên mắt trắng phát hiện không khí xung quanh kì lạ, sôi nổi nói.
Trì Hải Bình chầm chậm nhìn vào hai người trước mắt, suy nghĩ không biết có cần phải bày tỏ thái độ chống đối không. Bởi vì thật sự hắn không thể cùng đứa
em trai và người từng là bạn gái tri kỷ của hắn ngồi chung bàn. Hiện
tại, tình cảm đã rõ ràng, hà cớ gì phải miễn cưỡng.
“Đúng rồi!! Anh hài”- Giọng nói ẩn chứa sự mỉa mai cười cợt, Trì Dục Thiên
ngoài cười nhưng trong không cười. “Chúng ta cũng đã lâu không gặp..
tính ra cũng đã ba năm”- Trì Dục Thiên đột nhiên chuyển mắt, đưa ánh nhìn vô cùng thân thiết qua phía bên vị thê tử không nói lời nào. “Á Trúc, không cùng bạn học cũ nói gì sao?”
Á Trúc sợ hãi ngẩng đầu, lại không dám nhìn thẳng Trì Hải Bình, chỉ khẽ chào rồi lại cúi đầu.
Khoảnh khắc
trên bàn lại yên tĩnh, đề tài vừa khơi lên liền phát giác bầu không khí
xung quanh rất quái dị, không ai nói lời nào.
Thật sự là
đủ rồi!! Bọn họ tới ăn cơm hay là xem diễn kịch tám giờ thế này? Nếu
không ai dám mở miệng nói thì để nàng!! Hiền Vũ Tây trong lòng thầm
nghĩ.
Nàng kéo kéo ống tay áo Trì Hải Bình, sau đó vặn loa vừa đủ cho mọi người nghe rõ:
“Hải Bình, em hôm nay muốn ăn ở nhà hàng phía trước kia, không ăn ở đây! Chúng ta đi trước được không?”
Nàng vừa nói xong, hai vợ chồng đối diện liền dò xét tiểu nữ sinh ngồi bên cạnh Trì
Hải Bình. Bắt đầu từ khi Trì Hải Bình lại đi tìm loại còn ấu răng thế
này? Không phải là vì quá cô tịch mà đầu óc cũng trở nên không bình
thường chứ? Trì Dục Thiên trong lòng cười lạnh.
Tiểu nữ sinh này rất xinh đẹp, tuy rằng chỉ mới liếc mắt nhưng sự tự nhiên toát ra
thần thái tuyệt mỹ, ngay lập tức khiến hắn không khỏi nghĩ muốn trộm
nhìn nhiều hơn.
Hắn… à không phải….. Á Trúc dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, không nhịn được suy nghĩ miên man.
Bàn tay bị
đôi bàn tay nhỏ bé cầm chặt, Trì Hải Bình giật mình lỗ mãng nhìn Hiền Vũ Tây trong mắt lóe lên ám chỉ, tức khắc hắn hiểu được nàng muốn tìm lí
do để hắn có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi đây.
“Được hay không?”- Nàng làm nũng thúc giục hắn.
Vỗ vỗ đầu
nàng, người bên ngoài đều nhìn thấy hành động sủng nịch của hắn, nhưng
chỉ có Trì Hải Bình biết đây là biểu hiện cảm kích của hắn. NÀng biết
hắn không thích ở đây nữa, cố tình giả vờ đùa giỡn, chỉ vì muốn hắn có
thể rời đi.
Nói thật ra, hắn ngoại trừ cảm kích còn có thể nhẹ nhàng thở ra. Cho dù đã ba năm,
hắn vẫn không thể bình tâm hòa khí nhìn thẳng vào hai người họ.
Thấy Trì Hải Bình không tiếng động nhận lời, nàng vui vẻ để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp: “Vậy chú Trần kia.. chúng ta đi trước, hai người cứ từ từ dùng”
“Mới như vậy đã muốn đi sao?”- Trì Dục Thiên ngồi trên ghế, nhướng mày khiêu khích nói: “Anh hai, chúng ta đã lâu rồi vẫn chưa ôn chuyện xưa”
Trì Hải Bình toàn thân cứng đờ, còn Trì Dục Thiên trong lòng cười lạnh liên tục.
Nhận thấy cơ thể Trì Hải Bình cứng ngắc, nàng nắm chặt tay hắn cố tình bày ra nụ
cười tiêu chuẩn nhất, xoay người đối mặt với tên nam nhân thối nát có
tình khiêu khích. “Hải Bình đã muốn đưa tôi đi nhà hàng khác,
các người lại còn cố tình giữ người ta lại ôn chuyện, chẳng lẽ chú gặp
vấn đế trong việc tiếp thu ngôn ngữ sao?”
Đơn giản mà nói chính là lảng tay, nghe không hiểu tiếng người.
“Cô..”
“Cô cái gì”- Nụ cười trên măt Hiền Vũ Tây càng tăng thêm, sau đó ngay cả ánh mắt
cũng khác người, lôi kéo Trì Hải Bình, giống như một mỹ nữ cổ đại tao
nhã rời đi, để ba người còn lại ngồi ngây ra đó.
Ngây ra nữa ngày, cuối cùng Trần Chí Minh ho khan vài tiếng phá hỡ sự trầm mặc. “Xem ra chúng ta nên dùng cơm thôi”
“Hừ! Còn ăn cái gì! Không ăn!”
Trì Dục
Thiên tức giận ném thực đơn phẫn nộ rời bàn, Á Trúc liền đứng dậy yên
lặng theo sát hắn. Trên bàn cơm chỉ còn lại kẻ không hiểu những người
xung quanh mình vì sao lại phát hỏa.
Lúc này, người phục vụ thấy sóng lớn đã qua đi mới dám nhích lại gần, trở lại đưa thực đơn.
“Tiên sinh, muốn gọi đồ ăn chứ?”
“Chờ ta một trước, đầu tiên cho ta chai rượu”- Hắn nhớ lại mọi chuyện, xem ra cần phải ngẫm lại cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trì Hải Bình trầm mặc lái xe, từ nhà ăn đi đến dưới lầu nơi nhà trọ của Hiền Vũ Tây, hai người ai cũng chờ đối phương mở miệng trước, một người chờ đợi hắn
chủ động giải thích, người còn lại chờ nàng chủ động mở miệng hỏi.
CUối cùng vẫn là Hiền Vũ Tây nói trước.
“Em nghĩ… chắc anh có điều muốn nói?”
Trì Hải Bình lặng lẽ đẩy cửa kính xe xuống, từ trên người tỏa ra làn khói được đốt
lên từ thuốc lá, sương khói lả lướt, trong đêm đen chậm rãi mất đi.
“Lúc mười
tuổi, anh cùng bà ngoại ở nông thôn, anh chưa từng ba và mẹ mình, chỉ có mình bà ngoại là người thân. Sau mười tuổi, bà ngoại mất, chủ tịch Trì
đột nhiên xuất hiện nhận nuôi anh, đương nhiên, đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói làm gì có quyền chọn lựa. Anh rời khỏi nhà ngoại, đi theo
chủ tịch Trì lên thành phố”- Hắn nói tới đây tạm dừng, sau đó tiếp tục
nói. “ Trở thành con nuôi của Trì Gia khiến anh cảm thấy rất lạ, bởi vì lúc đó Trì Gia đã có một đứa con, cũng là người thừa kế tương
lai, chính lúc Trì Dục Thiên mà em vừa gặp, anh cũng nghĩ như thế, nhưng sau đó…”
“Sau đó thì sao?”
Hắn cười khổ: “Sau đó chủ tịch Trì sinh bệnh nặng, trước thời gian đó ông đã lập di chúc,
hơn nữa quy định sau khi ông chết, tất cả tài sản của Trì Gia đều do hắn quản lí, không an được có y’ kiến.”
“Vậy anh nghĩ rằng di chúc căn bản không phải là thật”- Nàng đoán.
“Đúng, rất rõ ràng!! Khi đó ngoại trừ Trì phu nhân, anh cùng Dục Thiên bên
ngoài, không ai biết nội dung di chúc, cho nên mọi người ai cũng tin
rằng Dục Thiên se là chủ nhân của nhân hàng Trung Thành trong tương lai, còn anh là phụ tá giúp đỡ”
“Cho nên đã xảy ra chuyện gì”
“Cũng không có gì, chính là trước khi di chúc được công bố, Dục Thiên kết hôn chớp nhoáng, mà vợ chưa cưới lại là học muội nhiều năm anh quen”- Hắn kéo khóe miệng tự giễu cợt mình. “Chuyện đã rất xưa, thông qua quyền tài sản của Trì Gia lại thấy rõ nhân tâm.
Vô luận là nhiều năm tình sâu hay tình yêu thuần khiết đến đâu…”
Lúc đó hắn
nhìn nàng mặc áo lụa trắng gọi hắn một tiếng anh rể, trong chớp mắt hắn
không biết nên tin ai, cái gì cũng không thể tin.
“Cô ấy vì tiền mà phản bội anh”- Hiền Vũ Tây kết luận.
“Có lẽ!”- Điếu thuốc đốt tới cuối cùng, tàn lửa mất đi, cũng đem sự chua xót của hắn che đi. “Nhưng cũng không thể nói là phản bội, cô ấy chẳng qua chỉ quá thực tế, lựa
chọn tương lai tốt nhất cho bản thân. Theo số mệnh mà nói, chúng ta có
duyên nhưng không có phận.”
“Đợi đã!! Chẳng lẽ Dục Thiên không biết cô ấy lại bạn gái trước của anh sao? Bằng không sao có thể”- Loại tình huống xử này nàng cũng không muốn chủ động bàn luận nó.
“Đừng trách hắn, hắn không biết cũng là bình thường, lúc anh và cô ấy quen
nhau để tránh phiền toái nên không công khai. Dục Thiên vì một lần nhìn
thấy anh đưa cô ấy về nhà nến mới biết anh có đối tượng kết giao”
“Nhưng em không hiểu vì sao Trì chủ tịch lại giao ngân hàng cho anh mà không
phải là con trai duy nhất? Chẳng lẽ hắn là tên A Đẩu vô dụng sao?”- Hiền Vũ Tây đối với những chuyện này đầy nghi vấn, nảng cảm giác mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Không, Dục Thiên là nhân tài, nhưng tính cách không kiên định, dễ dàng gây ra sai sót đó là khuyết điểm của hắn…”
“Một khi đã thế, em không hiểu vì sao di chúc của chủ tịch Trì…”
“Ngay từ đầu anh cũng không rõ, nhưng trước khi ông chết, ông ấy cũng nói cho anh biết lí do.”- Hờ hững thừ người ra, giọng nói hắn đầy cảm xúc. “Ông ấy không phải là cha nuôi, mà là cha ruột, ông ấy nói vì nhiều nguyên
nhân, nên không thể chân chính để anh nhận tổ quy tông, nhưng ít nhất
khi ông chết rồi, có thể đem phần lớn tài sản cho anh xem như bồi
thường. Cho nên từ ba năm trước, anh chưa bao giờ gọi tiếng cha, bởi vì
anh không biết địa vị ông ấy là gì, cho dù là cha ruột của anh cũng là
cha nuôi của anh”
Bồi thường?
Thoát không được xiền xích, lại mất đi thứ quan trọng nhất, đây là bồi
thường hay cưỡng đoạt. Nếu người dưới đất biết có bao giờ cảm thấy hối
hận vì quyết định của mình không.
Hiền Vũ Tây
chăm chú nhìn sườn mặt đang che dấu trong đêm của hắn, tuy rằng không
thể thấy rõ biểu tình của hắn nhưng từ giọng nói nghe được hắn có bao
nhiêu đau đớn.
Bởi vì nàng
hiểu hắn không cần những thứ bồi thường vô nghĩa đó, thứ hắn coi trọng
nhất là tình cảm,chỉ cần một thứ tình cảm tự nhiên bình thường nhất
thôi. Chỉ tiếc dù hắn mong thế nào, hắn cũng thất vọng, bi thương.
“Không sao! Mọi thứ đã qua… cứ cho nó qua!! Hiện tại anh thích em, có anh và em, không cần phải đau khổ nữa!”- Bắt lấy tay hắn, nắm chặt không buông, lời nàng thì thầm bên tai như trấn an ẩn chưa sự yêu thương tiếc nuối.
Một năm, hai năm, ba năm, sự thật chôn dấu trong lòng hắn, ngày ngày đêm đêm tra
tấn, cho tới hôm nay, rốt cuộc cũng có người giúp hắn tháo nó xuống để
quá khứ trôi đi.