Chỉ phút chốc, mỗi binh đoàn lại có người đi đến, Tạ Nhiên xem thời gian lại nhìn sang khu vực 3 sao. Nhìn thấy nơi đó đã có dong binh đoàn Lâm Phong thì xem xét kỹ thấy thân hình bạch y nhỏ nhắn thì khẽ cong khóe môi, tiểu tinh linh đến rồi sao? thật trong chờ nha~
Ông đứng dậy, các dong binh thấy ông thì im lặng, Tạ Nhiên quét mặt nhìn hết một lượt đến khi đến Lâm Phong thì dừng lại chốc lát rồi lướt qua. Trầm giọng mở miệng, tiếng nói cao vang truyền vào tai mỗi người.
"Các vị, cuộc thi cấp bậc sắp bắt đầu, năm nay quy tắc vẫn vậy chia làm 2 ngày. Ngày đầu tiên là khiêu chiến 1-3 sao, ngày mai là 4-5 sao hy vọng mỗi dong binh đoàn sẽ có thành tích không tệ, kết quả như mong muốn"
Ông vừa nói xong, dong binh liền hưng phấn tiếng hô như thủy triều vang vọng khắp Sơn Cát. Ly Nguyệt không chịu được phải bịt tai càng chán ghét đám lính này, họ điên hết cả rồi thật chẳng ra gì.
Rất nhanh võ đài khiêu chiến 1 sao hừng hực khí thế bắt đầu, quảng trường thì chia làm nhiều lôi đài nhỏ nếu để từng người lên thì chắc hết năm vẫn chưa xong a~, tất cả bốn phía đều nhìn trận đầu và hò hét cỗ vũ.
Lương Tĩnh thì cùng Tạ Nhiên trò chuyện, ông không có hứng với khiêu chiến 1 sao, Ly Nguyệt cùng Dạ Thiên thì tò mò nhìn xuống. Chí là chốc lát Ly Nguyệt cảm thấy chán nản ngáp dài, còn Dạ Thiên thì vẫn chăm chú quan sát.
"Dạ Thiên, thú vị sao?"
Dạ Thiên vẫn không dời mắt lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, Ly Nguyệt nghe thì càng buồn bực, hắn có cần lạnh nhạt với cô như vậy không, lạnh còn hơn cả băng.
Ước chừng không lâu sau cuộc thi 1 sao đã kết thúc liền đến phiên khiêu chiến của 2 sao!
Từng đội ngũ bị gọi tên bước lên lôi đài, có giáng cấp có thăng cấp, náo nhiệt vô cùng.
"Dong binh đoàn Hồng Tiễn khiêu chiến dong binh đoàn Lâm Phong" tiếng vang vọng khắp quảng trường khiến mọi người nghe thì liền im lặng chăm chú quan sát, Tạ Nhiên nói chuyện cùng Lương Tĩnh cũng dừng lại, Dạ Thiên híp mắt nhìn lôi đài bên dưới.
"Hai đội ngũ mời lên đài" Hô to một tiếng toàn trường sôi trào, hầu như tất cả ánh mắt đều hướng đến đó, các đội tỷ thí khác có chút dở cười.
"Lâm Phong! Lâm Phong!Lâm Phong...."không phải dong binh của Lâm Phong mà là dong binh đoàn khác hô lớn, như khẩu hiệu, Tạ Nhiên cười hớ hớ vui vẻ nghe, Lương Tĩnh khẽ nhíu mày, Lâm Phong này như thế nào?
"Khoa trương như vậy...không phải chỉ là đoàn 3 sao thôi sao?" Ly Nguyệt kinh thường nói thầm nhưng ánh mắt không nén được nhìn xuống.
Dưới tiếng gọi Lâm Phong, một đội ngũ đi lên khuôn mặt có chút khó coi, họ khiêu chiến Lâm Phong tất cả lại hoan hô Lâm Phong, đây là khiêu chiến công bằng như thế nào như giống địa bàn của Lâm Phong vậy?
Năm người bước lên nhưng không ai để ý tới luôn trong ngóng đội ngũ thần bí kia, 5 người Hồng Tiễn xấu hổ đứng đó, thì lúc này cũng 5 người bước lên dẫn đầu là một bạch y nhỏ nhắn giữa 4 người cao lớn to con nhưng khí chất thần thái không hề thua kém thậm chí còn khiến người khác ngước nhìn kính nể.
5 người Hồng Tiễn nhìn nàng khẽ nhíu mày, họ có nghe nói ma pháo sư gia nhập không lẽ là hài tử trước mắt sao? nhỏ tuổi như vậy thì làm được gì mọi người đúng là làm quá lên. Hôm nay sẽ cho Lâm Phong biết tay, cho nhục nhã với mọi người.
Tạ Nhiên nhìn nàng đứng dẫn đầu thì cong khóe miệng tươi cười, Lương Tĩnh thì kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Vũ, đó là một tiểu hài tử...
Đồng tử Dạ Thiên mở to nhìn kỹ Phong Vũ, bạch y nhỏ nhắn thanh thoát, mái tóc bạch kim lấp lánh mượt mà được cột cao lên, khuôn mặt thì bị che bởi chiếc mặc nạ bạc chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm thon trắng mịn như ngọc, dù vậy cũng đủ khiến người khác nhìn vào đoán được phía sau chiếc mặc nạ chắc chắn là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cái khí chất thanh nhã cao quý uy phong lẫm liệt tỏa ra từ thân hình thấp bé kia tuyệt đối là ngươi không thể xem thường.
Ly Nguyệt nhìn Phong Vũ dù không thấy mặt nhưng nàng ta tin phía sau chiếc mặc nạ kia là nhan sắc tuyệt mỹ, ánh mắt nàng mang theo tia ghen tỵ, nhất là khi thấy Dạ Thiên tập trung như vậy, nghiến răng nghiến lợi "Gì chứ chỉ là một con nhóc thôi...nực cười"
Trọng tài thấy hai bên đã đủ người, gật đầu giơ cánh tay lên hô lớn
"Đoàn Hồng Tĩnh khiếu chiến Lâm Phong, bắt đầu!!!"
Phong Vũ nhìn Hạ Tử Minh gật đầu, thực lực hắn cũng đã ngũ cấp cao nhất đã có thể coi là cao thủ đối với binh đoàn 2 sao. Thấy nàng gật đầu, Hạ Tử Minh nhảy lên đài, thản nhiên tươi cười nhìn đối thủ.
"Mẹ nó, chỉ là tên tiểu tử, ta lên" bên Hồng Tiễn một tên tam cấp nhảy lên, thấy Hạ Tử Minh tươi cười thì bực tức, rõ ràng là cười nhạo là cười nhạo hắn!
"Nhóc con, tiếp chiêu" Chiến sĩ tam cấp hét lớn, chiến khí phát ra nghĩ là Hạ Tử Minh sẽ sợ hãi nào ngờ anh lại mỉm cười, hắn bực tức lao đến
"Tiểu tử, đi chết đi!!" Hạ Tữ Minh thấy vậy thì cười cười lắc đầu, nếu trước kia hắn phải khổ chiến một phen nhưng giờ thì đã khác.
Hạ Tử Minh đưa tay lên chiến khí ngũ cấp cao nhất ngưng tụ trên tay, nghênh đoán đoàn của chiến sĩ tam cấp đánh tới.
Ngũ cấp cao nhất đấu với tam cấp hậu kỳ thì không cần suy nghĩ cũng biết ai thắng, tên cấp 3 cảm thấy cơ thể run rẩy thân hình lảo đảo chật vật bay xuống lôi đài, còn Hạ Tử Minh thì vẫn đứng đó không tổn hại gì.
"Trận thứ nhất, Lâm Phong thắng!!" trọng tài cao giọng nói, đám người hoan hô lớn, Tạ Nhiên cười tươi xem đến vui mừng, Lương Tĩnh cũng gật đầu đồng ý, tiểu tử đó thực lực cũng không cao nhưng với độ tuổi này cũng coi như thiên tài.
Hạ Tử Minh nhảy xuống lôi đài đi trước mặt Phong Vũ cuối đầu chào rồi đi ra phía sau, Lưu Duật cười ha ha vỗ lên vai hắn
"Nhóc con đệ đánh hay lắm!!" Hạ Tử Minh có chút ngại ngùng cười cười, Phong Vũ quay sang nở nụ cười tán dương, hắn cảm thấy mỷ mãn rồi, cũng may Phong Vũ đeo mặt nạ nếu không những người ở đây sẽ bị khuôn mặt đẹp không giống người của nàng gây trầm mê mất, dù vậy vẫn thấy được nụ cười mỹ lệ không bị che đi khiến hắn đỏ mặt cuồi đầu nhìn dưới chân.
"Tiểu thư, ta lên đây!" Lưu Duật cười ha ha cũng nhảy lên lôi đài, Lâm Phong chẳng có ai lo lắng dù sao hiện tại Lưu Duật cũng đã lục cấp cao nhất rồi nếu thua thì trừ phi Ma Âm cho mượn cao thủ thôi. Phút chốc Lưu Duật đã đi xuống "Trận thứ hai, Lâm Phong thắng" trọng tài hô to, xung quanh lại nổi lên tiếng hoan hô như sấm hùng hồn. Lưu Duật nhìn bốn phía cười ngốc nghếch "Không ngờ Lâm Phong cũng có ngày nổi tiếng như vậy...."
Mấy người đều cười to nhìn về phía Phong Vũ, đúng vậy Lâm Phong có ngày này là nhờ người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi thông minh này, nhờ tiểu thư Lâm Phong mới có cảnh này.
Phong Vũ khẽ cong khóe môi, nhảy lên lôi đài đứng thẳng phong thái cao quý thanh nhã thoát tục "Cuối cùng cũng đến ta"
Phong Vũ thân hình nhỏ nhắn nhảy lên lôi đài, 5 người thấy cô thì căng thẳng. Người trên khán đài thấy nàng thì càng nhiệt nhất là những người đã nhìn thấy nhan sắc của nàng, hét đến muốn vỡ họng, tên Lâm Phong vang phá thiên không như muốn bay khắp đại lục rộng lớn này.
"Tạ Nhiên, khi nào công hội lại nhận cả trẻ con vậy, nhìn hình dáng cùng lắm chỉ là một hài tử còn chưa đến 10 tuổi " Lương Tĩnh híp mắt nhìn chằm Phong Vũ, càng nhìn càng thấy tiểu cô nương này không đơn giản đến hắn nhìn cũng không ra thực lực nàng là dùng bảo bối hay cách gì mà dò xét thế nào cũng nhìn không thực lực, mơ hồ cũng có chút ghen tỵ nếu đứa trẻ này vào quân đội hoàng thất thì.....
"Tương lai đến từ hậu nhân, quân đội hoàng thất có thể lấy người từ Chiến Võ học viện và Ma Lạc học viện thì vì sao chúng ta không thể thu tiểu hài tử chứ?"
Tạ Nhiên cười hớ hớ nhìn Lương Tĩnh nhưng lời nói thì có vẻ....Lương Tĩnh xấu hổ giật giật khóe miệng, mấy năm nay quân đội hoàng thất thì ngày càng sa sút, thậm chí không đợi những đứa trẻ tốt nghiệp đã trực tiếp đưa vào quân đội, nghĩ đến hắn thấy thật xấu hổ/
Bạch Hổ quốc còn lâu mới bằng công hội, Lương Tĩnh dù là tướng lĩnh tuy có thể đưa ra ý kiến nhưng làm chủ vẫn là hoàng thất, hắn chỉ có thể im lặng nghe lệnh.
Công hội lính đánh thuê không dưới mấy trăm dong binh đoàn, cao thủ thất cấp bát cấp không dưới mấy trăm, cao thủ cấp 9 cũng có, thực lực khủng bố như vậy quân đội hoàng thấy đuổi kịp được sao?
Lương Tĩnh nghĩ đến Chiến Võ học viện và Ma Lạc học viện thì đau đầu, kinh nghiệm thực chiến thì không có, thiếu niên thiếu nữ suốt ngày cứ hất mặc lên trời vênh váo, Tề Dạ Thiên xem như nhân tài xuất sắc, xuất thân cũng cao quý nhưng không quá kiêu ngạo chỉ là ít nói lạnh nhạt thôi, Lương Tĩnh rất hài lòng về hắn.
"Lương Tĩnh ngươi tốt nhất đừng động đến nha đầu đó" Tạ Nhiên tươi cười nói nhưng ánh mắt vẫn đặt lên người Phong Vũ.
Lương Tĩnh nghe thì bậc cười" Ngươi không cần lo, chỉ là một tiểu hài tử"
Tạ Nhiên thấy vậy thì nói" Là ngươi nói? ha ha coi như ta tin ngươi nếu không ta sẽ không nương tay"
Lương Tĩnh khẽ run lên, vì một tiểu hài tử mà cư nhiên Tạ Nhiên lại muốn giao thủ cùng hắn? bé gái này lợi hại như vậy sao? khiến phó hội trưởng công hội cũng xem trọng như vậy?
Hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Phong Vũ, Phong Vũ vẫn không quan tâm lạnh nhạt thờ ơ nhìn đối diện, nam nhân từ trong 5 người bên Hồng Tiễn bước ra nhảy lên lôi đài.
"Ngươi là ma pháp sư lục cấp?" nam nhân đánh giá Phong Vũ, nói hắn không sợ là giả, hắn không ngờ nàng còn nhỏ thực lực đã khủng bố như thế.
Mấy người Lâm Phong đều cười trộm, Hạ Tử Minh kinh thường người nam nhân vừa nói trên lôi đài, tiểu thư cấp bậc ngay từ đầu đã không phải lục cấp, dù bọn hắn không biết nhưng hắn tin tiểu thư thực lực sâu không lường được, tuyệt đối không phải lục cấp.."
Lưu Duật nhìn Phong Vũ thì khẽ lắc đầu quay sang nhìn đám Lâm Phong tươi cười nói " Này các ngươi nghĩ tiểu thư đánh bay tên kia trong vòng mấy giây?"
Hạ Tử Minh cười to đắc ý nói " Còn phải nói, ta cược 30 giây"
"Ta cược 20 giây"
"Còn ta cược 15 giây"
"..."
"..."
Mọi người lên tiếng náo nhiệt, Hạ Cẩn Duệ buồn cười nhìn binh lính của Lâm Phong, quả nhiên có tiểu thư mọi người lại tự tin, nhiệt huyết như trước.