Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 21



Thu Yên không suy nghĩ gì nhiều chỉ sợ phiền Hiệp Phong thôi nhưng thấy sắc diện của Thẩm Nhiên đột nhiên thay đổi cũng bỡ ngỡ theo.

“Đừng có quan tâm Hiệp Phong của ta nữa!”

Nghe bốn chữ “Hiệp Phong của hắn” Thu Yên hơi tức nghẹn. Nàng biết hắn có mỗi Hiệp Phong rồi tại sao luôn nhấn mạnh khiến nàng đau lòng hơn. Thu Yên run lên không nhịn nữa chửi lại vào mặt hắn.

“Huynh và Phong ca thế nào kệ huynh. Tui cứ quan tâm đó làm gì tui hả?”

“Cô không biết sợ ta sao? Ta tuyệt đối không để cô dụ mất Hiệp Phong.”

“Tui dụ Phong ca cái gì chứ? Huynh nói năn cẩn thận biết suy nghĩ lại nha, chúng tui xem nhau là huynh muội đó!”

Hắn ta chuyên quyền muốn thống trị, nàng lại cứng đầu không chịu áp bức. Nghe xong lời nàng hắn lại càng nổi giận đùng đùng tiếp tục lớn tiếng.

“Đúng là hồ ly tinh! Hôm trước nói thích, nay lại nói là huynh muội thôi. Cô đúng là đồ nữ nhi xấu xa!”

Bị một tên biến thái chửi mình xấu xa thì Thu Yên tức chết cũng cam. Cảm giác tức đến nghẹn lời thật là khó chịu nên nàng quyết gào lên cải lại.

“Miệng tui nói thích Phong ca bao giờ huynh nhớ lại giùm àk!”

Thẩm Nhiên sững ra cố nhớ lại hình như là thế thật. Chả lẽ nàng chưa có nói ra sao? Hắn tức nhiều ngày rồi không thể vì chuyện vô căn cứ tự suy đoán như vậy.

Má nàng đỏ thẹn nhìn lên, cái mặt tuấn tú ngu ngốc đáng ghét của hắn làm nàng chỉ muốn đấm cho một đấm vậy mà lòng nàng lại cứ như điên như đảo. Cuối cùng Thu Yên nói lí nhí nghẹn ngào…

“Người nam nhân tui ám chỉ lúc đó… chính là huynh đó!”

BOONG!!! Chuông từ đâu gõ vang đánh thức thần trí của Thất vương gia. Thu Yên thẹn thùng nói cái quái gì đó khiến tim hắn muốn nhảy khỏi lòng ngực chạy rong đi mất tiêu. Không những hắn suy đoán bậy bạ còn hiểu lầm tâm ý người ta sao? Nhìn lại nàng trước mặt, Thẩm Nhiên nói năn không lưu loát vừa run vừa sợ…

“Cô nói một người rất ổn mà!” – Dĩ nhiên hắn biết mình không thuộc loại chính nhân quân tử, hảo nam nhân rồi.

“Nếu huynh không thích nam nhân thì rất là ổn!” – Thu Yên nói mắc cỡ, chỉ chút biến thái trầm trọng đó thôi chứ dễ gì có nam nhân nào sánh với hắn, tiếc thay hắn tệ ơi là tệ.

“… còn nói hay cứu cô mà!”

“Tuy số lần huynh đối xử tệ bạc với tui nhiều hơn nhưng có cứu tui mà!”

Nàng lần đầu bày tỏ tâm ý mắc cỡ muốn chết, má cứ nóng ran lên hết. Hắn không biết mình bây giờ đang quá kinh hãi hay là quá bối rối nữa. Trước đây chưa phải chưa có nữ nhi đem lòng ngưỡng mộ hắn, chỉ là hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhi nào nhiều như với nàng. Nay người ta đem lòng trao cho hắn không khỏi bị sốc. Thu Yên nhìn lên nói tiếp cho hắn thôi hiểu lầm mình.

“Phong ca đâu có tỏ ra ghét tui, là huynh ghét tui… vì thế tui mới muốn hỏi huynh một lần. Người đó chính là huynh!”

“… cô thích ta hả?”

Thẩm Nhiên vẫn không tin nổi, mặt trắng bơ phờ hỏi lại. Nàng chỉ thẹn thùng gật gật đầu rồi lại quan sát hắn. Quả nhiên trông hắn kinh hãi sợ như nàng đoán. Nàng biết bản thân đi thích loại người nào mà nên có chút buồn bã nói cùng hắn.

“Huynh cũng đừng sợ quá! Tui chỉ thích vậy thôi không chờ đợi hay hi vọng huynh đáp trả lại đâu. Tui biết tình cảm của huynh và Phong ca rất tốt, tui không đủ sức chen ngang, vả lại huynh còn rất ghét nữ nhi… nên tui chỉ muốn thật lòng thôi!”

Thu Yên lại nói một lèo không cho hắn cơ hội chen vô nói câu nào cả. Lúc này đầu óc hắn đang trở nên đần độn, vô dụng, nghĩ suy cũng không kịp để nói đáp. Thế là hắn cứ ngây ngốc, chết trân nhìn nàng thổ lộ ngại ngùng rồi tự chấm dứt một cách buồn bã thay cả hắn. Trông nàng khoé mắt đong đầy lệ cố nén khóc hắn thành đại ngốc nhân luôn.

“…huynh đừng vì thế mà tránh né tui nha!”

“Ta … ta…”

Thẩm Nhiên bị nàng bày tỏ đến mức nói năn không thành lời càng khiến Thu Yên đau lòng hơn hỏi sợ sệt.

“Tui phải tránh xa huynh sao?” – Nàng biết hắn không thích mình, nói ra nỗi lòng càng khiến hắn thấy phiền không vui.

Thẩm Nhiên càng nhìn nàng, càng nghe giọng nói trong vắt của nàng càng run hơn.

“TA KHÔNG BIẾT !!!”

Cuối cùng lí trí thúc giục hắn phải bỏ chạy trước khi chịu đựng quá độ xỉu tại chổ thì mất mặt lắm. Thu Yên thơ thẩn nhìn theo cánh cửa phòng, phản ứng của hắn thật tồi tệ rõ ràng là nàng rất bị ghét rồi mới như thế. Thu Yên bật khóc, nàng sớm biết đi thích hắn là ngu ngốc sao lại còn động lòng để giờ đau khổ như vậy chứ.

Còn hắn chạy ra ôm lấy tiểu Hoa. Con chó đang ngủ trong nhà chuồng gỗ bên hồ tỉnh dậy ve vẩy đuôi ngay. Thẩm Nhiên ôm bộ lông mềm, tự lẩm nhẩm như tên điên.

“Cô ta thích ta không phải Hiệp Phong… thích ta thật đó! Ahh… là ta chứ không phải Hiệp Phong, làm sao bây giờ tiểu Hoa ơi!?”

Hắn cố không la loạn lên chỉ ụp mặt vào bộ lông xù. Tim hắn trong ngực vẫn nhảy nhót cảm giác vui hơn lần trước tưởng nàng thích Hiệp Phong. Hình ảnh nàng thẹn thùng nói là hắn hiện lên có thật chứ không phải mộng. Thẩm Nhiên không kiềm lại tự cười sau đó giật mình tự bịt miệng không cho vui như vậy.

Thu Yên là “hồ ly tinh” cơ mà, hắn lại để bị dụ dỗ đến nông nổi hạnh phúc cười với chó hay sao? Phải tỉnh táo lại thôi vương gia ơi!

————–

“Người sao thế?” – Hiệp Phong hỏi khi thấy hắn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn cửa như chờ đợi gì đó.

“Hả? Ta làm gì có sao chứ !?”

Hắn cười rõ gượng làm Hiệp Phong thấy nghi ngờ vô cùng. Thập đại cẩu cẩu thì ngồi chán nản do tìm ra mộc thư thứ ba lại mất hai cái kia. Coi như cũng công cốc.

Thu Yên vào cùng Bửu nương phụ mang chè cho mọi người ăn “giải sầu”, lập tức có kẻ run run ngay. Nhìn nhìn qua thấy vẻ mặt hắn rất căng thẳng với mình chỉ buồn bã làm xong không nhìn.

Thẩm Nhiên không hiểu, cứ tưởng nói thích người ta rồi nàng phải đỏ mặt hay thẹn thùng, mắc cỡ, sao lại để cái mặt đưa đám không hướng ánh nhìn về hắn.

“Các huynh ăn chè rồi cố gắng tìm lại mộc thư nha, lỗi do muội không giữ được!”

“Có gì đâu tiểu Yên!? Vương gia không buồn thì thôi, bọn huynh có gì phải buồn chứ háhá…”

Cả bọn vô lương tâm, khác nào nuôi “heo” tay áo, tối ngày ăn ngủ không làm nên tích sự gì cho hắn cả còn dám ha hả cười trên đầu hắn như thế.

Thu Yên cũng cố cười xoay đi phát hiện tay Đại cẩu ca có một vết cắn mờ còn mới không phải sẹo lâu ngày. Nàng suy nghĩ đôi chút nhưng không nói gì lặng lui đi. Hắn ta nhìn theo thật không hiểu nổi nữ nhi, bày tỏ làm hắn kinh hoàng như thế rồi thôi hay sao?

Lòng nàng còn đau, hắn si ngốc không biết đều do hắn làm nàng trở nên như thế. Giờ đây nàng luôn nhớ nhung muốn gần hắn nhưng vừa phải nguyện theo ý hắn tránh xa thật xa. Nỗi lòng mâu thuẫn này thật khó chịu. Tuy nhiên việc đại sự là trên hết, nàng không thể giải quyết theo cảm tính thành ra hít một hơi dũng khí đi đến thư phòng gặp riêng Thẩm Nhiên.

Nàng gõ nhẹ, mở cửa vào hiên ngang khiến hắn ta hết hồn, giật bắn người quẹt ngang tay đề hoạ thư pháp ra một đường ngang hư mất chữ “tĩnh” đang viết luôn. Mà dù cho hắn viết xong cũng không tĩnh nổi khi nhìn thấy nàng.

Tim hắn hơi loạn nhịp dẫu chỉ mới thấy bóng “hồ ly” phía xa. Thu Yên chỉ đứng bình thường trong y phục nhu mì cũng đủ dụ dỗ toàn bộ sự tập trung của hắn rồi. Hắn vo tờ hoạ thư viết hư lại nói năn lung tung…

“Tìm cô… àh không, cô tìm ta có việc gì hả?”

“Thật ra…”

Thu Yên nhìn quanh phòng có hai người nhưng vẫn sợ tai vách mạch rừng nên bước đến.

Thẩm Nhiên bất giác phản xạ co chân trên ghế, biểu cảm còn hơn thấy chó sói đến ăn thịt. Nàng không ngờ mình lại làm hắn sợ nên cố không khóc dù vai run run rồi.

“Hôm qua tui có cắn tay một trong ba người áo đen che mặt. Sáng này thấy trên tay Đại cẩu ca có vết cắn đúng tay trái… tui không dám khẳng định nhưng chỉ nói vậy thôi, không làm phiền vương gia nữa!”

Thu Yên bỏ ra ngoài lại khóc ngớ ngẩn. Hắn ở lại thở phào không phải là sợ mà là đối diện với nàng hắn hơi bị căng thẳng. Nhưng biểu cảm của nàng thật kì lạ, chẳng lẽ bày tỏ rồi sẽ hết thích hắn hay sao? Nam nhân ngu ngốc cứ thế ngồi ôm chân đoán già đoán non đoán không ra là do chính hắn khiến người ta như vậy.



“Vương gia thích ăn nhất là trái đào tươi ở vùng bắc cương!” – Bửu nương nói khi dừng lại lựa đào tươi trong sạp hàng ở phiên chợ.

Thu Yên nghe cũng háo hức cố ghi nhớ sau đó tỉnh táo lại nhanh chóng ủ rũ. Người ta không thích, không quan tâm nàng thì nàng nhớ hắn thích ăn gì cho thừa. Nếu nàng và quả đào cùng chết chìm, xem ra hắn còn xem trọng vớt đào lên trước luôn ấy chứ.

Nàng lại đi theo Bửu nương đi mua đồ trong chợ. Bà ấy khó tính thật nhưng cũng rất vui vẻ, hiền hậu nết ngoan ngoãn không làm gì chọc bà ấy giận là được cưng ngay. Một tay bà ấy chăm sóc Thẩm Nhiên từ khi còn là tiểu hoàng tử nên cưng hắn như con, hiểu như lòng bàn tay.

Bửu nương chợt nói bâng quơ nhưng thật ra là cố ý thâm dò tình hình.

“Vương gia lần này cũng không lập trắc phúc tấn rồi… không biết… có phải là do người có ý gì với con không?”

Với cá tính biến thái bất thường của hắn, đối xử với nàng như thế là hơn hẳn mọi nữ nhân khác rồi. Thu Yên nghe, buồn đến mức không còn ngại ngùng che đậy, nói ngay một câu than thở…

“Làm gì có chứ… huynh ấy chỉ thích mỗi Hiệp Phong thôi!”

Nàng rên rỉ, Bửu nương hiểu ngay lòng nàng là dành cho ai rồi. Tiếc thay kẻ nào đó như vậy có được thích cũng uổng phí.

Đột nhiên một bàn tay bịt miệng từ sau kéo ngược nàng đi, tay cầm quả đào rơi xuống đất không ai nhìn thấy. Bửu nương mãi lo trả giá không nhìn lại, nàng sợ hãi cố kêu cứu nhưng phố đông không ai để ý hẻm tối cả. Nàng nhanh chóng bị nhét khăn vải vào miệng, tay chân bị trói lại bằng thừng rút chặt mang đến một kho hàng cũ.

Và một người xuất hiện làm cả người nàng run rẩy sợ, kẻ đó không ai khác chính là Lục Hoà Khánh, hắn cười nụ cười cao sang khi chờ nàng không biết bao nhiêu lâu. Hoà Khánh ngồi xuống vuốt má nàng, mặt Thu Yên không còn hột máu, vì sợ đã tái mét lên.

“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng làm khó ta quá! Nàng nghĩ trốn ở Thất vương phủ là sẽ thoát ta hay sao? Ta không hành hạ nàng thì không được mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.