Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 8



“Thủ lĩnh, có bọn sơn tặc mới đến chúng ta cướp nhé!” – Mười thằng lóc chóc bu quanh hắn vô cùng hớn ha hớn hở thông báo. Hắn nằm dài bộ dạng lười biếng phe phẩy tay trả lời.

“Tuỳ các ngươi! Ở đây thật buồn chán không có gì làm cả, đi cướp vài cuốn sách về cho ta đi!”

“Mỹ nữ khó kiếm nhưng muốn cướp về cũng có, còn sách thì vô phương đó thủ lĩnh! Sao người không xuống thị trấn mà tìm mua”

“Woa, sao hôm nay các ngươi thông minh dữ vậy? Đi mua sách thôi Hiệp Phong!”

Thập đại cẩu cẩu tranh thủ đi cướp rồi nên hắn gọi Hiệp Phong đi cùng. Dĩ nhiên thủ lĩnh đây đi đâu cũng phải cùng Hiệp Phong yêu dấu rồi.

Hiệp Phong đang chẻ củi cũng thôi làm và đi vào bếp. Thu Yên loay hoay bận rộn nấu cơm thì nghe huynh ấy vào nói.

“Xuống trấn mua đồ nè tiểu Yên!”

“Ơh… dạ!” – nNng nhanh chóng rửa tay chạy theo ra thấy ngay gã thủ lĩnh cáu mày không vui.

Hắn chỉ ngay vào cái mặt của nàng, nói với Hiệp Phong thiếu điều nhảy dựng lên không chịu…

“Ta rủ ngươi thôi mà sao còn rủ cả cô ta là sao?”

Nghe thế nàng mím môi tủi thân như mình thấp kém lắm không thể đi cùng. Hiệp Phong chán nản nói ngay…

“Thu Yên ở lại một mình lỡ có sói nữa thì sao? Người bớt kì cục đi!”

Rõ ràng Hiệp Phong làm hắn uất ức chỉ biết liếc nàng. Nàng lặng thinh, bản thân không làm gì cứ bị hắn ta ghét càng ngày càng nhiều. Nàng phải làm sao cho hắn thôi hiểu lầm và ác cảm với mình chứ?

Thế là ba người cùng nhau đi xuống trấn. Đương nhiên gã thủ lĩnh không cho Thu Yên đi gần Hiệp Phong của hắn rồi. Nếu có đi ngang hàng thì hắn cũng chen giữa cản trở chỉ khiến nàng hồi hộp vì đi cạnh hắn.

Hiệp Phong tuấn tú, mạnh mẽ còn hắn ta như thư sinh ẻo lả trói gà không chặt vậy. Không hiểu sao nhìn bộ dạng “ỏng ẹo” của gã thủ lĩnh đó nàng thấy thích thích hơn mới khó hiểu.

Hắn ta làm gì nàng cũng thấy rất tinh tế từ cách hất nhẹ tóc, cười sảng khoái với Hiệp Phong hoặc cả liếc mắt hung dữ nhìn nàng.

Thu Yên đi sau tự ôm má. Cha đang bị nhốt trong ngục như thế mà nàng còn nghĩ ngợi vớ vẫn nữa. Vả lại hắn còn không phải là một nam nhân “xem được”, loại người biến thái thế kia sao nàng không thoát nổi ý muốn nhìn hắn mãi.

Hiệp Phong đang đi được thủ lĩnh choàng vai xoay lại nhìn nàng hết ũ rũ cũng thở dài liền hỏi dịu dàng.

“Muội không khoẻ hả?”

“Dạ không!” – Thu Yên vội ngẩn lên trả lời thì gã thủ lĩnh liếc nàng đầy hằn học ngay làm nàng càng mím môi buồn hơn.

Xuống đến trấn nhỏ, cả ba đi một vòng cuối cùng không đạt được mục đích đi xuống tận đây. Gã nọ lầm bầm chửi rủa…

“Nơi khỉ ho cò gáy này chẳng có lấy một nơi bán sách vậy mà dân chúng cũng sống được hay thật!”

Thu Yên nhìn hắn cảm thán. Hắn là cướp mà có sở thích đọc sách y như chú tiểu tu trong chùa thích đi thanh lâu vậy, phải nói quá quái lạ.

“Huynh là cướp còn đi đọc sách mới lạ hơn ở đây không ai bán sách!”

“Êh, cướp cũng phải có trí tuệ chứ mới cướp giỏi. Cái đó gọi là mưu trí! Mưu trí đó biết không đồ hồ ly tinh!” – Hắn nói chưa đủ còn lấy tay chỉ chỉ tàn bạo vào trán nàng sỉ vã tàn nhẫn nhất. Nàng đau nên ôm trán chun mũi nói.

“Lại nữa rồi! Sao chửi tui hoài vậy?”

Hắn vênh cái mặt không quan tâm nàng bất mãn với mình. Cả hai thật làm Hiệp Phong không biết là cả hai có phải hơi bị “thân thiết” quá không nữa.

Sẵn tiện xuống trấn Hiệp Phong định mua thêm ít gạo vì cả bọn ăn quá nhiều. Gã thủ lĩnh chỉ đứng nhìn xung quanh “cưỡi ngựa xem hoa” không phụ giúp gì Hiệp Phong cả. Thu Yên cũng đứng chờ thì thấy ở hẻm gần đó có hai đứa bé ăn xin tội nghiệp.

Chúng còn nhỏ như thế mà phải đi ăn xin rồi chắc là bị bỏ rơi. Lòng nàng vốn tốt bụng muốn giúp nhưng trên người không có một xu.

Thu Yên rất muốn giúp hai đứa trẻ, nàng loay hoay thì thấy gã thủ lĩnh rảnh rang chỉ đứng nhìn trời nhìn đất nên bạo gan đi lại níu áo. Bị nàng nắm nhẹ, hắn nhíu mày phủi đi còn hơn bị con trùng đu bám.

“Gì hả hồ ly?” – Hắn ta hung dữ như thế làm nàng sợ sệt nói lí nhí.

“Cho tui xin ít bạc lẻ cho hai đứa trẻ tội nghiệp kia được không?”

Nàng nói hắn cũng đảo mắt nhìn thử, sau đó môi nhoẻn cười nhìn nàng đầy khi dễ, khinh bỉ nha.

“Không có tiền còn bày đặt cho ăn xin nữa. Ta thấy tội cho cô hơn nha háhá!” – Tên này hình như không phải xấu xa tầm thường làm nàng nhíu mi nhịn không nổi.

“Nè, tui cố vui vẻ, nghe lời huynh rồi tại sao cứ tỏ ra như có thù hận mấy đời với tui vậy?”

“Còn ở đó giả ngây! Cô dụ dỗ Hiệp Phong!”

“Tui không có!… mà nếu huynh không cho thì tui đi xin Phong ca!” – Nàng bước qua tiến đến chổ Hiệp Phong. Biết thế từ đầu xin ngay Hiệp Phong là có rồi. Nhưng gã thủ lĩnh chỉ run lên rít lại lời nàng một cách không chịu nổi.

“Phong caaaaaa ???”

Thu Yên giương mắt nhìn hắn như thách thức một là hắn phải cho tiền còn hai là nàng đi dụ Hiệp Phong. Dĩ nhiên hắn không thể để nàng sang bày trò xin tiền Hiệp Phong nên ngậm lệ kéo nàng qua rút túi tiền cho nàng.

Hiệp Phong đang mua gạo cũng không chú ý hai đứa đó làm trò mờ ám. Gã thủ lĩnh rất miễn cưỡng nhưng biết làm sao bây giờ? Hắn phải bảo vệ Hiệp Phong nha.

Thu Yên chỉ cười vì có tiền rồi. Cầm 4 hào lẻ của tên thủ lĩnh keo kiệt, nàng lại nhìn hai đứa bé đến cho tiền. Chúng giương đôi mắt to tròn đồng thanh nói.

“Cám ơn tỉ tỉ!”

Thu Yên cười nhẹ, lúc nàng làm ăn xin thật rất cực khổ, thậm chí chúng còn bé như thế nếu giúp được chúng một chút cũng nhẹ lòng. Vả lại nàng mong muốn làm thật nhiều điều tốt đẹp để được ông trời phù hộ cho cha vượt qua hoạn nạn này.

Thu Yên định đi thì trong hẻm tối sau hai đứa bé có một người cầm dao giơ ra túm kéo áo nàng đến…

“Cướp đây, đưa hết tiền cho ta!”

Nàng sững ra sợ hãi nhìn hai đứa nhỏ im ru không la lên giúp nàng thì nàng nhận ra chúng là đồng bọn của nhau. Thì ra hai đứa trẻ chỉ là dàn cảnh dụ những người có lòng hảo tâm mà thôi.

Nàng cảm thấy mình thật quá xui xẻo nha vì tốt bụng lại nhận quả báo liền. Lòng người bây giờ thật khó đoán không thể lường trước được chuyện gì. Dẫu sao nàng ở chung cả bọn cướp thì cũng không mấy sợ hãi, thêm nữa trên người nàng cũng trắng tay nên nói tỉnh bơ…

“Tui chỉ có 4 hào đó thôi!”

Không có tiền thì còn gì để mất chứ nên nàng cư nhiên không sợ lắm nhưng tên cướp không tin càng gằng mạnh con dao bén gần cổ nàng. Với góc khuất này, người qua lại không ai thấy hoặc chú ý nên hắn thoải mái đe doạ…

“Không đưa tiền đây muốn bị rạch nát mặt hả?”

Giờ thì nàng hơi run nhìn con dao sắp cắt lên má mình. Chợt từ sau có bàn tay nam nhân với tới nắm lấy cổ tay gã cướp đang cầm dao đó. Thu Yên mừng rỡ may mà Hiệp Phong cứu nàng kịp.

Song nàng nhìn lên bỡ ngỡ vì không phải là Hiệp Phong lại chính là gã thủ lĩnh đó. Tim nàng run lên nhìn hắn sắc điện thoải mái giật luôn con dao sau đó vỗ vỗ cán dao vào tay bên kia. Hai đứa trẻ và gã ta xanh mặt nhìn hắn thư thái đến “đáng sợ”…

“Con nhỏ này không có tiền đâu sao cò kè lâu như vậy hả? Đầy tớ của ta đó, ngốc lắm nên tha nha hảo đại ca!”

Hắn cười cười nói nói làm tâm trạng lâng lâng của nàng sớm biến mất tiêu. Hắn có cần ra tay cứu nàng cảm động như thế rồi nói sỉ nhục nàng trước mặt thiên hạ ngay vậy không chứ?

Hắn trả lại dao một cách lịch sự tao nhã rồi kéo nàng đi. Hai đứa nhỏ đờ đẫn nhìn lên hỏi.

“Sao cha để chúng đi dễ vậy?”

“Tay … tay cha!”

Ông ấy run run buông con dao, cổ tay bị lệch khớp nhìn từ ngoài đã thấy xương nhô ra sưng đỏ. Hắn ta chỉ nắm nhẹ cổ tay, lấy con dao chốc lát, đến khi trả lại thì mới nhận ra cổ tay bị bẻ lệch xương đau đớn.

Thu Yên được loại nam nhân như hắn ra tay nghĩa hiệp, trong lòng thấy chẳng vui vẻ gì. Hắn ta cứ nói bâng quơ chửi nàng.

“ Cho chừa cái tội không có tiền còn vờ tốt bụng!”

“Làm sao tui biết hai đứa trẻ đó là đồng bọn chứ. Còn huynh thì hay lắm sao hả cái thứ máu lạnh!”

“Cô dám chửi ta sao? Ta mất 4 hào còn cứu cô nữa đó cô nương?” – Hắn than thở còn hơn mất 4 vạn lượng không bằng. Nàng chun mũi vì tức nên không sợ.

“Tui dám chửi đó! Lần trước dám đem tui ra làm bia đỡ sói, mới cứu tui có chút xíu là tưởng tui sẽ biết ơn tôn sùng huynh hay sao?”

Cả hai gầm gừ liếc nhau hận không thể nhào vô cắn xé đối phương ngay giữa phố. Hiệp Phong vác bao gạo xoay lại nhìn nhíu mày hỏi.

“Hai người lại sao nữa vậy?”

Cả hai không ai thèm trả lời, mạnh ai nấy đi, dù sao quan hệ cả hai vốn “quá tốt đẹp” rồi nên không cần nói thêm tốn công bực bội hơn. Cuối cùng Thu Yên cũng không hiểu nổi bản chất của gã thủ lĩnh đó là tốt hay là xấu nữa.

Nhưng lúc hắn cứu nàng, Thu Yên cảm thấy hắn thật đáng tin cậy. Có lẽ hắn sẽ giúp được nàng cứu cha như mọi người đã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.