Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 17: Lời hẹn hò



Quân đã ở trong bệnh viện được hơn một tuần kể từ khi nó bị đánh trọng thương bởi tên du côn vô danh nào đó. Chính xác hơn là nó tự nguyện đưa đầu ra đỡ cho một người mà nó yêu thương nhất lúc này. Nó cảm thấy sức khỏe trong người đang dần hồi phục và vết thương sau gáy cũng không còn gây cảm giác nhức nhối nữa. Quân muốn sớm được ra viện để có thể bay nhảy bình thường mặc dù trong lòng nó thì rất muốn ở lại đây lâu hơn để ngày nào cũng được anh kề bên chăm sóc.

Chiều nào sau khi hết giờ làm, anh cũng tranh thủ tạt qua bệnh viện thăm nom nó. Lúc thì gọt trái cây cho nó ăn, lúc thì anh mua truyện tranh cho nó đọc để giải khuây. Mỗi lần như thế, Quân đều nhìn anh cười thật tươi và anh cũng nhìn nó với ánh mắt tràn ngập yêu thương. Nó để ý thấy anh hốc hác tiều tụy đi hẳn vì phải thức đêm trông nom nó trong những ngày vừa qua. Nó bảo anh về thì anh nói rằng mình vẫn còn đủ sức để lo cho nó. Điều đó làm Quân cảm động đến rơi nước mắt.

Phải nói những ngày này Quân thấy mình cực kì may mắn và hạnh phúc. Những khi chợp mắt, Quân đều mơ thấy anh, mơ thấy những khủng cảnh thiên nhiên hữu tình, nơi có anh và nó đang nắm tay nhau bước đi trên con đường có hoa rơi và tiếng chim hót thánh thót.

Vài ngày sau, thấy tình hình có vẻ khả quan, các bác sĩ bảo Quân có thể ra viện. Nó mừng lắm khi nghe được điều đó. Hôm làm thủ tục xuất viện, cả nhà Quân có mặt đông đủ để chào đón thành viên nhỏ nhất trở về từ cõi chết. Nhưng anh lại không thể có mặt vì bất chợt đổ bệnh. Điều này khiến Quân cảm thấy rất bất an và nó nôn nóng mong muốn được về nhà ngay để chăm sóc cho anh. Chắc những ngày vừa qua anh dồn sức lực lo lắng cho nó nên mới đổ bệnh như thế. 

Quân theo ba mẹ và chị hai xách đồ đạc ra xe. Thằng Quang đi tung tăng bên cạnh cứ cù nhây khiến nó la oai oái. Cuối cùng thì Quân cũng được trở về với cuộc sống thường nhật. Còn một đống bài vở giáo trình đang đợi nó ở nhà. Chao ôi nghĩ đến thôi là muốn nản rồi. Nhưng chợt nghĩ đến hình bóng của anh thì nó lấy lại tình thần và nở một nụ cười thoải mái. Giờ có anh yêu rồi thì mọi chuyện chỉ nhỏ như con thỏ. Nghĩ vậy nó cùng mọi người leo lên taxi và trở về nhà trọ của mình.

Ngay buổi sáng hôm sau Quân tức tốc chạy xe đến nhà anh mặc dù không phải buổi dạy kèm cho thằng Tùng. Hôm qua, nó nghe giọng anh nói qua điện thoại thều thào kèm theo tiếng ho khù khụ, hình như bị bệnh nặng lắm. Trước khi đi, nó còn tự tay mình làm món chào gà thật công phu dành cho anh. Chiếc xe của Quân hôm bữa bị tông trúng đã được anh đem đi sửa và cho người mang đến tận nhà trọ của nó.

Nghe tiếng xe quen thuộc dừng trước cổng, thằng Tùng vội vàng từ trong nhà lao ra đón Quân. Thấy thầy gia sư đã trở về từ tay tử thần, thằng Tùng mừng rỡ như bắt được vàng. Nó ôm chầm lấy Quân và gào lên phấn khởi.

- Thầy ơi được gặp lại thầy em mừng quá. Nghe anh hai nói thầy bị đánh trọng thương mà em muốn xỉu luôn!!

Thằng Tùng suýt phát khóc khiến Quân cũng cảm thấy nghèn nghẹn. Quân đặt tay lên vai nó và bảo.

- Thầy không sao rồi. Em đừng lo nữa nhé!

- Dạ, em nhớ thầy lắm đó. Muốn vào thăm thầy mà anh hai không cho đi!

- Ừ thầy cũng nhớ em lắm!

Huyên thuyên một hồi thằng Tùng sực nhớ ra điều gì, bỗng dưng hỏi nó.

- Mà hôm nay sao thầy đến nhà em sớm vậy? Thầy mới ra viện sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!

- À à…Thầy nghe nói anh hai em bị bệnh nên đến thăm đó mà. Với lại cũng muốn gặp mặt em luôn.

- Dạ, anh hai em vừa đi làm vừa phải vào bệnh viện thăm thầy nên cơ thể suy nhược đang nằm rên hừ hừ trong phòng kìa. Nguyên ngày hôm qua, ảnh nằm ngủ li bì làm em lo muốn chết.

- Vậy à? Để thầy lên coi anh ấy xem sao!

Nói đoạn Quân cẩn thận đổ cháo từ cà mên ra một cái tô và vội vàng bưng lên phòng anh. Còn thằng Tùng chạy vào phòng nó để nghe điện thoại. Quân vừa đẩy cửa bước vào thì thấy anh nằm run rẩy trên giường. Chốc chốc lại lấy tay đưa lên miệng ho. Thấy nó anh vội gượng ngồi dậy thì Quân bảo.

- Anh cứ nằm đó đi. Em mang cháo cho anh đây.

- Ừ cám ơn em…Khụ khụ.

Anh cố gắng mỉm cười với nó mặc dù trong người đang cảm thấy rất mệt mỏi. Quân lo lắng hỏi han.

- Anh thấy trong người sao rồi? Sao anh không đi bệnh viện để bác sĩ khám xem thế nào?

- Thằng Tùng cũng nói y chang em vậy nhưng anh thấy chỉ là bệnh xoàng thôi mà…Khụ khụ…

- Anh đó cứ xem thường thế nào bệnh cũng nặng hơn. Dậy ăn tô cháo cho khỏe người nè anh.

Ngửi thấy mùi cháo gà quen thuộc, mặt anh bỗng tươi tỉnh hơn một chút. Quân vừa đút cháo cho anh vừa bẽn lẽn nhìn ngắm gương mặt lấm tấm mồ hôi. Rồi tự nhiên nước mắt ở đâu trào ra trên khóe mắt Quân làm anh bối rối.

- Ơ kìa em sao lại khóc? Anh chỉ bệnh nhẹ thôi mà!

- Cũng tại vì anh lo lắng chăm sóc cho em suốt tuần qua nên mới thành ra như vậy…

- Thôi nào đó là việc nên làm đối với người anh yêu mà. Vì yêu em cho dù có chịu mệt nhọc một tí cũng đâu có sao. Khụ khụ…

Nghe anh nói thế mà lòng Quân ấm áp kì lạ. Trong lòng nó dấy lên những cảm xúc yêu thương vô bờ bến. Bất giác Quân đưa tay lên má anh và nói nhỏ nhẹ.

- Anh cũng phải mau chóng khỏi bệnh đó nha.

Anh đưa bàn tay nóng hổi cầm lấy tay nó và trấn an bằng giọng chắc nịch.

- Ừ thân thể anh cường tráng thế này sao có thể dễ dàng bị cơn suy nhược khuất phục được chứ. Hơn nữa, có em bên cạnh nấu cháo gà cho anh ăn mỗi ngày thì còn gì bằng.

- Dạ…

Bất giác Quân gối đầu lên tấm ngực rắn chắc của anh để lắng nghe nhịp tim đập nhẹ nhàng. Anh đưa tay vuốt tóc nó và nở một nụ cười thư thái. Rồi anh dịu dàng hỏi nó.

- Em đã bình phục hoàn toàn chưa? Vết thương có còn gây đau nhức không?

- Dạ, em khỏe lắm rồi. Mấy ngày nằm không ở bệnh viện em thấy chán ghê. Giờ được tự do rồi thấy khoan khoái làm sao.

- Ừ vậy thì tốt rồi. Hôm qua anh không đến đón em ra viện, em có buồn không Quân?

- Dạ…cũng có chút nhưng không sao…

- Anh xin lỗi, tại anh bị bệnh nên…Khụ khụ

Thấy anh ho nó ngóc đầu dậy và cất lời nhắc nhở như một ông cụ non.

- Em biết mà. Anh nằm nghỉ đi đừng nói nhiều quá kẻo đau họng đấy. Ăn cháo xong rồi uống thuốc luôn nha. Uống thuốc xong là phải đi ngủ cho em đó.

- Ừ biết rồi ông cụ non!

Anh phì cười cốc đầu nó một cái. Ở với anh thêm một hồi, Quân nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để không gian yên tĩnh cho anh ngủ. Qua phòng thằng Tùng, Quân mới bắt đầu hỏi chuyện học hành của nó.

- Tùng nè, một tuần qua khi thầy bỏ bê bài vở, em có chỗ nào không hiểu không? Có bài kiểm tra nào gây khó cho em không?

- Dạ, nói thật là em lo cho thầy quá nên tâm trí cứ để đâu. Học không vô thầy à!!

- Ấy chết, vậy sao được. Em có chỗ nào thắc mắc khó hiểu thì ghi lại tất cả vào một tờ giấy, tối mai đến buổi dạy thầy qua nhà em xem luôn một thể nha!

- Dạ, dạ. Hì hì.

Quân tán dóc với thằng Tùng thêm một lát rồi đứng dậy ra về. Thằng Tùng tiễn nó ra tận cổng và còn luôn miệng nhắc nhở nó cẩn thận. Công nhận Quân thật là may mắn khi có nhiều người quan tâm cho nó đến như vậy. Đặc biệt là anh.

Tối hôm sau khi Quân sang nhà dạy cho thằng Tùng thì nó thấy anh chậm chạp ra mở cổng. Dáng người trông vẫn còn uể oải lắm. Mới vào nhà nó đã nó đã hỏi anh dồn dập.

- Anh đã khỏi hẳn chưa thế? Anh đi làm lại được chưa? Thằng Tùng có mua đồ tẩm bổ cho anh không?

- Cậu Trung Quân này làm như tôi là con nít không bằng!

- Thì em lo cho anh mà…

Nghe anh xưng hô kiểu cũ mà mặt Quân xụi lơ. Thấy thế anh vội phân bua.

- Anh đùa em đấy, anh đã khỏe lại rồi. Tuy còn hơi mệt nhưng sáng mai có thể đi làm lại được rồi.

- Dạ…

Quân cứ đứng thừ người ra nhìn anh mà chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Bây giờ mỗi lần đứng gần anh là nó cứ cảm thấy ngại ngùng lúng túng. Ngõ lời yêu rồi mà sao nó lại bối rối như lúc mới gặp thế này. Bỗng tiếng thằng Tùng vọng ra từ trong phòng cắt đứt dòng suy nghĩ rối ren của nó. Nó chợt sực tỉnh rồi lật đật leo lên cầu thang. Anh nhìn theo nó mỉm cười trìu mến.

Hết giờ dạy, Quân xuống nhà dưới tìm nước uống thì thấy anh đang ngồi xem tivi. Anh nhìn nó trìu mến và dịu dàng bảo. 

- Tối mai em có rãnh không Quân? Đến nhà anh được chứ!

Nghe anh nói bằng giọng hết sức ngọt ngào khiến Quân cảm thấy tim mình xốn xang. 

- Dạ có chuyện gì hả anh?

- Ừ thì anh muốn mời em đi uống nước đó mà…

Thấy điệu bộ bối rối của anh, Quân càng yêu mến anh nhiều hơn. Nó vội gật đầu đồng ý ngay mà không cần do dự.

- Dạ em rãnh. Em đi được! Mà mấy giờ hả anh?

- Bảy giờ tối được không?

- Dạ cũng được!

- Vậy anh chờ em.

Quân nhìn anh cười bẽn lẽn rồi chào anh ra về. Nó đã ngầm hiểu lời mời của anh giống như một lời hẹn hò vậy. Vậy là nó đã chính thức bước vào lối yêu với anh rồi. Ôi chao nó mong chờ đến tối mai quá đi mất. Nó nhất định phải làm cho mình thật ấn tượng vào tối mai. Nó sẽ ăn mặc thật đẹp và chuẩn bị những lời nói ngọt ngào với anh nữa. Cứ mường tượng đến điều đó là tim nó đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Và tâm trạng ai kia cũng giống như nó. Cũng xốn xang bồi hồi trước lần đầu mở lời hẹn hò với người thương. Trung khẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.